Thủy Ngâm Thiền liếc xéo hắn một cái, xin lỗi thì thôi đi, lần trước là do ta không nói rõ với đại gia gia dẫn đến hắn nghĩ sai cho người… Thôi bỏ đi, việc này ta không tiện để nói thêm. Vân Phi Dật, ngày sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cáo từ.”
Nói tới đây, Vân Phi Dật cũng không làm gì sai, nàng cũng không cần phải trở mặt, chỉ cần giữ khoảng cách có khi lại tốt.
“Lục tiểu thư xin dừng bước!” Vân Phi Dật gọi nàng lại, mí mắt hơi dương lên, vấn đạo: “Nàng rõ ràng có Đẳng Cấp Huyền Đồ Bát Tinh, sao trong miệng mọi người lại trở thành một phế vật?”
Đây chính là chỗ hắn không hiểu rõ nhất. Như Thủy gia là một đại gia tộc, tài nguyên phân phối đều là căn cứ vào cấp bậc Huyền Vũ mà phân phối đến, Thủy Ngâm Thiền ẩn nấp bản lĩnh của bản thân dẫn đến không được phân phối tài nguyên. Đối với tu luyện là một chuyện vô ích, nàng đến cùng tại sao lại ẩn tàng nhiều năm như thế?
Hiện tại Thủy Ngâm Thiền vừa mới đạt đến trình độ Huyền Đồ Bát Tinh, cho nên Vân Phi Dật mới lầm nghĩ rằng nàng đạt đến nhất danh Bát Tinh Huyền Đồ.
Nguyên nhân là vì Thủy Ngâm Thiền vừa mới đem Huyền Vũ áp đến Huyền Đồ Bát Tinh. Cho nên Vân Phi Dật mới hiểu lầm rằng nàng đã đạt đến nhất danh Bát Tinh Huyền Đồ.
Đây cũng chính là những gì Thủy Ngâm Thiền mong muốn, nghe những lời này, nàng nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Tự về mà thôi.”
Nói xong, Thủy Ngâm Thiền cũng không lưu lại, cả người di chuyển nhanh chóng biến mất.
Vừa đi không bao lâu, nàng liền lướt mắt qua vài nơi, “Đi rồi, còn xem cái gì?"
Tần Ngũ liền từ đằng sau cây đại thụ đi ra, bẩm báo: “Lục tiểu thư, gia chủ không yên tâm về tiểu thư, nên sai nô tài đến xem thử.”
Thủy Ngâm Thiền nhướng lông mày một cái, “Đại gia gia lo lắng ta bị Vân Phi Dật ức hiếp? Đại gia gia có phần đánh giá thấp ta quá rồi, ta há nào dám làm mất mặt lão nhân gia.”
Tần Ngũ mỉm cười điềm đạm, trong lòng lại kinh hãi đến vô cùng.
Không nghĩ đến Lục tiểu thư vậy mà lại có khả năng đánh ngang hàng với Vân Phi Dật! Mặc dù hắn xem ra Vân Phi Dật tự áp chế tu vi, nhưng tuyệt đối sẽ không thấp hơn Huyền Đồ Bát Tinh, bởi vì bản thân hắn tu vi cũng là Huyền Đồ Bát Tinh. Trời ạ, Lục tiểu thư hiện tại mới bao nhiêu tuổi, nếu hắn nhớ không nhầm thì hình như tiểu thư mới 14 tuổi.
14 tuổi Bát Tinh Huyền Đồ a! Đây hoàn toàn chính là Vân Phi Dật thứ 2 còn gì.
Không, so với Vân Phi Dật thì cái này chính là nghịch thiên, lúc đó Vân Phi Dật 15 tuổi mới thành Bát Tinh Huyền Đồ, đến nay đã là 3 năm, cũng chỉ để thăng nhất cấp, đã trở thành Cửu Tinh Huyền Đồ.
Hắn tin tưởng, Lục tiểu thư nhất định sẽ còn nghịch thiên hơn nữa!
Hai người dần dần đi xa chỉ riêng người kia vẫn đứng yên ngay tại chỗ đến phát ngốc.
Vân Phi Dật nhìn chằm chằm hính bóng của Thủy Ngâm Thiền đã đi xa từ lâu, ánh mắt không chớp động có chút trầm ngâm.
“Mang một trăm tám mươi cân sính lễ đến mà không hôn sự này còn không thành, tiểu tư ngươi còn có mặt mũi trở về?” Vân Phi Dật vừa bước vào cửa, một cây quải trượng quen mắt liền phóng tới chỗ hắn.
Vân Phi Dật nhìn chằm chằm quải trượng kia phi tới, tránh cũng không tránh.
“Ai ôi uy, tôn nhi ngoan của ta, cháu ngốc rồi à, sao lại không tránh đi thế hả?” Vân Thiên Trượng lại xem Vân Phi Dật trên trán có chút máu.
“Gia gia, có dạng âm mưu nào có thể khiến một nha đầu từ nhỏ học được cách ẩn nhận không?” Vân Phi Dật mảy may không để ý đến vết thương trên trán, ngược lại nghiêm túc hỏi một câu.
Vân Thiên Trượng cảm thấy tôn nhi ngoan hôm nay có cái gì đó không đúng lắm, nhưng hắn không hỏi nhiều, mà làm một bộ dạng nghiêm túc đáp: “Tiểu tử ngốc, cháu nghĩ rằng người người đều như cháu đều có một cuộc sống hạnh phúc sao, Vân gia ta con cháu đơn bạc, liền chỉ có cháu là một đích tử, toàn phủ đều đem báo bối đến cho cháu dùng, nhưng những thế gia kia lại không giống vậy, huynh đệ tỷ muội rất có khả năng chỉ vì một cái danh ngạch hoặc một đan dược đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.”
Vân Phi Dật mơ hồ hiểu ra, cúi đầu không rõ đang tưởng tưởng cái gì.
Qua một hồi lâu, hắn mới nâng đầu nói: “Gia gia, ta muốn bế quan vài ngày."
Vân Thiên Trượng nghe thấy những lời này, lập tức trừng mắt, giận dữ nói: “Bế quan? Quan bế cái gì tên tiểu tử này, ta nhớ không lầm cái tên tiêu tử ngốc cháu mới bế quan ra! Tiểu tử ngốc cháu hôm nay đến mặt mũi Vân gia ta đều ném lại rồi, ta còn không tìm cháu tính sổ đây, đừng nghĩ đến một câu bế quan liền có thể bỏ qua trừng phạt, cháu có biết hôm nay có bao nhiêu người đến xem chúng ta đưa sính lễ đến Thủy gia không? Hừ lão già Thủy gia kia chính là ăn nhầm thứ gì rồi, rõ ràng lúc trước đều tốt, hôm nay cự nhiên lại lật lộng! Không được, ta phải đi tìm Thủy lão đầu tính sổ, tiểu tử cháu cứ chờ ta quay lại trừng phạt, đừng tưởng nói bế quan liền có thể lừa gạt được ta, nếu không ta đánh…”
“Gia gia, ta hôm nay có điều cảm ngộ, có khả năng phải tiến giai rồi.” Vân Phi Dật bỗng nhiên nói một câu, khiến Vân Thiên Trượng đang nói dừng lại đột ngột.
“Cái gì? Phải tiến giai rồi? Tốt, tốt tốt tốt, mau đi, mau đi bế quan. Nếu không thể thành công tiến dai lại nói ta cản đường cháu!” Vân Thiên Trượng sắc mặt ngay lập tức biến sắc.
Vân Phi Dật không nói gì đưa mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói bổ sung một câu: “Không được tìm Thủy gia gây phiền toái.”
“Không được, Thủy lão đầu kia quá đáng với chúng ta trước.”
“Cháu nói, không được tìm Lục tiểu thư của Thủy gia gây phiền toái.” Vân Phi Dật nói lại lần nữa.
“Được được, cháu nói gì chính là cái đó, mau khẩn trương bế quan đi!”
Vân Phi Dật vừa đi, Vân Thiên Trượng không nhịn được nữa liền cười phá lên. Quá tốt rồi, Dật nhi phải đột phá rồi! Nếu như lần này có thể đột phá thành công, Vân nhi liền trở thành người nhỏ tuổi nhất đạt đến Huyền Sĩ của cả Thanh Thành rồi!
Qua chốc lát, Vân Thiên Trượng lại thu về vẻ mặt vui mừng. Tuy rằng không biết tại sao Vân nhi không cho hắn gây khó xử với Thủy gia, nhưng lần này Thủy gia trước mặt mọi người từ chối sính lễ của Vân gia, cách hành xử này xác thực có chút không thỏa đáng.
Không được, hắn vẫn phải đến tìm Thủy lão đầu đòi lại công đạo!
Vì thế, mà ở sau một thượng môn nào đó, Thủy Mặc Miễn vì bồi tội mà đã xuất huyết một lần, trong lòng nghẹn khuất cực kỳ, nhưng hắn cũng chỉ có thể nước mắt rưng rưng nghẹn lại ở khóe mắt, trong lòng khóc to nói: thật là bị Thủy nha đầu dọa chết rồi!
Mag lúc này hố chết người không đền mạng Thủy Ngâm Thiền tâm tình đang không tốt bởi vì bị hai người phía trước ngăn lại.
Ôi, ta còn tưởng là vị muội muội nào, hóa ra lại là Lục muội muội yêu quý của chúng ta, vết thương trên mặt Lục muội muội thật là khiến cho người ta buồn nôn, tỷ tỷ như ta lại còn tưởng là ai nhìn đến lần thứ hai mới nhận ra muội.” Thủy Ngâm Tuyết liên lục cười lạnh.
Ngũ công chua Trác Vân Nhã Nhi độc ác nói thêm một câu: “Chính là nói lớn lên nhưu vậy thật buồn nôn, vẫn ra ngoài lắc lư, cũng không sợ dọa chết người. Aiya, tiện nhân này tại sao không mặc một thân bạch y nữa, chẳng lẽ là biết bản thân đến làm đế giày của hoàng huynh cũng không xứng, cho nên không dám si tâm vọng tưởng rồi?”
“Ngũ công chúa chính là không hiểu Lục muội muội của ta rồi, người xem nàng ta mặc một bộ y phục kiều diễm khả năng không phải chính là để câu dẫn Nhị Hoàng tử sao?”
“Tiện nhân, ta cảnh cáo người, ránh xa hoàng huynh của ta xa ra. Ngươi có cái đức hạnh gì mà vẫn ảo tưởng câu dẫn Nhị Hoàng huynh ta, ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Trác Vân Nhã Nhi phẫn nộ nói.
Chờ 2 người đằng trước nói đủ rồi, Thủy Ngâm Thiền mới lười biếng nghiêng người liếc nhìn hai người , khoé miệng hơi cong lên, "Ta còn tưởng là chó ở đâu sủa bậy, hóa ra là Tứ tỷ cùng Ngủ Công Chúa. Ta vẫn còn có việc, không có thời gian nghe chó sủa loạn, đi trước một bước.” Nói xong liền vòng qua hai người đi qua.
"Tiện nhân, ngươi dám nhục mạ bổn công chúa!" Trác Vân Nhã Nhi thủ trung trường kiếm chỉ thẳng vào nàng.
Lần trước bị sỉ nhục, Trác Vân Nhã Nhi hận không thể đem nàng băm thây vạn đoạn, nếu không phải tùy tùng mang theo đan dược, mặt bị thương cũng không thể hồi phục nhanh như vậy, vài ngày bị hủy dung kia ả thực sự muốn ăn tươi nuốt sống tiên nhận kia.
Trác Vân Nhã Nhi thâm tưởng, lần đầu là ả không kịp đề phòng mới bị tiện nhân này đánh, lần này ả tuyệt đối sẽ không phạm phải cùng một sai lầm.
Thủy Ngâm Thiền bình tĩnh liếc mắt, không để ý nhẹ cười một tiếng, "Nếu đã các ngươi muốn đối phó với ta, tại sao lại không gửi một chiến thư, đường đường chính chính trước mặt mọi người chế giễu ta không phải tốt hơn sao?”