Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 44: Vưu vật, hay là phế sài

Vân Phi Dật trong lòng khiếp sợ không thôi. Nữ tử này sao có thể là Lục tiểu thư phế vật kia?! Thủy Ngâm Thiền mặc kệ hắn có đồng ý hay không, cánh tay lại tiếp tục dùng huyết tiên đánh qua hắn một lần nữa.

Một roi này nàng dúng đến tám phần huyền khí, nếu không tránh được, khuôn mặt thanh tú kia của đối phương cũng sẽ nở thành hoa, bởi vì một roi này nàng chính là muốn đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn.

Mà Vân Phi Dật xác thực cũng không dám lơ là, trong cơ thể huyền khí hội tụ, đánh ra chính là huyền kỹ thứ nhất – mưa xuân kéo dài.

Quanh thân nam tử huyền khí trong khoảnh khắc hóa thành vô số giọt mưa, từ bốn phương tám hướng bao vây toàn bộ huyết tiên, khiến cho huyết tiền đang cứng rắn liền hóa mềm nhũng.

Thủy Ngâm Thiền mắt sáng rực lên, một tay khác nhân cơ hội mà chém ra mấy đạo huyền nhận.

“Quá đê tiện, vậy mà lại làm ra chuyện đánh lén!” Trong đám người có người giận dữ nói. Đôi mắt của Thủy Ngâm Thiền có chút hơi đổi, trứng mắt liếc nhìn người nọ một cái, sau đó tiếp tục đánh tiếp.

Người bị trừng nhịn không được mà nuốt nước bọt xuống, ánh mắt không xê dịch mà nhìn ra nữ tử ở giữa sân.

Mới vừa rồi mỹ nhân trừng hắn, một cái liếc mắt vừa rồi tựa như một con mèo lấy trộm của hắn thứ gì đó. Thật tốt, hắn vừa rồi nói sai rồi, mỹ nhân như vậy tuyết đối là không có đánh lén, hành động vừa rồi chính là thông minh!

Nhưng mà không đúng, mới vừa rồi nữ tử này tự xưng Thủy Ngâm Thiền, kia chẳng phải là Lục tiểu thư phế vật của Thủy giai sao? Tất cả mọi ngươi đang có mặt tại đó vẻ mặt đều kinh ngạc.

Như vậy tên cặn bã này chính là Lục tiểu thư phế vật? Chuyện này cũng quá hoang đường rồi!

Có người nói: “Nói như vậy trên mặt nàng ta vẽ hoa mai tinh xảo, lúc này mới che khuất được dung mạo bị hủy kia.”

“Chỉ sợ sau khi xóa đi lớp tráng điểm khuôn mặt bên dưới xấu đến dọa chết người mất.” Một người khác lập tức nói tiếp.

“Mà khoan, từ từ! Chuyện đó không phải là trọng điểm, Lục tiểu thư này chẳng phải đến huyền khí đều không có, là một phế vật sao, nhưng cô nương này rõ ràng là Huyền giả, còn có thể cùng Vân gia công tử giao thủ, Huyền võ cấp bậc khẳng định không thấp!”

“Trời ạ, ngươi nói như vậy, ta giống như đã biết một chuyện đại sự!”

Không quan tâm mọi người đang nghị luận khí thế ngút trời như thế nào, hai người vẫn tiếp tục đấu nhau không chút mảy may ảnh hưởng.

Giữa sân, Vân Phi Dật không ngờ bị đối phương đánh lén, hắn linh hoạt tránh né những Huyền Nhận đánh ra nhưng cũng khá chật vật. Nếu đổi lại là một người bình thường, lúc này tất nhiên sẽ rất tức giận, nhưng mà hắn với Thủy Ngâm Thiền lại giống nhau, hứng thú bị khiêu khích, “Chỗ này quá nhỏ, chúng ta ra bên ngoài đánh thế nào?”

“Tốt!” Thủy Ngâm Thiền khóe miệng giương lên. Kết quả là, hai đương sự cứ như vậy một người chạy, một người đuổi. Thủy Mặc Miễn nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ trời đi khỏi tiểu viện, trong lòng không khỏi cảm thán gan cũng đau mà đầu cũng đau.

“Đại ca, hài tử trong bụng Thiền nha đầu thật sự là của Vân Phi Dật?” Ngũ trưởng lão nhịn không được hỏi nhỏ.

“Ai nói là hắn?!” Thủy Mặc Miễn lập tức phun vào hắn một câu.

Lời này vừa nói ra, tứ trưởng lão biểu tình lập tức trở nên vi diệu. Cái nha đầu phế vật kia bị bắt gian trên giường cùng tiểu tử Vân Gia, chuyện này mọi người đều rõ như ban ngày, nhưng đại ca lúc này nói gì?

Hài tử trong bụng phế vật này không phải của Vân tiểu tử? Này không phải nói nha đầu phế vật kia thông dâm không chỉ có một người là Vân tiểu tử? Tứ trưởng lão vẻ mặt như bị táo bón, tức giận đến nổi chòm râu thẳng không ngừng run.

Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh, Thủy Ngâm Thiền như thế mà lại là loại người không có liên sỉ dâm oa đãng phụ!

Mà những người có mặt lúc này nghe được lời này, suy nghĩ với tứ trưởng lão cũng không mấy khác biệt.

Không thể tưởng tưởng được, một cái xấu nữ lại phế vật, vậy mà câu dẫn không ít nam nhân, chỉ sợ đến nàng ta còn không biết hài tử trong bụng là của ai. Tấm tắc, Thủy gia chính là danh môn thế gia của Thanh thành, không thể tưởng tượng được lại dạy ra một dâm phụ, tuổi còn nhỏ đã biết thông đồng với nam nhân, còn hoài con hoang.

Thủy Mặc Miễn vừa nói ra lời này lập tức liền tự vã miệng, hối hận đến ruột gan đều thẳng rồi! Nếu không phải nha đầu kia tính khí hồ đồ, vừa rồi cũng sẽ không nói ra mấy loại lời không nên nói, lúc này thì tốt rồi, Thiền nha đầu chính là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Tuy Thủy Mặc Miễn trong tiềm thức cũng muốn công khai việc này, nhưng trước mặt thật sự không phải thời cơ thích hợp.

Vì thế, Thủy Mặc Miễn dứt khoát bất chấp tất cả, ánh mắt đảo qua mọi người xung quang, vả mặt vẫn như trước nói: “Thiền nha đầu nhà chúng ta sớm đã có người trong long, người này kinh tài tuyết tuyệt, có thể nói là tuyệt phối, mà ít ngày nữa, Thiền nha đầu cũng sẽ cùng người này thành hôn. Được rồi, mọi người đều giải tán đi.”

Thủy Mặc Miễn nói xong lời này liền trời đi, cũng mặc kệ những lời hắn nói ra làm người khác kinh hồn bát vía như nào.

Đáng thương cho Vân gia nâng 180 gánh sính lễ mênh mông cuồn cuộn tiến đến cầu hôn, kết quả lại bị người ta gấp rút đuổi về, mà công tử nhà họ bị tiểu thư phế vật Thủy gia câu đi rồi. Nhìn một cái, đây đều là chuyện gì!

Lúc này ở rừng cây nhỏ ngoài thành, tình hình chiến đấu có thể nói là kịch liệt. Thủy Ngâm Thiền hướng đến gương mặt tuấn tú của Vân Phi Dật mà không ngừng ra chiêu tiếp đón làm cho Vân Phi Dật dở khóc dở cười.

Tránh thoát khỏi một cướt sét đánh của nàng, Vân Phi Dật rảnh rỗi nói: “Lục tiểu thư, mặt ta có thù oán gì với ngươi sao?”

Thủy Ngâm Thiền khóe miệng giương lên, vừa đánh vừa nói: “Không thù, chính là gương mặt này của ngươi ta xem có chút khó chịu, muốn trách thì trách ngươi lớn lên quá tuấn tú.”

Truy căn nguyên, nàng bị hủy dung cũng có can hệ với Vân Phi Dật, nếu không phải hắn có một gương mặt gây họa thì Thủy Ngâm Tuyết cũng sẽ không ghen ghét tới trên đầu nàng.

Qua hai canh giờ chiến đầu kịch liệt hai người mới phát ra âm thanh rút lui.

Một hồi đánh nhau kịch liệt, làm cho Vân Phi Dật thống khoái không thôi. Vân Phi Dật nhìn về phía Thủy Ngâm Thiền ánh mắt không có chút ý che lấp mà thưởng thức, do dự một chút, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, “Ngươi, thật sự là cái… Lục tiểu thư phế vật trong lời đồn?”

Thủy Ngâm Thiền trừng hắn một cái, lập tức đi đến bên coi suối gần đó, sau đó đột nhiên đưa mặt vào trong nước.

Vân Phi Dật ngẩn ngơ, ngay sau đó liền thấy đối phương từ trong nước nâng mặt lên, sau đó hất hất đầu.

Trong nháy mắt, hắn đã rõ ràng nhìn thấy được dung nhan đằng sau lớp mặt nạ, hắn đã gặp qua khuôn mặt này hai lần – nước ăn da lưu lại vết sẹo trải rộng hơn phân nữa khuôn mặt của nữ tử, thoạt nhìn thảm đến không nỡ nhìn.

Vân Phi Dật không nhận ra được, giờ phút này hắn căn bản không chú ý đến vết sẹo trên mặt nữ nhân, hắn đang nhìn đến những giọt nước từ trên mí mắt của nữ tự nhẹ nhàng rơi xuống, còn có khi nữ tử kia lắc đầu liền ném ra những giọt nước trong suốt, dưới ánh nắng chiếu xuống phát ra hào quang lóe sáng, thật là đẹp.

Chờ đến khi nữ tử nhìn hắn, Vân Phi Dật mới bỗng nhiên hoàn hồn. Thủy Ngâm Thiền đứng dậy đến gần hắn, nhìn hắn nói: “Hiện tại ngươi cũng nên tin đi. Vân Phi Dật ngươi vì sao sẽ đáp ứng cưới ta? Ngươi rõ ràng biết lúc chúng ta bị bắt gian chuyện gì cũng chưa phát sinh.”

“Ta…” Vân Phi Dật đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Thủy Ngâm Thiền đột nhiên cười, sau đó nhìn hắn trả lời: “Không phải người định cưới ta, sau đó bỏ mặc ta, ngày sau mặc kệ hạ nhân khinh bỉ khi dễ ta như thế nào, ngươi cũng xem như không thấy?”

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Vân Phi Dật đỏ lên, Thủy Ngâm Thiền thấp giọng nói một câu, “Ấu trĩ.”

“Cách làm này của ngươi so với tên tra nam Trác Vân Ế Thiên kia thì tốt hơn bao nhiêu?” Thủy Ngâm Thiền thở dài. Vân Phi Dật hơi hơi cúi đầu, “Chuyện này, ta thực xin lỗi.”

back top