Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 43: Từ đâu ra một mỹ nhân quyến rũ

Thấy người đến là gia chủ Thủy gia, Vân Phi Dật lập tức dừng bước chân lại, hắn vừa chắp tay hành lễ, “Vãn bối Vân Phi Dật chào Thủy gia gia.”

“Thủy gia gia, vãn bối đã dựa theo ý người đến cầu hôn, đây là 180 gánh sính lễ, thỉnh Thủy gia gia xem qua. Không biết Thủy gia gia bây giờ còn có gì phân phó?” Vân Phi Dật cung kính mà dò hỏi, đáy mắt có chút mơ hồ. Nay Thủy gia gia bước đi vội vàng, chắc chắn là bởi vì có sự tình gì đó mới tới.

Thủy Mặc Miễn liền cứng họng, chính là bởi vì đây là phân phó của hắn nên hắn mới cảm thấy tức giận. “Hôn sự này tuy lão phu đã đồng ý, nhưng nha đầu kia còn chưa có đồng ý, ai kêu ngươi lỗ mãng như vậy chưa gì đã đem sính lễ tới cửa cầu thân?!” Thủy Mặc Miễn đột nhiên chửi ầm lên.

Một giọng nói lớn vang lên, lập tức trở nên hợp tình hợp lý, làm gì còn vẻ chột dạ khi trước. Vân Phi Dật đúng là một hòa thượng sờ không thấy tóc mà.

Rõ ràng là Thủy gia gia chạy đến Vân gia bọn họ náo loạn, còn thề thốt nói hài tử trong bụng Thủy Ngâm Thiền là hài tử của hắn, tiếp theo gia gia của nhắn cũng nháo theo, gia gia vậy mà còn lấy gia pháp ra đuổi đánh hắn, hắn chính là không còn lựa chọn nào khác mới nghẹn khuất mà đáp ứng đến cầu thân Thủy Ngâm Thiền.

Nhưng hôm nay…Thủy gia chủ vậy mà lại nói hắn lỗ mãng?

Thủy Mặc Miễn thấy bộ dạng vẫn chưa hiểu gì của Vân Phi Dật, không khỏi ho khan một tiếng thật mạnh, “Vân tiểu tử à, chuyện này dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự của Thiền nha đầu, dù cho lão phu là gia chủ Thủy gia cũng phải dò hỏi ý tứ nàng ta trước. Cho nên, ngươi trước tiên nên đem sính lễ trở về đi, đợi ta hỏi ý kiến Thiền nha đầu xông liền báo tin cho ngươi. Liền cứ như vậy đi, ngươi đi đi, đừng quên lấy đi mấy thứ này.”

Thủy Mặc Miễn một hơi nói hết mấy lời này, mặc kệ phản ứng của Vân Phi Dật, lập tức đưa tới một đám hạ nhân, phân phó nói: “Các ngươi giúp Vân tiểu tử cùng nhau dọn đồ đạc đi, nhiều rương như vậy toàn đồ vật quan trọng các ngươi chú ý chút.”

“Thủy gia gia, này…” Vân Phi Dật nhìn thấy hộ vệ của Thủy gia chân tay nhanh lẹ dọn mấy cái rương đi, chỉ biết giương mắt nhìn.

Phải nói lời nói của Thủy gia chủ lúc nào cũng như sấm rền gió cuốn, nhưng như vậy mà lại đến cơ hội cho hắn nói cũng không có liền đuổi hắn đi, như này cũng quá là…

Không đúng, nhất định là có ẩn tình khác! Thủy gia gia nhanh như vậy liền thay đổi, nhất định có ẩn tình gì đó.

Thủy Mặc Miễn nhìn thấy khuôn mặt đầy suy tư của Vân Phi Dật, trong lòng âm thâm kêu khổ: Tên tiểu tử này quả nhiên không dễ lừa gạt.

“Thủy gia gia, việc hôn nhân lần trước không phải đã bàn xong rồi sao, vãn bối nhớ không nhầm, lúc đó Thiền Nhi muội muội rõ ràng cũng không nói gì mà.” Vân Phi Dật vẻ mặt đầy chính nghĩa.

Vân Phi Dật biết, bản thân mình chính vì nghe theo sự xắp xếp của gia chủ Vân gia, sau đó mới mang theo sính lễ đến cầu thân, như vậy Thủy gia chủ cũng không có lý do thoái thác, nhưng mà vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn cũng không khỏi hiếu kỳ một chút, chính vì như vậy mà không để ý tới chủ ý của Thủy gia chủ.

Thủy Mặc Miễn thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, liền hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cái liếc mắt này chứa đầy ám chỉ. Nhưng Vân Phi Dật giống như không hiểu được, mặc kệ hắn cố gắng nháy mắt như thế nào cũng không để ý tới.

“Thủy gia gia, nay sính lễ đã mang tới làm gì có đạo lý mang về lại, trừ phi Thủy gia gia cho vãn bối một lý do thật chính đáng, chỉ là Thủy gia gia cũng không nên nói là do Thiền Nhi muội muội không đồng ý.” Vân Phi Dật triều hắn cười lãnh đạm nói.

Rõ ràng là một bộ dạng thanh nhã tuấn tú, nhưng Thủy Mặc Miễn cảm thấy hắn chính là một con tiểu hồ ly. “Lần trước đều là hiểu lầm, Thiền nha đầu còn chưa có đồng ý.” Thủy Mặc Miễn tức giận nói.

Vân Phi Dật cười ha hả nói: “Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, Thủy gia gia lo lắng nhiều rồi. Lại nói vãn bối tự nhận cũng xứng đôi với nàng, Thiền Nhi muội muội hẳn sẽ không cự tuyệt.” Vân Phi Dật nói ra lời này, chung quanh mọi người đều âm thầm chấp nhận.

Ngẫm lại thì, một người lập tức sẽ tiến đến Huyền sĩ là một thiếu niên thiên tài, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, mà người con lại thì đến huyền khí còn không có, dung mạo xấu xí. Hai người này một người trên trời, một người dưới đất, quả thực là khác một trời một vực.

Mà không biết Thủy Ngâm Thiền dùng thủ đoạn gì mà thành công có thai với đích trưởng tử của Vân gia, lại như vậy mà có được một chỗ dựa vững chắc. Vậy mà, nay Vân gia công tử đến cửa cầu thân, Thủy gia chủ vậy mà còn viện lý do thoái thác?

Chẳng lẽ đầu óc của Thủy gia chủ có vấn đề? Nhìn thấy ánh mắt đầy khinh bỉ của mọi người, Thủy Mặc Miễn trong lòng nghẹn muốn chết.

Hắn làm sao không biết Thiền nha đầu gã cho Vân tiểu tử là một mối hôn sự rất tốt, chính là… Mẹ nó trời ạ, hài tử trong bụng nha đầu đó không phải của Vân tiểu tử, hắn không thể thiếu đạo đứng đến mức khiến cho Vân tiểu tử phải đổ vỏ giúp người khác?

Thủy Mặc Miễn trơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên từ nơi xa vang đến một tiếng cười khẽ.

“Vân công tử cũng quá mức tự luyến rồi, như vậy là không tốt đâu nha ~”

Thanh âm này vừa trong trẻo vừa sạch sẽ, tựa như nước suối chảy róc rách qua tim, khiến người ta cảm thấy lạnh không thôi.

Mọi người nghe thấy tiếng liền quay lại nhìn, trước mắt như sáng ngời. Đây quả là một mỹ nhân nha!

Chỉ thấy trước mắt đi tới là một nữ nhân một thân váy áo ngang đầu gối, bên hong quấn lấy một cây roi dài huyết sắc, chân mang một đôi ủng cao màu đỏ, một đầu tóc đen óng bóng mượt cột lên như cái đuôi ngựa, buộc qua tóc là một dây tơ lụa màu đỏ, mà nữ tử này hơn nữa khuôn mặt là dùng chu sa phác họa từng cánh hoa mai màu đỏ, cùng với một thân y phục của nàng càng tăng thêm vẻ xinh đẹp.

Tuy rằng không nhìn thấy rõ nữ tử này trông như thế nào, nhưng đôi mắt đẹp lộng lẫy như bầu trời đầy sao, mũi thắng tắp như viên ngọc được mài giũa kỹ càng, cánh môi mọng nước, hồng hào như cánh hoa đào tháng 3, chỉ sợ nàng ta bỏ lớp trang điểm này xuống lại càng thêm quyến rũ hơn lúc rang điểm.

Trời ạ, này quả thật chính là một yêu nghiệt câu hồn người! Nữ tử khóe miếng nhẹ nhàng cong lên, liền gợi lên phong tình vạn chủng, khiến người khác xem đến chảy máu mũi.

Vân Phi Dật nhìn đến ngẩn người, nhìn nơi xa nữ tử đang đi thẳng đến chỗ hắn, trái tim hắn thế mà không chịu không chế mà nhảy nhót trong lồng ngực. Nhưng rất nhanh, hắn liền ngăn chặn cảm giác kỳ quái ấy xuống, triều người tới ẩm đạm cười nói: “Cô nương nói lời này là có ý gì? Tại hạ có chỗ nào làm cô nướng thấy tự luyến?”

Thủy Ngâm Thiền sau khi thay đổi trang phục nhìn hắn, cười như không cười nói: “Vân công tử cho rằng, ngươi xứng với Lục tiểu thư của Thủy gia?”

Vân Phi Dật như chết lặng, tiện đà cười nói: “Ta cũng không có ý xem thấp Lục tiểu thư Thủy gia, nếu cô nương cảm thấy ta vừa rồi có nói lời mạo phạm, vậy hiện tại ta đem lời nói thu hồi lại.”

Thủy Ngâm Thiền lấy tay che miệng cười khúc khích, “Vân công tử chắc chưa nghe đến câu này, lời nói ra như một bát nước đổ đi. Nếu Vân công tử cảm thấy Thủy Ngâm Thiền không xứng với ngươi, chúng ta liền thực lực nói chuyện, đánh một trận như nào?!” Nói đến lời cuối cùng, ngữ khí đột nhiên chuyển sang sắc bén, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo ngay lập tức.

Vân Phi Dật lắp bắp kinh hãi, tâm trạng cũng trở nên hốt hoảng, vậy mà chỉ trong một khoản thời gian ngắn ngủi, nữ tử này không có chút lưu tình nào mà rút từ bên hong ra một cây roi huyết tiên, đánh hắn không một chút lưu tình.

Một roi này mang theo mười phần huyền khí, Vân Phi Dật có chút nghi ngờ, nếu không phải là hắn né tránh kịp thời, cánh tay của hắn liền như vậy mà bị phế bỏ rồi. Chính là, điều khiến hắn nghi ngờ nhất là, nữ tử trước mặt này có thể là Thủy Ngâm Thiền?!

Này…Sao có thể?! Nữ tử này bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, rõ ràng năng lực không thấp hơn Huyền giả!


#Chú thích: Tiều – kiểu hành lễ trong giao tiếp mọi người hay thấy qua phim ảnh, hoặc truyện tranh cổ trang Trung Quốc.

back top