Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 42: Mất mặt, tự mình đa tình

Vân Phi Dật hơi hơi nhíu mày, “Sương Nhi muội muội, ngươi có phải đang hiểu lầm cái gì đó phải không _ _”

“Vân ca ca, về sau ngươi vẫn không nên gọi khuê danh của ta nữa, như vậy không hợp với quy tắc.” Không đợi hắn nói hết lời, Thủy Ngâm Sương liền cắt ngang lời hắn nói.

Tuy miệng nói như vậy, nhưng không có người nào là không biết trong lòng Thủy Ngâm Sương vui mừng đến thế nào, bên trong thì vui sướng bên ngoài thì lại thể hiện như bản thân đang rất bối rối.

Trước mắt người này chính là thiếu niên tuấn tú có thiên phú nhất Thanh thành Vân Phi Dật! Không chỉ có gia thế tốt, năng lực cường đại, lớn lên cũng thanh tuấn bất phàm.

Nàng tuy cùng Vân Phi Dật cũng xưng là Thanh thành Vân Thủy song tài, nhưng nàng vĩnh viễn kém hắn một bước, hoặc không chỉ là một bước. Nàng cũng giống như vô số nữ tử trong Thanh thành, trong lòng vô cùng ái mộ nam tử này trong lòng, chẳng qua tâm tư của nàng chưa từng biểu lộ với người khác.

Thật là không nghĩ tới, Vân Phi Dật thế mà lại sớm đã đối với nàng tâm sinh ái mộ!

Ha hả, ngày thường thì tỏ ra thanh cao, cuối cùng đều không phải phải quỳ gối dưới váy nàng sao, Thủy Ngâm Sương trong lòng đắc ý đến vui sướng.

Đáng tiếc, hiện tại nàng đã có lựa chọn tốt hơn, chỉ có thể vứt bỏ Vân Phi Dật.

Nội tâm quay cuồng làm cho Thủy Ngâm Sương không che lập được mà khóe miệng có hơi nhếch lên.

Ý thức được không ổn, nàng lập tức lấy tay che đậy, như vậy lại giống như đang thẹn thùng xấu hổ.

“Vân ca ca, ta cùng Nhị hoàng tử là thật tâm yêu nhau, hy vọng ngươi thành toàn cho hai người chúng ta. Sính lễ này, ngươi vẫn nên là nâng trở về đi.” Thủy Ngâm Sương cúi đầu nói, thái độ kiên quyết, nhưng đôi mắt long lanh ngấn lệ hướng về Vân Phi Dật như muốn nói gì đó lại thôi.

Nói xong lời này nàng tựa hồ có chút không đành lòng, đưa mặt dựa vào người của Trác Vân Ế Thiên.

Trác Vân Ế Thiên ôm vòng qua eo của Thủy Ngâm Sương, ánh mắt trầm lãnh mà nhìn về phía của Vân Phi Dật, như tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Vừa rồi lời nói bị cắt ngang của mình lúc nảy, Vân Phi Dật cuối cùng không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng. “Tam tiểu thư, Nhị hoàng tử, các người có phải đang có hiểu lầm gì hay không? Ta hôm nay tới Thủy phủ, đúng thật là tới đưa sính lễ, nhưng đối tượng cầu thân lần này không phải là tam tiểu thư ngươi.”

Lời vừa nói ra, không chỉ Thủy Ngâm Sương mà tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người ra.

Sắc mặt Thủy Ngâm Sương lúc này quả thật rất thú vị, trong chốc lát từ trắng hóa thành đen, quả thực như một cái chảo dín lọ nồi.

Trác Vân Ế Thiên sắc mặt cũng không thể nào đẹp hơn, nếu không phải người này gây hiểu lầm cho hắn thì hắn cũng không thành ra một bộ dạng buồn cười như vậy. Hắn sống mười bảy năm trời còn chưa bao giờ bị mất mặt như thế này!

“Ha hả, thì ra nguyên lai là như vậy, Vân ca ca cũng không sớm nói rõ chút, hại ta hiểu lầm như vậy. Nói như vậy cũng thật quá tốt, ta cũng không cần cảm thấy bối rối.” Thủy Ngâm Sương nín khóc mỉm cười, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc này.

Bên cánh tay Trác Vân Ế Thiên đang ôm vòng eo của nàng ta không biết đã buông ra lúc nào. Nam tử môi mỏng nhẹ nhấp, triều Vân Phi Dật nhàn nhạt nói: “Vừa rồi là bổn điện hạ hiểu lầm ngươi, mong Vân huynh không để bụng.”

Có thể khiến cho Nhị hoàng tử buông dáng người xưng một tiếng Vân huynh, Trác Vân Ế Thiên chính là đã cho Vân Phi Dật đủ mặt mũi rồi.

Vân Phi Dật khóe miệng ý cười không giảm, “Không sao, hiểu lầm biết được rõ ràng là tốt rồi.”

Hắn tươi cười như cũ một thân phóng khoáng nhu hòa, nhưng Trác Vân Ế Thiên lại cảm thấy không thoải mái.

Sự tĩnh mịch ngắn ngủi bị đánh vỡ hết lần này đến lần khác.

Tứ trưởng lão trong lòng thật sự tò mò, nhịn không được liền hỏi: “Vân tiểu tử, ngươi tới Thủy phủ hạ sính, đối tượng không phải tam nha đầu vậy thì là ai?” Ở trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ Sương nha đầu ra, căn bản không còn ai có thể được Vân gia để mắt tới.

“Khó nói… Là tứ nha đầu Thủy Ngâm Tuyết?” Tứ trưởng lão dò hỏi, tuy rằng hắn cảm thấy không có quá nhiều khả năng.

Vân Phi Dật cười khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt ý vị không rõ mà đảo qua mọi người, thái độ thong dong bình tĩnh, “Vãn bối muốn nghênh thú chính là… Lục tiểu thư của Thủy phủ.”

Lời nói vừa nói ra, mọi thứ xung quanh đều tĩnh mịch.

Ha hả, ha hả a… Bọn họ vừa rồi chắc không phải đang gặp ảo giác đấy chứ?

Lúc nảy Vân công tư vừa nói gì? Hắn muốn cưới Lục tiểu thư phế vật?

Thiên tài Thanh thành huyền khí cửu giai Huyền đồ cửu tinh, vậy mà lại muốn cưới một người đến huyền khí còn không có?!

Giờ này khắc này, sắc mặt của Thủy Ngâm Sương không thể dung hai chữ nhọ nồi để miêu tả nữa, người Vân Phi Dật nói cưới không phải nàng, nàng nhiều lắm chỉ cảm thấy bản thân có chút xấu hổ, vậy mà vừa rồi Vân Phi Dật hắn vừa nói cái gì? Hắn muốn cưới Lục muội phế vật?!

Này không chỉ là đang đánh vào mặt nàng, mà giống như đang muốn làm nhục nàng!

Trác Vân Ế Thiên ánh mắt khẽ thay đổi, trầm giọng hỏi: “Vân huynh muốn cưới Lục tiểu thư của Thủy phủ, Thủy Ngâm Thiền?”

“Đúng vậy.” Vân Phi Dật vẻ mặt thản nhiên gật đầu nói.

Nghe vật, Trác Vân Ế Thiên nhìn mắt với ánh mắt rất bất ngờ.

Hắn cùng Thủy Ngâm Thiền giải trừ hôn ước bất quá mới có mấy ngày, hiện tại nam nhân này liền muốn cưới Thủy Ngâm Thiền? Hay là –

Chẳng lẽ Thủy Ngâm Thiền đã sớm cùng với Vân Phi Dật âm thầm tư thông? Trong bụng Thủy Ngâm Thiền kia chính là con của hắn?!

Trác Vân Ế Thiên trong lòng càng nghĩ càng phẫn nộ, nhưng hắn lại không biết loại phẫn nộ này từ đâu mà đến.

Có lời đồn rằng Lục tiểu thư đối với hắn cực kỳ si mê, hắn tới rồi lại đối với hắn nhất quyết không gã, nhưng hiện tại xem ra, lời đồn này căn bản là một lời nói dối hư ảo! Đây đúng thật là một kẻ xảo trá lại còn là một nữ nhân dâm đãng, hắn về sau đến một cái liếc nhìn cũng không nhìn đến nàng ta!

“Sương Nhi, chúng ta đi thôi, việc này không liên quan gì đến chúng ta.” Trác Vân Ế Thiên lãnh đạm nói, quay đầu liền bỏ đi.

Thủy Ngâm Sương nhìn thoáng qua đống sính lễ kia, đột nhiên than nhẹ một tiếng, “Vân ca ca, ta không nghĩ tới, ngươi cùng lục muội muội vậy mà đã sớm… Ai!”

Thủy Ngâm Sương nói một nữa câu lại ngừng giống như một quả bom vậy, phanh một tiếng liền nổ tung trong đám người.

Vừa nói ra những câu này, Thủy Ngâm Sương liền đi theo Trác Vân Ế Thiên, chỉ còn lại đám người trong gió đầy hỗn độn.

“Trời ạ, ta không nghe lầm đấy chứ, vậy là chuyện Lục tiểu thư tư thông là sự thật! Ta vẫn luôn cảm thấy Lục tiểu thư rất đơn thuần, không nghĩ tới… Chúng ta ở Thủy phủ luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, vậy mà Lục tiểu thư như thế lại lả lơi ong bướm!” Hạ nhân Giáp thấp giọng nói.

Hạ nhân Ất lập tức nói tiếp, “Không chỉ là tư thông, ngươi không nghe mấy lời đồn gần đây sao, Lục tiểu thư này sớm đã tằng tiệu với nam nhân bên ngoài, sớm đã mai thai con hoàng rồi!”

“Tam tiểu thư vừa rồi ý tứ chẳng phải đang ám chỉ… Vân công tử này chính là nam nhân kia sao?!” Mỗi người một câu nói toạc ra mấu chôt.

Những người còn lại: !!!!!!

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão lúc này cả mặt đều đỏ bừng lên.

Tục ngữ có câu, việc xấu trong nhà không để lọt ra ngoài, Thủy Ngâm Sương vừa rồi vô tâm nói một câu, nháy mắt một cái thanh danh xấu xí này đã ập lên đầu Thủy Ngâm Thiền.

Trước kia Thủy Ngâm Thiền thanh danh kém cũng chỉ là lời đồn đãi, nhưng mới vừa rồi Thủy Ngâm Sương nàng ta nói như vậy, nhưng lời đồn đãi đó liền biến thành thật rồi.

“Hai vị trưởng lão, vãn bối xin cáo từ trước, thỉnh cầu trưởng lão đem sính lễ hôm nay chuyến đến cho gia chủ Thủy gia, vãn bối còn có việc, liền không quấy rầy chư vị nữa.” Vân Phi Dật sắc mặt không thay đổi nói.

Hắn vốn định giúp Thủy Ngâm Thiền giữ lại mấy phần mặt mũi, nhưng hiện tại tình huống tựa hồ trở nên không ổn. Bất quá, nếu Thủy gia không them để ý, hắn cần gì phải xen vào việc của người khác.

Chỉ là, chuyện thành thân này cả bản thân hắn cũng bị người ta đổ án oan lên đầu.

“Được rồi, ngươi đi về trước đi.” Tứ trưởng lão triều hắn phất phất tay, vẻ mặt sớm đã biến sắc thành màu xanh.

Mắt nhìn Vân Phi Dật rời đi, nơi xa lại truyền đến một tiếng quát mắng, “Vân tiểu tử ngươi đứng lại đó cho lão phu!”

Thủy Mặc Miễn nổi giận đùng đùng mà chạy tới, nhìn đến sính lễ đã đầy một viện, tam can hắn vừa khó chịu vừa đau nhói.

back top