Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 41: Hạ sính cầu thân tới cửa

Thủy Mặc Miễn đột nhiên phát hiện, hắn giống như vừa quên một chuyến lớn.

Thật đúng là chuyện đại sự mà, vậy mà nay người đều tìm tới cửa rồi.

“Gia chủ, gia chủ, chúng ta nên ứng phó thế nào đây?” Tần Lục kêu hai tiếng mới làm Thủy Mặc Miễn hoàn hồn lại.

Thủy Mặc Miễn ánh mắt trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi kêu người đi truyền lời, Thủy gia hôm nay không tiếp khách, kêu tiểu tử Vân gia nếu có việc thì ngày khác hãy đến.”

Tần Lục đứng bất động, ngược lại cười gượng một tiếng nói: “Gia chủ, hình như chậm rồi, lúc này hai vị trưởng lão đã ra rồi, Nhị hoàng tử cùng tam tiểu thư cũng cùng nhau đi ra xem rồi…”

“Sao? Nhị hoàng tử cùng Sương nha đầu đi ra làm cái gì?” Thủy Mặc Miễn ninh mày một cái.

Tần Lục dạ một tiếng, “Nay Vân công tử hướng tam tiểu thư cầu hôn, nhưng tam tiểu thư không lâu trước đây đã cùng Nhị hoàng tử đính hôn, tam tiểu thư tự nhiên muốn đích thân đi đến xem sính lễ.”

Thủy Mặc Miễn nghe xong lời này, nheo mắt, khóe miệt quát thẳng tới, “Ai nói với ngươi Vân tiểu tử phải hướng tam nha đầu cầu hôn? Hắn chính miệng nói?”

Tần Lục nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Này còn cần dùng chính miệng nói sao? Vân công tử cùng tam tiểu thư luôn luôn là kim đồng ngọc nữ trong mắt bá tánh Thanh Thành, Thủy phủ ta đại khái cũng chỉ có tam tiểu thư xứng đôi với hắn, mắt hắn cũng không bị mù mà đến cầu hôn Lục tiểu thư.” Vừa nói xong, chính bản thân hắn còn thấy buồn cười, còn cười một tiếng.

Bởi vì ngày đó Thủy Ngâm Thiền phát ra huyền công, mặt khác hạ nhân cùng thị vệ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, cho nên ngoại trừ Tần Ngũ ra những người khác cũng không biết Thủy Ngâm Thiền có huyền công, mà vẫn xem nàng là một tiểu thư phế vật như cũ.

Tần Lục ha hả hai tiếng, THủy Mặc Miễn cũng đi theo ha hả hai tiếng, chỉ là ở ha hả lúc sau hướng Tần Lục hung hăng một chút, nhịn không được mắng: “Ngu xuẩn.”

Sau đó, Thủy Mặc Miễn chắp tay sau lưng, vội vàng chạy đến đại sảnh.

Tần Lục sờ sờ đầu mình, vẻ mặt khó hiểu mà theo sát gia chủ phía sau. Không biết vừa rồi hắn nói sai cái gì?

Lúc này tiền viện của Thủy gia đúng là náo nhiệt một lúc.

Sau một trận khua chiêng gõ trống một hồi, một rương được quấn hoa sính lễ đỏ thẫm được nâng tiến vào.

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão vừa đến nơi, sính lễ kia đã nâng vào hơn phân nữa.

Ngũ trưởng lão Thủy Mặc Nghị trừng mắt nhìn đám thị vệ, “Ai là người cho bọn họ tiến vào?! Phía các người chẳng lẽ không nhận được thông báo!”

Thủ vệ thị vệ vẻ mặt đau khổ nói: “Bẩm báo ngũ trưởng lão, Vân công tử nói, sính lễ hôm nay đã cùng gia chủ bàn bạc qua, cho nên thuộc hạ vẫn chưa ngăn cản.”

Kỳ thật, vị Vân công tử này khí chất nho nhã hiền hòa, dù là giơ tay hay phất chân đều rất nhẹ nhàng phong độ, làm hắn không nói nên hai chữ cự tuyệt.

Một công tử tuấn lãng như ngọc sẽ không bao giờ ba hoa chích chèo đâu? Nếu hắn nói gia chủ biết được chuyện này, mọi chuyện nhất định là như vậy.

Một lúc sau 180 gánh sính lễ toàn bộ đã được bài trí ở trong viện, thị vệ khuân vác sính lễ chỉnh tề mà đứng sang hai bên. Sau đó đi tới là một thanh y nam tử.

Người nay bước đi điềm tĩnh, khí chất ôn thuận như ngọc, dáng người đĩnh bạt như tùng.

Nam tử chậm rãi dạo bước tiến lên, một khuôn mặt thanh tuấn lạnh nhạt không nở lấy một nụ cười, cho người ta có cảm giác như một làn gió thu lướt nhẹ qua mắt.

“Vãn bối thỉnh an hai vị trưởng lão.” Vân Phi Dật hướng tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão cúi người hành lễ.

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn vào vị trước mắt này… Dù là tướng mạo hay là bản lĩnh đều là hậu bối vô cùng xuất sắc của Vân gia.

“Khụ, Vân tiểu tử, ngươi hôm nay làm lớn một trận như vậy, đây là muốn gì đây?” Ngũ trưởng lão ho nhẹ một tiếng, ra vẻ khó hiểu hỏi.

Vân Phi Dật cười khẽ ôm ôm quyền, “Bẩm hai vị trưởng lão, vãn bối là tới Thủy phủ hạ sính. Nói đến mối hôn sự này, Vân gia gia chủ đã cùng Thủy gia gia chủ thương nghị qua.”

“Cái gì? Gia chủ đã đồng ý?!” Tứ trưởng lão không khỏi khiếp sợ, “Đại ca lão đúng là hồ đồ rồi, tam nha đầu không lâu trước đây mới đính hôn với Nhị hoàng tử, chỉ chờ Nhị hoàng tử gửi thư đến hoàng cung, chờ Hoàng Thượng phê chuẩn hôn sự này liền chắc chắn rồi.”

Ngũ trưởng lão nhấp nhấp miệng, thấp giọng nói: “Lão tứ, ngươi cũng nói, hoàng thất bên kia còn chưa phê chuẩn, hôn sự này có khả năng thay đổi.”

“Lão ngũ, ngươi nói đại ca có thể có khả năng là bởi vì nha đầu phế vật kia mà làm chuyện này, bởi vì đối với Nhị hoàng tử tâm sinh ra bất mãn, cho nên mới phải làm ra loại chuyện chia rẽ uyên ương này?”

Vân Phi Dật thấy hai vị trưởng lão thấp giọng đàm luận cái gì đó, mày không khỏi nhíu lại một lúc.

Khó nói Thủy gia gia không tới cùng mấy vị trưởng lão khác nói về việc này?

Mà cũng phải, chưa kết hôn mà đã có thai thì thật là không thể nói rõ chuyện này. Tuy rằng hắn có tám phần xác định, ngày đó hắn vẫn chưa thực sự chạm vào Thủy Ngâm Thiền, nhưng hai vị lão nhân này đều khẳng định là hắn đã làm loại chuyện này, vậy hắn liền thỏa mãn nguyện vọng của hai vị đại lão cưới Thủy Ngâm Thiền kia.

Chỉ là, hôn nhân sau này muốn như thế nào chính hắn sẽ quyết định.

Nghĩ đến việc này, Vân Phi Dật vốn là một con người nhu hòa thế mà lại nhiễm một tia lạnh lẽo.

“Hai vị trưởng lão, sính lễ đã đưa đến, chờ hai bên thương lượng hôn lễ nên tổ chức như nào, ta liền lập tức tiến đến đón dâu.” Vân Phi Dật tự nói tự hứa hẹn.

Nói xong lời này, cũng không xem phản ứng của mọi người như thế nào, Vân Phi Dật hành lễ cúi người làm đủ, xoay người định rời đi.

Lúc này một âm thanh ẩn hàm giận tái đột nhiên vang lên, “Vị huynh đài này xin dừng bước!”

Vân Phi Dật bước chân dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Từ hành lang bên hong đi ra một nam một nữ. Nam tử kia một thân tuyết trắng thêu bạc vân thúc eo trường bào, đầu đội bạch ngọc quan, trường mi nhập tấn, mặt như bạch ngọc, khí chất lãnh duệ trác tuyệt, thập phần lóa mắt.

Mà nam tử bên người là một vị nữ tử mặc váy lụa màu trắng, nữ tử dung nhan tinh xảo, mắt như mùa thu ưng ửng nước mắt, nhu nhược đáng thương.

Này một nam một nữ đều mặt bạch y, đứng chung một chỗ liền phảng phất như một đôi kim đồng ngọc nữ trong họa bước ra, thật sự nam thì tuấn tú nữ thì mỹ nhân, đẹp mắt thật sự.

Vân Phi Dật ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử mặt bạch y, đánh giá một phen, một lúc sau mới điềm đạm nở một nụ cười trên môi, “Nói vậy vị đó là Nhị hoàng tử.”

Trác Vân Ế Thiên khuôn mặt lạnh lùng mà cùng hắn đối diện, thanh âm trầm lãnh, “Nếu Vân công tử biết thân phận của bổn điện hạ, tự nhiên cũng nên biết tại sao bổn điện hạ lại xuất hiện ở Thủy phủ. Như vậy, Vân công tử hôm nay đến đây như vậy không khỏi có chút lỗ mãng.”

Vân Phi Dật nhướng mày, khó hiểu mà nhìn hắn.

Hai vị nam tử, một người thanh tuấn như trúc, ôn nhu như ngọc, một người lạnh lùng bức người, khí chất cao quý. Hai cổ khí thế vô hình tràng ra tựa hồ đang âm thầm đánh giá.

Không lâu sau, một tiếng khóc liền đánh gãy khí thế hai người đang dằn co.

Thủy Ngâm Sương hoa lê mang nước mắt mà nhìn về phía Vân Phi Dật, vẻ mặt áy náy nói: “Vân ca ca, Sương nhi cùng người lâu rồi không tương giao, cũng không biết người đối với tiểu muội ôm tâm tư như vậy. Vân ca ca phong thái tuấn lãng, ở Thanh thành này không có nữ tử nào tương xứng. Nếu đổi lại là trước kia, Sương Nhi cũng sẽ động tâm, nhưng hôm nay… Sương Nhi đã gặp chính minh phu quân, hơn nữa Sương Nhi thực sự yêu hắn.”

Nói đến thời điểm này, Thủy Ngâm Sương mặt hướng nhìn về phía bên Trác Vân Ế Thiên, trong mắt tất cả đều hiện lên tư sắc ái mộ không muốn rời xa.

Trác Vân Ế Thiên lãnh duệ bức người ánh mắt cũng ở trong nháy mắt nhu hòa trở lại, không tự chủ được mà duỗi tay ôm nàng ta, phảng phất ở trong động tác chính là muốn nói cho đối phương biết trong lòng mình cũng có đối phương.

Vân Phi Dật còn chưa kịp nói gì:…

Thủy Ngâm Sương đang nói cái gì vì sao hắn nghe không hiểu lắm?

back top