Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 40: Đại năng giả đi qua

Thuỷ Ngâm Thiền lần đầu tiên nhìn thấy huyết tiên liền cảm thấy rất ưng ý, nhưng trực giác của nàng lại nói cho nàng biết, lão nhân này rất có thể đang tính kế với nàng.

“Lão đại, huyết tiên này rất đẹp, dù sao cũng không mất tiền, chúng ta cứ mang đi.” Tần Bá nhìn thế nào đều cảm thấy lão già này không có vấn đề, quan trọng nhất chính là cây roi này thực sự thích hợp với lão đại. Lão đại ăn mặc một thân váy màu hồng, trên tay lại cầm một cây roi dài huyết sắc, quả thực là mỹ nhân!

“Như thế nào, nha đầu ngươi có thích huyết tiên này không?” Ngụy lão mắt nhíu lại, cười ha hả hỏi.

Thủy Ngâm Thiền hơi trầm ngâm, liền hướng Ngụy lão ôn nhu nói: “Nếu Nguỵ lão đã muốn tặng thì vãn bối liền mặt dày nhận lấy.”

Nguỵ lão liền vừa lòng mà vuốt ve chòm râu trên cằm mình, trong lòng bàn tính chuyện gì cũng đã nghĩ xong.

Chờ Thuỷ Ngâm Thiền cùng Tần bá rời khỏi cửa hàng y phục được một lúc, Nguỵ lão đột nhiên từ không trung lấy ra một cái còi. Mà cái còi này rất cổ quái, rõ ràng không phát ra bất cứ âm thanh nào vậy mà lại khiến không khí xung quanh nhẹ nhàng chấn động.

Thổi cái còi này không bao lâu, trên bầu trời của Thanh thành xẹt qua ba đạo ánh sáng, một đạo màu đỏ, một đạo màu xanh lá, một đạo màu đen rất hiếm thấy.

Tốc độ kia cũng rất nhanh, cho nên Huyền giả tầm thường căn bản không phát hiện ra được. Nhưng ba đạo quang này lại kinh động đến cao thủ đang ở Thanh thanh!

“Trời à? Vừa rồi không phải ta nhìn lầm đấy chứ, kia chính là huyền quang! Như thế nào lại xuất hiện nhiều đại năng giả bay qua Thanh thành chúng ta như vậy?!” Tứ trưởng lão Thuỷ gia kinh hãi mà nói.

Ngũ trưởng lão vẻ mặt cũng đầy khiếp sợ, “Có thể bay lên không trung như vậy ít nhất cũng là đại Huyền sư cấp bậc Huyền giả, ngay cả Thái trưởng lão cũng chỉ có thể bay lên không trung trong thời gian một chén trà nhỏ, mà có thể hoá thành huyền quang Huyền giả chỉ sợ là… Là Huyền vương…”

“Vậy mà lại xuất hiện ba Huyền vương, như này… Gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện đại sự gì?

Thuỷ Mặc Miễn chau mày, nhìn không trung xẹt qua ba đạo ánh sáng, nghiêm nghị nói: “Chỉ sợ không chỉ là bay qua, ta xem ba đạo quang này cách bầu trời Thanh thành không xa, sợ là rớt xuống đến thanh thành.”

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão nghe vậy, cả thân người đều chấn động.

Ở cái Thanh thành nho nhỏ này của bọn họ như thế nào lại làm cho Huyền vương hạ mình lưu lại, có khi nào lưu lại là vì tam nhi!

Hy vọng lần này không phát sinh ra chuyện đại sự gì, bằng không Thanh thành của bọn họ thật sự là không xong rồi.

Không nói đến những cao thủ tầm trung đang âm thầm ẩn nấp tại Thanh thành giật mình, chỉ nói đến việc biết đích đến của ba đạo huyền quang này cũng ngay lập tức ẩn nấp thật kỹ.

Cửa hang y phục bùm một tiếng cửa đều bị đá văng ra.

“Lão Nguỵ, ngươi vội vàng triệu chúng ta đến đây, chắc là tìm được rồi nhỉ?”

Người đầu tiên vào cửa chính là một vị nam tử trung niên đầu tóc màu đỏ, theo sau là một vị thanh y lão nhân, cùng hắc y lão nhân đi theo sau mà đến.

“Ha hả, Viêm lão đệ tính tình vẫn là nôn nóng như vậy, cửa nhà ta đều bị ngươi đá văng.” Nguỵ lão chầm chậm mà vuốt vuốt chòm râu của chính mình, cười tủm tỉm.

Nam tử tóc đỏ muốn hắn nói thẳng vấn đề, phía kia thanh y lão nhân lại đem hắn kéo lại, nhịn không được mà trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đợi nghe Nguỵ trưởng lão nói đi, ngươi càng gấp gáp hắn liền lại càng không nói.”

“Nguỵ trưởng lão luôn luôn như thế. Ta nghĩ là hắn tìm được rồi.” Hắc y lão nhân đi theo nói.

“Ha ha ha, vẫn là Thuỷ trưỡng lão cùng Mục trưởng lão là hiểu ta.” Nguỵ lão chính là Nguỵ trưởng lão trong miệng mấy người kia, Nguỵ lão đắc ý mà cười to vài tiếng, sau đó đem sự tình phát sinh trước đó không lâu kể lại cho mấy người bọn họ nghe.

Nam tử tóc đỏ vừa nghe, hưng phấn đến dậm chân, thiếu chút nữa đem cửa hang quần áo này của Nguỵ trưởng lão phá nát, “Cái gì? Ngươi tìm được lô đỉnh thích hợp rồi?!”

Thấy Nguỵ trưởng lão gật đầu, nam tử tóc đỏ cao hứng mà dậm chân một cái, liên tục nói: “Thật tốt quá! Chỉ cần thiếu tông chủ dung nàng tẩm bổ, bệnh tật nhiều năm như vậy có thể chữa khỏi rồi! Bất quá, lão Nguỵ ngươi làm như thế nào mà phát hiện? Bốn người chúng ta tìm lâu như vậy cũng không tìm được, cuối cùng như thế nào bị ngươi tìm được rồi.”

Nguỵ trưởng lão vuốt chòm râu, ánh mắt sâu thẳm nói: “Chính là dựa vào tông chủ đưa cho ta khoá hồn huyết tiên. Khoá hồn huyết tiền có khoá hồn chi dung, nhưng nha đầu kia lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, tông chủ chắc đã tính toán đến chuyện này. Chỉ là, đáng tiếc…”

Ba người liếc nhìn nhau, trong mắt toàn bộ đều có nữa phần tiếc thương.

“Có thể làm lô đỉnh cho thiếu tông chủ là phúc phận của nàng ta, cùng lắm thì sau khi thải bổ xong liền phóng cho nàng ta một con đường sống.”

Nguỵ lão gật gật đầu, thương xót trong mắt liền biến mất, thay thế vào đó chính là sự lãnh khốc vô tình, “Việc này trước mắt không cần rút dây động rừng, chúng ta cần phải mưu tính thật tốt…”

Một ngày sau, tất cả cao thủ ở Thanh thành đều nhìn chằm chằm lên bầu trời, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

Ba đạo quang thanh hồng hắc lại một lần nữa từ bầu trời của Thanh thành một lược bay qua, ngắn ngủi tựa như sao băng xẹt qua.

Thủy gia.

“Gia chủ, ba vị đại năng giả giống như lại rời khỏi Thanh thành.” Ngũ trưởng lão nói.

Thuỷ Mặc Miễn thở phào, “Rời đi là chuyện tốt, Thanh thành không dung nổi mấy vị đại năng giả này.”

“Khụ khụ, đại ca, ngài xem Thiền nha đầu cũng không có việc gì, đã nhiều ngày như vậy lão nhị cũng chịu không ít đau khổ, ngài có phải cũng nên khôi phục chức nhị trưởng lão rồi không?” Tứ trưởng lão châm chước hỏi.

Thuỷ Mặc Miễn lập tức liếc mắt trừng hắn một cái, “Để hắn tiếp tục chịu phạt! Đã bao nhiêu tuổi rồi vậy là lại đi gây chuyện với một vãn bối, đúng là mất mặt! Hừ, già rồi mà còn không đứng đắn đúng là đồ phế vật.”

Tứ trưởng lão lập tức á khẩu không trả lời được.

“Đúng rồi, nếu các ngươi có nhìn thấy Thiền nha đầu kia thì lập tức mang nàng ta đến đây cho ta. Nha đầu thúi, suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, ngày mai phải mang nàng ta tiến hành thí nghiệm huyền khí.”

“Đại ca, nha đầu kia thật sự là Huyền đồ tứ tinh? Lần trước ta thấy đến huyền công nàng ta còn không có. Thật là kỳ quái, lần trước thí nghiệm huyền khí, trên người nàng ta rõ ràng không có một chút huyền khí nào.” Tứ trưởng lão vẻ mặt khó hiểu.

Tuy nói vậy nhưng thật ra trong lòng ngũ trưởng lão đang âm thầm vui mừng, “Nha đầu này cuối cùng cũng không làm mất thanh danh của cha mẹ nàng ta. Mười bốn tuổi, Huyền đồ cấp bốn, tư chất không tồi.”

Thuỷ Mặc Miễn dùng ánh mắt mĩa mai nhìn chằm chằm vào hai vị đệ đệ ngu ngốc, bủn xỉn mà chỉ nói ra một câu, “Thiền nha đầu không chỉ có như vậy, hừ hừ, các người cứ chờ mà xem.”

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão nghe ra được ý từ của từ “Hừ hừ”, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Có thể làm đại ca khoe khoang mà nói lời này, khó nói Huyền võ của nha đầu kia không chỉ là Huyền đồ tứ tinh?!

Ngũ sao? Lục tinh? Thất tinh? Vẫn là… Bát tinh!

Nếu là Huyền đồ bát tinh, liền có thể giải thích đại ca vì sao lại khoe khoang như thế. Mười bốn tuổi Huyền đồ bát tinh, chính là so với Sương nha đầu đều là sự tồn tại xuất sắc! Sương nha đầu cũng chỉ ở mười sáu tuổi mới trở thành Huyền đồ bát tinh.

Chính là, từ một nha đầu phế vật, thật sự có thể trong một hai tháng ngắn ngủi biến thành Huyền đồ bát tinh?

Chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng rồi!

Mặc kệ hai người kia tiếp tục phỏng đoán, Thuỷ Mặc Miễn vẻ mặt đắt ý mà cho hai người lui ra, thầm nghĩ: “Đến lúc đó Thiền nha đầu có thể khiến mọi người kinh hãi đến rớt cằm!”

Đang lúc Thuỷ Mặc Miễn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận âm thanh khua chiêng gõ trống.

“Gia chủ, không hay rồi, không hay rồi ---” cận vệ Tần Lục vội vã mà chạy tiến vào, vừa vào vừa rống to.

Thuỷ Mặc Miễn trấn định mà liếc mắt nhìn hắn một cái, “Hoảng loạn thành cái bộ dạng gì rồi? Nói, bên ngoài phát sinh chuyện gì?”

Tần Lục nuốt nước miếng, trả lời: “Gia chủ, công tử Vân gia đến cầu hồn!!”

“Gì? Ngươi lặp lại lần nữa!” Thủy Mặc Miễn trừng mắt.

“Gia chủ, chính là trưởng tử Vân gia Vân Phi Dật tiến đến cầu hôn, 180 gánh sính lễ đều mang đến trước cửa rồi!”

Cả người đều cứng đờ ——

Thủy Mặc Miễn cảm thấy eo của chính mình tự nhiên có chút đau.


#Chú thích:

*Thanh y – Quần áo màu xanh lá

*Hắc y – Quần áo màu đen

*Hồng - Trong văn học trung đại Việt Nam (như hồng quần, hồng nhan...) hay với một số thuật ngữ quen thuộc (như hồng cầu, Hồng quân), chữ hồng (chữ Hán: 紅) được dùng để chỉ màu đỏ nói chung, theo cách dùng gốc của Hán ngữ.

“Ngũ sao? Lục tinh? Thất tinh? Vẫn là… Bát tinh!” =)) Năm sao? Cấp 6? Cấp 7? Vẫn là… Cấp 8!”

back top