Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 39: Ngụy lão, lão nhân cổ quái

Kết quả là, đúng là đoá hoa nhài đi cùng một bải cứt trâu, hai người bọn họ đi càng lúc càng xa tầm mắt của mọi người xung quanh, họ chỉ biết lắc đầu cảm thán, dù gì họ cũng chỉ là những người không liên quan.

Mất công vừa rồi bọn họ còn lo lắng cho tiểu cô nương kia, không nghĩ tới bọn họ lại xen vào việc của người khác, mấy lão nhân gia trong lòng liền không mấy vui vẻ.

Đám người nhanh chóng tản ra, mà Tần Bá trách cứ hộ vệ đi theo bên người phía sau lui ra, chỉ để lại hai người Tần Bá và Thuỷ Ngâm Thiền.

Trai đơn gái chiếc ở một chỗ kín đạo như vậy, đúng là thời điểm thích hợp để làm chuyện kia.

Trong một góc nơi nào đó còn chưa kịp chớp mắt, bỗng nhiên vàng lên một tiếng gào như quỷ kêu.

Tảng thịt lớn Tần Bá nếp bên một góc tường, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn nữ tử cách một bước chân kia, khóc đến kêu cha kêu nương, “Đồ quái vật a a a – ngươi không được qua đây, không được qua đây, a a a – cha nương cứu ta, ô ô….”

Thuỷ Ngâm Thiền còn chưa kịp làm gì thì:…..

Chính bản than nàng cũng biết trên mặt có một vết sẹo cực lớn do thuốc ăn da để lại, xấu đến cực điểm, nhưng cũng không xấu đến mức đem tên mập này doạ thành một bộ dạng như vậy?

“Uy uy, mập mập ngươi lại đây.” Thuỷ Ngâm Thiền ôn tồn nói.

Mập mập vừa nghe lời này, khóc đến càng thêm thê lương.

Hắn sống trong nhung lụa mà lớn, chưa bao giờ gặp qua nữ nhân xấu như vậy!

Thật là doạ chết người!

“Ta có chết cũng không qua!” Tần Bá ôm đầu mình khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.

Thuỷ Ngâm Thiền ghét bỏ mà liếc nhìn hắn một cái, “Mập mập, ngươi nếu như không qua, cũng đừng trách ta không khách khí.”

Tần Bá lập tức run rẫy ôm đầu đi qua, “Xấu… Nữ hiệp có gì phân phó?”

Thuỷ Ngâm Thiền nắm lấy lỗ tai hắn kéo lên, nghe đối phương không dám nhìn thẳng kêu to, nàng cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi không phải còn ở trước mặt ta ngâm thơ đối chữ sao, còn tưởng cùng ta hoa tiền nguyệt hạ đấy sao? Hiện tại như thế nào lại không còn cái gan ấy nữa?”

“Anh anh, nữ hiệp ta sai rồi.”

“Được? Vậy sai ở đâu?” Thuỷ Ngâm Thiền sướng đến tận mây hỏi. Khó trách đại gia gia thường ngày thích nắm lỗ tai nàng, nguyên nhân chính là cảm giác kéo lỗ tai mỹ diệu như vậy. Bất quá, lời kịch này như thế nào lại nghe quen tai nhỉ.

“Ta không nên mạo phạm nữ hiệp, ta không nên đùa giỡn con gái nhà lành.” Mập mập lập tức nhận sai.

“Được được, biết sai có thể sửa, không tồi.” Thủy Ngâm Thiền gật đầu nói.

Tần Bá vừa nghe lời này, nước mũi không chảy nữa, cao hứng nói: “Nữ hiệp khônh đánh ta?”

Thuỷ Ngâm Thiền trừng mắt nhìn hắn một cái, “Có tà tâm nhưng không có lá gan. Nhìn bộ dạng của người như này, nói người lừa con gái nhà lành đều là xem trọng ngươi.”

Tần Bá vừa nghe lời này, đột nhiên vui mừng mà khóc, “Nữ hiệp, người quả thực chính là tri âm của ta a! Anh anh anh, ta chưa từng hại qua con gái nhà lành, ta chỉ là tưởng có thể cùng mỹ nhân làm bằng hữu.”

Thuỷ Ngâm Thiền vô ngữ, liếc mắt trừng hắn một cái nói: “Ngươi còn nói anh anh, ta liền đánh ngươi.”

Tần Bá lập tức không anh anh nữa, thẳng thắn đứng ở tại chỗ, trịnh trọng nói chuyện: “Nữ hiệp, người vừa thoạt nhìn một cái liền biết ta không phải người xấu, hơn nữa thoạt nhìn rất lợi hại. Ta quyết định, ta muốn nhận người làm lão đại!”

Thuỷ Ngâm Thiền vô duyên vô cớ lại có một tiểu đệ béo:….

Nàng thật sự không nghĩ đến việc nhận mập mập trước mặt làm tiểu đệ.

“Tuy rằng ta rất béo, nhưng ta tiền nhiều, hơn nữa da thịt ta dày không sợ bị đánh.” Tần Bá bắt đầu đếm qua ưu điểm của chính mình một loạt.

“Đình chỉ, ngươi tự mình cút đi, bổn tiểu thư còn có chuyện quan trọng trong người, không rảnh phí thời gian chơi với ngươi.” Thủy Ngâm Thiền đánh gãy ý định của hắn, quay đầu liền đi.

Vốn dĩ nàng tưởng sẽ giáo huấn thật tốt mập mập này một chút, nhưng sau lại phát hiện tên mập này cũng không giống như trong lời đồn, một khi đã như vậy nàng không cần phải tiếp tục ở đây chơi với hắn, nàng phải tiếp tục vào cửa hàng mua y phục của chính mình.

“Ai ai, lão đại từ từ ta ——” Tần Bá tung tăng mà theo sát ở phía sau.

……

Thuỷ Ngâm Thiền đôi mắt vừa ngó qua một kiện quần áo, phía sau đại mập mập lập tức liền tay kêu chưởng quầy: “Cái này ta lấy!”

Đôi mắt lại thoáng nhìn.

“Cái này ta cũng lấy.”

Đôi mắt lại ngó, lại ngó.

“Cái này ta lấy, còn có cái này, cái kia!”

Thuỷ Ngâm Thiền không biết nói gì, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Bá.

Tần Bá cười hắc hắc, “Lão đại, ngài xem xem còn thích kiện nào.”

“Vì cái gì nhất định phải đi theo ta?” Thủy Ngâm Thiền hỏi.

“Bởi vì ta đã nhận người làm lão đại a.”

“Vì cái gì muốn nhận ta làm lão đại?”

“Bởi vì ta cảm thấy người đặc biệt lợi hại!”

Thủy Ngâm Thiền “……”

Nàng rõ ràng dùng huyền thuật ẩn thân, căn bản không thể nhìn ra Huyền võ cao hay thấp được, vậy mà cái tên mập mạp này rốt cuộc làm thế nào phán đoán ra nàng rất lợi hại? Cũng có thể là bởi vì nàng lớn lên tương đối doạ người khiến cho người ta sinh ra ảo giác nàng lợi hại?

Nếu nàng không nhìn lầm thì Tần mập này chỉ là một tam tinh Huyền đồ. Muốn làm tiểu đệ của nàng tư chất phải tốt. Bất quá—

Thuỷ Ngâm Thiền đảo qua túi tiền của Tần Bá.

……Có cái túi tiền di động của khá tốt.

Vì thế, ở trong long Thuỷ Ngâm Thiền cũng chấp nhận cam chịu, Tần Bá được như ước nguyện mà đi theo nàng.

Thuỷ Ngâm Thiền chỉ chọn ba kiện quần áo hợp ý nàng, mặt khác toàn bộ số còn lại kêu Tần Bá trả lại.

Cửa hang y phục Chân Thành.

Mười lăm phút lúc sau.

Tần Bá nước miếng chảy ròng mà nhìn chằm chằm Thuỷ Ngâm Thiền sau khi đổi y phục, yết hầu không tự chủ mà nuốt nước miếng ực ực, “Lão đại, người đúng là…mỹ nhân.”

Bỏ đi một thân váy trắng nhã nhặn, Thuỷ Ngâm Thiền mặc vào một bộ xiêm y màu hoả hồng thúc eo, váy ngang đầu gối, chân đi một đôi ủng màu hồng, 3000 ô tinh đổi lấy một cây tơ lụa màu đỏ cao cấp dùng che mặt buông xuống ngang eo, mà Thuỷ Ngâm Thiền che kín vết sẹo hơn phân nữa khuôn mặt bằng từng đoá mai hồng, nữ tử khoé miệng nghiêng nghiêng một chút, đúng là yêu mị lòng người.

Thuỷ Ngâm Thiền dung bút hoạ trên mặt mình từng đoá hoa, sau đó vừa lòng mà nhìn chính khuôn mặt của mình, chậm rãi cau môi cười.

Lúc này, Tần Bá khoé miệng không dữ được nước miếng, nước miếng rốt cuộc theo khoé miệng mà chảy xuống dưới.

Tần Bá vội vàng thử đem nước miếng hút trở về. Đây chính là lão đại của hắn, tuyệt đối không thể sai được.

Thuỷ Ngâm Thiền một màn này từ xấu nữ biến thành một mỹ nữ, đều bị một lão nhân tận mắt chứng kiến, làm hắn không nhịn được liền kinh ngạc cảm thán.

“Hay lắm, hay lắm! Không nghĩ tới vị cô nường này như thế mà lại tinh thông chỉnh dung, thế mà có thể từ xấu hoá đẹp đúng là thần kỳ.”

Lão nhân vừa nói chuyện chính là chủ nhân ở đây, tên là Nguỵ Lão.

Không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, Nguỵ lão lập tức mở lời: “Cô nương xin chờ một lát, lão phu có một món đồ này muốn tặng cho cô nương.”

Nói xong, cũng không đợi Thuỷ Ngâm Thiền phản ứng, hắn liền vội vã mà vào bên trong phòng.

Thuỷ Ngâm Thiền quyét mắt nhìn Nguỵ lão một cái, ánh mắt loé sáng.

Tần Bá thấy thế, lập tức tiến lên nói: “Lão đại, Nguỵ lão này tính cách luôn luôn cổ quái, người không cần để ý tới ông ta.”

Nhưng mà, Thuỷ Ngâm Thiền lại không nghĩ như vậy.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong, Nguỵ lão này tuy có chút cổ quái, nhưng hắn một thân tu vi cao thâm khó đoán, cho nàng một cảm giác rất thân thuộc.

Nguỵ lão không bao lâu liền từ buồng trong ra tới, trên tay cầm một cây roi dài màu máu.

“Nguỵ lão, cây roi này là muốn đưa cho ta?” Thuỷ Ngâm Thiền hoài nghi mà nhìn chằm chằm hắn.

Nguỵ lão cười hiền từ, giống như tuỳ ý mà đem huyết tiên nhét vào tau nàng, “Này là huyết tiên rất xứng với một thân trang phục của cô nương, dù sao lưu dữ ở chỗ ta cũng không có tác dụng gì, chi bằng tặng kèm cho cô nương.”

Ai cũng không nhìn thấy được, lúc Thuỷ Ngâm Thiền tiếp nhận huyết tiên, Nguỵ lão trong mắt xẹt qua một tia mừng rỡ cùng hung phấn.

Nữ nhân này đụng tới huyết tiên vậy mà thân thể không có một chút tổn hại nào!

Trời xanh ơi, thiên địa ơi!

Ngủ đông xuốt ở cái xỏ xỉnh này suốt bốn năm!

Hắn rốt cuộc cũng tìm được người này rồi!

back top