Hắn thật ra muốn trực tiếp hỏi Lão Bản Nương đề cập qua chuyyện Yêu Nhược Tiên tham ô vật liệu luyện bảo của khách hàng, nhưng mà thấy Yêu Nhược Tiên thương tâm như thế này...
- Bởi vì ta lúc đó trong lòng rất rõ ràng rằng, ta nếu dám vạch trần chuyện đó, dựa vào bối cảnh của sư nương ta, ta tuyệt không có mệnh sống đến bây giờ. Ta chỉ có thể làm như không biết chuyện gì! Ta hiểu được mình nếu không có thực lực, căn bản không thể nào mối báo thù ấy được. Chỉ có chờ tới khi năng lực luyện chế bảo vật của ta vượt áp qua mặt Linh Lung tông, mới có người nguyện ý vì ta mà đắc tội Linh Lung tông, thậm chí là đắc tội thế lực sau lưng của Linh Lung tông, mới có tư cách tìm tới cửa báo thù. Nếu không, ta sợ là tìm tới cửa ngay cả cơ hội còn sống để ly khai cũng đều không có, đừng nói chi là báo thù, chẳng qua là tống tặng tánh mạng uổng công mà thôi. Sau khi ly khai Linh Lung tông, ta vốn muốn đi tìm nơi nương tựa ở năm nước khác, nhưng lúc đó ta danh tiếng không hiển hách, danh tiếng duy nhất bất quá là... Ta không muốn đi nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, vì thế đi Lưu Vân Sa hải, dùng nghề luyện bảo để mà sống, đợi cho ta dần dần có danh khí ở tại Lưu Vân Sa hải. Sau khi đứng vững chân, phiền toái cũng tới. Có một lần tiếp được một vụ mua bán, rõ ràng là giao dịch công bình hai bên cùng có lợi, nhưng cuối cùng khi giao hàng, đối phương lại tự nhiên vu khống ta tham ô vật liệu luyện bảo của hắn.
Miêu Nghị hồ nghi hỏi:
- Chẳng lẽ trước khi ông giao dịch không có ký kết khế ước trước sao?
- Quái là quái ở chỗ này, khế ước ký kết trên tay ta rõ ràng là đặt ở trong nhẫn trữ vật của tự bản thân mình chưa từng ly thân, nhưng ở trong nhẫn trữ vật đó lại biến thành một đống bụi, hại cho ta ngay cả chứng cớ cũng đều không thể lấy ra được. Một vụ đó thì cũng thôi đi, có lẽ sẽ không có người tin, ai ngờ tiếp sau đó liên tục hai ba lần xuất hiện loại chuyện như vậy, lập tức khiến cho danh tiếng của ta bị thúi đến mức không có chỗ ngửi. Danh tiếng thúi đi rồi thì cũng thôi đi, cuối cùng không ngờ lại có người muốn giết ta. Vì thế ta phải trốn vào Phong Vân Khách Sạn, nhưng Phong Vân Khách Sạn căn bản không phải địa phương có thể ở lâu dài, nhưng mà ta vừa rời đi, sát thủ liền như ảnh tùy hình, bức ép ta không thể không hết lần này đến lần khác trốn vào khách điếm lánh họa. Ta ở Lưu Vân Sa hải tích súc nhiều năm, có thể nói là gần như cạn sạch ở Phong Vân Khách Sạn.
Miêu Nghị nghe mà trong lòng toát cả mồ hôi. Phong Vân Khách Sạn hắc ám chặt đẹp thế nào trong lòng hắn biết rõ mồn một, nói là ngươi tình ta nguyện, nhưng trên thực tế chính là làm những vụ mua bán thừa dịp cháy nhà hôi của, không biết có bao nhiêu người tương tự như Yêu Nhược Tiên chắp tay đưa toàn bộ gia sản cho Phong Vân Khách Sạn, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân chính là những ví dụ điển hình trong số này.
- Ta lúc đó cho là mình chết chắc rồi, mắt thấy chạy trời không khỏi nắng, ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện hai vị Tử liên cao thủ, cứng rắn mang theo ta đánh ra khỏ Lưu Vân Sa hải. Sau khi thoát hiểm, ta hỏi hai người đó là ai, tại sao lại giúp ta, hai người đó chỉ nói là có người nhờ, còn đưa cho ta một khoản tiền, muốn ta từ nay về sau mai danh ẩn tích, liền rời đi. Nhưng ta không cam lòng, lúc ở Phật quốc gia nhập một luyện bảo môn phái, muốn Đông Sơn tái khởi, ai ngờ lại có sát thủ đi tới, kết quả lại là hai vị tử liên cao thủ đó kịp thời chạy tới cứu ta. Quay đầu lại, ta lại chạy tới Ma quốc tìm nơi nương tựa phía chính phủ, tìm nơi nương tựa một vị cung chủ của ma quốc, ai ngờ không bao lâu thì có nhân mã của một cung khác tấn công, ta nằm ở bên chiến bại, lúc trốn chạy có tới bảy tám Hồng Liên cao thủ đuổi giết ta, nói là lấy đầu của ta chính là một công lớn, ta mới phát hiện đối phương không ngờ lại là nhắm tới ta mà đến. Thời khắc mấu chốt, lại là hai tử liên cao thủ đó xuất hiện, đánh giết làm thối lui những kẻ đuổi giết ta. Hai người mang ta thoát khỏi hiểm cảnh, sau đó lần nữa cảnh cáo ta, nói đây là một lần cuối cùng cứu ta, muốn ta hãy suy nghĩ kỹ rồi hành động. Thật ra thì cũng không cần bọn họ cảnh cáo nữa, ta nào còn dám xuất đầu lộ diện, cho nên nhất mực nấp nấp trốn trốn cho đến bây giờ!
Miêu Nghị đắn đo nói:
- Ta mới đầu còn tưởng rằng người muốn giết ông chính là người của Linh Lung tông, nhưng Linh Lung tông bối cảnh nằm ở đó, người của Vô Lượng quốc làm sao có thể phát động người ngựa một cung của Ma quốc đi nhắm vào ông, ông rốt cuộc đã đắc tội người nào?
Yêu Nhược Tiên cắn răng nghiến lợi nói:
- Nếu như Linh Lung tông dùng trọng bảo để hứa, có cái gì mà không có khả năng chứ?
Miêu Nghị nghe vậy hơi hơi gật gật đầu, Linh Lung tông đích thật là có tài nguyên này, lại hỏi:
- Những người liên tiếp cứu ông đó là ai?
Yêu Nhược Tiên lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta đến nay cũng không biết rõ hai vị cứu ta đó là ai, bọn họ vẫn chưa lộ ra rõ hình dáng.
- Như thế kỳ quái rồi, liên tiếp cứu ông không có khả năng là vô duyên vô cố.
Miêu Nghị lẩm bẩm một tiếng, quay đầu lại nói:
- Ông cần quản nhiều như vậy, đám người kia hiếp người quá đáng, lão yêu quái ta ủng hộ ông đi báo thù.
- Báo thù?
Yêu Nhược Tiên lại chán nản ngồi xuống rồi, ảm nhiên lắc đầu nói:
- Linh Lung Bảo Tháp vừa ra, ta liền biết mình bại rồi, dựa vào thực lực trước mắt của ta căn bản không thể luyện chế ra được pháp bảo có thể sánh ngang bằng. Cho dù có thêm 10 ngàn năm nữa ta cũng luyện chế không ra.
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ trên đời lại không thể xuất hiện bảo vật vượt qua được Linh Lung Bảo Tháp? Ta xem là chưa chắc đâu!
- Pháp bảo chỉ có tốt hơn chứ không có tốt nhất, nhưng Linh Lung Bảo Tháp không những đạt đến cảnh giới luyện bảo khiến cho người khác khó có thể sánh bằng, mà còn tập hợp các loại tài nguyên khổng lồ làm một thể, ta căn bản không thể nào vượt qua.
Yêu Nhược Tiên từ từ lắc đầu.
- Lão yêu quái, báo thù không nhất định là phải so đấu luyện bảo cùng người ta a!
Miêu Nghị thở dài.
Yêu Nhược Tiên lập tức hỏi ngược lại:
- Ta ngoại trừ thông qua luyện bảo một đường này để đạt đến mục đích báo thù, còn có biện pháp nào khác sao? Bàn về đánh nhau, sư nương ta là kim liên tu sĩ, sau lưng còn có đạo thánh Phong Bắc Trần làm chỗ dựa, nếu không ngươi đi báo thù giúp ta đi?
- Bởi vì ta lúc đó trong lòng rất rõ ràng rằng, ta nếu dám vạch trần chuyện đó, dựa vào bối cảnh của sư nương ta, ta tuyệt không có mệnh sống đến bây giờ. Ta chỉ có thể làm như không biết chuyện gì! Ta hiểu được mình nếu không có thực lực, căn bản không thể nào mối báo thù ấy được. Chỉ có chờ tới khi năng lực luyện chế bảo vật của ta vượt áp qua mặt Linh Lung tông, mới có người nguyện ý vì ta mà đắc tội Linh Lung tông, thậm chí là đắc tội thế lực sau lưng của Linh Lung tông, mới có tư cách tìm tới cửa báo thù. Nếu không, ta sợ là tìm tới cửa ngay cả cơ hội còn sống để ly khai cũng đều không có, đừng nói chi là báo thù, chẳng qua là tống tặng tánh mạng uổng công mà thôi. Sau khi ly khai Linh Lung tông, ta vốn muốn đi tìm nơi nương tựa ở năm nước khác, nhưng lúc đó ta danh tiếng không hiển hách, danh tiếng duy nhất bất quá là... Ta không muốn đi nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, vì thế đi Lưu Vân Sa hải, dùng nghề luyện bảo để mà sống, đợi cho ta dần dần có danh khí ở tại Lưu Vân Sa hải. Sau khi đứng vững chân, phiền toái cũng tới. Có một lần tiếp được một vụ mua bán, rõ ràng là giao dịch công bình hai bên cùng có lợi, nhưng cuối cùng khi giao hàng, đối phương lại tự nhiên vu khống ta tham ô vật liệu luyện bảo của hắn.
Miêu Nghị hồ nghi hỏi:
- Chẳng lẽ trước khi ông giao dịch không có ký kết khế ước trước sao?
- Quái là quái ở chỗ này, khế ước ký kết trên tay ta rõ ràng là đặt ở trong nhẫn trữ vật của tự bản thân mình chưa từng ly thân, nhưng ở trong nhẫn trữ vật đó lại biến thành một đống bụi, hại cho ta ngay cả chứng cớ cũng đều không thể lấy ra được. Một vụ đó thì cũng thôi đi, có lẽ sẽ không có người tin, ai ngờ tiếp sau đó liên tục hai ba lần xuất hiện loại chuyện như vậy, lập tức khiến cho danh tiếng của ta bị thúi đến mức không có chỗ ngửi. Danh tiếng thúi đi rồi thì cũng thôi đi, cuối cùng không ngờ lại có người muốn giết ta. Vì thế ta phải trốn vào Phong Vân Khách Sạn, nhưng Phong Vân Khách Sạn căn bản không phải địa phương có thể ở lâu dài, nhưng mà ta vừa rời đi, sát thủ liền như ảnh tùy hình, bức ép ta không thể không hết lần này đến lần khác trốn vào khách điếm lánh họa. Ta ở Lưu Vân Sa hải tích súc nhiều năm, có thể nói là gần như cạn sạch ở Phong Vân Khách Sạn.
Miêu Nghị nghe mà trong lòng toát cả mồ hôi. Phong Vân Khách Sạn hắc ám chặt đẹp thế nào trong lòng hắn biết rõ mồn một, nói là ngươi tình ta nguyện, nhưng trên thực tế chính là làm những vụ mua bán thừa dịp cháy nhà hôi của, không biết có bao nhiêu người tương tự như Yêu Nhược Tiên chắp tay đưa toàn bộ gia sản cho Phong Vân Khách Sạn, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân chính là những ví dụ điển hình trong số này.
- Ta lúc đó cho là mình chết chắc rồi, mắt thấy chạy trời không khỏi nắng, ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện hai vị Tử liên cao thủ, cứng rắn mang theo ta đánh ra khỏ Lưu Vân Sa hải. Sau khi thoát hiểm, ta hỏi hai người đó là ai, tại sao lại giúp ta, hai người đó chỉ nói là có người nhờ, còn đưa cho ta một khoản tiền, muốn ta từ nay về sau mai danh ẩn tích, liền rời đi. Nhưng ta không cam lòng, lúc ở Phật quốc gia nhập một luyện bảo môn phái, muốn Đông Sơn tái khởi, ai ngờ lại có sát thủ đi tới, kết quả lại là hai vị tử liên cao thủ đó kịp thời chạy tới cứu ta. Quay đầu lại, ta lại chạy tới Ma quốc tìm nơi nương tựa phía chính phủ, tìm nơi nương tựa một vị cung chủ của ma quốc, ai ngờ không bao lâu thì có nhân mã của một cung khác tấn công, ta nằm ở bên chiến bại, lúc trốn chạy có tới bảy tám Hồng Liên cao thủ đuổi giết ta, nói là lấy đầu của ta chính là một công lớn, ta mới phát hiện đối phương không ngờ lại là nhắm tới ta mà đến. Thời khắc mấu chốt, lại là hai tử liên cao thủ đó xuất hiện, đánh giết làm thối lui những kẻ đuổi giết ta. Hai người mang ta thoát khỏi hiểm cảnh, sau đó lần nữa cảnh cáo ta, nói đây là một lần cuối cùng cứu ta, muốn ta hãy suy nghĩ kỹ rồi hành động. Thật ra thì cũng không cần bọn họ cảnh cáo nữa, ta nào còn dám xuất đầu lộ diện, cho nên nhất mực nấp nấp trốn trốn cho đến bây giờ!
Miêu Nghị đắn đo nói:
- Ta mới đầu còn tưởng rằng người muốn giết ông chính là người của Linh Lung tông, nhưng Linh Lung tông bối cảnh nằm ở đó, người của Vô Lượng quốc làm sao có thể phát động người ngựa một cung của Ma quốc đi nhắm vào ông, ông rốt cuộc đã đắc tội người nào?
Yêu Nhược Tiên cắn răng nghiến lợi nói:
- Nếu như Linh Lung tông dùng trọng bảo để hứa, có cái gì mà không có khả năng chứ?
Miêu Nghị nghe vậy hơi hơi gật gật đầu, Linh Lung tông đích thật là có tài nguyên này, lại hỏi:
- Những người liên tiếp cứu ông đó là ai?
Yêu Nhược Tiên lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta đến nay cũng không biết rõ hai vị cứu ta đó là ai, bọn họ vẫn chưa lộ ra rõ hình dáng.
- Như thế kỳ quái rồi, liên tiếp cứu ông không có khả năng là vô duyên vô cố.
Miêu Nghị lẩm bẩm một tiếng, quay đầu lại nói:
- Ông cần quản nhiều như vậy, đám người kia hiếp người quá đáng, lão yêu quái ta ủng hộ ông đi báo thù.
- Báo thù?
Yêu Nhược Tiên lại chán nản ngồi xuống rồi, ảm nhiên lắc đầu nói:
- Linh Lung Bảo Tháp vừa ra, ta liền biết mình bại rồi, dựa vào thực lực trước mắt của ta căn bản không thể luyện chế ra được pháp bảo có thể sánh ngang bằng. Cho dù có thêm 10 ngàn năm nữa ta cũng luyện chế không ra.
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ trên đời lại không thể xuất hiện bảo vật vượt qua được Linh Lung Bảo Tháp? Ta xem là chưa chắc đâu!
- Pháp bảo chỉ có tốt hơn chứ không có tốt nhất, nhưng Linh Lung Bảo Tháp không những đạt đến cảnh giới luyện bảo khiến cho người khác khó có thể sánh bằng, mà còn tập hợp các loại tài nguyên khổng lồ làm một thể, ta căn bản không thể nào vượt qua.
Yêu Nhược Tiên từ từ lắc đầu.
- Lão yêu quái, báo thù không nhất định là phải so đấu luyện bảo cùng người ta a!
Miêu Nghị thở dài.
Yêu Nhược Tiên lập tức hỏi ngược lại:
- Ta ngoại trừ thông qua luyện bảo một đường này để đạt đến mục đích báo thù, còn có biện pháp nào khác sao? Bàn về đánh nhau, sư nương ta là kim liên tu sĩ, sau lưng còn có đạo thánh Phong Bắc Trần làm chỗ dựa, nếu không ngươi đi báo thù giúp ta đi?