- Cái này...
Miêu Nghị thần tình cứng đờ, ta nếu là có năng lực đi đánh nhau cùng kim liên tu sĩ, đấu cùng Phong Bắc Trần, ta còn cần gì vùi mình ở nơi này?
Yêu Nhược Tiên lại hỏi:
- Ngươi bây giờ biết thân phận của ta rồi, ngươi còn dám công khai tuyên bố ta đang ở tại chỗ của ngươi này hay không?
Miêu Nghị không nói nên lời, ta làm vậy chẳng khác nào cố ý tìm phiền toái cho mình, người ta có năng lượng vận dụng nhân mã một cung của Ma Cung lập tức tới thu thập ngươi... Hắn cười khan một tiếng:
- Báo thù cũng không cần trực tiếp đi báo như vậy, có thể uyển chuyển một chút, có thể từ từ thực hiện. Không cần phải gấp gáp tại nhất thời.
Yêu Nhược Tiên thở dài:
- Miêu Nghị, lời dễ nghe như thế ai cũng có thể nói được. Đánh đánh giết giết ở tầng thứ quá cao ta không làm được, gia nhập phía chính phủ giành quyền thế ta khẳng định cũng không so bằng ngươi. Ta muốn báo thù, ngoại trừ lợi dụng sở trường mạnh nhất của ta thì còn có thể có biện pháp nào? Chỉ khi ta luyện chế được bảo vật có thể sánh ngang với Linh Lung tông, khi giá trị của ta đủ lớn, mới có thế lực cường đại làm chỗ dựa cho ta, nếu không không có ai nguyện ý vì ta mà đắc tội Linh Lung tông. Lục quốc bất luận là có ân oán gì, hoặc nhiều hoặc ít đều cũng sẽ việc cầu Linh Lung tông.
Miêu Nghị nói:
- Vậy ông luyện chế được một món pháp bảo có thể sánh ngang với Linh Lung tông không phải là xong rồi sao? Nếu như có biện pháp, cần gì phải ủ rũ cúi đầu.
Yêu Nhược Tiên chán nản nói:
- Linh Lung Bảo Tháp vừa ra, sau lưng nó cho thấy nội lực khổng lồ... Ta đã biết bản thân mình không báo được mối thù này rồi vậy.
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Không cần nhụt chí, không phải là còn có ta ủng hộ ông sao?
- Ngươi ủng hộ ta thì có ích cứt gì?
Yêu Nhược Tiên vừa bực mình vừa buồn cười.
- Luyện bảo cần nhân lực cùng tài lực cực lớn, ngươi cung cấp nuôi dưỡng nổi sao?
- Lão yêu quái, không được coi thường người khác, nào nào nào!
Miêu Nghị cười hắc hắc một tiếng, lộc cộc lộc cộc tháp tháp tháp... Liên tục bày ra năm cái nhẫn trữ vật ở trên bàn, chỉ vào chúng nói:
- Ta cho ông nhìn một chút coi cái gì gọi là phú khả địch quốc! Đến đây, nhìn một chút đi.
Yêu Nhược Tiên hồ nghi cầm một nhẫn trữ vật, rót pháp lực vào tra xét xong, trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp triệu ra một khối tinh thạch bằng quả đấm vậy, thất thanh nói:
- Mộc Cực tinh! Cái này...
Nhìn nhìn lại bên trong nhẫn trữ vật, ối chà chà, đó là một đống Mộc Cực tinh như cái núi nhỏ vậy.
Nhanh chóng lại coi tiếp nhẫn trữ vật tiếp theo, ái chà chà, một núi nhỏ Thổ Cực tinh!
Tiếp theo cái nữa. chà chà chà, núi nhỏ Hỏa Cực Tinh!
Thủy cực tinh, Kim Cực tinh, đều là gom chất thành đống trong những nhẫn trữ vật này. Ngũ Hành đều có đủ, Ngũ Hành tinh thạch đều là chất thành núi nhỏ a!
Yêu Nhược Tiên chấn kinh hồi lâu nói không ra lời, lặp đi lặp lại, hết cầm cái này đến cầm nhẫn trữ vật khác tra xét, có gan nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh này. Thật vất vả lắm lão tỉnh hồn lại, hít hà một hơi khí lạnh hỏi:
- Tiểu tử ngươi lấy ở đâu ra nhiều Ngũ Hành tinh thạch như vậy?
Miêu Nghị cười hắc hắc nói:
- Khui ra từ trong Linh Lung Bảo Tháp đấy. Ta và Liệt Hoàn mỗi một người cầm một nửa, có thể nói toàn bộ tài phú trong Linh Lung Bảo Tháp đều bị ta và Liệt Hoàn mỗi một người cầm một phần ba, còn dư lại một phần ba không có biện pháp bảo vệ, bị sụp đổ tan mất hết! Linh Lung Bảo Tháp luyện chế tốn thời gian hơn vạn năm, Vô Lượng quốc bỏ ra không biết bao nhiêu tài lực vào đó. Lão yêu quái, nhiều ta không dám nói, chỉ dựa vào những thứ này có thể sánh bằng một trăm năm thu nhập của toàn bộ tiên quốc rồi, nói là phú khả địch quốc cũng không phải là quá đáng chứ?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi ở một bên tuy rằng không nhìn thấy đồ vật bên trong, nhưng là nghe Miêu Nghị vừa nói như vậy, cũng kinh hãi ngây cả người, có thể sánh với toàn bộ thu nhập một trăm năm của tiên quốc a!
Lại nghe Miêu Nghị tiếp tục nói:
- Đáng tiếc Nguyện Lực châu của thiên hạ có hạn, không có cách nào đổi được, nếu không ta toàn bộ đổi thành Nguyện Lực châu, còn làm choáng cả mắt của ông luôn! Nhưng mà đổi một chút vật liệu luyện bảo khác còn không thành vấn đề. Lão yêu quái, vấn đề tài lực ta đã giải quyết giúp cho ngươi hơn phân nửa rồi. Về phần nhân lực, chúng ta dưỡng Minh Đường Lang cũng không phải là thứ ăn chay, cũng không giống như Linh Lung tông như vậy nuôi dưỡng nhiều người để đề thuần làm tinh khiết tinh phấn. Lão yêu quái, vấn đề tài lực cùng nhân lực ta đều giúp ông giải quyết hết hơn phân nửa rrồi. Về phần có thể luyện chế được pháp bảo tốt hay không, cái đó chính là vấn đề của tự mình ông rồi, nếu như là tự bản thân mình vô dụng, đó mới là điều không thể trách được người khác.
Đúng vậy a! Có tiền rồi, ta còn có Minh Đường Lang nữa a! Mắt thấy có hi vọng báo thù, Yêu Nhược Tiên lập tức kích động, xoay người hét lên với hai nữ:
- Trước hết nuôi Đường Lang lớn thêm một chút nữa rồi nói sau, đi, tìm người của thương hội tới, trước hết đổi cho ta một ngàn viên tam phẩm kết đan.
Miêu Nghị giật mình, nhanh chóng đưa tay ngăn trở:
- Ông nói đùa gì thế? Một ngàn viên tam phẩm kết đan? Ông đây là muốn giúp thương hội dọn sạch thanh lý hàng tồn kho sao? Lão yêu quái, ông là ngại không đủ chiêu diêu hay là thế nào, chuyện này kiềm chế từ từ làm, chúng ta không thể làm một cách phách lối như vậy có được hay không?
- Vâng vâng vâng!
Yêu Nhược Tiên hưng phấn huơi tay múa chân, lại hét lên:
- Một trăm viên tam phẩm kết đan, trước hết lấy một trăm viên.
- Vẫn còn quá ồn ào chiêu diêu rồi, muua một lần không được vượt qua 20 viên! Không, nuôi Đường Lang không nên dùng tam phẩm kết đan, vật đó tu hành giới thay thế và bổ sung với số lượng không nhiều lắm, lấy nhiều quá dễ dàng gâ sự chú ý của người ta. Toàn bộ dùng nhất phẩm cùng nhị phẩm.
Miêu Nghị quyết định ra giới hạn cho hai nữ.
Yêu Nhược Tiên ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Tiểu thế giới này tài nguyên thật là quá ít a!
Miêu Nghị nói:
- Lão yêu quái, đã quên nói chông ông một chuyện, mối thù của ông ta đã giúp ông báo được một nửa rồi.
Yêu Nhược Tiên sửng sốt:
- Sao hả?
Miêu Nghị bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, cười khổ nói:
- Linh Lung Bảo Tháp bị sụp đổ, ông chẳng lẽ còn không nghĩ tới là cái gì tình huống sao? Những thứ từ không gian bên trong xông ra còn đáng sợ hơn cả sóng thần, toàn bộ Linh Lung tông trong nháy mắt đã bị san thành bình địa, mấy chục vạn đệ tử của Linh Lung tông có thể còn sống thoát đi sợ là không nhiều lắm, Linh Lung tông đã tổn thương nguyên khí!
Yêu Nhược Tiên cả kinh, im lặng...
Miêu Nghị thần tình cứng đờ, ta nếu là có năng lực đi đánh nhau cùng kim liên tu sĩ, đấu cùng Phong Bắc Trần, ta còn cần gì vùi mình ở nơi này?
Yêu Nhược Tiên lại hỏi:
- Ngươi bây giờ biết thân phận của ta rồi, ngươi còn dám công khai tuyên bố ta đang ở tại chỗ của ngươi này hay không?
Miêu Nghị không nói nên lời, ta làm vậy chẳng khác nào cố ý tìm phiền toái cho mình, người ta có năng lượng vận dụng nhân mã một cung của Ma Cung lập tức tới thu thập ngươi... Hắn cười khan một tiếng:
- Báo thù cũng không cần trực tiếp đi báo như vậy, có thể uyển chuyển một chút, có thể từ từ thực hiện. Không cần phải gấp gáp tại nhất thời.
Yêu Nhược Tiên thở dài:
- Miêu Nghị, lời dễ nghe như thế ai cũng có thể nói được. Đánh đánh giết giết ở tầng thứ quá cao ta không làm được, gia nhập phía chính phủ giành quyền thế ta khẳng định cũng không so bằng ngươi. Ta muốn báo thù, ngoại trừ lợi dụng sở trường mạnh nhất của ta thì còn có thể có biện pháp nào? Chỉ khi ta luyện chế được bảo vật có thể sánh ngang với Linh Lung tông, khi giá trị của ta đủ lớn, mới có thế lực cường đại làm chỗ dựa cho ta, nếu không không có ai nguyện ý vì ta mà đắc tội Linh Lung tông. Lục quốc bất luận là có ân oán gì, hoặc nhiều hoặc ít đều cũng sẽ việc cầu Linh Lung tông.
Miêu Nghị nói:
- Vậy ông luyện chế được một món pháp bảo có thể sánh ngang với Linh Lung tông không phải là xong rồi sao? Nếu như có biện pháp, cần gì phải ủ rũ cúi đầu.
Yêu Nhược Tiên chán nản nói:
- Linh Lung Bảo Tháp vừa ra, sau lưng nó cho thấy nội lực khổng lồ... Ta đã biết bản thân mình không báo được mối thù này rồi vậy.
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Không cần nhụt chí, không phải là còn có ta ủng hộ ông sao?
- Ngươi ủng hộ ta thì có ích cứt gì?
Yêu Nhược Tiên vừa bực mình vừa buồn cười.
- Luyện bảo cần nhân lực cùng tài lực cực lớn, ngươi cung cấp nuôi dưỡng nổi sao?
- Lão yêu quái, không được coi thường người khác, nào nào nào!
Miêu Nghị cười hắc hắc một tiếng, lộc cộc lộc cộc tháp tháp tháp... Liên tục bày ra năm cái nhẫn trữ vật ở trên bàn, chỉ vào chúng nói:
- Ta cho ông nhìn một chút coi cái gì gọi là phú khả địch quốc! Đến đây, nhìn một chút đi.
Yêu Nhược Tiên hồ nghi cầm một nhẫn trữ vật, rót pháp lực vào tra xét xong, trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp triệu ra một khối tinh thạch bằng quả đấm vậy, thất thanh nói:
- Mộc Cực tinh! Cái này...
Nhìn nhìn lại bên trong nhẫn trữ vật, ối chà chà, đó là một đống Mộc Cực tinh như cái núi nhỏ vậy.
Nhanh chóng lại coi tiếp nhẫn trữ vật tiếp theo, ái chà chà, một núi nhỏ Thổ Cực tinh!
Tiếp theo cái nữa. chà chà chà, núi nhỏ Hỏa Cực Tinh!
Thủy cực tinh, Kim Cực tinh, đều là gom chất thành đống trong những nhẫn trữ vật này. Ngũ Hành đều có đủ, Ngũ Hành tinh thạch đều là chất thành núi nhỏ a!
Yêu Nhược Tiên chấn kinh hồi lâu nói không ra lời, lặp đi lặp lại, hết cầm cái này đến cầm nhẫn trữ vật khác tra xét, có gan nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh này. Thật vất vả lắm lão tỉnh hồn lại, hít hà một hơi khí lạnh hỏi:
- Tiểu tử ngươi lấy ở đâu ra nhiều Ngũ Hành tinh thạch như vậy?
Miêu Nghị cười hắc hắc nói:
- Khui ra từ trong Linh Lung Bảo Tháp đấy. Ta và Liệt Hoàn mỗi một người cầm một nửa, có thể nói toàn bộ tài phú trong Linh Lung Bảo Tháp đều bị ta và Liệt Hoàn mỗi một người cầm một phần ba, còn dư lại một phần ba không có biện pháp bảo vệ, bị sụp đổ tan mất hết! Linh Lung Bảo Tháp luyện chế tốn thời gian hơn vạn năm, Vô Lượng quốc bỏ ra không biết bao nhiêu tài lực vào đó. Lão yêu quái, nhiều ta không dám nói, chỉ dựa vào những thứ này có thể sánh bằng một trăm năm thu nhập của toàn bộ tiên quốc rồi, nói là phú khả địch quốc cũng không phải là quá đáng chứ?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi ở một bên tuy rằng không nhìn thấy đồ vật bên trong, nhưng là nghe Miêu Nghị vừa nói như vậy, cũng kinh hãi ngây cả người, có thể sánh với toàn bộ thu nhập một trăm năm của tiên quốc a!
Lại nghe Miêu Nghị tiếp tục nói:
- Đáng tiếc Nguyện Lực châu của thiên hạ có hạn, không có cách nào đổi được, nếu không ta toàn bộ đổi thành Nguyện Lực châu, còn làm choáng cả mắt của ông luôn! Nhưng mà đổi một chút vật liệu luyện bảo khác còn không thành vấn đề. Lão yêu quái, vấn đề tài lực ta đã giải quyết giúp cho ngươi hơn phân nửa rồi. Về phần nhân lực, chúng ta dưỡng Minh Đường Lang cũng không phải là thứ ăn chay, cũng không giống như Linh Lung tông như vậy nuôi dưỡng nhiều người để đề thuần làm tinh khiết tinh phấn. Lão yêu quái, vấn đề tài lực cùng nhân lực ta đều giúp ông giải quyết hết hơn phân nửa rrồi. Về phần có thể luyện chế được pháp bảo tốt hay không, cái đó chính là vấn đề của tự mình ông rồi, nếu như là tự bản thân mình vô dụng, đó mới là điều không thể trách được người khác.
Đúng vậy a! Có tiền rồi, ta còn có Minh Đường Lang nữa a! Mắt thấy có hi vọng báo thù, Yêu Nhược Tiên lập tức kích động, xoay người hét lên với hai nữ:
- Trước hết nuôi Đường Lang lớn thêm một chút nữa rồi nói sau, đi, tìm người của thương hội tới, trước hết đổi cho ta một ngàn viên tam phẩm kết đan.
Miêu Nghị giật mình, nhanh chóng đưa tay ngăn trở:
- Ông nói đùa gì thế? Một ngàn viên tam phẩm kết đan? Ông đây là muốn giúp thương hội dọn sạch thanh lý hàng tồn kho sao? Lão yêu quái, ông là ngại không đủ chiêu diêu hay là thế nào, chuyện này kiềm chế từ từ làm, chúng ta không thể làm một cách phách lối như vậy có được hay không?
- Vâng vâng vâng!
Yêu Nhược Tiên hưng phấn huơi tay múa chân, lại hét lên:
- Một trăm viên tam phẩm kết đan, trước hết lấy một trăm viên.
- Vẫn còn quá ồn ào chiêu diêu rồi, muua một lần không được vượt qua 20 viên! Không, nuôi Đường Lang không nên dùng tam phẩm kết đan, vật đó tu hành giới thay thế và bổ sung với số lượng không nhiều lắm, lấy nhiều quá dễ dàng gâ sự chú ý của người ta. Toàn bộ dùng nhất phẩm cùng nhị phẩm.
Miêu Nghị quyết định ra giới hạn cho hai nữ.
Yêu Nhược Tiên ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Tiểu thế giới này tài nguyên thật là quá ít a!
Miêu Nghị nói:
- Lão yêu quái, đã quên nói chông ông một chuyện, mối thù của ông ta đã giúp ông báo được một nửa rồi.
Yêu Nhược Tiên sửng sốt:
- Sao hả?
Miêu Nghị bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, cười khổ nói:
- Linh Lung Bảo Tháp bị sụp đổ, ông chẳng lẽ còn không nghĩ tới là cái gì tình huống sao? Những thứ từ không gian bên trong xông ra còn đáng sợ hơn cả sóng thần, toàn bộ Linh Lung tông trong nháy mắt đã bị san thành bình địa, mấy chục vạn đệ tử của Linh Lung tông có thể còn sống thoát đi sợ là không nhiều lắm, Linh Lung tông đã tổn thương nguyên khí!
Yêu Nhược Tiên cả kinh, im lặng...