Phi Thiên

Chương 1097: Ước hẹn của Vu hành giả (2)

Hắn nói vậy là đáp ứng mang mình lên thuyền mở rộng tầm mắt! Miêu Nghị tự đáy lòng than thở:

- Đại sư quả nhiên thần cơ diệu toán! Nhưng vãn bối từng thấy cương thi kéo thuyền công kích kinh người, lại không biết nên lên thuyền như thế nào?

Hắn đã ngứa ngáy tâm can rồi, hoặc là nói khẩn cấp rồi, nghe nói trên thuyền chở rất nhiều pháp bảo đến từ Đại Thế Giới, hắn cũng không cần van xin nhiều, tùy tiện kiếm bảy tám chục món là đủ rồi.

- Ngươi cứ đứng đây!

Vu hành giả dặn dò một tiếng, nhanh chóng vọt tới phía trước, ngăn cản phía trước con đường thuyền rồng U Minh phải đi qua, một tay cầm trượng, một tay chắp thẳng trước ngực.

Miêu Nghị mở lớn pháp nhãn, thỉnh thoảng nhìn Vu hành giả đứng im bất động, thỉnh thoảng lại nhìn thuyền rồng U Minh đang từ từ tiến tới gần, trái tim như nhảy lên tận cổ họng, vì đúng như lời hắn đã nói, hắn đã tận mắt nhìn thấy uy lực công kích của những cương thi kia, có người nhích tới gần lập tức sẽ phát động công kích hung mãnh.

Nhưng điều làm hắn kinh ngạc đã xuất hiện, sau khi song phương đến gần, cương thi kéo thuyền chẳng những không phát động công kích, bọn cương thi kéo thuyền phía trước ngược lại chia thành hai bên trái phải, kéo thuyền lớn phía sau về hướng Vu hành giả. Độ cao của Vu hành giả vừa lúc thích hợp, khi tiếp xúc đến thuyền lớn vừa vặn không nhanh không chậm nhẹ nhàng bước ra một bước lên boong thuyền rồng, trong tay cầm thiền trượng lửng thững đi lại trên thuyền rồng U Minh, còn cương thi kéo thuyền đã một lần nữa khôi phục trận hình.

Lên thuyền rồi! Miêu Nghị khó có thể tin, không biết Vu hành giả thi triển bí pháp gì, dĩ nhiên cũng làm như vậy lên thuyền, trong nháy mắt Miêu đại điện chủ có thể nói là nhiệt huyết sôi trào, đi song song với thuyền rồng U Minh..., phất tay truyền âm reo hò:




- Đại sư, kính xin dạy vãn bối làm thế nào chờ thuyền.

Nhiệt huyết sôi trào, khẩn cấp, chân chính là khẩn cấp rồi.

Vu hành giả bình tĩnh hành tẩu trên thuyền rồng U Minh, cước bộ dừng lại, xoay người nhìn hắn khẽ mỉm cười nói:

- Miêu thí chủ, bây giờ còn chưa tới thời điểm ngươi lên thuyền.

Tình huống gì vậy? Miêu Nghị trợn trừng mắt, trong lòng cuồng mắng, đồ lừa gạt, đồ ích kỉ, lẽ nào lão tặc này muốn một mình nuốt sạch bảo vật trên thuyền?

Hắn thiếu chút nữa mở miệng mắng to, nhưng ngược lại lại nghĩ, Vu hành giả cũng không biết đã sống bao nhiêu năm, nếu người ta muốn nuốt một mình, sợ rằng mình đoạt cũng không thắng người ta, đoán chừng lên thuyền cũng không tốt.

Chỉ có thể nhẫn nại hô lên:

- Đại sư nói như vậy là có ý gì? Vì sao vãn bối vẫn chưa tới thời điểm lên thuyền?

Vu hành giả hỏi:

- Lão nạp nghiên cứu thuyền rồng U Minh nhiều năm, chính là muốn mượn chiếc thuyền này đến Đại Thế Giới tham quan một chuyến, thí chủ có muốn cùng đi với lão nạp không?

Miêu Nghị không chút do dự nói:

- Miêu Nghị đang có ý đó, nguyện theo đại sư đi một chuyến.

Vu hành giả lại hỏi:

- Lần này nếu thuyền đi đến vũ trụ mênh mông trong thời gian ngắn không thể trở về, Miêu thí chủ đã chuẩn bị xong mọi thứ trước khi đi chưa?


Miêu Nghị ngẩn ra, phía chính phủ vì khống chế nhân viên phía dưới, trừ phi nhận được cho phép của phía trên, nếu không thật sự không có cách nào đi lâu, nhiều lắm cũng chỉ có thể là một năm, thời điểm giao nộp thu hoạch hắn phải lộ diện, vì vậy có chút do dự hỏi:

- Đại sư, đi nhưng có nắm chắc trở lại?

Vu hành giả nói:

- Đây là lần đầu lão nạp lên thuyền, không cách nào trả lời chắc chắn, đợi lão nạp nghiên cứu hết sự huyền bí của con thuyền này, lại mời Miêu thí chủ lên thuyền cũng không muộn. Miêu thí chủ cho lão nạp một ít thời gian, cũng là cho mình một chút thời gian chuẩn bị, đợi sau khi Miêu thí chủ giao nộp thu hoạch cuối năm, lão nạp định mời thí chủ lên thuyền một chuyến.

Khóe miệng Miêu Nghị giật giật, tương đối hoài nghi những lời này! Thay đổi nói:

- Chuyện sang năm đợi sang năm hãy nói, đại sư từ bi, hiện tại không ngại để cho vãn bối lên thuyền khai mở nhãn giới được không?

Vu hành giả cười nói:

- Ngươi xác nhận hiện tại ngươi muốn lên thuyền?

Hắn quay đầu lại nhìn về phía phương hướng lầu gác của con thuyền.

- Vâng...

Miêu Nghị nói đến khóe miệng lại nuốt xuống, con ngươi co rụt lại, chỉ thấy trên lầu gác con thuyền chậm rãi đi ra tám người, tám nam nữ bị khóa sắt buộc vào nhau, sau khi đi ra xếp thành một hàng bức tới Vu hành giả, tản mát ra khí tức hung hãn, làm cho mặt biển cũng cảm giác áp lực cực lớn, mấy sinh vật phù du gần đó vội vàng chạy trốn.

Đúng là toát mồ hôi! Nếu lên thuyền Miêu Nghị cũng không nói nên lời, thì ra trên thuyền này còn có cương thi kinh khủng hơn nữa, từ khí thế của bọn chúng có thể cảm giác được, bọn cương thi bị khóa ở trên thuyền còn hung mãnh hơn đám phía ngoài thuyền, dựa vào chút tu vi nhỏ bé của mình, lên thuyền chẳng phải là muốn chết?

- Đại sư cẩn thận!

Miêu Nghị nhắc nhở một tiếng.




Cương thi trên gác thuyền lại hiện thân, đám cươi thi kéo thuyền phía ngoài tựa hồ lập tức nóng nảy, tốc độ kéo thuyền rồng U Minh tiềm hành lập tức tăng nhanh, càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức Miêu Nghị muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Mạch nước ngầm dưới biển cũng cuồn cuộn loạn cuốn, Miêu Nghị mạnh mẽ ổn định thân hình, dùng thị lực pháp nhãn cùng cực nhìn lại, đã thấy thuyền rồng U Minh chợt lóe rồi biến mất trong biển sâu tối tăm mù mịt. Miêu Nghị thuận hướng đuổi theo một lúc lâu, nhưng làm thế nào còn có thể nhìn thấy bóng dáng của thuyền rồng U Minh.

Hắn lại chờ trong nước biển hồi lâu, cũng không thấy bất kỳ động tĩnh gì, nhanh chóng lặn về phía trước, va chạm vào mặt cát phía trên, làm phép đánh tan.

Bên dưới mặt cát của sa mạc, Miêu Nghị đột nhiên thoát ra, lại nghe thấy một trận thanh âm long câu hí vang, chợt cảm ứng được có không ít người đang điên cuồng tấn công về phía mình.

Ở nơi này cũng có thể gặp mai phục? Miêu Nghị đang lăn lộn trong cát, thuận tay ra thương, trong mưa cát bay tán loạn nhanh chóng giết ra mấy tiếng kêu thảm thiết, phía ngoài cũng truyền đến một trận gào thét:

- Có mai phục!

Cát mưa rơi xuống, trời đã tối rồi, dưới ánh trăng, Miêu Nghị cầm thương nơi tay, lơ lửng trên không trung nhìn lại, chỉ thấy phía dưới có hơn mười người nhanh chóng nhảy lên Long câu, một người trong đó lướt trên lưng long câu, di động đứng đối diện Miêu Nghị, vung thương chỉ tới quát khẽ:

- Người nào!

Là một phụ nữ, tóc tết đuôi sam, trên đỉnh đầu ghim một vòng hoa tươi ngũ sắc, mặt mũi xinh đẹp, góc cạnh rõ ràng, lộ ra một luồng cương khí nam nhân, ánh mắt sáng ngời, bộ dạng tức giận, mi tâm hiện lên một đóa nhất phẩm Hồng Liên.

Miêu Nghị vừa nhìn thấy người này, nhất thời vui vẻ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lần đầu tiên tới Lưu Vân Sa hải hắn đã gặp nữ nhân này, lần này lại tình cờ đụng độ.

Người tới không phải là ai khác, chính là Lục đương gia Trình Ưng Vũ.

Hắn lại nhìn đám người phía dưới, Miêu Nghị căn bản có thể xác đám người này núp ở đây đoán chừng không phải làm chuyện tốt, cũng không giống như nhằm vào mình mà tới đây, nếu không không thể nào để một đám Thanh Liên tu sĩ đi tìm cái chết, chẳng qua nếu đã đụng vào, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào...

back top