- Trình Ưng Vũ, ta không muốn gây chuyện!
Miêu Nghị vừa nói vừa phất phất tay, ý bảo tránh ra.
Biết ta? Trình Ưng Vũ ngẩn ra, mới nhìn ra trên mặt Miêu Nghị có lẽ mang mặt nạ, ánh mắt nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới đánh giá, chợt chăm chú nhìn vào Kỳ Lân thương trên tay Miêu Nghị, tạo hình của cây thương này nàng không xa lạ gì, có thể nói là khắc cốt ghi tâm, kết hợp với thân thể của Miêu Nghị, lập tức đoán được là ai, có thể nói vẻ mặt xấu hổ và giận dữ khó nhịn, cầm thương chỉ vào Miêu Nghị:
- Là ngươi cẩu tặc kia!
Miêu Nghị một lần nữa cảnh cáo nói:
- Tránh ra, ngươi không phải đối thủ của ta!
Trình Ưng Vũ tức giận nói:
- Ngươi giết huynh đệ của ta còn muốn rời đi?
Miêu Nghị bình thản trả lời:
- Nhất Oa Phong các ngươi giết người cướp của ở Lưu Vân Sa hải, hình như giết người cũng không ít, đó chẳng qua là oan oan tương báo mà thôi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Phía dưới có người hô:
- Lục đương gia, hiện giờ Kết Đan có giá tiền rất cao, Hồng Liên tu sĩ bán cho Yêu tu luyện thành yêu thi lấy đan có thể đáng mười vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu!
Lại có người hưng phấn nói:
- Lục đương gia, hắn đã giết huynh đệ của chúng ta, không thể để cho hắn chạy, đánh ra pháp bảo của ngài, bắt sống hắn!
- Ta thấy các ngươi thật đúng là chán sống!
Miêu Nghị khinh thường nói với đám người phía dưới, ngẩng đầu nhìn chằm chằm:
- Trình Ưng Vũ, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi không phải là đối thủ của ta, không nên tự làm mất mặt!
- Ta không cần!
Trình Ưng Vũ cười lạnh một tiếng, đột nhiên ngón tay bắn ra, xuất thủ trước, một đôi kim bạt (*cái nón úp) lượn vòng bay ra, thoáng hiện ra bảo quang màu đỏ, đột nhiên biến lớn gấp trăm lần, giống như hai con chén lớn móc vào nhau, đột nhiên đánh về hướng Miêu Nghị.
Lại có tam phẩm pháp bảo dùng tinh kim chế tạo, xem ra Nhất Oa Phong tung hoành Lưu Vân Sa hải nhiều năm cũng không phải là ngồi không, Miêu Nghị hơi kinh hãi, hóa ra bọn họ có pháp bảo làm chỗ dựa, không trách được biết mình là còn ai dám động thủ.
Rầm rầm rầm! Miêu Nghị lắc mình tránh né không kịp, cấp tốc ra thương tấn công liên tiếp, đánh cho một đôi kim bạt trái phải bay loạn, nhưng hai thứ hình cái bát này tương đối khó đối phó, dưới tình huống nhanh chóng tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, không lấy cứng đối cứng với ngươi nữa, né tránh ngươi. Cạch, hai chén đối hợp, trực tiếp bọc Miêu Nghị vào trong đó.
Bên trong kim bạt ù ù một trận chấn vang không ngừng.
- Làm xong rồi!
Trình Ưng Vũ búng tay một cái, vẻ mặt sau khi đạt được ước muốn tùy ý khoái cảm, sảng lãng cười to:
- Yến Bắc Hồng, ngươi cũng có hôm nay, quay đầu lại nhìn bổn chủ làm sao thu thập ngươi, trước kia ngươi đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm nghìn lần!
Phía dưới có người giật mình nói:
- Lục đương gia, người này chính là Yến Bắc Hồng danh chấn thiên hạ?
Trình Ưng Vũ lăng không hét to:
- Không sai! Cũng chính là Ngưu Nhị ẩn núp vào khách sạn Phong Vân, cái gì mà cảnh giới Hồng Liên không có địch thủ, đây là người của Nhất Oa Phong chúng ta không đi tham gia náo nhiệt, cũng không muốn tạo ra danh tiếng này. Nếu không sớm đã thu thập hắn rồi.
Mọi người nhìn nhau, hưng phấn không thôi, cùng kêu to lên:
- Lục đương gia anh minh!
Bên trong kim bạt sau khi Miêu Nghị ngầm trộm nghe được lời nói bên ngoài, chỉ cảm thấy buồn cười, nếu thật sự là Yến Bắc Hồng tới, pháp bảo này của ngươi sợ là không gánh được một đao của Yến Bắc Hồng.
Đương đương đương! Phía ngoài truyền đến một trận đánh, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn bộ vị đập đánh phía trên.
Kim bạt khép lại đã rơi vào trên sa mạc, Trình Ưng Vũ đứng phía trên, một cước giẫm lên trên mép, một cước giẫm lên bộ vị kim bạt đội lên, một tay chống nạnh, một tay cầm thương gõ kim bạt, giễu giễu nói:
- Yến Bắc Hồng. Nếu không muốn chết, thì gọi ta một tiếng ‘bà cô” nghe xem.
Ở bên trong Miêu Nghị nghe thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lớn tiếng nói:
- Trình Ưng Vũ, lần trước cưỡi ngươi có phải ngươi cảm thấy rất thư thái nên muốn tìm kích thích hay không? Ta khuyên ngươi lập tức buông tay, nếu không một lát nữa thể nào ngươi cũng phải khóc.
Mọi người bên cạnh nghe thấy như vậy không biết là cưỡi cái gì. Nhưng nam nhân cưỡi nữ nhân còn có thể cưỡi làm sao? Chắc hẳn phải suy nghĩ theo phương diện nào đó rồi, một đám cát phỉ lập tức đưa ánh mắt cổ quái nhìn về phía Trình Ưng Vũ, chẳng lẽ Lục đương gia từng bị người ta cưỡi qua rồi?
Bọn họ không đoán sai, đúng là từng cưỡi qua, chỉ có điều không phải là loại kiểu cưỡi hương diễm trong tưởng tượng của bọn họ, mà là một loại kỵ pháp cực kỳ tàn ác.
Đám cát phỉ này lớn lên cùng nhau, có chuyện khó coi gì chưa từng thấy, há có thể không biết ý nghĩ xấu xa của nhau! Trình Ưng Vũ nhất thời thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói:
- Ai cho ngươi mạnh miệng!
Nàng làm phép chỉ ngón tay về hướng kim bạt.
Bá! Kim bạt dưới chân nàng lập tức rút nhỏ một cấp bậc, không gian bên trong dĩ nhiên cũng rút nhỏ.
Nhưng không chỉ thu nhỏ đơn giản như vậy, đồng thời với thu nhỏ, trong nháy mắt bên trong kim bạt mọc ra mười mấy cái kim đâm, may là Miêu Nghị phản ứng nhanh, nếu không lúc đầu đã bị đâm mấy lỗ chảy máu.
Miêu Nghị thật sự không muốn phá hủy món pháp bảo này, muốn chiếm làm của riêng, nhưng nữ nhân này không nghe khuyên bảo, nếu cứ ở trong không ra, nhiều sóng to gió lớn kéo tới ngược lại sẽ làm thuyền lật trong mương.
Bất đắc dĩ, hai con Đường Lang phóng ra, né tránh gai nhọn, nằm sấp trên hai cái bát gặm cắn. Ngay cả thứ dầy như Linh Lung bảo tháp, là pháp bảo tứ phẩm dùng tinh kim tinh khiết cao độ cũng gánh không được, nói gì đến thứ mỏng manh như kim bạt, hơn nữa hiện tại Đường Lang còn hơn xa thời kỳ ban đầu ở đại hội giám bảo, hậu quả không cần nghĩ cũng có thể biết.
- Yến Bắc Hồng, có thoải mái không? Ngươi có gọi hay không?
Trình Ưng Vũ dùng thương gõ vào kim bạt, cười lạnh nói.
Một đám lâu la đi theo quát lên:
- Có gọi hay không?
Còn có người hét lên:
- Lục đương gia, chỉ gọi không được, còn phải quỳ gọi mới đã nghiền.
- Chủ ý không tệ, Yến...
Trình Ưng Vũ đột nhiên mặt liền biến sắc, ban đầu nghe tiếng cọt kẹt bên trong kim bạt còn tưởng rằng Miêu Nghị ở bên trong phản kháng, nhưng đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó tựa như móc câu câu phong từ chỗ nổi lên của kim bạt xông ra.
Cũng chỉ trong nháy mắt, kim bạt dưới chân đã đột nhiên nổ thành kim vụ.
Mọi người kinh hãi, Trình Ưng Vũ kinh hãi, nhanh chóng vung thương đâm tới, ai ngờ một đóa hàn mang phá kim vụ mà đến, chọt trúng đầu vai của nàng, thu thương, lại ra thương, vượt qua đập vào ngang hông của nàng, nhanh chóng vô cùng, nhanh đến mức làm nàng hoàn toàn phản ứng không kịp, đã trực tiếp bị đập bay ra ngoài.
Ngay sau đó đóa đóa hỏa kiếm như ánh sáng ngọc bắn ra bốn phương tám hướng, giống như lửa khói nở rộ trong sương mù thiêu đốt từng quả hỏa cầu.
Hơn mười người vây lại một chỗ hoảng sợ chạy tứ tán chung quanh lập tức hóa thành hỏa cầu chạy loạn, tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng.
Miêu Nghị vừa nói vừa phất phất tay, ý bảo tránh ra.
Biết ta? Trình Ưng Vũ ngẩn ra, mới nhìn ra trên mặt Miêu Nghị có lẽ mang mặt nạ, ánh mắt nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới đánh giá, chợt chăm chú nhìn vào Kỳ Lân thương trên tay Miêu Nghị, tạo hình của cây thương này nàng không xa lạ gì, có thể nói là khắc cốt ghi tâm, kết hợp với thân thể của Miêu Nghị, lập tức đoán được là ai, có thể nói vẻ mặt xấu hổ và giận dữ khó nhịn, cầm thương chỉ vào Miêu Nghị:
- Là ngươi cẩu tặc kia!
Miêu Nghị một lần nữa cảnh cáo nói:
- Tránh ra, ngươi không phải đối thủ của ta!
Trình Ưng Vũ tức giận nói:
- Ngươi giết huynh đệ của ta còn muốn rời đi?
Miêu Nghị bình thản trả lời:
- Nhất Oa Phong các ngươi giết người cướp của ở Lưu Vân Sa hải, hình như giết người cũng không ít, đó chẳng qua là oan oan tương báo mà thôi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Phía dưới có người hô:
- Lục đương gia, hiện giờ Kết Đan có giá tiền rất cao, Hồng Liên tu sĩ bán cho Yêu tu luyện thành yêu thi lấy đan có thể đáng mười vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu!
Lại có người hưng phấn nói:
- Lục đương gia, hắn đã giết huynh đệ của chúng ta, không thể để cho hắn chạy, đánh ra pháp bảo của ngài, bắt sống hắn!
- Ta thấy các ngươi thật đúng là chán sống!
Miêu Nghị khinh thường nói với đám người phía dưới, ngẩng đầu nhìn chằm chằm:
- Trình Ưng Vũ, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi không phải là đối thủ của ta, không nên tự làm mất mặt!
- Ta không cần!
Trình Ưng Vũ cười lạnh một tiếng, đột nhiên ngón tay bắn ra, xuất thủ trước, một đôi kim bạt (*cái nón úp) lượn vòng bay ra, thoáng hiện ra bảo quang màu đỏ, đột nhiên biến lớn gấp trăm lần, giống như hai con chén lớn móc vào nhau, đột nhiên đánh về hướng Miêu Nghị.
Lại có tam phẩm pháp bảo dùng tinh kim chế tạo, xem ra Nhất Oa Phong tung hoành Lưu Vân Sa hải nhiều năm cũng không phải là ngồi không, Miêu Nghị hơi kinh hãi, hóa ra bọn họ có pháp bảo làm chỗ dựa, không trách được biết mình là còn ai dám động thủ.
Rầm rầm rầm! Miêu Nghị lắc mình tránh né không kịp, cấp tốc ra thương tấn công liên tiếp, đánh cho một đôi kim bạt trái phải bay loạn, nhưng hai thứ hình cái bát này tương đối khó đối phó, dưới tình huống nhanh chóng tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, không lấy cứng đối cứng với ngươi nữa, né tránh ngươi. Cạch, hai chén đối hợp, trực tiếp bọc Miêu Nghị vào trong đó.
Bên trong kim bạt ù ù một trận chấn vang không ngừng.
- Làm xong rồi!
Trình Ưng Vũ búng tay một cái, vẻ mặt sau khi đạt được ước muốn tùy ý khoái cảm, sảng lãng cười to:
- Yến Bắc Hồng, ngươi cũng có hôm nay, quay đầu lại nhìn bổn chủ làm sao thu thập ngươi, trước kia ngươi đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm nghìn lần!
Phía dưới có người giật mình nói:
- Lục đương gia, người này chính là Yến Bắc Hồng danh chấn thiên hạ?
Trình Ưng Vũ lăng không hét to:
- Không sai! Cũng chính là Ngưu Nhị ẩn núp vào khách sạn Phong Vân, cái gì mà cảnh giới Hồng Liên không có địch thủ, đây là người của Nhất Oa Phong chúng ta không đi tham gia náo nhiệt, cũng không muốn tạo ra danh tiếng này. Nếu không sớm đã thu thập hắn rồi.
Mọi người nhìn nhau, hưng phấn không thôi, cùng kêu to lên:
- Lục đương gia anh minh!
Bên trong kim bạt sau khi Miêu Nghị ngầm trộm nghe được lời nói bên ngoài, chỉ cảm thấy buồn cười, nếu thật sự là Yến Bắc Hồng tới, pháp bảo này của ngươi sợ là không gánh được một đao của Yến Bắc Hồng.
Đương đương đương! Phía ngoài truyền đến một trận đánh, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn bộ vị đập đánh phía trên.
Kim bạt khép lại đã rơi vào trên sa mạc, Trình Ưng Vũ đứng phía trên, một cước giẫm lên trên mép, một cước giẫm lên bộ vị kim bạt đội lên, một tay chống nạnh, một tay cầm thương gõ kim bạt, giễu giễu nói:
- Yến Bắc Hồng. Nếu không muốn chết, thì gọi ta một tiếng ‘bà cô” nghe xem.
Ở bên trong Miêu Nghị nghe thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lớn tiếng nói:
- Trình Ưng Vũ, lần trước cưỡi ngươi có phải ngươi cảm thấy rất thư thái nên muốn tìm kích thích hay không? Ta khuyên ngươi lập tức buông tay, nếu không một lát nữa thể nào ngươi cũng phải khóc.
Mọi người bên cạnh nghe thấy như vậy không biết là cưỡi cái gì. Nhưng nam nhân cưỡi nữ nhân còn có thể cưỡi làm sao? Chắc hẳn phải suy nghĩ theo phương diện nào đó rồi, một đám cát phỉ lập tức đưa ánh mắt cổ quái nhìn về phía Trình Ưng Vũ, chẳng lẽ Lục đương gia từng bị người ta cưỡi qua rồi?
Bọn họ không đoán sai, đúng là từng cưỡi qua, chỉ có điều không phải là loại kiểu cưỡi hương diễm trong tưởng tượng của bọn họ, mà là một loại kỵ pháp cực kỳ tàn ác.
Đám cát phỉ này lớn lên cùng nhau, có chuyện khó coi gì chưa từng thấy, há có thể không biết ý nghĩ xấu xa của nhau! Trình Ưng Vũ nhất thời thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói:
- Ai cho ngươi mạnh miệng!
Nàng làm phép chỉ ngón tay về hướng kim bạt.
Bá! Kim bạt dưới chân nàng lập tức rút nhỏ một cấp bậc, không gian bên trong dĩ nhiên cũng rút nhỏ.
Nhưng không chỉ thu nhỏ đơn giản như vậy, đồng thời với thu nhỏ, trong nháy mắt bên trong kim bạt mọc ra mười mấy cái kim đâm, may là Miêu Nghị phản ứng nhanh, nếu không lúc đầu đã bị đâm mấy lỗ chảy máu.
Miêu Nghị thật sự không muốn phá hủy món pháp bảo này, muốn chiếm làm của riêng, nhưng nữ nhân này không nghe khuyên bảo, nếu cứ ở trong không ra, nhiều sóng to gió lớn kéo tới ngược lại sẽ làm thuyền lật trong mương.
Bất đắc dĩ, hai con Đường Lang phóng ra, né tránh gai nhọn, nằm sấp trên hai cái bát gặm cắn. Ngay cả thứ dầy như Linh Lung bảo tháp, là pháp bảo tứ phẩm dùng tinh kim tinh khiết cao độ cũng gánh không được, nói gì đến thứ mỏng manh như kim bạt, hơn nữa hiện tại Đường Lang còn hơn xa thời kỳ ban đầu ở đại hội giám bảo, hậu quả không cần nghĩ cũng có thể biết.
- Yến Bắc Hồng, có thoải mái không? Ngươi có gọi hay không?
Trình Ưng Vũ dùng thương gõ vào kim bạt, cười lạnh nói.
Một đám lâu la đi theo quát lên:
- Có gọi hay không?
Còn có người hét lên:
- Lục đương gia, chỉ gọi không được, còn phải quỳ gọi mới đã nghiền.
- Chủ ý không tệ, Yến...
Trình Ưng Vũ đột nhiên mặt liền biến sắc, ban đầu nghe tiếng cọt kẹt bên trong kim bạt còn tưởng rằng Miêu Nghị ở bên trong phản kháng, nhưng đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó tựa như móc câu câu phong từ chỗ nổi lên của kim bạt xông ra.
Cũng chỉ trong nháy mắt, kim bạt dưới chân đã đột nhiên nổ thành kim vụ.
Mọi người kinh hãi, Trình Ưng Vũ kinh hãi, nhanh chóng vung thương đâm tới, ai ngờ một đóa hàn mang phá kim vụ mà đến, chọt trúng đầu vai của nàng, thu thương, lại ra thương, vượt qua đập vào ngang hông của nàng, nhanh chóng vô cùng, nhanh đến mức làm nàng hoàn toàn phản ứng không kịp, đã trực tiếp bị đập bay ra ngoài.
Ngay sau đó đóa đóa hỏa kiếm như ánh sáng ngọc bắn ra bốn phương tám hướng, giống như lửa khói nở rộ trong sương mù thiêu đốt từng quả hỏa cầu.
Hơn mười người vây lại một chỗ hoảng sợ chạy tứ tán chung quanh lập tức hóa thành hỏa cầu chạy loạn, tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng.