Thử tốc độ tiêu hóa Tiên Nguyên đan, tốc độ linh khí hòa vào pháp nguyên rõ ràng tăng nhanh, một viên Tiên Nguyên đan nửa ngày liền có thể tiêu hóa xong, hơn hai ngàn viên Tiên Nguyên đan trên tay cũng chỉ đủ hắn sử dụng hơn ba năm thời gian mà thôi.
Một năm sau, Miêu Nghị đang tiếp tục bế quan, Trấn Nhâm điện lại đến một vị khách hiếm.
Khách viếng thăm còn chưa thông báo, đã bay thẳng đến trên bầu trời Trấn Nhâm điện, một bộ hồng bào vội vã hạ xuốnglại bị Hồng Liên thủ vệ của Trấn Nhâm điện cùng bay lên không ngăn lại.
- Người nào tự tiện xông vào nơi này?
Một vị thủ vệ quát.
Trong phòng, Thiên Nhi, Tuyết Nhi nghe tin vọt ra, ngẩng đầu nhìn lên người ở trên không trung, lập tức lên tiếng nói:
- Lui xuống!
- Dạ vâng!
Hồng Liên thủ vệ ứng tiếng biến mất.
Người tới trên không trung không phải là người khác, chính là thị nữ Hồng Tụ của Yến Bắc Hồng.
Hồng Tụ lắc mình đáp xuống đất, Thiên Nhi, Tuyết Nhi song song cười nghênh đón kéo cánh tay của Hồng Tụ:
- Hồng Tụ tỷ tỷ vì sao lại đến đây rồi? Trước đây đại nhân còn một mực nói muốn dẫn chúng tôi đi chúc mừng Yến đại nhân lần nữa lên chức, đáng tiếc đại nhân một mực không có ở không, không đi thành.
Yến Bắc Hồng vào một trăm năm trước phạm thượng tác loạn, giết cung chủ của mình, thế luôn kẻ này, được Tử Lộ quân sứ thưởng thức, trăm năm trước đã là chủ nhân của một cung.
Hồng Tụ thần tình có chút tiều tụy, gương mặt sầu lo, cố nặn ra vẻ tươi cười nói:
- Hai vị muội muội, Miêu gia có ở nhà hay không?
Thiên Nhi gật đầu nói:
- Đại nhân đang bế quan tu luyện, tỷ tỷ có chuyện?
Hai người đều nhìn thấu Hồng Tụ thần sắc có vẻ không ổn.
Hồng Tụ gật đầu nói:
- Ta có việc gấp tìm Miêu gia, làm phiền nhị vị muội muội thông báo một tiếng, thỉnh cầu Miêu gia xuất quan được gặp.
- Điều này...
Thiên Nhi, Tuyết Nhi có chút hơi khó xử, Tuyết Nhi nói:
- Tỷ tỷ. Không phải là chúng tôi không để thông báo cho tỷ, chẳng qua là đại nhân đang bế quan vào lúc khẩn yếu quan đầu, trước khi nhập quan đã từng thông báo, không phải là chuyện vô cùng trọng yếu không được quấy rầy người tu luyện.
Hai người trong lòng rõ ràng, biết Miêu Nghị tám chín phần mười là đang sử dụng Tiên Nguyên đan tu luyện, nếu không tu vi không có khả năng tăng trưởng nhanh chóng như vậy. Hai người cũng là người sử dụng qua Tiên Nguyên đan, biết khi đang sử dụng Tiên Nguyên đan không tiện giữa đường ngưng lại.
Hồng Tụ lo âu nói:
- Nhị vị muội muội, ta thực sự có việc gấp tìm Miêu gia.
Hai nữ nhìn nhau, Thiên Nhi hỏi:
- Là việc gì gấp, có thể nói cho chúng tôi được không?
Lúc này Miêu Nghị không phải ai muốn gặp là có thể gặp. Hai nữ cần phải xem tình huống mà định, ngay cả hai người bọn họ cũng không thể dễ dàng quấy rầy.
Hồng Tụ lắc đầu nói:
- Nhị vị muội muội không có biện pháp giải quyết, hay là để cho ta gặp Miêu gia rồi nói sau!
Hai nữ có chút hơi khó xử. Hồng Tụ dường như có chút vội vàng rồi, dường như kiên nhẫn một chút cũng không được, đột nhiên đẩy ra hai nữ, trực tiếp bước vào trong phòng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi kinh hãi, nhanh chóng đuổi theo:
- Tỷ tỷ, đừng lỗ mãng!
Hai người kéo cánh tay Hồng Tụ lại, ai ngờ Hồng Tụ chấn động cánh tay một cái, một cổ pháp lực cường hãn trực tiếp chấn hai người ra.
Phần tu vi cường hãn này quả thật khiến cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi cả kinh trụ. Cần phải biết hai người sau khi sử dụng tiên quả và Tiên Nguyên đan mà Miêu Nghị cấp cho, tu vi đã đột phá đến Hồng Liên lục phẩm, ai ngờ hai người liên thủ lại không thể khống chế được Hồng Tụ.
Ầm ầm! Đại môn của tĩnh thất nơi Miêu Nghị bế quan đã bị Hồng Tụ xông vào trực tiếp dùng sức mạnh mở ra.
Miêu Nghị nhắm mắt khoanh chân trên thạch tháp bỗng nhiên mở mắt, thấy là Hồng Tụ ít nhiều có vẻ sửng sốt. Nhưng ngay sau đó mắt lại hiện lên vẻ dữ dằn, nghiêm giọng quát:
- Càn rỡ!
Hắn có chút tức giận. Yến Bắc Hồng làm cung chủ thì thế nào? Chẳng lẽ Yến Bắc Hồng làm cung chủ, ngươi làm thị nữ như thế này có thể không xem ta ở trong mắt như thế? Không ngờ lại xông thẳng vào nơi ta bế quan tĩnh tu, dùng sức mạnh khai mở đại môn chỗ ta bế quan?
Loại hành vi này chính là tối kỵ trong tối kỵ của người trong giới tu hành, nếu thật sự là đang tu luyện công pháp mấu chốt gì trước mắt, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu không phải nễ mặt mũi Yến Bắc Hồng, Miêu Nghị có thể đã trực tiếp đập chết Hồng Tụ rồi!
Hồng Tụ bàng hoàng kinh khủng, cũng biết hành vi của mình có chút quá mức lỗ mãng rồi, hai đầu gối quỳ sụp xuống đất ngay tại chỗ, quỳ gối ngay tại cửa nói:
- Hồng Tụ xin ra mắt Miêu gia!
Miêu Nghị không để ý tới nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Thiên Nhi và Tuyết Nhi gương mặt thấp thỏm lo âu, trầm giọng quát:
- Hai người các ngươi là hộ pháp thế nào vậy? Bổn tọa cần hai người các ngươi làm ăn cái gì nữa không biết?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nghe vậy song song quỳ xuống đất, cúi thấp đầu cắn môi im lặng, vô cùng ủy khuất, hai người không phải là không ngăn cản Hồng Tụ, mà đích thực là ngăn không được.
Hồng Tụ vội nói:
- Miêu gia, không liên quan chuyện của các nàng, là tôi xông bừa vào trong đến đây.
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Lui xuống!
Hồng Tụ lập tức gấp lên, liên tục dập đầu, va vào mặt đất cộc cộc:
- Miêu gia, Hồng Tụ càn rỡ, Hồng Tụ vô lễ, Hồng Tụ thật có việc gấp cầu kiến Miêu gia.
Miêu Nghị đang tức giận, tức giận quát:
- Lui xuống!
Mắt lạnh lẽo trừng Thiên Nhi, Tuyết Nhi. Hai nàng lập tức đứng dậy kéo mạnh Hồng Tụ đi ra ngoài.
Hồng Tụ không dám phản kháng, sợ chọc cho Miêu Nghị không thèm quản tới nữa thật, thời điểm bị lôi kéo đi, cất tiếng thê lương hô lên:
- Miêu gia, Miêu gia...
Miêu Nghị tay áo vung lên, ầm ầm, cửa đá lần nữa phong bế.
Nhắm hai mắt lại, nỗ lực bình phục tâm tình, tiếp tục thi pháp tiêu hóa Tiên Nguyên đan trong bụng.
Một lúc lâu sau, Tiên Nguyên đan trong bụng tiêu hóa hoàn tất, lại một viên Tiên Nguyên đan đưa đến bên miệng, Miêu Nghị chợt cau mày lại.
Hồng Tụ khẳng định sẽ không vô duyên vô cố chạy tới gây náo loạn như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, nhưng hắn thật sự nổi giận với hành vi vừa rồi của Hồng Tụ.
Vốn định gạt một bên để nàng ta chờ đợi, nhưng mà ngẫm lại hay là quên đi, nễ mặt mũi Yến Bắc Hồng.
Thu Tiên Nguyên đan trong bàn tay, phất ống tay áo một cái, ầm ầm, cửa đá lần nữa khai mở.
Ngồi xếp bằng, Miêu Nghị thi pháp nói:
- Để cho nàng đi vào!
Nhanh chóng, Hồng Tụ kéo váy vội vã chạy vào, vôi vạng quỳ gối trước thạch tháp, liên tục dập đầu nói:
- Miêu gia, Hồng Tụ sai rồi, Hồng Tụ biết sai rồi.
Xong ở tại đó khóc tồ tồ. Cũng không có thi pháp phòng ngự, dập đầu khiến máu tươi trên đầu chảy ròng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi chạy theo sau đứng ở hai bên không dám lên tiếng nữa, lòng đều có chút bất nhẫn.
Thấy nàng có bộ dáng như thế, Miêu Nghị cau mày hỏi:
- Yến Bắc Hồng cho ngươi đến tìm ta sao?
Hồng Tụ lắc đầu nói:
- Đại nhân không cho chúng tôi tìm đến Miêu gia, nhưng mà tôi và Hồng Phất muội muội thật sự là không có biện pháp rồi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là đi cầu Miêu gia.
Miêu Nghị càng nghe càng mơ hồ, hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ ra ta nghe.
Một năm sau, Miêu Nghị đang tiếp tục bế quan, Trấn Nhâm điện lại đến một vị khách hiếm.
Khách viếng thăm còn chưa thông báo, đã bay thẳng đến trên bầu trời Trấn Nhâm điện, một bộ hồng bào vội vã hạ xuốnglại bị Hồng Liên thủ vệ của Trấn Nhâm điện cùng bay lên không ngăn lại.
- Người nào tự tiện xông vào nơi này?
Một vị thủ vệ quát.
Trong phòng, Thiên Nhi, Tuyết Nhi nghe tin vọt ra, ngẩng đầu nhìn lên người ở trên không trung, lập tức lên tiếng nói:
- Lui xuống!
- Dạ vâng!
Hồng Liên thủ vệ ứng tiếng biến mất.
Người tới trên không trung không phải là người khác, chính là thị nữ Hồng Tụ của Yến Bắc Hồng.
Hồng Tụ lắc mình đáp xuống đất, Thiên Nhi, Tuyết Nhi song song cười nghênh đón kéo cánh tay của Hồng Tụ:
- Hồng Tụ tỷ tỷ vì sao lại đến đây rồi? Trước đây đại nhân còn một mực nói muốn dẫn chúng tôi đi chúc mừng Yến đại nhân lần nữa lên chức, đáng tiếc đại nhân một mực không có ở không, không đi thành.
Yến Bắc Hồng vào một trăm năm trước phạm thượng tác loạn, giết cung chủ của mình, thế luôn kẻ này, được Tử Lộ quân sứ thưởng thức, trăm năm trước đã là chủ nhân của một cung.
Hồng Tụ thần tình có chút tiều tụy, gương mặt sầu lo, cố nặn ra vẻ tươi cười nói:
- Hai vị muội muội, Miêu gia có ở nhà hay không?
Thiên Nhi gật đầu nói:
- Đại nhân đang bế quan tu luyện, tỷ tỷ có chuyện?
Hai người đều nhìn thấu Hồng Tụ thần sắc có vẻ không ổn.
Hồng Tụ gật đầu nói:
- Ta có việc gấp tìm Miêu gia, làm phiền nhị vị muội muội thông báo một tiếng, thỉnh cầu Miêu gia xuất quan được gặp.
- Điều này...
Thiên Nhi, Tuyết Nhi có chút hơi khó xử, Tuyết Nhi nói:
- Tỷ tỷ. Không phải là chúng tôi không để thông báo cho tỷ, chẳng qua là đại nhân đang bế quan vào lúc khẩn yếu quan đầu, trước khi nhập quan đã từng thông báo, không phải là chuyện vô cùng trọng yếu không được quấy rầy người tu luyện.
Hai người trong lòng rõ ràng, biết Miêu Nghị tám chín phần mười là đang sử dụng Tiên Nguyên đan tu luyện, nếu không tu vi không có khả năng tăng trưởng nhanh chóng như vậy. Hai người cũng là người sử dụng qua Tiên Nguyên đan, biết khi đang sử dụng Tiên Nguyên đan không tiện giữa đường ngưng lại.
Hồng Tụ lo âu nói:
- Nhị vị muội muội, ta thực sự có việc gấp tìm Miêu gia.
Hai nữ nhìn nhau, Thiên Nhi hỏi:
- Là việc gì gấp, có thể nói cho chúng tôi được không?
Lúc này Miêu Nghị không phải ai muốn gặp là có thể gặp. Hai nữ cần phải xem tình huống mà định, ngay cả hai người bọn họ cũng không thể dễ dàng quấy rầy.
Hồng Tụ lắc đầu nói:
- Nhị vị muội muội không có biện pháp giải quyết, hay là để cho ta gặp Miêu gia rồi nói sau!
Hai nữ có chút hơi khó xử. Hồng Tụ dường như có chút vội vàng rồi, dường như kiên nhẫn một chút cũng không được, đột nhiên đẩy ra hai nữ, trực tiếp bước vào trong phòng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi kinh hãi, nhanh chóng đuổi theo:
- Tỷ tỷ, đừng lỗ mãng!
Hai người kéo cánh tay Hồng Tụ lại, ai ngờ Hồng Tụ chấn động cánh tay một cái, một cổ pháp lực cường hãn trực tiếp chấn hai người ra.
Phần tu vi cường hãn này quả thật khiến cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi cả kinh trụ. Cần phải biết hai người sau khi sử dụng tiên quả và Tiên Nguyên đan mà Miêu Nghị cấp cho, tu vi đã đột phá đến Hồng Liên lục phẩm, ai ngờ hai người liên thủ lại không thể khống chế được Hồng Tụ.
Ầm ầm! Đại môn của tĩnh thất nơi Miêu Nghị bế quan đã bị Hồng Tụ xông vào trực tiếp dùng sức mạnh mở ra.
Miêu Nghị nhắm mắt khoanh chân trên thạch tháp bỗng nhiên mở mắt, thấy là Hồng Tụ ít nhiều có vẻ sửng sốt. Nhưng ngay sau đó mắt lại hiện lên vẻ dữ dằn, nghiêm giọng quát:
- Càn rỡ!
Hắn có chút tức giận. Yến Bắc Hồng làm cung chủ thì thế nào? Chẳng lẽ Yến Bắc Hồng làm cung chủ, ngươi làm thị nữ như thế này có thể không xem ta ở trong mắt như thế? Không ngờ lại xông thẳng vào nơi ta bế quan tĩnh tu, dùng sức mạnh khai mở đại môn chỗ ta bế quan?
Loại hành vi này chính là tối kỵ trong tối kỵ của người trong giới tu hành, nếu thật sự là đang tu luyện công pháp mấu chốt gì trước mắt, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu không phải nễ mặt mũi Yến Bắc Hồng, Miêu Nghị có thể đã trực tiếp đập chết Hồng Tụ rồi!
Hồng Tụ bàng hoàng kinh khủng, cũng biết hành vi của mình có chút quá mức lỗ mãng rồi, hai đầu gối quỳ sụp xuống đất ngay tại chỗ, quỳ gối ngay tại cửa nói:
- Hồng Tụ xin ra mắt Miêu gia!
Miêu Nghị không để ý tới nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Thiên Nhi và Tuyết Nhi gương mặt thấp thỏm lo âu, trầm giọng quát:
- Hai người các ngươi là hộ pháp thế nào vậy? Bổn tọa cần hai người các ngươi làm ăn cái gì nữa không biết?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nghe vậy song song quỳ xuống đất, cúi thấp đầu cắn môi im lặng, vô cùng ủy khuất, hai người không phải là không ngăn cản Hồng Tụ, mà đích thực là ngăn không được.
Hồng Tụ vội nói:
- Miêu gia, không liên quan chuyện của các nàng, là tôi xông bừa vào trong đến đây.
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Lui xuống!
Hồng Tụ lập tức gấp lên, liên tục dập đầu, va vào mặt đất cộc cộc:
- Miêu gia, Hồng Tụ càn rỡ, Hồng Tụ vô lễ, Hồng Tụ thật có việc gấp cầu kiến Miêu gia.
Miêu Nghị đang tức giận, tức giận quát:
- Lui xuống!
Mắt lạnh lẽo trừng Thiên Nhi, Tuyết Nhi. Hai nàng lập tức đứng dậy kéo mạnh Hồng Tụ đi ra ngoài.
Hồng Tụ không dám phản kháng, sợ chọc cho Miêu Nghị không thèm quản tới nữa thật, thời điểm bị lôi kéo đi, cất tiếng thê lương hô lên:
- Miêu gia, Miêu gia...
Miêu Nghị tay áo vung lên, ầm ầm, cửa đá lần nữa phong bế.
Nhắm hai mắt lại, nỗ lực bình phục tâm tình, tiếp tục thi pháp tiêu hóa Tiên Nguyên đan trong bụng.
Một lúc lâu sau, Tiên Nguyên đan trong bụng tiêu hóa hoàn tất, lại một viên Tiên Nguyên đan đưa đến bên miệng, Miêu Nghị chợt cau mày lại.
Hồng Tụ khẳng định sẽ không vô duyên vô cố chạy tới gây náo loạn như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, nhưng hắn thật sự nổi giận với hành vi vừa rồi của Hồng Tụ.
Vốn định gạt một bên để nàng ta chờ đợi, nhưng mà ngẫm lại hay là quên đi, nễ mặt mũi Yến Bắc Hồng.
Thu Tiên Nguyên đan trong bàn tay, phất ống tay áo một cái, ầm ầm, cửa đá lần nữa khai mở.
Ngồi xếp bằng, Miêu Nghị thi pháp nói:
- Để cho nàng đi vào!
Nhanh chóng, Hồng Tụ kéo váy vội vã chạy vào, vôi vạng quỳ gối trước thạch tháp, liên tục dập đầu nói:
- Miêu gia, Hồng Tụ sai rồi, Hồng Tụ biết sai rồi.
Xong ở tại đó khóc tồ tồ. Cũng không có thi pháp phòng ngự, dập đầu khiến máu tươi trên đầu chảy ròng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi chạy theo sau đứng ở hai bên không dám lên tiếng nữa, lòng đều có chút bất nhẫn.
Thấy nàng có bộ dáng như thế, Miêu Nghị cau mày hỏi:
- Yến Bắc Hồng cho ngươi đến tìm ta sao?
Hồng Tụ lắc đầu nói:
- Đại nhân không cho chúng tôi tìm đến Miêu gia, nhưng mà tôi và Hồng Phất muội muội thật sự là không có biện pháp rồi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là đi cầu Miêu gia.
Miêu Nghị càng nghe càng mơ hồ, hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ ra ta nghe.