Từ Đường Nhiên liếc trộm Miêu Nghị, câu đó rõ ràng là ngụy biện. Từ Đường Nhiên không dám múa mép trước mặt Bích Nguyệt Phu Nhân, chỉ có mãnh nhân này dám nói kiểu đó. Từ Đường Nhiên thầm buồn cười, thật ra không có gì phải sợ, mọi người sắp theo Khấu Văn Lam rời đi, bên Khấu Văn Lam đã truyền tin sắp thăng chức, kêu bọn họ chuẩn bị việc giao tiếp, chờ chút nữa sẽ mang tất cả cùng đi.
Trong tình huống này, hai người hiểu biết sự thật dĩ nhiên phải giúp Mộ Dung Tinh Hoa một tay, giả bộ không biết gì, mặc kệ lời đồn lan tràn, không thèm kêu cấp dưới ra mặt ngăn lại.
Mộ Dung Tinh Hoa đứng một bên mặt không biểu tình, nàng hiểu là hai tên kia âm thầm phối hợp với mình.
Bích Nguyệt Phu Nhân không ngốc, nghe câu đó mặt liền lạnh xuống, ánh mắt như kiếm bén nhìn Miêu Nghị chằm chằm, vừa tức vừa buồn cười.
Bích Nguyệt Phu Nhân đã nhìn ra, tiểu tử này ỷ vào mình sắp đi nên không sợ. Tốt, chúng ta từ từ chờ xem, ta chống mắt xem ngươi có thể chạy đi được không!
Bích Nguyệt Phu Nhân im lặng một lúc, kiên quyết dần rút đi trong mắt nàng:
- Dù không chịu nổi thì cũng nên cố làm ra vẻ, nơi xa xôi như vậy, chỉ có mấy người các ngươi tham gia sát hạch, các ngươi cũng biết tình hình lúc đó. Dù lời đồn truyền đến thì chuyện như vậy không đáng làm ầm ĩ tới mức này. Tại sao làm rầm rộ lên? Chẳng lẽ vì tin đồn liên quan đến ai trong các ngươi? Mộ Dung Tinh Hoa, ngươi nghĩ sao?
Mộ Dung Tinh Hoa chắp tay nói:
- Không phải ty chức, ty chức cũng là người bị hại. Trong tin đồn nói bậy rằng ty chức là tình phụ của Đô Thống đại nhân, ty chức rất tức giận.
Ngươi tức cái gì? Ngươi vốn là tình phụ!
Bích Nguyệt Phu Nhân khịt mũi, vốn đang nghi ngờ Mộ Dung Tinh Hoa nhưng ngẫm lại thấy nàng nói có lý. Nếu thật sự là nàng thì không cần làm xấu thanh danh của mình như vậy, có nữ nhân nào chịu được?
Miêu Nghị bình tĩnh, Từ Đường Nhiên thầm buồn cười. Bọn họ biết Mộ Dung Tinh Hoa sớm không quan tâm tiếng xấu tình phụ hay không, có ai ngờ nàng muốn thay thế Đào Hoa phu nhân? Lôi ra lời Hạ Hầu Long Thành nói, bôi đen danh tiếng của mình cũng vì loại bỏ hiềm nghi, chiêu này ác thật.
Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên, hai người vội chối.
Từ Đường Nhiên nói:
- Không liên quan ty chức!
Miêu Nghị phân bua:
- Nếu ba người ty chức làm thì chỉ có hại không có lợi cho chúng ty chức. Ty chức đang nghĩ có khi nào Đô Thống đại nhân đắc tội với ai không?
Bích Nguyệt Phu Nhân cau mày thầm nghĩ, cảm thấy đúng. Nếu ba người truyền lời đồn đều không có lợi gì cho họ, tội gì làm.
Bích Nguyệt Phu Nhân lặng yên một lúc, nói:
- Nói sao thì sau khi trở lại lập tức kêu người dưới tay các ngươi hành động, ít nhất kiềm chế tin đồn ở ngoài sáng không truyền bá trong Thiên Nhai, khi cần thiết có thể giết gà dọa khỉ!
Ba người lĩnh mệnh mà đi:
- Tuân lệnh!
Ba người quay về liền phái người chấp hành pháp chỉ, nhưng bây giờ ngăn cản thì hơi muộn. Dòng người Thiên Nhai đông như vậy, người đến người đi đã sớm truyền ra.
Mấy ngày sau Khấu Văn Lam quay về, vừa đến liền nghe tin đồn này, chỉ biết cười trừ mà không quan tâm gì, dù sao gã sắp đi.
Ba người Miêu Nghị được Khấu Văn Lam gọi tới ngay, nhưng đến dinh thự đại thống lĩnh gặp mặt, gã hơi lạ. Có thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Khấu Văn Lam, mắt sáng to tròn, mặc áo tím tinh xảo, đình đình ngọc lập, toát ra khí chất cao quý. Ánh mắt thiếu nữ càn rỡ quét tới quét lui ba người.
- Tham kiến đại thống lĩnh!
Ba người vừa hành lễ, Khấu Văn Lam người gặp việc vui tinh thần thích chưa kịp nói gì thiếu nữ áo tím đã nhìn Miêu Nghị chằm chằm, hỏi:
- Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức?
- À...
Miêu Nghị không biết nàng là ai, nghi hoặc hỏi:
- Cô nương là ai? Hình như chúng ta chưa từng gặp, sao cô nương biết tại hạ?
Nữ nhân áo tím chỉ vào Miêu Nghị rồi chỉ Từ Đường Nhiên, cười tủm tỉm nói:
- Người có thể giúp ca của ta bắt lấy đệ nhất sát hạch tất nhiên phải có chút khí khái anh hùng, vị kia nhìn không giống, không đẹp bằng ngươi, nhìn là biết ngay đó là ngươi.
Miêu Nghị nghẹn họng. Mặt Từ Đường Nhiên cứng ngắc không biết nên nói cái gì, gã thầm nghĩ: Bà nội nó, thứ này có thể nhìn ra từ khuôn mặt sao? Mặt mũi của ta kém cỏi thế sao?
Từ Đường Nhiên rất muốn hỏi nữ nhân nói năng lỗ mãng này là ai.
- Ha ha ha!
Khấu Văn Lam đứng dậy cười nói:
- Xin đừng trách, xá muội tên Khấu Văn Tử, quen nói năng tùy tiện, xin mọi người đừng trách. Lần này xá muội cứ ồn ào đòi đến xem đại anh hùng đã giành lấy đệ nhất, ta bị nàng quấn hết cách đành mang lại đây.
Thì ra là muội muội của Khấu Văn Lam!
Ba người vội chào:
- Xin chào Khấu cô nương!
Khấu Văn Tử cười tủm tỉm xua tay nói:
- Không cần đa lễ, Thiên Đế đã nói các người không cần hành lễ, ta không chịu nổi.
Khấu Văn Lam phất tay ra hiệu Khấu Văn Tử đứng sang bên chơi:
- Văn Tử đừng phá nữa!
Gã còn công việc dặn dò ba thuộc hạ, không có việc gì lớn, chủ yếu báo cho ba người biết gã sắp rời khỏi đây thăng nhiệm Tổng Trấn. Khấu Văn Lam hứa với ba người sau khi đi theo gã thì chắc chắn mỗi người đựơc vị trí đại thống lĩnh.
Khấu Văn Lam hỏi Mộ Dung Tinh Hoa:
- Chuyện trước kia qua rồi cho qua đi, sát hạch lần này nàng cũng xem như có công, biết sai có thể sửa là thiện lớn, ta sẽ không so đo, không ghi nợ tính sổ sau. Nàng xác nhận không muốn đi theo ta?
Mộ Dung Tinh Hoa lặng yên, chắp tay nói:
- Ty chức xin nhận ý tốt của đại thống lĩnh, ty chức vẫn muốn ở lại đây.
Từ Đường Nhiên sốt ruột thay cho nàng, nhắc nhở nói:
- Mộ Dung, ngẫm kỹ lại! Đại thống lĩnh không phải loại người nuốt lời, đã hứa trước mặt mọi người, cơ hội như thế người ta cầu còn không được.
Khuôn mặt Miêu Nghị bình tĩnh, hắn biết nói gì cũng vô ích. Mộ Dung Tinh Hoa bây giờ không đặt tinh thần vào việc thăng quan phát tài.
Quả nhiên Mộ Dung Tinh Hoa lắc đầu mỉm cười nói:
- Đạ tạ ý tốt của đại thống lĩnh, Từ huynh, Mộ Dung Tinh Hoa tại đây xin trước tiên cung chúc các đại thống lĩnh thuận buồm xuôi gió!
Khấu Văn Lam khẽ thở dài:
- Ài.
Mộ Dung Tinh Hoa rũ bỏ danh lợi khiến Khấu Văn Lam nhìn nàng cao hơn chút, gã càng muốn thu lãm loại người này, nhưng...
Khấu Văn Lam tiếc nuối nói:
- Cũng được, nàng đã quyết định thì ta không ép.
Khấu Văn Lam nhìn Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên:
- Kêu các ngươi chuẩn bị trước tiên, đã nghĩ xong danh sách mang ai đi theo các ngươi chưa?
Hai người lập tức lấy một khối ngọc điệp ra, cùng dâng lên.
Khấu Văn Lam nhận lấy xem sơ, cất vào:
- Quyết định vậy đi, các ngươi đi về trước, ta đi tìm Tổng Trấn đại nhân báo xin phê chuẩn!
Ba người từ biệt, nhưng có thêm một người đi theo góp vui. Khấu Văn Tử cứ đòi đi theo Miêu Nghị nhìn xem là hoàn cảnh gì tạo thành anh hùng.
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, không thể từ chối, còn phải tự mình đi cùng cô nãi nãi dạo khắp phủ thống lĩnh khu đông thành, rồi nhận một đống câu hỏi lung tung không đầu đuôi.
Trong tình huống này, hai người hiểu biết sự thật dĩ nhiên phải giúp Mộ Dung Tinh Hoa một tay, giả bộ không biết gì, mặc kệ lời đồn lan tràn, không thèm kêu cấp dưới ra mặt ngăn lại.
Mộ Dung Tinh Hoa đứng một bên mặt không biểu tình, nàng hiểu là hai tên kia âm thầm phối hợp với mình.
Bích Nguyệt Phu Nhân không ngốc, nghe câu đó mặt liền lạnh xuống, ánh mắt như kiếm bén nhìn Miêu Nghị chằm chằm, vừa tức vừa buồn cười.
Bích Nguyệt Phu Nhân đã nhìn ra, tiểu tử này ỷ vào mình sắp đi nên không sợ. Tốt, chúng ta từ từ chờ xem, ta chống mắt xem ngươi có thể chạy đi được không!
Bích Nguyệt Phu Nhân im lặng một lúc, kiên quyết dần rút đi trong mắt nàng:
- Dù không chịu nổi thì cũng nên cố làm ra vẻ, nơi xa xôi như vậy, chỉ có mấy người các ngươi tham gia sát hạch, các ngươi cũng biết tình hình lúc đó. Dù lời đồn truyền đến thì chuyện như vậy không đáng làm ầm ĩ tới mức này. Tại sao làm rầm rộ lên? Chẳng lẽ vì tin đồn liên quan đến ai trong các ngươi? Mộ Dung Tinh Hoa, ngươi nghĩ sao?
Mộ Dung Tinh Hoa chắp tay nói:
- Không phải ty chức, ty chức cũng là người bị hại. Trong tin đồn nói bậy rằng ty chức là tình phụ của Đô Thống đại nhân, ty chức rất tức giận.
Ngươi tức cái gì? Ngươi vốn là tình phụ!
Bích Nguyệt Phu Nhân khịt mũi, vốn đang nghi ngờ Mộ Dung Tinh Hoa nhưng ngẫm lại thấy nàng nói có lý. Nếu thật sự là nàng thì không cần làm xấu thanh danh của mình như vậy, có nữ nhân nào chịu được?
Miêu Nghị bình tĩnh, Từ Đường Nhiên thầm buồn cười. Bọn họ biết Mộ Dung Tinh Hoa sớm không quan tâm tiếng xấu tình phụ hay không, có ai ngờ nàng muốn thay thế Đào Hoa phu nhân? Lôi ra lời Hạ Hầu Long Thành nói, bôi đen danh tiếng của mình cũng vì loại bỏ hiềm nghi, chiêu này ác thật.
Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên, hai người vội chối.
Từ Đường Nhiên nói:
- Không liên quan ty chức!
Miêu Nghị phân bua:
- Nếu ba người ty chức làm thì chỉ có hại không có lợi cho chúng ty chức. Ty chức đang nghĩ có khi nào Đô Thống đại nhân đắc tội với ai không?
Bích Nguyệt Phu Nhân cau mày thầm nghĩ, cảm thấy đúng. Nếu ba người truyền lời đồn đều không có lợi gì cho họ, tội gì làm.
Bích Nguyệt Phu Nhân lặng yên một lúc, nói:
- Nói sao thì sau khi trở lại lập tức kêu người dưới tay các ngươi hành động, ít nhất kiềm chế tin đồn ở ngoài sáng không truyền bá trong Thiên Nhai, khi cần thiết có thể giết gà dọa khỉ!
Ba người lĩnh mệnh mà đi:
- Tuân lệnh!
Ba người quay về liền phái người chấp hành pháp chỉ, nhưng bây giờ ngăn cản thì hơi muộn. Dòng người Thiên Nhai đông như vậy, người đến người đi đã sớm truyền ra.
Mấy ngày sau Khấu Văn Lam quay về, vừa đến liền nghe tin đồn này, chỉ biết cười trừ mà không quan tâm gì, dù sao gã sắp đi.
Ba người Miêu Nghị được Khấu Văn Lam gọi tới ngay, nhưng đến dinh thự đại thống lĩnh gặp mặt, gã hơi lạ. Có thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Khấu Văn Lam, mắt sáng to tròn, mặc áo tím tinh xảo, đình đình ngọc lập, toát ra khí chất cao quý. Ánh mắt thiếu nữ càn rỡ quét tới quét lui ba người.
- Tham kiến đại thống lĩnh!
Ba người vừa hành lễ, Khấu Văn Lam người gặp việc vui tinh thần thích chưa kịp nói gì thiếu nữ áo tím đã nhìn Miêu Nghị chằm chằm, hỏi:
- Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức?
- À...
Miêu Nghị không biết nàng là ai, nghi hoặc hỏi:
- Cô nương là ai? Hình như chúng ta chưa từng gặp, sao cô nương biết tại hạ?
Nữ nhân áo tím chỉ vào Miêu Nghị rồi chỉ Từ Đường Nhiên, cười tủm tỉm nói:
- Người có thể giúp ca của ta bắt lấy đệ nhất sát hạch tất nhiên phải có chút khí khái anh hùng, vị kia nhìn không giống, không đẹp bằng ngươi, nhìn là biết ngay đó là ngươi.
Miêu Nghị nghẹn họng. Mặt Từ Đường Nhiên cứng ngắc không biết nên nói cái gì, gã thầm nghĩ: Bà nội nó, thứ này có thể nhìn ra từ khuôn mặt sao? Mặt mũi của ta kém cỏi thế sao?
Từ Đường Nhiên rất muốn hỏi nữ nhân nói năng lỗ mãng này là ai.
- Ha ha ha!
Khấu Văn Lam đứng dậy cười nói:
- Xin đừng trách, xá muội tên Khấu Văn Tử, quen nói năng tùy tiện, xin mọi người đừng trách. Lần này xá muội cứ ồn ào đòi đến xem đại anh hùng đã giành lấy đệ nhất, ta bị nàng quấn hết cách đành mang lại đây.
Thì ra là muội muội của Khấu Văn Lam!
Ba người vội chào:
- Xin chào Khấu cô nương!
Khấu Văn Tử cười tủm tỉm xua tay nói:
- Không cần đa lễ, Thiên Đế đã nói các người không cần hành lễ, ta không chịu nổi.
Khấu Văn Lam phất tay ra hiệu Khấu Văn Tử đứng sang bên chơi:
- Văn Tử đừng phá nữa!
Gã còn công việc dặn dò ba thuộc hạ, không có việc gì lớn, chủ yếu báo cho ba người biết gã sắp rời khỏi đây thăng nhiệm Tổng Trấn. Khấu Văn Lam hứa với ba người sau khi đi theo gã thì chắc chắn mỗi người đựơc vị trí đại thống lĩnh.
Khấu Văn Lam hỏi Mộ Dung Tinh Hoa:
- Chuyện trước kia qua rồi cho qua đi, sát hạch lần này nàng cũng xem như có công, biết sai có thể sửa là thiện lớn, ta sẽ không so đo, không ghi nợ tính sổ sau. Nàng xác nhận không muốn đi theo ta?
Mộ Dung Tinh Hoa lặng yên, chắp tay nói:
- Ty chức xin nhận ý tốt của đại thống lĩnh, ty chức vẫn muốn ở lại đây.
Từ Đường Nhiên sốt ruột thay cho nàng, nhắc nhở nói:
- Mộ Dung, ngẫm kỹ lại! Đại thống lĩnh không phải loại người nuốt lời, đã hứa trước mặt mọi người, cơ hội như thế người ta cầu còn không được.
Khuôn mặt Miêu Nghị bình tĩnh, hắn biết nói gì cũng vô ích. Mộ Dung Tinh Hoa bây giờ không đặt tinh thần vào việc thăng quan phát tài.
Quả nhiên Mộ Dung Tinh Hoa lắc đầu mỉm cười nói:
- Đạ tạ ý tốt của đại thống lĩnh, Từ huynh, Mộ Dung Tinh Hoa tại đây xin trước tiên cung chúc các đại thống lĩnh thuận buồm xuôi gió!
Khấu Văn Lam khẽ thở dài:
- Ài.
Mộ Dung Tinh Hoa rũ bỏ danh lợi khiến Khấu Văn Lam nhìn nàng cao hơn chút, gã càng muốn thu lãm loại người này, nhưng...
Khấu Văn Lam tiếc nuối nói:
- Cũng được, nàng đã quyết định thì ta không ép.
Khấu Văn Lam nhìn Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên:
- Kêu các ngươi chuẩn bị trước tiên, đã nghĩ xong danh sách mang ai đi theo các ngươi chưa?
Hai người lập tức lấy một khối ngọc điệp ra, cùng dâng lên.
Khấu Văn Lam nhận lấy xem sơ, cất vào:
- Quyết định vậy đi, các ngươi đi về trước, ta đi tìm Tổng Trấn đại nhân báo xin phê chuẩn!
Ba người từ biệt, nhưng có thêm một người đi theo góp vui. Khấu Văn Tử cứ đòi đi theo Miêu Nghị nhìn xem là hoàn cảnh gì tạo thành anh hùng.
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, không thể từ chối, còn phải tự mình đi cùng cô nãi nãi dạo khắp phủ thống lĩnh khu đông thành, rồi nhận một đống câu hỏi lung tung không đầu đuôi.