Trong đình vườn hoa hậu cung Thủ Thành cung.
Bích Nguyệt Phu Nhân cười tủm tỉm mời Khấu Văn Lam đứng bên dưới:
- Ngươi và ta sắp cùng cấp, ngồi xuống nói chuyện.
Một tay Bích Nguyệt Phu Nhân ôm linh sủng hồ ly trong ngực, tay kia xem xét ngọc điệp Khấu Văn Lam báo lên.
Khấu Văn Lam cảm ơn nhưng không ngồi, vẫn nghiêm ngặt giữ quy định cấp trên cấp dưới.
Bích Nguyệt Phu Nhân không dây dưa việc này, nàng đọc danh sách trong ngọc điệp xong đặt lên bàn.
Bích Nguyệt Phu Nhân khẽ thở dài:
- Một lúc mang đi nhiều người như vậy, khu tây thành còn đỡ, tu sĩ Kim Liên khu đông thành hầu như mất hết.
Đành chịu, Miêu Nghị chắc chắn phải mang cả đám Phục Thanh đi.
Khấu Văn Lam cười nói:
- Đều là người Ngưu Hữu Đức một tay chiêu đến, mang đi cũng là việc hợp tình hợp lý, xin phu nhân giơ cao đánh khẽ cho.
Bích Nguyệt Phu Nhân lắc đầu nói:
- Khấu Văn Lam, không phải ta không nể mặt ngươi, Thiên Đình cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu người muốn làm quan, ngươi đã mở miệng thì ta vốn không nói gì được nhưng...
Bích Nguyệt Phu Nhân móc một khối ngọc điệp ra đẩy tới trước mặt Bích Nguyệt Phu Nhân:
- Lệnh cấp trên khó cãi, ngươi tự xem đi.
Lệnh cấp trên khó cãi là sao?
Khấu Văn Lam nhướng mày, tiến lên một bước cầm ngọc điệp trên mặt bàn lên xem, đọc xong gã biến sắc mặt.
Là Tào Vạn Tường cho Bích Nguyệt Phu Nhân pháp chỉ, ý đại khái là nếu Bích Nguyệt Phu Nhân muốn đi thì thả cho đi, nhưng không cho phép mang theo bộ hạ!
Vấn đề không phải là mang nhiều hay ít, vấn đề là không cho mang một người nào!
Khấu Văn Lam không ngốc, Tào Vạn Tường tuy là thượng ti của Bích Nguyệt Phu Nhân nhưng sao dám quản lý nàng, không muốn lăn lộn dưới tay Thiên Nguyên Hầu Gia nữa sao?
Khấu Văn Lam cười gượng:
- Xin phu nhân nói tốt vào câu trước mặt Hầu gia.
Khấu Văn Lam ám chỉ Bích Nguyệt Phu Nhân nể mặt chút.
Bích Nguyệt Phu Nhân lắc đầu nói:
- Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì nhưng việc này không liên quan Hầu gia. Ta không ngại nói thẳng, Hầu gia cũng không thể làm chủ việc này, ngươi hãy tìm cách nói chuyện với Doanh gia đi, miễn Doanh gia đồng ý thì bên Tào Đô Thống sẽ đưa ý chỉ khác. Chỗ ta sẽ không có ý kiến gì, chắc chắn sẽ nể mặt ngươi!
Bích Nguyệt Phu Nhân cứ đẩy tới đẩy lui, trên có Doanh gia, dưới có Tào Vạn Tường, việc đắc tội với người chẳng hề liên quan đến nàng.
Doanh gia?
Khấu Văn Lam giật nảy mình. Tại sao lên tiếng vì những tiểu nhân vật cấp dưới này? Chẳng lẽ vì cái chết của Doanh Diệu? Nhưng xét cho cùng Doanh Diệu chết trong tay Cao Quan, Cao Quan không giết thì ai dám đụng vào Doanh Diệu? Tại sao khó dễ tiểu nhân vật bên dưới làm gì? Quá hẹp hòi.
Nhưng Bích Nguyệt Phu Nhân đã nói thẳng, có miễn cưỡng cũng vô dụng. Khấu Văn Lam đành từ biệt nghĩ cách khác.
Trở về dinh thự đại thống lĩnh, Khấu Văn Lam lập tức liên lạc với phụ thân, việc này vượt qua phạm vi năng lực của gã.
Có khách qúy đến Vân Dung quán nhờ Miêu thống lĩnh tự mình theo cùng, việc này kinh động Lão Bản Nương Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nghe tin từ hậu đường đi ra xem xét Khấu Văn Tử mắt sáng long lanh chọn lựa trước quầy, nàng chậm rãi đến bên cạnh Miêu Nghị, thầm truyền âm:
- Chậc chậc, Ngưu Nhị, có mỹ nữ làm bạn, ngày sống thoải mái nhỉ. Chán mặt mốc của ta lắm rồi đúng không? Có mỹ nữ đến mà.
Lời nói chứa đầy ghen tuông, chua lè. Nhìn nam nhân của mình cùng đại mỹ nữ dạo phố, nữ nhân nào cũng không chịu nổi.
Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:
- Nói bậy bạ cái gì, đó là muội muội ruột của Khấu Văn Lam, tên là Khấu Văn Tử, muốn không đi cùng cũng khó.
Miêu Nghị không dám nói Khấu Văn Tử đến đây để xem hắn.
- Nói thì hay lắm, khiêm tốn vậy làm gì? Nhìn tiểu cô nương mơn mởn, da thịt búng ra sữa, nam nhân nào xem không mê? Ngươi đừng khách sáo, nếu thích thì tìm cách ngủ đi, ôm được cái đùi này bảo đảm cho ngươi tiền đồ vô lượng!
- Ngực không to bằng nàng, mông không vêu bằng nàng, không hợp khẩu vị của ta.
- Bớt giở trò đi! Người ta dạo phố tìm ai đi theo không được, đáng giá ngươi tự mình đi sao? Ngươi dám nói không có ý nghĩ khác? Tưởng ta không biết nam nhân các ngươi mèo mỡ sao? Ngươi nghĩ mình là thứ tốt lành gì, là ai nhất định kéo Cầm Kỳ Thư Họa cùng nhau sung sướng? Đồ vô sỉ, đừng có giả bộ chính nhân quân tử với ta!
Sao nữ nhân này biết cả chuyện đó?
Miêu Nghị thầm toát mồ hôi hột, cố gắng phân bua:
- Thì chính nàng nói đừng vắng vẻ mấy người bọn họ.
- Ta không kêu ngươi một lượt ôm cả bốn! Đôi song sinh không đủ ghiền phải không? Thứ vô sỉ này, có thấy ghê tởm không? Về sau đừng đụng vào ta!
- Đó là tại ta không có thời gian.
- Còn lẻo mép nữa có tin ta vả miệng không? Nói, rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với nữ nhân này? Bà nội nó, tán tỉnh ngay trước mặt lão nương, tưởng ta dễ ăn hiếp sao?
Mắt Vân Tri Thu tóe lửa trừng Miêu Nghị, xem bộ dáng sắp tát hắn.
Miêu Nghị than khổ:
- Cô nãi nãi của ta ơi, thật sự không có quan hệ gì! Hôm nay vừa gặp, lần đầu tiên thấy, mới quen chưa đến hai canh giờ thì có quan hệ gì được. Khấu Văn Lam từ chỗ nàng mang theo chút trang sức trở lại tặng cho các tỷ muội của hắn, mọi người đều khen đẹp, nàng ta đi theo Khấu Văn Lam đến vì muốn vào tiệm của nàng tự mình lựa chọn trang sức. Nếu nàng ta đi nơi khác trong thành thì chẳng cần ta đi cùng, nhưng cửa hàng của phu nhân vừa lúc ngay trên địa bàn của ta, ta không đi cùng mới lạ. Thế mà cũng ghen được, vô lý hết sức!
Vân Tri Thu bớt giận, hừ lạnh hỏi:
- Thật sự mới gặp hôm nay?
Miêu Nghị không biết tại sao Vân Tri Thu không tin tưởng hắn về chuyện nữ nhân như vậy, khẽ thở dài:
- Thật sự, trước kia thật tình là không biết, nàng đã bao giờ nghe nói muội muội của Khấu Văn Lam từng đến đây chưa? Nếu từng tới thì sao nàng không nghe chút tiếng gió gì được?
Vân Tri Thu xoay eo, bỏ lại Miêu đại quan nhân, tươi cười đến gần Khấu Văn Tử đang chọn lựa trang sức đeo vào. Vân Tri Thu báo thân phận rồi chỉ vào Miêu Nghị, lời nói tràn đầy thăm dò. Khi biết đúng là Khấu Văn Tử mới gặp Miêu Nghị không lâu thì Vân Tri Thu cười tươi như hoa.
Vẫn kiểu cũ, bên trong có trang sức đẹp hơn không bày ra đây, Vân Tri Thu dùng chiêu này cho khách quý, dẫn Khấu Văn Tử vào phòng riêng ngồi xuống.
Miêu Nghị trợn trắng mắt đi vào theo.
Một hộp trang sức to đặt trên bàn cho Khấu Văn Tử ngắm. Miêu Nghị đứng bên cạnh giả bộ xem, một tay không thành thật lặng lẽ xoa bóp mông Vân Tri Thu, thật là gan to bằng trời.
Vân Tri Thu nghiến răng, nhưng đang ở trước mặt Khấu Văn Tử nên không dám chống cự, im lìm chịu đựng, và phải cố nặn ra khuôn mặt tươi cười xã giao với nàng ta.
Không phải Miêu Nghị hạ lưu mà đang dùng kiểu đùa giỡn này bình ổn lửa giận của phu nhân. Không ngờ khi xoay người bị Vân Tri Thu đạp mạnh bàn chân, hắn ăn đau nhưng không dám lên tiếng.
Lúc rời đi Khấu Văn Tử và Vân Tri Thu đã rất thân, hai người cười nói ôm tay nắm tay, lúc tính tiền không thiếu ưu đãi.
Bích Nguyệt Phu Nhân cười tủm tỉm mời Khấu Văn Lam đứng bên dưới:
- Ngươi và ta sắp cùng cấp, ngồi xuống nói chuyện.
Một tay Bích Nguyệt Phu Nhân ôm linh sủng hồ ly trong ngực, tay kia xem xét ngọc điệp Khấu Văn Lam báo lên.
Khấu Văn Lam cảm ơn nhưng không ngồi, vẫn nghiêm ngặt giữ quy định cấp trên cấp dưới.
Bích Nguyệt Phu Nhân không dây dưa việc này, nàng đọc danh sách trong ngọc điệp xong đặt lên bàn.
Bích Nguyệt Phu Nhân khẽ thở dài:
- Một lúc mang đi nhiều người như vậy, khu tây thành còn đỡ, tu sĩ Kim Liên khu đông thành hầu như mất hết.
Đành chịu, Miêu Nghị chắc chắn phải mang cả đám Phục Thanh đi.
Khấu Văn Lam cười nói:
- Đều là người Ngưu Hữu Đức một tay chiêu đến, mang đi cũng là việc hợp tình hợp lý, xin phu nhân giơ cao đánh khẽ cho.
Bích Nguyệt Phu Nhân lắc đầu nói:
- Khấu Văn Lam, không phải ta không nể mặt ngươi, Thiên Đình cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu người muốn làm quan, ngươi đã mở miệng thì ta vốn không nói gì được nhưng...
Bích Nguyệt Phu Nhân móc một khối ngọc điệp ra đẩy tới trước mặt Bích Nguyệt Phu Nhân:
- Lệnh cấp trên khó cãi, ngươi tự xem đi.
Lệnh cấp trên khó cãi là sao?
Khấu Văn Lam nhướng mày, tiến lên một bước cầm ngọc điệp trên mặt bàn lên xem, đọc xong gã biến sắc mặt.
Là Tào Vạn Tường cho Bích Nguyệt Phu Nhân pháp chỉ, ý đại khái là nếu Bích Nguyệt Phu Nhân muốn đi thì thả cho đi, nhưng không cho phép mang theo bộ hạ!
Vấn đề không phải là mang nhiều hay ít, vấn đề là không cho mang một người nào!
Khấu Văn Lam không ngốc, Tào Vạn Tường tuy là thượng ti của Bích Nguyệt Phu Nhân nhưng sao dám quản lý nàng, không muốn lăn lộn dưới tay Thiên Nguyên Hầu Gia nữa sao?
Khấu Văn Lam cười gượng:
- Xin phu nhân nói tốt vào câu trước mặt Hầu gia.
Khấu Văn Lam ám chỉ Bích Nguyệt Phu Nhân nể mặt chút.
Bích Nguyệt Phu Nhân lắc đầu nói:
- Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì nhưng việc này không liên quan Hầu gia. Ta không ngại nói thẳng, Hầu gia cũng không thể làm chủ việc này, ngươi hãy tìm cách nói chuyện với Doanh gia đi, miễn Doanh gia đồng ý thì bên Tào Đô Thống sẽ đưa ý chỉ khác. Chỗ ta sẽ không có ý kiến gì, chắc chắn sẽ nể mặt ngươi!
Bích Nguyệt Phu Nhân cứ đẩy tới đẩy lui, trên có Doanh gia, dưới có Tào Vạn Tường, việc đắc tội với người chẳng hề liên quan đến nàng.
Doanh gia?
Khấu Văn Lam giật nảy mình. Tại sao lên tiếng vì những tiểu nhân vật cấp dưới này? Chẳng lẽ vì cái chết của Doanh Diệu? Nhưng xét cho cùng Doanh Diệu chết trong tay Cao Quan, Cao Quan không giết thì ai dám đụng vào Doanh Diệu? Tại sao khó dễ tiểu nhân vật bên dưới làm gì? Quá hẹp hòi.
Nhưng Bích Nguyệt Phu Nhân đã nói thẳng, có miễn cưỡng cũng vô dụng. Khấu Văn Lam đành từ biệt nghĩ cách khác.
Trở về dinh thự đại thống lĩnh, Khấu Văn Lam lập tức liên lạc với phụ thân, việc này vượt qua phạm vi năng lực của gã.
Có khách qúy đến Vân Dung quán nhờ Miêu thống lĩnh tự mình theo cùng, việc này kinh động Lão Bản Nương Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nghe tin từ hậu đường đi ra xem xét Khấu Văn Tử mắt sáng long lanh chọn lựa trước quầy, nàng chậm rãi đến bên cạnh Miêu Nghị, thầm truyền âm:
- Chậc chậc, Ngưu Nhị, có mỹ nữ làm bạn, ngày sống thoải mái nhỉ. Chán mặt mốc của ta lắm rồi đúng không? Có mỹ nữ đến mà.
Lời nói chứa đầy ghen tuông, chua lè. Nhìn nam nhân của mình cùng đại mỹ nữ dạo phố, nữ nhân nào cũng không chịu nổi.
Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:
- Nói bậy bạ cái gì, đó là muội muội ruột của Khấu Văn Lam, tên là Khấu Văn Tử, muốn không đi cùng cũng khó.
Miêu Nghị không dám nói Khấu Văn Tử đến đây để xem hắn.
- Nói thì hay lắm, khiêm tốn vậy làm gì? Nhìn tiểu cô nương mơn mởn, da thịt búng ra sữa, nam nhân nào xem không mê? Ngươi đừng khách sáo, nếu thích thì tìm cách ngủ đi, ôm được cái đùi này bảo đảm cho ngươi tiền đồ vô lượng!
- Ngực không to bằng nàng, mông không vêu bằng nàng, không hợp khẩu vị của ta.
- Bớt giở trò đi! Người ta dạo phố tìm ai đi theo không được, đáng giá ngươi tự mình đi sao? Ngươi dám nói không có ý nghĩ khác? Tưởng ta không biết nam nhân các ngươi mèo mỡ sao? Ngươi nghĩ mình là thứ tốt lành gì, là ai nhất định kéo Cầm Kỳ Thư Họa cùng nhau sung sướng? Đồ vô sỉ, đừng có giả bộ chính nhân quân tử với ta!
Sao nữ nhân này biết cả chuyện đó?
Miêu Nghị thầm toát mồ hôi hột, cố gắng phân bua:
- Thì chính nàng nói đừng vắng vẻ mấy người bọn họ.
- Ta không kêu ngươi một lượt ôm cả bốn! Đôi song sinh không đủ ghiền phải không? Thứ vô sỉ này, có thấy ghê tởm không? Về sau đừng đụng vào ta!
- Đó là tại ta không có thời gian.
- Còn lẻo mép nữa có tin ta vả miệng không? Nói, rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với nữ nhân này? Bà nội nó, tán tỉnh ngay trước mặt lão nương, tưởng ta dễ ăn hiếp sao?
Mắt Vân Tri Thu tóe lửa trừng Miêu Nghị, xem bộ dáng sắp tát hắn.
Miêu Nghị than khổ:
- Cô nãi nãi của ta ơi, thật sự không có quan hệ gì! Hôm nay vừa gặp, lần đầu tiên thấy, mới quen chưa đến hai canh giờ thì có quan hệ gì được. Khấu Văn Lam từ chỗ nàng mang theo chút trang sức trở lại tặng cho các tỷ muội của hắn, mọi người đều khen đẹp, nàng ta đi theo Khấu Văn Lam đến vì muốn vào tiệm của nàng tự mình lựa chọn trang sức. Nếu nàng ta đi nơi khác trong thành thì chẳng cần ta đi cùng, nhưng cửa hàng của phu nhân vừa lúc ngay trên địa bàn của ta, ta không đi cùng mới lạ. Thế mà cũng ghen được, vô lý hết sức!
Vân Tri Thu bớt giận, hừ lạnh hỏi:
- Thật sự mới gặp hôm nay?
Miêu Nghị không biết tại sao Vân Tri Thu không tin tưởng hắn về chuyện nữ nhân như vậy, khẽ thở dài:
- Thật sự, trước kia thật tình là không biết, nàng đã bao giờ nghe nói muội muội của Khấu Văn Lam từng đến đây chưa? Nếu từng tới thì sao nàng không nghe chút tiếng gió gì được?
Vân Tri Thu xoay eo, bỏ lại Miêu đại quan nhân, tươi cười đến gần Khấu Văn Tử đang chọn lựa trang sức đeo vào. Vân Tri Thu báo thân phận rồi chỉ vào Miêu Nghị, lời nói tràn đầy thăm dò. Khi biết đúng là Khấu Văn Tử mới gặp Miêu Nghị không lâu thì Vân Tri Thu cười tươi như hoa.
Vẫn kiểu cũ, bên trong có trang sức đẹp hơn không bày ra đây, Vân Tri Thu dùng chiêu này cho khách quý, dẫn Khấu Văn Tử vào phòng riêng ngồi xuống.
Miêu Nghị trợn trắng mắt đi vào theo.
Một hộp trang sức to đặt trên bàn cho Khấu Văn Tử ngắm. Miêu Nghị đứng bên cạnh giả bộ xem, một tay không thành thật lặng lẽ xoa bóp mông Vân Tri Thu, thật là gan to bằng trời.
Vân Tri Thu nghiến răng, nhưng đang ở trước mặt Khấu Văn Tử nên không dám chống cự, im lìm chịu đựng, và phải cố nặn ra khuôn mặt tươi cười xã giao với nàng ta.
Không phải Miêu Nghị hạ lưu mà đang dùng kiểu đùa giỡn này bình ổn lửa giận của phu nhân. Không ngờ khi xoay người bị Vân Tri Thu đạp mạnh bàn chân, hắn ăn đau nhưng không dám lên tiếng.
Lúc rời đi Khấu Văn Tử và Vân Tri Thu đã rất thân, hai người cười nói ôm tay nắm tay, lúc tính tiền không thiếu ưu đãi.