A! Thiên nhi và Tuyết nhi nhất tề kêu lên thất thanh.
- Không vội, ta có tiên quả, chờ lát nữa sau khi mổ bụng nó lấy yêu đan ra xong, ta lập tức tiến hành chữa khỏi giúp nó, không có việc gì.
- Sư phó, ngài có chắc không?
Lòng tin của hai nha đầu với sư phó bắt đầu có nguy cơ lung lay.
- Sư phó sẽ không lừa các ngươi.
Yêu Nhược Tiên cười khan hai tiếng.
Lão quay lại đặt tay lên bụng của Hắc Thán, thi pháp tìm kiếm vị trí viên yêu đan kia ở trong bụng Hắc Thán.
Kết quả... Thời gian dần dần trôi qua, Yêu Nhược Tiên chậm chạp không thấy có phản ứng, ngược lại cơ mặt giật giật không ngừng.
Một nén nhang sau, trên trán Yêu Nhược Tiên bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, tay sờ tới sờ lui trên người Hắc Thán.
Bởi vì bằng tu vi của lão lại không tìm được vị trí viên yêu đan kia ở trong cơ thể Hắc Thán. Dường như tốc độ máu chảy cực cao trong cơ thể Hắc Thán đã làm kích phát một cỗ lực lượng thần bí, có thể ngăn cách pháp lực Yêu Nhược Tiên thăm dò trong cơ thể nó, bằng pháp lực Yêu Nhược Tiên lại khó có thể nhìn ra cỗ lực lượng thần bí này...
Tình huống như vậy hoàn toàn vượt ra khỏi hiểu biết của Yêu Nhược Tiên, lão không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, thật là quỷ dị, khiến cho lão không dám khinh suất mổ bụng Hắc Thán tìm kiếm viên yêu đan kia.
Nếu nói là Hắc Thán có chuyện gì, bây giờ cũng không thấy gì, hoàn toàn là đang ngủ say ngáy khò khò.
Nhưng Yêu Nhược Tiên thật sự không biết giải thích với hai nha đầu thế nào, đứng đó lộ vẻ lúng túng sờ sờ bụng Hắc Thán.
Lão cũng xấu hổ không dám nhìn hai nha đầu, đã nói sai năm lần bảy lượt, nói mình có thể làm được, kết quả lần nào cũng không đáng tin cậy, hai nha đầu này sẽ nghĩ mình thế nào, có lẽ hình ảnh vị sư phó là mình trong lòng hai nha đầu đã hoàn toàn tan vỡ.
Hai nha đầu lại không phải người ngu, chung sống cùng Yêu Nhược Tiên lâu như vậy cũng biết tính tình lão thế nào, vừa nhìn dáng vẻ rề rà dây dưa của lão cũng biết lão không giải quyết được.
Hai người cũng không trông cậy vào lão, kinh hoảng chạy vào trong.
- Các ngươi làm gì vậy?
Yêu Nhược Tiên lắc người một cái ngăn cản hai người.
- Chúng ta gây họa rồi.
Tuyết nhi lộ vẻ khổ sở nói.
Thiên nhi nói:
- Nói với chủ nhân, xin chủ nhân trách phạt.
- Nói cho hắn biết làm gì, tự ta sẽ giải quyết xong chuyện này.
Yêu Nhược Tiên vỗ ngực bảo đảm.
Nhưng bây giờ hai nha đầu đã không còn tin tưởng lời sư phó nữa, Tuyết nhi cắn môi nói:
- Sư phó, người thật sự có thể bảo đảm Hắc Thán sẽ không xảy ra chuyện ư?
Giọng điệu này, ý tứ trong lời nói này rõ ràng muốn nói cho Yêu Nhược Tiên biết, nếu như có chuyện gì nữa, sau này chúng ta cũng sẽ không tin tưởng lão nữa.
Đây là muốn Yêu Nhược Tiên cho một cam kết cuối cùng.
- Cái này...
Yêu Nhược Tiên rất là do dự, vạn nhất không giải quyết được coi như mất hết hoàn toàn chút danh dự còn sót lại của mình trong lòng hai nha đầu. Nhưng bản thân lão cũng không biết rõ tình huống thế nào, cho nên không dám đưa ra cam kết một cách khinh suất.
Dáng vẻ do dự của lão đã khiến cho hai nha đầu xác nhận, sư phó không có chút nắm chắc nào.
Thiên nhi thấp giọng nói:
- Chủ nhân có rất nhiều biện pháp, bây giờ nói với chủ nhân, nói không chừng còn khả năng cứu được Hắc Thán.
Tuyết nhi gật đầu một cái thật mạnh, hai nha đầu tin tưởng Miêu Nghị gần như mù quáng.
Thế nhưng lời này lại làm cho Yêu Nhược Tiên khó chịu, làm như mình không bằng tiểu tử kia, bèn trừng mắt nói:
- Bằng vào hắn ư, các ngươi cho rằng ta không bằng hắn sao?
Hai nha đầu không có tâm trạng dây dưa với lão, không cần biết bằng hay không, cứu Hắc Thán quan trọng hơn.
Hai nàng chia hai bên tả hữu đi vòng qua người Yêu Nhược Tiên, vào trong tĩnh thất xin tội cầu cứu Miêu Nghị.
Yêu Nhược Tiên nóng nảy, lắc mình ngăn lại hai người lần nữa, nhìn chung quanh một lượt, hạ thấp giọng nói:
- Các ngươi ngu ngốc quá, tiểu tử kia không có chuyện gì sẽ không xuất quan, chỉ cần chúng ta không nói chuyện này, hắn nào biết đã xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó hắn có hỏi tới, các ngươi cứ thoái thác nói không biết, hắn có thể làm gì được, chúng ta…
Lời còn chưa dứt, lão đã không nói tiếp được nữa.
Thật sự là ánh mắt của hai nha đầu kia nhìn về phía lão cực kỳ thất vọng, dường như đang muốn nói vì sao sư phó ngài lại là loại người như vậy…
Hai nha đầu không nói nửa lời, lại vòng tránh lão bước nhanh rời đi.
Yêu Nhược Tiên không biết nói gì một lúc lâu, xoay người lẩm bẩm thầm thì đi ra ngoài:
- Hai nha đầu này quả thật ngu như khúc gỗ, muốn tốt cho các ngươi mà không chịu…
Bên trong tĩnh thất, Thiên nhi và Tuyết nhi đã quỳ gối trước giường đá, kinh động Miêu Nghị đang bế quan, thành thật kể lại chuyện xảy ra với Hắc Thán với giọng nghẹn ngào như muốn khóc.
Hắc Thán sắp chết ư, hai mắt Miêu Nghị dần dần trợn to.
Vừa nghe hai nha đầu bẩm báo xong, Miêu Nghị đã xông lên, giữa không trung xòe rộng năm ngón tay, một đạo hàn quang thoáng hiện, Nghịch Lân thương rơi vào trong tay, xông ra bên ngoài tĩnh thất.
Lao ra ngoài phòng, quay đầu nhìn lại Hắc Thán đang ngủ say không tỉnh, Miêu Nghị tiến lên đá nó mấy cái:
- Tên mập chết tiệt!
La lên mấy tiếng không có phản ứng, cơ mặt Miêu Nghị giật giật một trận, thình lình quay đầu lại nhìn về phía Yêu Nhược Tiên chắp tay cố làm ra vẻ nhàn nhã đi lại trong sân, vung thương giận quát:
- Lão tặc vô sỉ!
Trong nháy mắt lắc mình ra, một tràng tiếng long ngâm vang lên, Thiên nhi và Tuyết nhi theo sát chạy đến không còn kịp ngăn cản nữa, đã thấy Miêu Nghị hung hăng đâm một thương về phía Yêu Nhược Tiên.
Vốn Yêu Nhược Tiên còn chuẩn bị chờ sau khi Miêu Nghị ra ngoài sẽ lừa gạt hắn một phen.
Ai ngờ phản ứng Miêu Nghị to lớn như thế, cơ hồ là không nói nửa lời đã muốn liều mạng với lão, ít nhiều gì cũng có vẻ không biết nói gì. Như vậy có thể thấy được quan hệ giữa tên này và giặc mập rất thâm sâu, biết rõ đánh không thắng mình vẫn muốn liều mạng với mình.
Trên thực tế thực lực của hai bên cũng thật sự là chênh lệch quá xa, đã không phải là chênh lệch một hai cấp, mà là khác nhau trời vực.
Yêu Nhược Tiên vung tay, năm ngón tay đón lấy Nghịch Lân thương đâm tới, một cỗ pháp lực mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, nhất thời giữ chặt Nghịch Lân thương lại giữa không trung.
Miêu Nghị đang cầm thương cũng bị giữ lại, toàn thân kẹt giữa không trung không thể động đậy chút nào, bằng vào tu vi của hắn không có cách nào chống lại được Yêu Nhược Tiên.
- Tiểu tử ngươi không muốn sống có phải không?
Yêu Nhược Tiên cười lạnh nói, đang châm chọc hắn dám đấu với mình.
Bị pháp lực hùng mạnh đè ép tới nỗi Miêu Nghị vô cùng tức giận, thi pháp cố gắng lên tiếng:
- Thiên nhi, Tuyết nhi, lập tức thông báo cho nhân mã bản động, cấp tốc mời cao thủ Trấn Ất điện tới tru diệt lão tặc này, ta muốn cho lão tặc này không còn đất dung thân trên cõi đời này nữa!
Sắc mặt Yêu Nhược Tiên trở nên cứng đờ, nhất thời không cười được nữa.
Mặc dù tu vi Miêu Nghị thấp nhưng sau lưng hắn còn có chỗ dựa nhiều cấp, đừng nói cao thủ cấp Hồng Liên, ngay cả cấp Tử Liên, thậm chí là cấp Kim Liên cũng có thể dời tới.
- Không vội, ta có tiên quả, chờ lát nữa sau khi mổ bụng nó lấy yêu đan ra xong, ta lập tức tiến hành chữa khỏi giúp nó, không có việc gì.
- Sư phó, ngài có chắc không?
Lòng tin của hai nha đầu với sư phó bắt đầu có nguy cơ lung lay.
- Sư phó sẽ không lừa các ngươi.
Yêu Nhược Tiên cười khan hai tiếng.
Lão quay lại đặt tay lên bụng của Hắc Thán, thi pháp tìm kiếm vị trí viên yêu đan kia ở trong bụng Hắc Thán.
Kết quả... Thời gian dần dần trôi qua, Yêu Nhược Tiên chậm chạp không thấy có phản ứng, ngược lại cơ mặt giật giật không ngừng.
Một nén nhang sau, trên trán Yêu Nhược Tiên bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, tay sờ tới sờ lui trên người Hắc Thán.
Bởi vì bằng tu vi của lão lại không tìm được vị trí viên yêu đan kia ở trong cơ thể Hắc Thán. Dường như tốc độ máu chảy cực cao trong cơ thể Hắc Thán đã làm kích phát một cỗ lực lượng thần bí, có thể ngăn cách pháp lực Yêu Nhược Tiên thăm dò trong cơ thể nó, bằng pháp lực Yêu Nhược Tiên lại khó có thể nhìn ra cỗ lực lượng thần bí này...
Tình huống như vậy hoàn toàn vượt ra khỏi hiểu biết của Yêu Nhược Tiên, lão không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, thật là quỷ dị, khiến cho lão không dám khinh suất mổ bụng Hắc Thán tìm kiếm viên yêu đan kia.
Nếu nói là Hắc Thán có chuyện gì, bây giờ cũng không thấy gì, hoàn toàn là đang ngủ say ngáy khò khò.
Nhưng Yêu Nhược Tiên thật sự không biết giải thích với hai nha đầu thế nào, đứng đó lộ vẻ lúng túng sờ sờ bụng Hắc Thán.
Lão cũng xấu hổ không dám nhìn hai nha đầu, đã nói sai năm lần bảy lượt, nói mình có thể làm được, kết quả lần nào cũng không đáng tin cậy, hai nha đầu này sẽ nghĩ mình thế nào, có lẽ hình ảnh vị sư phó là mình trong lòng hai nha đầu đã hoàn toàn tan vỡ.
Hai nha đầu lại không phải người ngu, chung sống cùng Yêu Nhược Tiên lâu như vậy cũng biết tính tình lão thế nào, vừa nhìn dáng vẻ rề rà dây dưa của lão cũng biết lão không giải quyết được.
Hai người cũng không trông cậy vào lão, kinh hoảng chạy vào trong.
- Các ngươi làm gì vậy?
Yêu Nhược Tiên lắc người một cái ngăn cản hai người.
- Chúng ta gây họa rồi.
Tuyết nhi lộ vẻ khổ sở nói.
Thiên nhi nói:
- Nói với chủ nhân, xin chủ nhân trách phạt.
- Nói cho hắn biết làm gì, tự ta sẽ giải quyết xong chuyện này.
Yêu Nhược Tiên vỗ ngực bảo đảm.
Nhưng bây giờ hai nha đầu đã không còn tin tưởng lời sư phó nữa, Tuyết nhi cắn môi nói:
- Sư phó, người thật sự có thể bảo đảm Hắc Thán sẽ không xảy ra chuyện ư?
Giọng điệu này, ý tứ trong lời nói này rõ ràng muốn nói cho Yêu Nhược Tiên biết, nếu như có chuyện gì nữa, sau này chúng ta cũng sẽ không tin tưởng lão nữa.
Đây là muốn Yêu Nhược Tiên cho một cam kết cuối cùng.
- Cái này...
Yêu Nhược Tiên rất là do dự, vạn nhất không giải quyết được coi như mất hết hoàn toàn chút danh dự còn sót lại của mình trong lòng hai nha đầu. Nhưng bản thân lão cũng không biết rõ tình huống thế nào, cho nên không dám đưa ra cam kết một cách khinh suất.
Dáng vẻ do dự của lão đã khiến cho hai nha đầu xác nhận, sư phó không có chút nắm chắc nào.
Thiên nhi thấp giọng nói:
- Chủ nhân có rất nhiều biện pháp, bây giờ nói với chủ nhân, nói không chừng còn khả năng cứu được Hắc Thán.
Tuyết nhi gật đầu một cái thật mạnh, hai nha đầu tin tưởng Miêu Nghị gần như mù quáng.
Thế nhưng lời này lại làm cho Yêu Nhược Tiên khó chịu, làm như mình không bằng tiểu tử kia, bèn trừng mắt nói:
- Bằng vào hắn ư, các ngươi cho rằng ta không bằng hắn sao?
Hai nha đầu không có tâm trạng dây dưa với lão, không cần biết bằng hay không, cứu Hắc Thán quan trọng hơn.
Hai nàng chia hai bên tả hữu đi vòng qua người Yêu Nhược Tiên, vào trong tĩnh thất xin tội cầu cứu Miêu Nghị.
Yêu Nhược Tiên nóng nảy, lắc mình ngăn lại hai người lần nữa, nhìn chung quanh một lượt, hạ thấp giọng nói:
- Các ngươi ngu ngốc quá, tiểu tử kia không có chuyện gì sẽ không xuất quan, chỉ cần chúng ta không nói chuyện này, hắn nào biết đã xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó hắn có hỏi tới, các ngươi cứ thoái thác nói không biết, hắn có thể làm gì được, chúng ta…
Lời còn chưa dứt, lão đã không nói tiếp được nữa.
Thật sự là ánh mắt của hai nha đầu kia nhìn về phía lão cực kỳ thất vọng, dường như đang muốn nói vì sao sư phó ngài lại là loại người như vậy…
Hai nha đầu không nói nửa lời, lại vòng tránh lão bước nhanh rời đi.
Yêu Nhược Tiên không biết nói gì một lúc lâu, xoay người lẩm bẩm thầm thì đi ra ngoài:
- Hai nha đầu này quả thật ngu như khúc gỗ, muốn tốt cho các ngươi mà không chịu…
Bên trong tĩnh thất, Thiên nhi và Tuyết nhi đã quỳ gối trước giường đá, kinh động Miêu Nghị đang bế quan, thành thật kể lại chuyện xảy ra với Hắc Thán với giọng nghẹn ngào như muốn khóc.
Hắc Thán sắp chết ư, hai mắt Miêu Nghị dần dần trợn to.
Vừa nghe hai nha đầu bẩm báo xong, Miêu Nghị đã xông lên, giữa không trung xòe rộng năm ngón tay, một đạo hàn quang thoáng hiện, Nghịch Lân thương rơi vào trong tay, xông ra bên ngoài tĩnh thất.
Lao ra ngoài phòng, quay đầu nhìn lại Hắc Thán đang ngủ say không tỉnh, Miêu Nghị tiến lên đá nó mấy cái:
- Tên mập chết tiệt!
La lên mấy tiếng không có phản ứng, cơ mặt Miêu Nghị giật giật một trận, thình lình quay đầu lại nhìn về phía Yêu Nhược Tiên chắp tay cố làm ra vẻ nhàn nhã đi lại trong sân, vung thương giận quát:
- Lão tặc vô sỉ!
Trong nháy mắt lắc mình ra, một tràng tiếng long ngâm vang lên, Thiên nhi và Tuyết nhi theo sát chạy đến không còn kịp ngăn cản nữa, đã thấy Miêu Nghị hung hăng đâm một thương về phía Yêu Nhược Tiên.
Vốn Yêu Nhược Tiên còn chuẩn bị chờ sau khi Miêu Nghị ra ngoài sẽ lừa gạt hắn một phen.
Ai ngờ phản ứng Miêu Nghị to lớn như thế, cơ hồ là không nói nửa lời đã muốn liều mạng với lão, ít nhiều gì cũng có vẻ không biết nói gì. Như vậy có thể thấy được quan hệ giữa tên này và giặc mập rất thâm sâu, biết rõ đánh không thắng mình vẫn muốn liều mạng với mình.
Trên thực tế thực lực của hai bên cũng thật sự là chênh lệch quá xa, đã không phải là chênh lệch một hai cấp, mà là khác nhau trời vực.
Yêu Nhược Tiên vung tay, năm ngón tay đón lấy Nghịch Lân thương đâm tới, một cỗ pháp lực mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, nhất thời giữ chặt Nghịch Lân thương lại giữa không trung.
Miêu Nghị đang cầm thương cũng bị giữ lại, toàn thân kẹt giữa không trung không thể động đậy chút nào, bằng vào tu vi của hắn không có cách nào chống lại được Yêu Nhược Tiên.
- Tiểu tử ngươi không muốn sống có phải không?
Yêu Nhược Tiên cười lạnh nói, đang châm chọc hắn dám đấu với mình.
Bị pháp lực hùng mạnh đè ép tới nỗi Miêu Nghị vô cùng tức giận, thi pháp cố gắng lên tiếng:
- Thiên nhi, Tuyết nhi, lập tức thông báo cho nhân mã bản động, cấp tốc mời cao thủ Trấn Ất điện tới tru diệt lão tặc này, ta muốn cho lão tặc này không còn đất dung thân trên cõi đời này nữa!
Sắc mặt Yêu Nhược Tiên trở nên cứng đờ, nhất thời không cười được nữa.
Mặc dù tu vi Miêu Nghị thấp nhưng sau lưng hắn còn có chỗ dựa nhiều cấp, đừng nói cao thủ cấp Hồng Liên, ngay cả cấp Tử Liên, thậm chí là cấp Kim Liên cũng có thể dời tới.