Phi Thiên

Chương 220-2: Râu ông nọ cắm cằm bà kia (Hạ)


Mặc dù hắn không quen biết cao thủ các cấp bên trong quy tắc, thế nhưng hắn cũng là một thành viên bên trong quy tắc. Chỉ cần là thỉnh cầu hợp lý hợp pháp, ngay cả Thiên Ngoại Thiên Mục Phàm Quân cũng có thể mời ra, đến lúc đó bảo đảm giết cho Yêu Nhược Tiên lên trời không đường xuống đất không cửa.

Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa tán tu và tu sĩ bên trong quy tắc, người trước không có chỗ dựa trừ phi là tìm cường giả che chở, mà sau lưng người sau lại có chỗ dựa tầng tầng, thế lực vô cùng to lớn.

Coi như Yêu Nhược Tiên đã nhìn ra, tiểu tử này bất chấp hết thảy không cần mạng sống cũng muốn ăn miếng trả miếng, hoàn toàn không thể giải thích hợp lý.

Không phải là lão sợ Miêu Nghị, bằng tu vi của lão hoàn toàn có thể giết sạch người của Đông Lai động ở chỗ này trước khi tin tức hoàn toàn bại lộ ra ngoài. Nhưng vì một con long câu không cần thiết gây ra chuyện lớn như vậy, vạn nhất tiết lộ phong thanh, e rằng cuộc đời này của lão sẽ chìm vào trong bể khổ vô biên.

Quan trọng nhất là một khi giết Miêu Nghị, coi như đám tiểu Đường Lang cũng vô duyên với lão.

Thiên nhi và Tuyết nhi vô cùng bối rối, một bên là chủ nhân, một bên là sư phó, không biết nên làm thế nào cho phải.

Thấy hai người không có động tĩnh, Miêu Nghị nổi giận:

- Chẳng lẽ các ngươi cũng không nghe cả lời của ta sao!

Lời này đối với thị nữ thiếp thân mà nói có hơi nặng nề, thân thể mềm mại Thiên nhi và Tuyết nhi run lên, sắc mặt kịch biến nhanh chóng chạy đi, chuẩn bị làm theo mệnh lệnh của Miêu Nghị.

Cơ mặt Yêu Nhược Tiên giật giật, tay đẩy ra khiến cho Miêu Nghị văng xa, lắc mình ngăn lại trước mặt hai tên thị nữ, chỉ Miêu Nghị gầm thét:

- Tiểu tử ngươi bị chó điên cắn rồi sao, muốn trở mặt với lão phu ít nhất cũng phải cho lão phu biết nguyên nhân…




Miêu Nghị vừa rơi xuống đất, hươi thương chỉ về phía Hắc Thán:

- Lão hại chết vật cỡi của ta…

- Đánh rắm!

Yêu Nhược Tiên cũng chỉ Hắc Thán quát:

- Nó đã chết rồi sao, rõ ràng nó đang ngủ, ngươi nhìn thế nào mà bảo nó đã chết?

Miêu Nghị đang giận dữ nghe vậy ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, Hắc Thán ngáy lớn như vậy, quả thật là chưa chết.

Không cho hắn suy nghĩ nhiều, Yêu Nhược Tiên lại nói:

- Ngay cả tình huống cũng không rõ ràng đã dám động thủ với ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?

Miêu Nghị sửng sốt ngây người, suy nghĩ một chút phát hiện quả thật mình đã quá mức kích động.

Sau khi nguôi giận, hắn đã bị những lời của Yêu Nhược Tiên làm cho khí thế yếu dần:

- Thiên nhi Tuyết nhi nói với ta...

Lời còn chưa dứt, lại bị Yêu Nhược Tiên lập tức cắt đứt:

- Hai nha đầu biết gì, các nàng biết cái quái gì!? Ta đùa giỡn với các nàng, các nàng còn tưởng thật, các nàng không biết, ngươi cũng không biết!

Thiên nhi và Tuyết nhi ngơ ngác nhìn nhau, có thể nói là hết sức nghi ngờ lời này, trước đó hai nàng đã nhìn thấy lão chột dạ đến toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Miêu Nghị nhất thời bị nói á khẩu không trả lời được, Nghịch Lân thương trong tay từ từ thu vào, xoay người vọt đến bên người Hắc Thán bắt đầu thi pháp tra xét.

Hắn cũng cảm thấy trong huyết dịch đang lưu chuyển với tốc độ cao trong cơ thể nó có một cỗ lực lượng thần kỳ ngăn cản pháp lực của mình điều tra. Pháp nguyên trong cơ thể Miêu Nghị nhanh chóng vận chuyển, tăng cường pháp lực thấm vào, cuối cùng dễ dàng đột phá trở ngại kia, thấy được trạng thái hoàn toàn phong bế trong cơ thể Hắc Thán, xác định được vị trí viên yêu đan đang bị nội tạng bao lấy thật chặt.

Bên trong dạ dày Hắc Thán đang tiết ra một loại vật chất thần kỳ, thứ này đang dần dần ăn mòn viên yêu đan kia. Pháp lực của Miêu Nghị có thể cảm nhận được yêu đan bị ăn mòn tiết ra năng lượng đang bị Hắc Thán từ từ hấp thu.

Miêu Nghị ngạc nhiên ủa một tiếng:

- Yêu tiền bối, long câu còn có thể luyện hóa yêu đan sao?

Yêu Nhược Tiên đang suy nghĩ tìm chuyện gì lấy cớ lừa dối đối phương, nghe nói như thế, quay đầu lại:

- Hả?

Lão lộ vẻ kinh ngạc đi tới, nghi ngờ hỏi:


- Luyện hóa yêu đan ư?

- Lão không biết sao?

Miêu Nghị ngạc nhiên, nói:

- Lão xem thử thì sẽ biết.

Yêu Nhược Tiên lộ vẻ nghi ngờ, lại đưa tay thăm dò trên người Hắc Thán, kết quả vẫn như trước, pháp lực vẫn không thể tra xét tỉ mỉ bên trong cơ thể nó, lão bèn thử hỏi:

- Ngươi tìm được vị trí viên yêu đan kia ư?

- Đang nằm trong dạ dày co rút lại.

Yêu Nhược Tiên muốn nói ngươi lừa gạt quỷ ư…

Bất quá lão đảo mắt một vòng, cười hắc hắc, thầm hiểu trong lòng, tiểu tử này hẳn là biết không chọc nổi mình, đang nhân cơ hội tìm cớ hạ đài.

Tự cho là hiểu, Yêu Nhược Tiên vuốt cằm nói:

- Không sai, là đang luyện hóa yêu đan.

Trên thực tế hai người hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Miêu Nghị đưa tay sờ sờ Hắc Thán đang ngủ say không tỉnh kỳ quái hỏi:

- Yêu tiền bối, tại sao lại như vậy?

Nếu tiểu tử này thức thời, Yêu Nhược Tiên nghĩ thầm mình dứt khoát cứ theo thang xuống đài, gây ra chuyện không có lợi cho cả hai.

Lão đứng lên, chắp tay giả bộ dáng vẻ cao nhân:

- Sở dĩ nó ngủ say không tỉnh dĩ nhiên là đang tập trung tinh lực luyện hóa yêu đan trong cơ thể.

- Trước kia ta chưa từng nghe nói qua long câu có thể luyện hóa yêu đan.

Miêu Nghị cũng đứng dậy hỏi:

- Sẽ không có vấn đề gì chứ?

- Trời có lúc nắng lúc mưa, con người có khi gặp phúc có khi gặp họa, tu luyện cũng có thể xảy ra sai lầm, không ai có thể bảo đảm tuyệt không có vấn đề, sau này chờ xem…

Yêu Nhược Tiên vân đạm phong khinh trả lời, có lời này đến lúc đó có vấn đề cũng không thể oán trách lão.




Thiên nhi và Tuyết nhi nhìn nhau không biết nói gì, chẳng lẽ trước đó sư phó thật sự là đang nói đùa… Giả bộ thật là giống, sau này phải cẩn thận một chút với lời của sư phó, không thể để bị lừa nữa.

- Yêu tiền bối, tại sao lão cho Hắc Thán ăn yêu đan?

- Ngươi cho rằng ta có nhiều yêu đan hay sao, là chính nó mặt dày mày dạn đòi ăn. Bỏ đi, chỉ là một viên yêu đan ta cũng không tính toán với nó làm gì, coi như là cho nó bồi bổ thân thể.

Thấy lão rộng lượng như vậy, Miêu Nghị ít nhiều cũng có vẻ lúng túng, chưa hiểu rõ ràng tình huống đã nổi giận dường như là có hơi quá đáng, lúc này cảm thấy xấu hổ.

Hắn ôm quyền nói lời xin lỗi với Yêu Nhược Tiên coi như xong chuyện.

Miêu Nghị vừa dứt câu lập tức đi liền:

- Thiên nhi Tuyết nhi, sau khi Hắc Thán tỉnh hãy gọi ta.

- Đứng lại, chớ vội đi.

Yêu Nhược Tiên thình lình gọi giật Miêu Nghị.

Miêu Nghị xoay người cười hỏi:

- Yêu tiền bối có chuyện gì?

- Ngươi không quan tâm tới hai nàng sao?

Yêu Nhược Tiên chỉ về phía Thiên nhi và Tuyết nhi:

- Các nàng đã có năng lực giá ngự pháp bảo, ngươi không chuẩn bị cho các nàng pháp bảo phòng thân sao?

Miêu Nghị á khẩu nghẹn lời không biết nói gì một hồi, nhìn hai nha đầu hỏi:

- Các ngươi muốn pháp bảo gì?

Hai nha đầu lắc đầu liên tục khoát tay:

- Không cần!

back top