Bất quá Lâm Bình Bình vẫn gật đầu nói:
- La tiên sinh, sau này tiểu phụ nhân không dám nữa.
La Song Phi chắp tay sau lưng, ung dung nhàn nhã nói:
- Miệng nói không có bằng chứng, lấy hành động thực tế chứng minh đi.
Lâm Bình Bình sửng sốt, cho là y muốn đuổi mình đi, lúc này lộ vẻ cầu khẩn nói:
- La tiên sinh, chớ đuổi ta đi có được hay không, tiểu phụ nhân ở đô thành rất là cực khổ, xin ngài hãy cho một cơ hội…
- Ai nói đuổi ngươi đi?
La Song Phi lại nhanh chóng thò đầu quan sát bên trong thương hội.
Nếu bây giờ y đuổi Lâm Bình Bình đi, đến khi Miêu Nghị đi ra nhất định có thể đoán được là y làm, quay đầu trở về thấp giọng nói:
- Mặc dù ngươi lớn tuổi một chút, dung mạo cũng không ra gì, nhưng ngươi cũng biết không có tên nam nhân nào là tốt lành. Nếu ngươi để bộ ngực to lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, khó mà bảo đảm hắn sẽ vĩnh viễn không động lòng.
Lâm Bình Bình ngạc nhiên nói:
- Vậy ngài muốn ta làm gì?
La Song Phi bĩu môi nhìn về phía ngực nàng:
- Hãy nghĩ cách xử lý bộ ngực to của ngươi đi…
Lâm Bình Bình hoảng sợ nói:
- Xử lý như thế nào?
Hai cánh tay theo bản năng che ngực lại, cho rằng y muốn cắt bỏ ngực mình.
Ai ngờ tay La Song Phi đang chắp sau lưng chợt run lên, một mảnh vải thật dài xuất hiện trước mặt Lâm Bình Bình:
- Đi, tìm một chỗ buộc ngực ép nhỏ lại.
Lâm Bình Bình trợn mắt há mồm, chưa từng thấy qua hành động kỳ quặc như vậy.
- Chớ có lề mề dây dưa nữa, nhanh lên một chút đi.
La Song Phi cưỡng ép nhét mảnh vải vào tay nàng.
Bên trong mật thất đơn độc tiếp khách, thành viên thương hội phụ trách chiêu đãi Miêu Nghị cũng họ La, tên là La Bình, ngồi cách Miêu Nghị một cái bàn tự giới thiệu mình. sau khi nói rõ phạm vi kinh doanh của thương hội cho hắn biết rốt cục mới hỏi:
- Không biết Miêu động chủ muốn thương hội làm những gì cho ngài?
Miêu Nghị lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đẩy tới trước mặt đối phương:
- Ta muốn bán một ít nhẫn trữ vật.
Là một ít không phải là một chiếc, La Bình nghe hiểu ý, lại hỏi:
- Miêu động chủ muốn đổi thành tinh tệ hay thứ gì khác?
Miêu Nghị quả quyết nói:
- Đổi Nguyện Lực Châu!
La Bình cầm nhẫn trữ vật lên quan sát, sau đó cười nói:
- Loại nhẫn trữ vật cấp thấp này, một chiếc có thể đổi hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, Miêu động chủ muốn đổi bao nhiêu?
- Chỉ hai mươi chiếc ư?
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Không phải là ba mươi sao?
Cần phải biết một chiếc nhẫn trữ vật cần tinh phấn tinh luyện từ một trăm vạn hắc tinh mới có thể luyện chế mà thành, tiền công tinh luyện tinh phấn lại cần một trăm vạn hắc tinh, tiền công Luyện Bảo Sư lại mất thêm một trăm vạn hắc tinh, cho nên một nhẫn trữ vật trị giá ba trăm vạn hắc tinh, đổi thành kim tinh chính là ba vạn. Mà một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm giá thị trường là một ngàn kim tinh, nói cách khác, một nhẫn trữ vật dựa theo giá thị trường có thể đổi được ba mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Miêu Nghị biết đi tới nơi này đổi nhất định sẽ bị giảm giá, nhưng không ngờ lại giảm tới một phần ba, thương hội này không khỏi ăn quá nhiều.
La Bình giải thích:
- Miêu động chủ nên biết, Nguyện Lực Châu mới thật sự là hàng hóa giao dịch phổ biến thông dụng nhất, muốn trao đổi thứ gì cũng được. Nhưng loại nhẫn trữ vật cấp thấp này, người có năng lực sử dụng thường là thà bỏ tiền ra mua chứ không muốn mang Nguyện Lực Châu ra đổi. Mặc dù giá thị trường là một ngàn kim tinh có thể đổi một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, nhưng trên thực tế ngươi lấy ra hai ngàn kim tinh cũng chưa chắc người ta chịu bán Nguyện Lực Châu cho ngươi, ta nghĩ không phải Miêu động chủ không biết.
- Cũng chỉ có thương hội chúng ta có mạng lưới giao dịch bao trùm toàn bộ Tiên Quốc, thậm chí là cảnh ngoại, mới có nhiều cơ hội gặp gỡ người cần thiết để xử lý. Nếu lọt vào tay người khác sẽ rất khó bán ra được giá thích hợp, cho nên thương hội chúng ta ra giá có thể nói là tương đối ưu đãi, không tin ngươi có thể tìm những người khác thử hỏi xem, tuyệt đối không có giá ưu đãi như vậy đâu.
Miêu Nghị hiểu đạo lý này, nếu không hắn cũng sẽ không cố ý chạy đến thương hội Tiên Quốc để giao dịch, chẳng qua là bị giảm đi nhiều như vậy so với giá thị trường khiến cho hắn không khỏi đau lòng.
- Phải chăng là hai mươi viên hơi ít, có thể thêm chút nữa hay không?
Miêu Nghị cau mày nói.
La Bình lắc đầu nói:
- Miêu động chủ nói như vậy rõ ràng là có chỗ không biết, nếu là người bình thường xuất thủ loại nhẫn trữ vật cấp thấp này, chỉ cho mười tám viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Nhưng thương hội Tiên Quốc thân là một phần tử quan phương, vốn ưu tiên suy tính cho quan phương, duy trì nguyên tắc ích lợi quan phương, mới cho ngài giá ưu đãi hai mươi viên, ngài có thể xem thử mấy loại mức giá bất đồng này.
Y đưa một miếng ngọc điệp cho Miêu Nghị, bên trong là một ít mức giá giao dịch hàng hóa thường gặp, có cả mức giá trao đổi nhẫn trữ vật và Nguyện Lực Châu trong đó.
Miêu Nghị xem qua mới phát hiện, một nhẫn trữ vật đổi Nguyện Lực Châu lại có ba loại mức giá: không phải là người trong quan phương nhất luật mười lăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tu sĩ có thân phận quan phương thông thường là mười tám viên, tu sĩ có chức vụ trấn giữ một phương giống như Miêu Nghị, bắt đầu từ động chủ nhất luật hai mươi viên.
Trong lòng Miêu Nghị có hơi xấu hổ, nếu như để lộ ra thân phận thật sự của mình là mã thừa, một nhẫn trữ vật chỉ có thể đổi mười tám viên, may là mình còn được hưởng lây vinh quang của chức động chủ.
Trên thực tế sau khi ra ngoài một chuyến, Miêu Nghị càng cảm nhận được tầm quan trọng của thân phận quan phương, được hưởng quyền lợi đặc thù ở khắp trên Tiên Quốc, ngay cả chỗ nghỉ chân cũng được ưu đãi, không nghĩ tới giao dịch vật phẩm ở thương hội Tiên Quốc cũng có ưu đãi.
Dĩ nhiên Miêu Nghị cũng có thể hiểu được tại sao phải có ưu đãi loại này, thương hội mua bán ở toàn bộ cảnh nội Tiên Quốc, nếu không ưu đãi cho các lộ động phủ, ai thèm chiếu cố mối làm ăn của họ?!
Tỷ như Đông Lai động, nếu thương hội có hàng hóa gì đó vận chuyển lên bờ trong phạm vi Đông Lai động, không có khả năng cướp của bọn họ vì chỗ dựa quá lớn, nhưng vẫn có thể gây khó khăn một chút. Quyền lợi và trách nhiệm của mọi người đã phân chia rõ ràng, thương hội cũng không có quyền xử trí động chủ như Miêu Nghị.
Trên thực tế một khi thương hội Tiên Quốc kinh doanh khắp nơi gặp phải phiền phức, cũng sẽ lập tức tìm người trấn giữ một phương ở địa phương nhờ giúp đỡ, đôi bên cùng có lợi.
Đẩy ngọc điệp trở lại, Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Ta nghĩ mức giá này luôn luôn có thể thương lượng, không thể nào vĩnh viễn không thay đổi phải không?
- Vẫn có thay đổi, mức giá trước mắt cũng là căn cứ tình huống giao dịch toàn diện mà định ra, vẫn sẽ có lúc trồi lên sụt xuống. Loại vật phẩm thường hay giao dịch ở giới tu hành như loại này, nếu không có biến hóa gì quá lớn xảy ra khiến cho xuất hiện tình huống tiêu hao kịch liệt, thường là không có thay đổi gì nhiều.
- La tiên sinh, sau này tiểu phụ nhân không dám nữa.
La Song Phi chắp tay sau lưng, ung dung nhàn nhã nói:
- Miệng nói không có bằng chứng, lấy hành động thực tế chứng minh đi.
Lâm Bình Bình sửng sốt, cho là y muốn đuổi mình đi, lúc này lộ vẻ cầu khẩn nói:
- La tiên sinh, chớ đuổi ta đi có được hay không, tiểu phụ nhân ở đô thành rất là cực khổ, xin ngài hãy cho một cơ hội…
- Ai nói đuổi ngươi đi?
La Song Phi lại nhanh chóng thò đầu quan sát bên trong thương hội.
Nếu bây giờ y đuổi Lâm Bình Bình đi, đến khi Miêu Nghị đi ra nhất định có thể đoán được là y làm, quay đầu trở về thấp giọng nói:
- Mặc dù ngươi lớn tuổi một chút, dung mạo cũng không ra gì, nhưng ngươi cũng biết không có tên nam nhân nào là tốt lành. Nếu ngươi để bộ ngực to lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, khó mà bảo đảm hắn sẽ vĩnh viễn không động lòng.
Lâm Bình Bình ngạc nhiên nói:
- Vậy ngài muốn ta làm gì?
La Song Phi bĩu môi nhìn về phía ngực nàng:
- Hãy nghĩ cách xử lý bộ ngực to của ngươi đi…
Lâm Bình Bình hoảng sợ nói:
- Xử lý như thế nào?
Hai cánh tay theo bản năng che ngực lại, cho rằng y muốn cắt bỏ ngực mình.
Ai ngờ tay La Song Phi đang chắp sau lưng chợt run lên, một mảnh vải thật dài xuất hiện trước mặt Lâm Bình Bình:
- Đi, tìm một chỗ buộc ngực ép nhỏ lại.
Lâm Bình Bình trợn mắt há mồm, chưa từng thấy qua hành động kỳ quặc như vậy.
- Chớ có lề mề dây dưa nữa, nhanh lên một chút đi.
La Song Phi cưỡng ép nhét mảnh vải vào tay nàng.
Bên trong mật thất đơn độc tiếp khách, thành viên thương hội phụ trách chiêu đãi Miêu Nghị cũng họ La, tên là La Bình, ngồi cách Miêu Nghị một cái bàn tự giới thiệu mình. sau khi nói rõ phạm vi kinh doanh của thương hội cho hắn biết rốt cục mới hỏi:
- Không biết Miêu động chủ muốn thương hội làm những gì cho ngài?
Miêu Nghị lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đẩy tới trước mặt đối phương:
- Ta muốn bán một ít nhẫn trữ vật.
Là một ít không phải là một chiếc, La Bình nghe hiểu ý, lại hỏi:
- Miêu động chủ muốn đổi thành tinh tệ hay thứ gì khác?
Miêu Nghị quả quyết nói:
- Đổi Nguyện Lực Châu!
La Bình cầm nhẫn trữ vật lên quan sát, sau đó cười nói:
- Loại nhẫn trữ vật cấp thấp này, một chiếc có thể đổi hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, Miêu động chủ muốn đổi bao nhiêu?
- Chỉ hai mươi chiếc ư?
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Không phải là ba mươi sao?
Cần phải biết một chiếc nhẫn trữ vật cần tinh phấn tinh luyện từ một trăm vạn hắc tinh mới có thể luyện chế mà thành, tiền công tinh luyện tinh phấn lại cần một trăm vạn hắc tinh, tiền công Luyện Bảo Sư lại mất thêm một trăm vạn hắc tinh, cho nên một nhẫn trữ vật trị giá ba trăm vạn hắc tinh, đổi thành kim tinh chính là ba vạn. Mà một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm giá thị trường là một ngàn kim tinh, nói cách khác, một nhẫn trữ vật dựa theo giá thị trường có thể đổi được ba mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Miêu Nghị biết đi tới nơi này đổi nhất định sẽ bị giảm giá, nhưng không ngờ lại giảm tới một phần ba, thương hội này không khỏi ăn quá nhiều.
La Bình giải thích:
- Miêu động chủ nên biết, Nguyện Lực Châu mới thật sự là hàng hóa giao dịch phổ biến thông dụng nhất, muốn trao đổi thứ gì cũng được. Nhưng loại nhẫn trữ vật cấp thấp này, người có năng lực sử dụng thường là thà bỏ tiền ra mua chứ không muốn mang Nguyện Lực Châu ra đổi. Mặc dù giá thị trường là một ngàn kim tinh có thể đổi một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, nhưng trên thực tế ngươi lấy ra hai ngàn kim tinh cũng chưa chắc người ta chịu bán Nguyện Lực Châu cho ngươi, ta nghĩ không phải Miêu động chủ không biết.
- Cũng chỉ có thương hội chúng ta có mạng lưới giao dịch bao trùm toàn bộ Tiên Quốc, thậm chí là cảnh ngoại, mới có nhiều cơ hội gặp gỡ người cần thiết để xử lý. Nếu lọt vào tay người khác sẽ rất khó bán ra được giá thích hợp, cho nên thương hội chúng ta ra giá có thể nói là tương đối ưu đãi, không tin ngươi có thể tìm những người khác thử hỏi xem, tuyệt đối không có giá ưu đãi như vậy đâu.
Miêu Nghị hiểu đạo lý này, nếu không hắn cũng sẽ không cố ý chạy đến thương hội Tiên Quốc để giao dịch, chẳng qua là bị giảm đi nhiều như vậy so với giá thị trường khiến cho hắn không khỏi đau lòng.
- Phải chăng là hai mươi viên hơi ít, có thể thêm chút nữa hay không?
Miêu Nghị cau mày nói.
La Bình lắc đầu nói:
- Miêu động chủ nói như vậy rõ ràng là có chỗ không biết, nếu là người bình thường xuất thủ loại nhẫn trữ vật cấp thấp này, chỉ cho mười tám viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Nhưng thương hội Tiên Quốc thân là một phần tử quan phương, vốn ưu tiên suy tính cho quan phương, duy trì nguyên tắc ích lợi quan phương, mới cho ngài giá ưu đãi hai mươi viên, ngài có thể xem thử mấy loại mức giá bất đồng này.
Y đưa một miếng ngọc điệp cho Miêu Nghị, bên trong là một ít mức giá giao dịch hàng hóa thường gặp, có cả mức giá trao đổi nhẫn trữ vật và Nguyện Lực Châu trong đó.
Miêu Nghị xem qua mới phát hiện, một nhẫn trữ vật đổi Nguyện Lực Châu lại có ba loại mức giá: không phải là người trong quan phương nhất luật mười lăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tu sĩ có thân phận quan phương thông thường là mười tám viên, tu sĩ có chức vụ trấn giữ một phương giống như Miêu Nghị, bắt đầu từ động chủ nhất luật hai mươi viên.
Trong lòng Miêu Nghị có hơi xấu hổ, nếu như để lộ ra thân phận thật sự của mình là mã thừa, một nhẫn trữ vật chỉ có thể đổi mười tám viên, may là mình còn được hưởng lây vinh quang của chức động chủ.
Trên thực tế sau khi ra ngoài một chuyến, Miêu Nghị càng cảm nhận được tầm quan trọng của thân phận quan phương, được hưởng quyền lợi đặc thù ở khắp trên Tiên Quốc, ngay cả chỗ nghỉ chân cũng được ưu đãi, không nghĩ tới giao dịch vật phẩm ở thương hội Tiên Quốc cũng có ưu đãi.
Dĩ nhiên Miêu Nghị cũng có thể hiểu được tại sao phải có ưu đãi loại này, thương hội mua bán ở toàn bộ cảnh nội Tiên Quốc, nếu không ưu đãi cho các lộ động phủ, ai thèm chiếu cố mối làm ăn của họ?!
Tỷ như Đông Lai động, nếu thương hội có hàng hóa gì đó vận chuyển lên bờ trong phạm vi Đông Lai động, không có khả năng cướp của bọn họ vì chỗ dựa quá lớn, nhưng vẫn có thể gây khó khăn một chút. Quyền lợi và trách nhiệm của mọi người đã phân chia rõ ràng, thương hội cũng không có quyền xử trí động chủ như Miêu Nghị.
Trên thực tế một khi thương hội Tiên Quốc kinh doanh khắp nơi gặp phải phiền phức, cũng sẽ lập tức tìm người trấn giữ một phương ở địa phương nhờ giúp đỡ, đôi bên cùng có lợi.
Đẩy ngọc điệp trở lại, Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Ta nghĩ mức giá này luôn luôn có thể thương lượng, không thể nào vĩnh viễn không thay đổi phải không?
- Vẫn có thay đổi, mức giá trước mắt cũng là căn cứ tình huống giao dịch toàn diện mà định ra, vẫn sẽ có lúc trồi lên sụt xuống. Loại vật phẩm thường hay giao dịch ở giới tu hành như loại này, nếu không có biến hóa gì quá lớn xảy ra khiến cho xuất hiện tình huống tiêu hao kịch liệt, thường là không có thay đổi gì nhiều.