Phi Thiên

Chương 256: Bán hàng

- Không thể so sánh với những vật phẩm đặc thù như tiên thảo Tinh Hoa, những thứ này không có giá cả cố định, về vấn đề tăng giảm nhất định sẽ có không gian cò kè mặc cả. Về phần những vật phẩm thường gặp này, Miêu động chủ nên biết uy tín thương hội Tiên Quốc, đã cho ra mức giá công bằng nhất, hơn nữa còn là công khai giá cả. Ngươi có thể tùy ý đi hỏi thăm so sánh, là không có cách nào cò kè mặc cả.

Tình huống chính là như vậy, Miêu Nghị cũng có hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn gật đầu nói:

- Hai mươi viên thì hai mươi viên.

La Bình nhìn sáu chiếc nhẫn trữ vật trên tay hắn, hỏi:

- Không biết Miêu động chủ muốn bán bao nhiêu chiếc?

Miêu Nghị đưa tay vào trong y phục lục lọi một trận, rất nhanh kéo ra một xâu chuỗi nhẫn trữ vật ném lên trên bàn:

- Hai trăm chiếc.




Mang theo nhiều đồ nặng nề như vậy trên người lâu ngày dài tháng, lại không thể bỏ vào trong những nhẫn trữ vật khác, rất mệt mỏi, rốt cục hôm nay có thể giải quyết.

Hắn cũng không mang ra hết tất cả nhẫn trữ vật, ngoại trừ số thu được ở Tinh Tú Hải, mấy lần đánh giết cũng thu thêm được một ít, hắn chỉ bán ra hai trăm chiếc, để dành lại hai mươi chiếc để dùng.

Vốn hắn cho rằng một lần mình lấy ra nhiều nhẫn trữ vật như vậy đối phương sẽ khiếp sợ, ai ngờ La Bình chỉ khẽ mỉm cười, mặt không đổi sắc cẩn thận kiểm lại vật phẩm.

Làm việc ở mười hai lộ đô thành của thương hội Tiên Quốc, chút nhẫn trữ vật này không đáng kể gì, La Bình đã từng thấy qua nhiều tình cảnh lớn hơn nhiều, chút đồ của Miêu Nghị thật sự là không đáng để nhắc tới.

Miêu Nghị cũng biết mình suy nghĩ quá nhiều, xem ra chạy tới nơi này thật sự là không sai, số đồ của mình cũng không bị người ta chú ý.

Kiểm lại vật phẩm xong xuôi, La Bình mời hắn chờ, quay đầu lại gõ vào một cánh cửa đồng khác trong mật thất, sau khi tiến vào cửa đóng lại.

Kiến trúc thương hội có hình tròn, có nhiều mật thất tương tự bao quanh một vòng, bao gồm đại sảnh đều có lối đi nối liền tới trung tâm.

Chỉ trong thoáng chốc cánh cửa đồng kia lại mở ra, La Bình dẫn một lão nhân từ trung tâm đi ra, hai người cùng nhau nghiệm chứng vật phẩm, sau đó La Bình hỏi:

- Miêu động chủ, ngươi lấy Nguyện Lực Châu đi hay tạm thời gởi lại ở chỗ chúng ta?

Miêu Nghị biết chuyện này, loại hàng hóa thông dụng phổ biến như Nguyện Lực Châu bình thường có thể coi như một loại đơn vị tiền tệ ở thương hội. Nếu có nhu cầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đến phân hội các phủ cảnh nội Tiên Quốc lấy ra.

Tỷ như ở Nam Tuyên phủ cũng có phân hội của thương hội, chẳng qua là muốn lấy ra phải cho hay trước, đến sau khi phân hội liên lạc xác nhận với đô thành mới có thể giao được, cần chờ đợi có chút phiền phức. Nhưng sau đó người ta sẽ chủ động đưa đồ tới cửa, không cần bất kỳ phí dụng, uy tín tuyệt đối có thể tin được, nếu không làm ăn như vậy không thể tiếp tục kéo dài.

Dĩ nhiên nếu như khoảng cách quá xa, hoặc địa phương sở tại quá nguy hiểm, vậy không nằm trong phạm vi đưa đồ tới cửa.

Mà thương hội thường khích lệ khách hàng gởi đồ lại, khoan nói làm như vậy sẽ thuận tiện cho thương hội có nhiều vật tư vận chuyển hơn, quan trọng nhất là chuyện chém giết nhau thường hay xảy ra trong giới tu hành. Mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm tu sĩ chết đi không biết bao nhiêu, đương nhiên những vật vô chủ này sẽ thuộc về thương hội, chỉ riêng hạng mục này mỗi năm thương hội kiếm không biết bao nhiêu mà kể.

Miêu Nghị đáp:


- Ta muốn lấy.

La Bình gật đầu với lão nhân bên cạnh một cái, sau khi lão nhân xác nhận lại số nhẫn trữ vật của Miêu Nghị một lần nữa, lấy vòng tay trữ vật trên tay ra lấy bốn cái hộp nhỏ bằng bạc giao cho La Bình.

Sau khi La Bình kiểm tra kỹ lại mới đẩy bốn hộp nhỏ kia tới trước mặt Miêu Nghị:

- Ngài bán ra hai trăm chiếc nhẫn trữ vật cấp thấp, mỗi chiếc có giá trao đổi là hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tổng cộng bốn ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Trong mỗi hộp này là một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tất cả bốn hộp, Miêu động chủ kiểm lại xác nhận giúp cho.

Không cần y nói, Miêu Nghị cũng muốn kiểm lại xác nhận, đây là đồ mà mình phải liều mang mới đổi được, sau khi hắn mở từng hộp ra xác nhận bèn gật đầu nói:

- Số lượng đúng rồi, không thành vấn đề.

La Bình lại lập tức lấy ra một miếng ngọc điệp, viết nội dung đồng ý, đóng vào đó pháp ấn của mình, lại để cho Miêu Nghị xác nhận xong đóng pháp ấn của hắn, cuối cùng lại đưa vị lão nhân kia đóng pháp ấn của lão.

Sau khi ba bên kiểm tra thấy không có sai lầm, lão nhân mang ngọc điệp thành giao và hai trăm nhẫn trữ vật đi, mở cửa đồng dẫn tới trung tâm tiến vào đó biến mất, cửa liền đóng lại.

Mà La Bình cũng đưa tay mời Miêu Nghị thu bốn hộp Nguyện Lực Châu vào, lại hỏi:

- Miêu động chủ còn nhu cầu gì nữa không, tỷ như muốn mua gì đó…

Miêu Nghị không nói hai lời, tiện tay lấy ra một món pháp bảo nhất phẩm, chính là một thanh Lang Nha bổng sáng loáng để lên bàn hỏi:

- Cái này có thể đổi được bao nhiêu Nguyện Lực Châu?

La Bình không biết nói gì, nghĩ thầm nếu ngươi còn có đồ bán nữa, tại sao không lấy ra một lượt, đây không phải là cố ý chơi đùa ta sao?

Mặc dù thầm rủa trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt y vẫn không lộ vẻ gì, nở một nụ cười cầm đồ lên giám định.




Vật này phải cò kè mặc cả, bởi vì không có hình thức cố định giống nhẫn trữ vật.

Thậm chí La Bình lấy cân ra cân trọng lượng Lang Nha bổng, để xem có bao nhiêu tinh phấn trong đó.

Cuối cùng dựa theo chi phí thông thường, kể cả tài liệu tiêu hao cùng tiền công luyện chế tổng cộng mất ba ngàn năm trăm vạn hắc tinh, đổi ra thành ba mươi lăm vạn kim tinh, mà một ngàn kim tinh đổi một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, coi như trị giá ba trăm năm mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Bất quá giống như việc thu mua nhẫn trữ vật trước đó, không nói vấn đề giá trị, thương hội cũng cần phải kiếm tiền, nên lại bớt đi một phần ba, chỉ chịu cho hai trăm ba mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Yêu đan nhất phẩm trong Lang Nha bổng lại được tính theo cách khác.

Yêu đan có giá trị cao hơn, cùng đẳng cấp với Nguyện Lực Châu, hoàn toàn là tính theo giá thị trường, một viên yêu đan nhất phẩm đổi một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Nhưng có cái dở là đã luyện chế thành thành phẩm, nếu Miêu Nghị đưa một viên yêu đan ra, người ta sẽ trả đủ cho hắn một trăm viên Nguyện Lực Châu, nhưng luyện chế thành thành phẩm mới bán ra, sẽ có vấn đề khách hàng chọn lựa theo nhu cầu, không phải là pháp bảo gì cũng thích hợp nhu cầu khách hàng. Giống như Miêu Nghị quen dùng thương, chắc chắn không chịu sử dụng Lang Nha bổng này.

Yêu đan nhất phẩm trong Lang Nha bổng, La Bình chỉ chịu trả cho Miêu Nghị tám mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Cuối cùng pháp bảo nhất phẩm này được định giá là ba trăm mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Có bài học trước đó, La Bình cười nói:

- Nếu như Miêu động chủ còn có những thứ khác, không ngại lấy ra giao dịch một lần, thương hội tuyệt đối bảo đảm an toàn cho ngài và tiền của.

back top