Giám sát tả bộ bốn chữ vừa nói ra, giống như sét đánh giữa trời quang, khiến cho Phi Hồng chấn động không nhẹ, chớp mắt hoa dung biến sắc, kinh nghi bất định nhìn Vân Tri Thu đang đưa lưng về phía mình, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cố gắng gượng gạo trả lời:
- Phi Hồng không hiểu phu nhân đang nói gì.
Vân Tri Thu chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lùng, nói:
- Việc Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu hạ độc đại nhân, chắc hẳn muội vẫn chưa quên chứ!
Thân hình Phi Hồng loáng một cái, lảo đảo lùi về sau một bước, giống như nhìn thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch, dần lộ ra nụ cười thảm.
- Thì ra đại nhân sớm đã biết rồi, tức cười ta lại... ta cuối cùng cũng đã hiểu rồi, vì sao đại nhân vẫn luôn duy trì một khoảng cách với ta, vì sao sống chết không chịu lập ta làm chính thất, hóa ra chàng sớm đã hiểu rõ trong lòng rồi.
Vân Tri Thu không nói gì, hờ hững nhìn cô ta.
Cửa sổ giấy đâm chọc rồi, Phi Hồng ngược lại dân dân buông xuống, trên mặt càng cười thảm hơn, chỉ là khẩu khí quả quyết hơn rât nhiều, nói:
- Nếu đã biết thân phận của ta rồi, các người muốn làm gì ta? Giết ta ư? Hôm nay lúc tiếp nhận mệnh lệnh của cấp trên, cấp trên liền suy nghĩ đến việc mạo hiểm này, nếu như ta chết, chỉ sợ Giám sát tả bộ sẽ lập tức hoài nghi bên này có vấn đề.
Đây chính là chỗ phiền phức, giết nữ nhân này quả thực là phiền phức, bằng không cũng sẽ không kéo dài đến ngày hôm nay! Thế nhưng Vân Tri Thu đương nhiên là sẽ không đồng ý với quan điểm của cô ta, nói:
- Đây không phải là vấn đề, nếu có người tấn công Quỷ thị Tổng trấn phủ cướp giết Giang Nhất Nhất, chết mấy người cũng quá bình thường, cùng lắm thì ta cũng cùng chịu chút thương tích, ngươi nói xem?
“Ha ha!” Phi Hồng cười thảm từ từ lắc đầu nói:
- Ta không hiểu, nếu chàng đã sớm biết rồi, lúc đầu vì sao còn thu nhận ta?
Vân Tri Thu không nói nguyên nhân thực sự là gì, chỉ nói:
- Bởi vì đại nhân thực sự yêu thích cô rồi, cho dù biết cô là thám tử của Giám sát tả bộ, cho dù biết trước đó cô ở ngoài địa lao nghe được cái gì. cũng vẫn không muốn làm khó cô, trong lòng đại nhân vẫn có cô, đối với cô vẫn ôm ấp một tia hi vọng, còn muốn cô gắng xoay chuyển, bằng không ta cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Đại nhân chỉ là muốn biết, tình cảm đồng sàng cộng chẩm (Đồng sàng cộng chẩm. Cùng giường chung gối, ý chỉ tình nghĩa vợ chồng) nhiều năm như vậy, ở trong mắt ngươi có phải đại nhân thực sự là không bằng một Giám sát tả bộ kia không? Đại nhân chỉ muốn có một đáp án!
- Tình cảm! - Trong mắt Phi Hồng sáng lên, rồi lại buồn bã âm u, chầm chậm lùi về phía sau, ngồi sụp xuống trước bàn trang điểm, nói:
- Ở đâu ra tình cảm gì, nhiều năm trôi qua như vậy, ta không nhìn ra chàng có tình cảm gì với ta.
Vân Tri Thu lại nói:
- Không biểu hiện ra không có nghĩa là không có, trước kia đại nhân đã nói với ta thực sự là nhiều năm trôi qua như vậy chàng cũng vẫn luôn rất mâu thuẫn, bởi vì biết thân phận của cô, muốn gần gũi với cô, nhưng lại sợ hãi cô, đổi lại là cô, cô vẫn thân mật được sao?
Phi Hồng buồn bã thấp giọng nói:
- Có lẽ chính là vì cố kỵ thân phận của ta, không tiện trực tiếp trở mặt thôi. -Đúng là cô ta cũng không ngốc.
Có điều Vân Tri Thu cũng không phải là ăn chay, ngược lại ánh mắt sáng lên như nhìn ra được thứ gì đó, quả quyết nói:
- Cô sai rồi! Cô đi theo đại nhân nhiều năm như vậy chắc hẳn phải biết đại nhân là người như thế nào, ngay cả nghi thức đón dâu của Thiên Đình nhìn không quen cũng có thể mắng là bán con cầu vinh, là người dễ dàng kích động. Nếu như đối với cô không có cảm tình cũng sẽ không miễn cưỡng cùng với cô nhiều năm như Vậy. Nếu như đại nhân thật sự muốn ứng phó với Giám sát tả bộ sau lưng cô, càng sẽ không duy trì khoảng cách với cô, chắc chắn sẽ giả bộ rất thân mật với cô để khiến cô lơ là, thế nhưng đại nhân có làm như vậy không? Cô thử sờ vào lương tâm của mình rồi nói một câu xem, cô thật sự xác nhận không có cảm tình với cô sao?
Nghe nàng nói một câu như vậy, Phi Hồng cắn môi, mười ngón tay đan vào vào nhau, hiển nhiên cũng không dám xác nhận. Vẻ mặt rầu rĩ.
Vân Tri Thu sấn nhiệt đã thiết (rèn sắt khi còn nóng) nói:
- Trước khi tới, đại nhân đã nhắn nhủ ta, việc đi đến bước này đã không có cách nào che giấu được nữa rồi, vậy thì phải giải quyết. Đại nhân cũng nói rồi, nếu như cô đối với chàng cho dù có một chút chân tâm thật ý, thì hãy từ bỏ Giám sát tả bộ quái quỷ gì đó đi, làm một nữ nhân chân chính của chàng đi, chân chính sống cùng với nhau. Nếu như kiên quyết đứng ở bên Giám sát tả bộ bên đó, chàng cũng sẽ không làm khó cô, nhưng mà tổn thất như vậy cũng không có ý nghĩa gì nữa, chàng cũng mệt mỏi rồi, cũng không muốn cô phải chịu liên lụy nữa, dứt khoát nhân cơ hội này, coi như là chàng nhìn thấu được thân phận của cô, để cô trở về Giám sát tả bộ.
- Để ta trở về ư? - Phi Hồng ngẩng đầu, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc nói:
- Chàng cũng không sợ ta sẽ nói ra chuyện ta nghe được sao?
Vân Tri Thu nói:
- Đây cũng chính là chỗ ta lo lắng, thế nhưng đại nhân lại không nghĩ như vậy, đại nhân nói, việc này lỗi không phải do một mình cô, năm đó nếu như chàng không có lòng với cô, giữa hai người cũng sẽ không đi đến tình cảnh này, nếu như cô thật sự làm như vậy, thua ở trong tay cô, chàng chấp nhận!
Phi Hồng trong lòng rung lên, viền mắt có chút phiếm hồng, trầm mặc cúi đầu rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đứng lên, từ từ đi đến bên cạnh Vân Tri Thu, buồn bã đau thương nói:
- Ta vẫn trở về Giám sát tả bộ, nếu trong lòng hay bên đều có vướng mắc, gượng ép ở lại đối mặt với nhau cũng có ý nghĩa gì. Nếu như các người sợ ta tiết lộ gì đó, vậy thì giết ta đi, ta cũng không có một lời oán hận gì. - Phi Hồng đi đến bên cạnh hai bên cạnh hai nha hoàn, đem hai cô nha hoàn thu vào trong túi thú.
- Đứng lại! Cô muốn đi, ta cũng không để cô đi. đại nhân nói không thể làm khó cô, sẽ không có ai dám giết cô! - Vân Tri Thu bỗng nhiên xoay người, dứt khoát nói: - Chỉ là có một chuyện ta không hiểu, cho nên ta nhất định phải hỏi cho rõ.
Phi Hồng bước nhanh đến trước cửa nhàn nhạt mất mát, nói:
- Cũng đã như vậy rồi, còn hỏi làm gì nữa?
- Phi Hồng không hiểu phu nhân đang nói gì.
Vân Tri Thu chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lùng, nói:
- Việc Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu hạ độc đại nhân, chắc hẳn muội vẫn chưa quên chứ!
Thân hình Phi Hồng loáng một cái, lảo đảo lùi về sau một bước, giống như nhìn thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch, dần lộ ra nụ cười thảm.
- Thì ra đại nhân sớm đã biết rồi, tức cười ta lại... ta cuối cùng cũng đã hiểu rồi, vì sao đại nhân vẫn luôn duy trì một khoảng cách với ta, vì sao sống chết không chịu lập ta làm chính thất, hóa ra chàng sớm đã hiểu rõ trong lòng rồi.
Vân Tri Thu không nói gì, hờ hững nhìn cô ta.
Cửa sổ giấy đâm chọc rồi, Phi Hồng ngược lại dân dân buông xuống, trên mặt càng cười thảm hơn, chỉ là khẩu khí quả quyết hơn rât nhiều, nói:
- Nếu đã biết thân phận của ta rồi, các người muốn làm gì ta? Giết ta ư? Hôm nay lúc tiếp nhận mệnh lệnh của cấp trên, cấp trên liền suy nghĩ đến việc mạo hiểm này, nếu như ta chết, chỉ sợ Giám sát tả bộ sẽ lập tức hoài nghi bên này có vấn đề.
Đây chính là chỗ phiền phức, giết nữ nhân này quả thực là phiền phức, bằng không cũng sẽ không kéo dài đến ngày hôm nay! Thế nhưng Vân Tri Thu đương nhiên là sẽ không đồng ý với quan điểm của cô ta, nói:
- Đây không phải là vấn đề, nếu có người tấn công Quỷ thị Tổng trấn phủ cướp giết Giang Nhất Nhất, chết mấy người cũng quá bình thường, cùng lắm thì ta cũng cùng chịu chút thương tích, ngươi nói xem?
“Ha ha!” Phi Hồng cười thảm từ từ lắc đầu nói:
- Ta không hiểu, nếu chàng đã sớm biết rồi, lúc đầu vì sao còn thu nhận ta?
Vân Tri Thu không nói nguyên nhân thực sự là gì, chỉ nói:
- Bởi vì đại nhân thực sự yêu thích cô rồi, cho dù biết cô là thám tử của Giám sát tả bộ, cho dù biết trước đó cô ở ngoài địa lao nghe được cái gì. cũng vẫn không muốn làm khó cô, trong lòng đại nhân vẫn có cô, đối với cô vẫn ôm ấp một tia hi vọng, còn muốn cô gắng xoay chuyển, bằng không ta cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Đại nhân chỉ là muốn biết, tình cảm đồng sàng cộng chẩm (Đồng sàng cộng chẩm. Cùng giường chung gối, ý chỉ tình nghĩa vợ chồng) nhiều năm như vậy, ở trong mắt ngươi có phải đại nhân thực sự là không bằng một Giám sát tả bộ kia không? Đại nhân chỉ muốn có một đáp án!
- Tình cảm! - Trong mắt Phi Hồng sáng lên, rồi lại buồn bã âm u, chầm chậm lùi về phía sau, ngồi sụp xuống trước bàn trang điểm, nói:
- Ở đâu ra tình cảm gì, nhiều năm trôi qua như vậy, ta không nhìn ra chàng có tình cảm gì với ta.
Vân Tri Thu lại nói:
- Không biểu hiện ra không có nghĩa là không có, trước kia đại nhân đã nói với ta thực sự là nhiều năm trôi qua như vậy chàng cũng vẫn luôn rất mâu thuẫn, bởi vì biết thân phận của cô, muốn gần gũi với cô, nhưng lại sợ hãi cô, đổi lại là cô, cô vẫn thân mật được sao?
Phi Hồng buồn bã thấp giọng nói:
- Có lẽ chính là vì cố kỵ thân phận của ta, không tiện trực tiếp trở mặt thôi. -Đúng là cô ta cũng không ngốc.
Có điều Vân Tri Thu cũng không phải là ăn chay, ngược lại ánh mắt sáng lên như nhìn ra được thứ gì đó, quả quyết nói:
- Cô sai rồi! Cô đi theo đại nhân nhiều năm như vậy chắc hẳn phải biết đại nhân là người như thế nào, ngay cả nghi thức đón dâu của Thiên Đình nhìn không quen cũng có thể mắng là bán con cầu vinh, là người dễ dàng kích động. Nếu như đối với cô không có cảm tình cũng sẽ không miễn cưỡng cùng với cô nhiều năm như Vậy. Nếu như đại nhân thật sự muốn ứng phó với Giám sát tả bộ sau lưng cô, càng sẽ không duy trì khoảng cách với cô, chắc chắn sẽ giả bộ rất thân mật với cô để khiến cô lơ là, thế nhưng đại nhân có làm như vậy không? Cô thử sờ vào lương tâm của mình rồi nói một câu xem, cô thật sự xác nhận không có cảm tình với cô sao?
Nghe nàng nói một câu như vậy, Phi Hồng cắn môi, mười ngón tay đan vào vào nhau, hiển nhiên cũng không dám xác nhận. Vẻ mặt rầu rĩ.
Vân Tri Thu sấn nhiệt đã thiết (rèn sắt khi còn nóng) nói:
- Trước khi tới, đại nhân đã nhắn nhủ ta, việc đi đến bước này đã không có cách nào che giấu được nữa rồi, vậy thì phải giải quyết. Đại nhân cũng nói rồi, nếu như cô đối với chàng cho dù có một chút chân tâm thật ý, thì hãy từ bỏ Giám sát tả bộ quái quỷ gì đó đi, làm một nữ nhân chân chính của chàng đi, chân chính sống cùng với nhau. Nếu như kiên quyết đứng ở bên Giám sát tả bộ bên đó, chàng cũng sẽ không làm khó cô, nhưng mà tổn thất như vậy cũng không có ý nghĩa gì nữa, chàng cũng mệt mỏi rồi, cũng không muốn cô phải chịu liên lụy nữa, dứt khoát nhân cơ hội này, coi như là chàng nhìn thấu được thân phận của cô, để cô trở về Giám sát tả bộ.
- Để ta trở về ư? - Phi Hồng ngẩng đầu, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc nói:
- Chàng cũng không sợ ta sẽ nói ra chuyện ta nghe được sao?
Vân Tri Thu nói:
- Đây cũng chính là chỗ ta lo lắng, thế nhưng đại nhân lại không nghĩ như vậy, đại nhân nói, việc này lỗi không phải do một mình cô, năm đó nếu như chàng không có lòng với cô, giữa hai người cũng sẽ không đi đến tình cảnh này, nếu như cô thật sự làm như vậy, thua ở trong tay cô, chàng chấp nhận!
Phi Hồng trong lòng rung lên, viền mắt có chút phiếm hồng, trầm mặc cúi đầu rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đứng lên, từ từ đi đến bên cạnh Vân Tri Thu, buồn bã đau thương nói:
- Ta vẫn trở về Giám sát tả bộ, nếu trong lòng hay bên đều có vướng mắc, gượng ép ở lại đối mặt với nhau cũng có ý nghĩa gì. Nếu như các người sợ ta tiết lộ gì đó, vậy thì giết ta đi, ta cũng không có một lời oán hận gì. - Phi Hồng đi đến bên cạnh hai bên cạnh hai nha hoàn, đem hai cô nha hoàn thu vào trong túi thú.
- Đứng lại! Cô muốn đi, ta cũng không để cô đi. đại nhân nói không thể làm khó cô, sẽ không có ai dám giết cô! - Vân Tri Thu bỗng nhiên xoay người, dứt khoát nói: - Chỉ là có một chuyện ta không hiểu, cho nên ta nhất định phải hỏi cho rõ.
Phi Hồng bước nhanh đến trước cửa nhàn nhạt mất mát, nói:
- Cũng đã như vậy rồi, còn hỏi làm gì nữa?