Vân Tri Thu đi đến bên cạnh cô ta, nói:
- Ta cũng là nữ nhân, cho nên ta nghĩ không ra! Ta nghe đại nhân nói, mặc dù cô xuất thân từ thanh lâu những cũng không phải là hoa tàn bại liều, cô vẫn còn có lúc hoàng hoa khuê nữ đi theo chàng, ở bên chàng nhiều năm như vậy, lẽ nàng cô đối với đại nhân thật sự không có một chút ít tình cảm nào ư, thật sự muốn như thế này không một chút bận lòng nhất quyết từ bỏ đại nhân mà đi sao?
Phi Hồng trầm mặc nói:
- Phu nhân, hỏi câu na còn có ý nghĩa sao?
Vân Tri Thu quả quyết nói:
- Đương nhiên là có ý nghĩa, người không phải là cỏ cây ai có thể vô tình được, cho dù cô có thể không chút bận lòng mà rời đi, nhưng còn đại nhân thì sao? Nhiều năm như vậy đại nhân vẫn luôn ôm ấp hi vọng đối với cô, cô cứ như vậy dứt khoát để đại nhân toi công sao, cô để đại nhân lặng lẽ nỗ lực nhiều năm như vậy đại nhân làm sao chịu nổi? Trở về cô bảo ta làm sao ăn nói với chàng đây, chàng chắc chắn sẽ đau thương tuyệt vọng, ta không muốn nhìn thấy chàng buồn bã, ta giúp chàng có một câu trả lời có được không?
Giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn dài theo gò má lặng lẽ chảy xuống, Phi Hồng khóc rồi, không có tiếng khóc, không biết phải nói gì, đứng ở đó lắc đầu.
Vân Tri Thu lại không bỏ qua, tiếp tục nói:
- Lòng người cũng là thịt, cho dù cô muốn để đại nhân đi chết, cũng phải để đại nhân chết một cách rõ ràng!
- Ta không biết! Ta không biết. - Phi Hồng cuối cùng cũng đau khổ khóc rống lên thất thanh, tựa vào góc tường lắc đầu, có chút ý vị tan vỡ.
- Muội muội tốt, muội cứ khóc như vậy, trong lòng tỷ tỷ cũng tan vỡ rồi. - Vân Tri Thu đi đến ôm lấy cô ta, ôm vào trong ngực, ôm đầu cô ta, vuốt ve lưng cô ta, nói tiếp: - Cũng khóc thành như thế này rồi, phải nói muội không có một chút tình cảm nào với đại nhân, ta cũng không tin, nếu đã như vậy, vậy thì đừng đi nữa, đại nhân bên đó ta sẽ nói, để Giám sát tả bộ quái đản đi, đại nhân hôm nay tốt xấu gì cũng là đầu phục vào Khấu gia, ta không tin Giám sát tả bộ dám cứng rắn, bọn họ cũng không dám công khai nói muội là thám tử do Giám sát tả bộ sắp xếp bên cạnh đại nhân, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, cùng nhau sống những ngày thật tốt.
- Không! Ta không làm được... - Phi Hồng nhào vào trong lòng Vân Tri Thu càng khóc càng thương tâm, dường như muốn đem ủy khuất nhiều năm qua khóc ra hết.
- Vậy rốt cuộc là vì cái gì? - Vân Tri Thu nâng khuôn mặt lê hoa đái Vũ (lê hoa đái vũ: ý chỉ khuôn mặt ngập tràn nước mắt) của cô ta lên nói:
– Ta cũng bảo đảm Giám sát tả bộ không dám làm gì muội, muội còn sợ hãi gì nữa? Nguyên nhân gì muội cứ nói thẳng ra! Thật sự là vội chết ta rồi, đều là người một nhà nói ra được cũng dể giải quyết!
Phi Hồng liều mạng lắc đầu, chính là không chịu nói.
Vân Tri Thu cho dù nhìn ra được nữ nhân này chắc chắn có điểm yếu gì đó ở trong tay Giám sát tả bộ, bằng không sẽ không khó xử thành thế này, đôi mắt lóe lên, bổng nhiên đỡ lấy hai vai Phi Hồng ấn một bên, ôm đồm nhiều việc nói:
- Được! Việc này ta làm chủ rồi muội không cần đi đâu cả, cứ ngoan ngoằn ở lại đây, bây giờ ta đi bảo nghĩa phụ ta tìm Giám sát tả bộ bỏ qua cho muội, thám tử cũng sắp xếp đến nhà ta rồi, ta không tin đem chuyện này làm rõ bọn họ dám không cho! - Nói xong liền đi luôn.
- Không! - Phi Hồng lập tức nhào đến, nửa quỳ trên đây ôm lấy chân Vân Tri Thu, lắc đầu khẩn cầu nói:
- Đừng mà! Mẹ ta đang ở trong tay Giám sát tả bộ, bọn họ sẽ giết mẹ ta.
A!” Vân Tri Thu lập tức ngồi xuống đỡ cô ta dậy,vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Ý của muội là nói. Giám sát tả bộ lấy mẹ muội làm con tin sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Phi Hồng lại lắc đầu, không chịu nói, chỉ biết khóc. Vân Tri Thu nói:
- Yên tâm đi, ta bảo nghĩa phụ ta đưa mẹ muội đến đây!
- Đừng mà!- Phi Hồng thực sự bị Vân Tri Thu bức đến sụp đổ, ôm chặt lấy cánh tay Vân Tri Thu không chịu buông ra, nói:
- Phu nhân, ta cầu xin tỷ, vô dụng thôi! Giám sát tả bộ không thể nào thừa nhận là họ làm chuyện này, tìm đến cửa rồi, bọn họ lập tức giết mẹ ta sẽ không để lại đối chứng, Giám sát tả bộ cũng không thể mở đầu như vậy!
Vân Tri Thu đương nhiên biết Giám sát tả bộ sẽ không bắt đầu như vậy, bằng không sau này sắp xếp thám tử vào các nhà cũng tạo áp lực như vậy cho Giám sát tả bộ, vậy Giám sát tả bộ sẽ phải tan rã, có ai sẽ can tâm tình nguyện bị Giám sát tả bộ khống chế?
Vân Tri Thu nâng vai cô ta thúc giục:
- Lời đều nói đến phân thượng này rồi muội còn có gì che giấu nữa chứ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, muội nói thật đi!
Đến mức độ này rồi, phòng tuyến của Phi Hồng cũng bị công phá triệt để rồi cuối cùng không chịu nổi thế tiến công của Vân Tri Thu, nghẹn ngào liên tục nói:
- Ta vốn tên là Thái Thúc Ngạo Tuyết, vốn cũng là xuất thân quyền quý, phụ thân ta là Địa Thần Tinh Quân tiền nhiệm Thái Thúc Văn Xương. Tiền nhân hậu quả có thể nói là đứt đoạn nói ra, nói ngắn gọn lại, chính là Phi Hồng vốn là viên dạ minh châu trên tay của Địa Thần Tinh Quân tiền nhiệm, lúc cô ta còn nhỏ, trong nhà đột nhiên bị cuốn vào tệ án dối trá khi khảo hạch Luyện Ngục Chi Địa, khiến cho Thiên Đình nổi giận, Thái Thúc gia toàn gia bị giết. Lúc đó Phi Hồng đã bị áp đi hành hình, mắt thấy đoạn đầu đao đã chém xuống, ai biết sau khi hôn mê tỉnh lại cũng phát hiện ra mình vẫn chưa chết, cũng phát hiện còn có mẹ mình vẫn chưa chết, mẹ con hai người bị nhốt ở một nơi xa lạ. Sau đó người của Giám sát tả bộ xuất hiện, nói mẹ cho hai người sở dĩ có thể sống sót, hoàn toàn dựa vào dáng dấp xinh đẹp của Phi Hồng, để hai người tích phúc, chỉ cần nghe lời hai người còn có cơ hội sống. Sau đó mẹ con hai người liền bị tách ra, Phi Hồng bị đưa đi đến một nơi khác tiến hành huấn luyện, học các thứ như ca vũ. Sau đó, cô ta lại bị đưa đến Thiên Nguyên Tinh, trở thành đào hát thanh lâu. Cuối cùng chính là tiếp nhận mệnh lệnh của Giám sát tả bộ, ở Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu câu dẫn Miêu Nghị, sau đó vẫn luôn đến bây giờ.
- Ta cũng là nữ nhân, cho nên ta nghĩ không ra! Ta nghe đại nhân nói, mặc dù cô xuất thân từ thanh lâu những cũng không phải là hoa tàn bại liều, cô vẫn còn có lúc hoàng hoa khuê nữ đi theo chàng, ở bên chàng nhiều năm như vậy, lẽ nàng cô đối với đại nhân thật sự không có một chút ít tình cảm nào ư, thật sự muốn như thế này không một chút bận lòng nhất quyết từ bỏ đại nhân mà đi sao?
Phi Hồng trầm mặc nói:
- Phu nhân, hỏi câu na còn có ý nghĩa sao?
Vân Tri Thu quả quyết nói:
- Đương nhiên là có ý nghĩa, người không phải là cỏ cây ai có thể vô tình được, cho dù cô có thể không chút bận lòng mà rời đi, nhưng còn đại nhân thì sao? Nhiều năm như vậy đại nhân vẫn luôn ôm ấp hi vọng đối với cô, cô cứ như vậy dứt khoát để đại nhân toi công sao, cô để đại nhân lặng lẽ nỗ lực nhiều năm như vậy đại nhân làm sao chịu nổi? Trở về cô bảo ta làm sao ăn nói với chàng đây, chàng chắc chắn sẽ đau thương tuyệt vọng, ta không muốn nhìn thấy chàng buồn bã, ta giúp chàng có một câu trả lời có được không?
Giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn dài theo gò má lặng lẽ chảy xuống, Phi Hồng khóc rồi, không có tiếng khóc, không biết phải nói gì, đứng ở đó lắc đầu.
Vân Tri Thu lại không bỏ qua, tiếp tục nói:
- Lòng người cũng là thịt, cho dù cô muốn để đại nhân đi chết, cũng phải để đại nhân chết một cách rõ ràng!
- Ta không biết! Ta không biết. - Phi Hồng cuối cùng cũng đau khổ khóc rống lên thất thanh, tựa vào góc tường lắc đầu, có chút ý vị tan vỡ.
- Muội muội tốt, muội cứ khóc như vậy, trong lòng tỷ tỷ cũng tan vỡ rồi. - Vân Tri Thu đi đến ôm lấy cô ta, ôm vào trong ngực, ôm đầu cô ta, vuốt ve lưng cô ta, nói tiếp: - Cũng khóc thành như thế này rồi, phải nói muội không có một chút tình cảm nào với đại nhân, ta cũng không tin, nếu đã như vậy, vậy thì đừng đi nữa, đại nhân bên đó ta sẽ nói, để Giám sát tả bộ quái đản đi, đại nhân hôm nay tốt xấu gì cũng là đầu phục vào Khấu gia, ta không tin Giám sát tả bộ dám cứng rắn, bọn họ cũng không dám công khai nói muội là thám tử do Giám sát tả bộ sắp xếp bên cạnh đại nhân, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, cùng nhau sống những ngày thật tốt.
- Không! Ta không làm được... - Phi Hồng nhào vào trong lòng Vân Tri Thu càng khóc càng thương tâm, dường như muốn đem ủy khuất nhiều năm qua khóc ra hết.
- Vậy rốt cuộc là vì cái gì? - Vân Tri Thu nâng khuôn mặt lê hoa đái Vũ (lê hoa đái vũ: ý chỉ khuôn mặt ngập tràn nước mắt) của cô ta lên nói:
– Ta cũng bảo đảm Giám sát tả bộ không dám làm gì muội, muội còn sợ hãi gì nữa? Nguyên nhân gì muội cứ nói thẳng ra! Thật sự là vội chết ta rồi, đều là người một nhà nói ra được cũng dể giải quyết!
Phi Hồng liều mạng lắc đầu, chính là không chịu nói.
Vân Tri Thu cho dù nhìn ra được nữ nhân này chắc chắn có điểm yếu gì đó ở trong tay Giám sát tả bộ, bằng không sẽ không khó xử thành thế này, đôi mắt lóe lên, bổng nhiên đỡ lấy hai vai Phi Hồng ấn một bên, ôm đồm nhiều việc nói:
- Được! Việc này ta làm chủ rồi muội không cần đi đâu cả, cứ ngoan ngoằn ở lại đây, bây giờ ta đi bảo nghĩa phụ ta tìm Giám sát tả bộ bỏ qua cho muội, thám tử cũng sắp xếp đến nhà ta rồi, ta không tin đem chuyện này làm rõ bọn họ dám không cho! - Nói xong liền đi luôn.
- Không! - Phi Hồng lập tức nhào đến, nửa quỳ trên đây ôm lấy chân Vân Tri Thu, lắc đầu khẩn cầu nói:
- Đừng mà! Mẹ ta đang ở trong tay Giám sát tả bộ, bọn họ sẽ giết mẹ ta.
A!” Vân Tri Thu lập tức ngồi xuống đỡ cô ta dậy,vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Ý của muội là nói. Giám sát tả bộ lấy mẹ muội làm con tin sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Phi Hồng lại lắc đầu, không chịu nói, chỉ biết khóc. Vân Tri Thu nói:
- Yên tâm đi, ta bảo nghĩa phụ ta đưa mẹ muội đến đây!
- Đừng mà!- Phi Hồng thực sự bị Vân Tri Thu bức đến sụp đổ, ôm chặt lấy cánh tay Vân Tri Thu không chịu buông ra, nói:
- Phu nhân, ta cầu xin tỷ, vô dụng thôi! Giám sát tả bộ không thể nào thừa nhận là họ làm chuyện này, tìm đến cửa rồi, bọn họ lập tức giết mẹ ta sẽ không để lại đối chứng, Giám sát tả bộ cũng không thể mở đầu như vậy!
Vân Tri Thu đương nhiên biết Giám sát tả bộ sẽ không bắt đầu như vậy, bằng không sau này sắp xếp thám tử vào các nhà cũng tạo áp lực như vậy cho Giám sát tả bộ, vậy Giám sát tả bộ sẽ phải tan rã, có ai sẽ can tâm tình nguyện bị Giám sát tả bộ khống chế?
Vân Tri Thu nâng vai cô ta thúc giục:
- Lời đều nói đến phân thượng này rồi muội còn có gì che giấu nữa chứ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, muội nói thật đi!
Đến mức độ này rồi, phòng tuyến của Phi Hồng cũng bị công phá triệt để rồi cuối cùng không chịu nổi thế tiến công của Vân Tri Thu, nghẹn ngào liên tục nói:
- Ta vốn tên là Thái Thúc Ngạo Tuyết, vốn cũng là xuất thân quyền quý, phụ thân ta là Địa Thần Tinh Quân tiền nhiệm Thái Thúc Văn Xương. Tiền nhân hậu quả có thể nói là đứt đoạn nói ra, nói ngắn gọn lại, chính là Phi Hồng vốn là viên dạ minh châu trên tay của Địa Thần Tinh Quân tiền nhiệm, lúc cô ta còn nhỏ, trong nhà đột nhiên bị cuốn vào tệ án dối trá khi khảo hạch Luyện Ngục Chi Địa, khiến cho Thiên Đình nổi giận, Thái Thúc gia toàn gia bị giết. Lúc đó Phi Hồng đã bị áp đi hành hình, mắt thấy đoạn đầu đao đã chém xuống, ai biết sau khi hôn mê tỉnh lại cũng phát hiện ra mình vẫn chưa chết, cũng phát hiện còn có mẹ mình vẫn chưa chết, mẹ con hai người bị nhốt ở một nơi xa lạ. Sau đó người của Giám sát tả bộ xuất hiện, nói mẹ cho hai người sở dĩ có thể sống sót, hoàn toàn dựa vào dáng dấp xinh đẹp của Phi Hồng, để hai người tích phúc, chỉ cần nghe lời hai người còn có cơ hội sống. Sau đó mẹ con hai người liền bị tách ra, Phi Hồng bị đưa đi đến một nơi khác tiến hành huấn luyện, học các thứ như ca vũ. Sau đó, cô ta lại bị đưa đến Thiên Nguyên Tinh, trở thành đào hát thanh lâu. Cuối cùng chính là tiếp nhận mệnh lệnh của Giám sát tả bộ, ở Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu câu dẫn Miêu Nghị, sau đó vẫn luôn đến bây giờ.