Ai ngờ khi Tần Vi Vi vừa đi vào trong viện, Tần Tịch đã ngăn nàng lại:
- Cha ngươi đang bàn bạc chuyện rất quan trọng với đại nhân, ngươi không nên quấy rầy lúc này.
Tần Vi Vi oán giận giậm chân, nói:
- Cha cũng thiệt là đại nhân vừa trở về... vẫn còn chưa ổn định lắm đâu mà đã nói chính sự gì rồi.
Tần Tịch buồn cười, biết rõ con gái mình đang oán trách Dương Khánh không hiểu rõ chuyện tình thú, phá hư việc tốt của nàng. Vì thế Tần Tịch chỉ có thể an ủi nàng thôi.
Trong phòng khách, sau khi kẻ hỏi người đáp được một lúc, có thể nói rằng Dương Khánh vừa mừng vừa sợ, hắn vui mừng bởi vì Miêu Nghị có thể tự mình nói nó hắn nghe sự tình tuyệt mật đến vậy, vả lại chấp nhận giao cho hắn quyền thế cực lớn, nhưng hắn cũng kinh hãi, tinh thần lo được lo mất. Sau khi không ngừng suy nghĩ, Dương Khánh chắp tay nói:
- Đại nhân đã tin tưởng ty chức như vậy, ty chức sẽ không dám chối từ, tuyệt đối sẽ dùng toàn bộ sức mình đi làm, chẳng qua là ty chức sợ rằng bản thân sẽ cố phụ kỳ vọng lớn lao của đại nhân!
Miêu Nghị nói:
- Việc này ta đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy ngươi chính là ứng cử viên thích hợp nhất, mặc dù ta căn dặn cần phải nhanh chóng chỉnh hợp, nhưng không cần quá vội và đâu, thời gian cũng không quá gấp, thực lực trước mắt của chúng ta vẫn có thể chờ được.
Dương Khánh:
- Thực lực cá nhân ty chức thực sự quá yếu, rằng những lão quái thành danh đã lâu kia sẽ...
Miêu Nghị hiểu rõ những lo ngại của Dương Khánh, vì thế hắn khoát tay ngắt lời:
- Ngươi yên tâm đi, không đến mức gặp chuyện gì không may đâu, ta sẽ căn dặn đám người tướng chủ Kim Mạn cố gắng phối hợp với ngươi tại Vô Lượng Đạo, còn về thực lực cá nhân, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời đủ hài lòng, ta sẽ xây dựng trước nền tảng trụ cột chỗ dựa của ngươi ở đó, còn những việc tiếp theo, ngươi sẽ đến triển khai.
Dương Khánh im lặng, không vội vàng đồng ý, đầu cúi thấp, bắt đầu từ từ do dự một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói trong chớp mắt:
- Đại nhân, ty chức xin đi thử một lần, nhưng ty chức có một yêu cầu quá đáng, hi vọng đại nhân có thể chấp nhận.
- Ồ!
Miêu Nghị giương cằm, bảo:
- Nói nghe thử xem.
Dương Khánh nắm chặt tay mình, hít một hơi thật sâu, chắp tay nói:
- Xin hỏi đại nhân một câu, đội ngũ được tích lũy tại tiểu thế giới nhiều như thế vì sao đại nhân lại không dùng?
Miêu Nghị biết chắc rằng hắn đã có suy nghĩ gì đó, nên hỏi rõ hơn:
- Nên dùng thế nào đây?
Dương Khánh dùng giọng điệu nghiêm túc nói tiếp:
- Ty chức cho rằng, chúng ta nên di chuyển hàng tỉ nhân mã đến Đại Thế Giới, sau đó di dời sang Luyện Ngục Chi Địa, chỉ chừa lại một bộ phận nhỏ quan viên quản lý khống chế thu hoạch nguyện lực, hơn nữa thanh lý toàn bộ những người trong môn phái, các yêu ma quỷ quái cũng di chuyển bằng hết, nhân mã lúc đầu của Lục Thánh quy về dưới trước Lục Đạo Thống Lĩnh.
Miêu Nghị hít một hơi thật sâu, không ngờ người này dám làm một hành động lớn như vậy:
- Dương Khánh, một nhóm người khổng lồ như thế di dời đến Luyện Ngục Chi Địa, thực sự vô cùng khó khăn. Mặt khác ngươi có từng nghĩ đến việc này không, bồi dưỡng số lượng người lớn như vậy cực kỳ tiêu hao tài nguyện, e rằng Luyện Ngục Chi Địa không thể đáp ứng nổi, nếu làm không tốt sẽ dính rất nhiều sai lầm.
Dương Khánh:
- Đám tàn dư Lục Đạo kia bị bao vây ở Luyện Ngục Chi Địa đã vô cùng khổ cực, bỗng dưng bổ sung cho bọn hắn số lượng nhân mã lên đến hàng trăm triệu, bọn hắn chỉ có thể vui sướng mà thôi, càng làm đề cao tinh thần hăng hái của bọn hắn, hơn nữa ở bên trong Luyện Ngục Chi Địa có không ít tu sĩ cô độc, e rằng bọn họ đã sớm khó nhịn được lạnh lẽo, có nhiều nữ nhân đến như thế, giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, nến thủ lĩnh đám dư nghiệt kia dám từ chối cự tuyệt, thực sự là một sai lầm to lớn. Không chỉ thế vẫn còn một lợi ích khá lớn, giả sử phần lớn dư nghiệt Lục Đạo trong Luyện Ngục Chi Đại đều đã có vợ, chắc hẳn sẽ dễ dàng trấn an bọn hắn hơn nhiều. Một chuyện quan trọng hơn nữa là bộ phận kinh doanh của Lục Đạo đã tồn tại rất nhiều năm, phỏng chừng đã được khống chế cực kỳ nghiêm khắc, chúng ta đang ở thế yếu mà muốn nắm bọn họ ở trong tay thì thật là một ý tưởng hão huyền. cho dù bọn họ tỏ vẻ khuất phục ở mặt ngoài, nhưng trong lòng sẽ bất nhẫn không phục, dễ dàng để lại tai họa ngầm, nếu chung ta bỗng dưng nhét vào đó hơn trăm triệu người, do dù đám người đó muốn bền chắc như sắt thép cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Mà những người vừa di cư đến, ắt hẳn sẽ vô cùng lạ lẫm, do đó khó mà có thể quy phục đám người Lục Đạo kia, ít nhất, trong thời gian ngắn, dân di cư sẽ tín nhiệm chúng ta nhiều hơn, với tất cả những nhân tố thuận lợi như vậy sẽ thúc đẩy quá trình khống chế Lục Đạo trơn tru hơn nhiều. Còn chuyện tài nguyên tu luyện, chẳng phải đại nhân đang chi phối con đường vận chuyển tài nguyên vào Luyện Ngục Chi Địa sao? Ngoại bộ kinh doanh của nhóm Lục Đạo hoạt động đã lâu, tất nhiên sẽ tích góp được một số lượng tài phú khá lớn rồi, cũng nên cung cấp cho Luyện Ngục đi chứ, mặc dù không thể thỏa mãn nhu cầu của trăm triệu người, nhưng chắc chắn số lượng tài nguyên mà trăm triệu người đó thu được tại đây nhiều hơn tại tiểu thế giới, đủ để trấn an đám người đó, giúp bọn họ đề cao tu vi, bất cứ lúc nào cũng có thể dự bị, còn hơn là chen chúc sống tại tiểu thế giới tiêu phí tài nguyên, cũng có thể giúp đại nhân tiết kiệm không ít tài nguyên ở tiểu thế giới. Mặc khác, chúng ta cũng nên chế tạo một ít mâu thuẫn bên trong đám dư nghiệt Lục Đạo tại Luyện Ngục, dư nghiệt ngoại bộ chiếm dụng tài nguyên lâu dài còn sót lại năm đó, hưởng dụng không hết đám tài nguyện đó, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhu cầu tài nguyên cực lớn, tất nhiên sẽ làm cho đám nhân thủ ngoại bộ bắt đầu căng thẳng, nếu để lâu sẽ dẫn đến bất mãn càng lớn, bởi vì lợi ích của bọn hắn bị nắm giữ chặt chẽ, nếu cứ kéo dài tình trạng đó, mâu thuẫn tất nhiên sẽ phát sinh, tạo cơ hội cho chúng ta khống chế ngoại bộ nhân mã Lục Đạo. Vì thế ty chức thiết nghĩ rằng, cho dù cần phải di chuyển nhiều lần, chúng ta vẫn nên chuyển dời hầu như toàn bộ nhân viên đến Luyện Ngục Chi Địa, nếu không, nếu mặc cho ty chức đi đến đó thì ty chức không thể tìm được thủ hạ làm việc cố gắng trong thời gian ngắn, bởi vị thực ra chúng ta quá yếu, trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì mưu kế chẳng có tác dụng gì nhiều cả, chúng ta cũng không thể cứ để bọn họ tự giết lẫn nhau tiêu hao dần, đó chẳng phải điều chúng ta mong muốn, đại nhân, không lẽ đại nhân không muốn bồi dưỡng nhân lực giúp đỡ mình trong tương lai sao?
- Cha ngươi đang bàn bạc chuyện rất quan trọng với đại nhân, ngươi không nên quấy rầy lúc này.
Tần Vi Vi oán giận giậm chân, nói:
- Cha cũng thiệt là đại nhân vừa trở về... vẫn còn chưa ổn định lắm đâu mà đã nói chính sự gì rồi.
Tần Tịch buồn cười, biết rõ con gái mình đang oán trách Dương Khánh không hiểu rõ chuyện tình thú, phá hư việc tốt của nàng. Vì thế Tần Tịch chỉ có thể an ủi nàng thôi.
Trong phòng khách, sau khi kẻ hỏi người đáp được một lúc, có thể nói rằng Dương Khánh vừa mừng vừa sợ, hắn vui mừng bởi vì Miêu Nghị có thể tự mình nói nó hắn nghe sự tình tuyệt mật đến vậy, vả lại chấp nhận giao cho hắn quyền thế cực lớn, nhưng hắn cũng kinh hãi, tinh thần lo được lo mất. Sau khi không ngừng suy nghĩ, Dương Khánh chắp tay nói:
- Đại nhân đã tin tưởng ty chức như vậy, ty chức sẽ không dám chối từ, tuyệt đối sẽ dùng toàn bộ sức mình đi làm, chẳng qua là ty chức sợ rằng bản thân sẽ cố phụ kỳ vọng lớn lao của đại nhân!
Miêu Nghị nói:
- Việc này ta đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy ngươi chính là ứng cử viên thích hợp nhất, mặc dù ta căn dặn cần phải nhanh chóng chỉnh hợp, nhưng không cần quá vội và đâu, thời gian cũng không quá gấp, thực lực trước mắt của chúng ta vẫn có thể chờ được.
Dương Khánh:
- Thực lực cá nhân ty chức thực sự quá yếu, rằng những lão quái thành danh đã lâu kia sẽ...
Miêu Nghị hiểu rõ những lo ngại của Dương Khánh, vì thế hắn khoát tay ngắt lời:
- Ngươi yên tâm đi, không đến mức gặp chuyện gì không may đâu, ta sẽ căn dặn đám người tướng chủ Kim Mạn cố gắng phối hợp với ngươi tại Vô Lượng Đạo, còn về thực lực cá nhân, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời đủ hài lòng, ta sẽ xây dựng trước nền tảng trụ cột chỗ dựa của ngươi ở đó, còn những việc tiếp theo, ngươi sẽ đến triển khai.
Dương Khánh im lặng, không vội vàng đồng ý, đầu cúi thấp, bắt đầu từ từ do dự một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói trong chớp mắt:
- Đại nhân, ty chức xin đi thử một lần, nhưng ty chức có một yêu cầu quá đáng, hi vọng đại nhân có thể chấp nhận.
- Ồ!
Miêu Nghị giương cằm, bảo:
- Nói nghe thử xem.
Dương Khánh nắm chặt tay mình, hít một hơi thật sâu, chắp tay nói:
- Xin hỏi đại nhân một câu, đội ngũ được tích lũy tại tiểu thế giới nhiều như thế vì sao đại nhân lại không dùng?
Miêu Nghị biết chắc rằng hắn đã có suy nghĩ gì đó, nên hỏi rõ hơn:
- Nên dùng thế nào đây?
Dương Khánh dùng giọng điệu nghiêm túc nói tiếp:
- Ty chức cho rằng, chúng ta nên di chuyển hàng tỉ nhân mã đến Đại Thế Giới, sau đó di dời sang Luyện Ngục Chi Địa, chỉ chừa lại một bộ phận nhỏ quan viên quản lý khống chế thu hoạch nguyện lực, hơn nữa thanh lý toàn bộ những người trong môn phái, các yêu ma quỷ quái cũng di chuyển bằng hết, nhân mã lúc đầu của Lục Thánh quy về dưới trước Lục Đạo Thống Lĩnh.
Miêu Nghị hít một hơi thật sâu, không ngờ người này dám làm một hành động lớn như vậy:
- Dương Khánh, một nhóm người khổng lồ như thế di dời đến Luyện Ngục Chi Địa, thực sự vô cùng khó khăn. Mặt khác ngươi có từng nghĩ đến việc này không, bồi dưỡng số lượng người lớn như vậy cực kỳ tiêu hao tài nguyện, e rằng Luyện Ngục Chi Địa không thể đáp ứng nổi, nếu làm không tốt sẽ dính rất nhiều sai lầm.
Dương Khánh:
- Đám tàn dư Lục Đạo kia bị bao vây ở Luyện Ngục Chi Địa đã vô cùng khổ cực, bỗng dưng bổ sung cho bọn hắn số lượng nhân mã lên đến hàng trăm triệu, bọn hắn chỉ có thể vui sướng mà thôi, càng làm đề cao tinh thần hăng hái của bọn hắn, hơn nữa ở bên trong Luyện Ngục Chi Địa có không ít tu sĩ cô độc, e rằng bọn họ đã sớm khó nhịn được lạnh lẽo, có nhiều nữ nhân đến như thế, giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, nến thủ lĩnh đám dư nghiệt kia dám từ chối cự tuyệt, thực sự là một sai lầm to lớn. Không chỉ thế vẫn còn một lợi ích khá lớn, giả sử phần lớn dư nghiệt Lục Đạo trong Luyện Ngục Chi Đại đều đã có vợ, chắc hẳn sẽ dễ dàng trấn an bọn hắn hơn nhiều. Một chuyện quan trọng hơn nữa là bộ phận kinh doanh của Lục Đạo đã tồn tại rất nhiều năm, phỏng chừng đã được khống chế cực kỳ nghiêm khắc, chúng ta đang ở thế yếu mà muốn nắm bọn họ ở trong tay thì thật là một ý tưởng hão huyền. cho dù bọn họ tỏ vẻ khuất phục ở mặt ngoài, nhưng trong lòng sẽ bất nhẫn không phục, dễ dàng để lại tai họa ngầm, nếu chung ta bỗng dưng nhét vào đó hơn trăm triệu người, do dù đám người đó muốn bền chắc như sắt thép cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Mà những người vừa di cư đến, ắt hẳn sẽ vô cùng lạ lẫm, do đó khó mà có thể quy phục đám người Lục Đạo kia, ít nhất, trong thời gian ngắn, dân di cư sẽ tín nhiệm chúng ta nhiều hơn, với tất cả những nhân tố thuận lợi như vậy sẽ thúc đẩy quá trình khống chế Lục Đạo trơn tru hơn nhiều. Còn chuyện tài nguyên tu luyện, chẳng phải đại nhân đang chi phối con đường vận chuyển tài nguyên vào Luyện Ngục Chi Địa sao? Ngoại bộ kinh doanh của nhóm Lục Đạo hoạt động đã lâu, tất nhiên sẽ tích góp được một số lượng tài phú khá lớn rồi, cũng nên cung cấp cho Luyện Ngục đi chứ, mặc dù không thể thỏa mãn nhu cầu của trăm triệu người, nhưng chắc chắn số lượng tài nguyên mà trăm triệu người đó thu được tại đây nhiều hơn tại tiểu thế giới, đủ để trấn an đám người đó, giúp bọn họ đề cao tu vi, bất cứ lúc nào cũng có thể dự bị, còn hơn là chen chúc sống tại tiểu thế giới tiêu phí tài nguyên, cũng có thể giúp đại nhân tiết kiệm không ít tài nguyên ở tiểu thế giới. Mặc khác, chúng ta cũng nên chế tạo một ít mâu thuẫn bên trong đám dư nghiệt Lục Đạo tại Luyện Ngục, dư nghiệt ngoại bộ chiếm dụng tài nguyên lâu dài còn sót lại năm đó, hưởng dụng không hết đám tài nguyện đó, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhu cầu tài nguyên cực lớn, tất nhiên sẽ làm cho đám nhân thủ ngoại bộ bắt đầu căng thẳng, nếu để lâu sẽ dẫn đến bất mãn càng lớn, bởi vì lợi ích của bọn hắn bị nắm giữ chặt chẽ, nếu cứ kéo dài tình trạng đó, mâu thuẫn tất nhiên sẽ phát sinh, tạo cơ hội cho chúng ta khống chế ngoại bộ nhân mã Lục Đạo. Vì thế ty chức thiết nghĩ rằng, cho dù cần phải di chuyển nhiều lần, chúng ta vẫn nên chuyển dời hầu như toàn bộ nhân viên đến Luyện Ngục Chi Địa, nếu không, nếu mặc cho ty chức đi đến đó thì ty chức không thể tìm được thủ hạ làm việc cố gắng trong thời gian ngắn, bởi vị thực ra chúng ta quá yếu, trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì mưu kế chẳng có tác dụng gì nhiều cả, chúng ta cũng không thể cứ để bọn họ tự giết lẫn nhau tiêu hao dần, đó chẳng phải điều chúng ta mong muốn, đại nhân, không lẽ đại nhân không muốn bồi dưỡng nhân lực giúp đỡ mình trong tương lai sao?