Thực sự rất bất ngờ, Miêu Nghị hoàn toàn không nghĩ đến khi hắn giao trọng trách lại cho Dương Khánh, hắn lại ném ra một kế hoạch đường dài, điều này khiến hắn vô cùng kinh sợ, hơn trăm triệu người nhét vào Luyện Ngục Chi Địa, sao không thể giật mình được?
Hắn cũng chẳng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao đưa người đến Luyện Ngục Chi Địa, chứ không phải Đại Thế Giới, về cơ bản thì người ở tiểu thế giới hoàn toàn không biết tình huống của hắn tại Đại Thế Giới, lại chẳng hề có tiếng gió nào lộ ra liên quan đến hắn, thanh danh của Miêu Nghị tại Luyện Ngục Chi Địa cũng chẳng có gì đáng nói, tại Đại Thế Giới, tên hắn là Ngưu Hữu Đức, huống chi bọn Vân Ngạo Thiên tiến hành khống chế bí mật, không để bọn họ tìm phiền phức gì.
Thế nhưng một kế hoạch vĩ đại to lớn như thế được ném ra, đã đủ khiến Miêu Nghị há miệng không biết phải nói gì cho phải.
Sau khi suy nghĩ sơ lược, dưới ánh nhìn chăm chú của Dương Khánh, hắn cân nhắc liên tục, phát hiện không có điều gì bất ổn, lại cảm thấy lời nói của Dương Khánh rất có lý, vì thế cuối cùng Miêu Nghị gật đầu, giọng nói thật trầm:
- Được! Làm theo lời ngươi nói đi, ta giao chuyện này cho người toàn quyền quản lý, nhanh chóng thiết lập kế hoạch di chuyển nhân viên trong thời gian ngắn đi.
Dương Khánh tưởng rằng hắn phải đắn đo thêm mấy ngày nữa mới đưa ra câu trả lời, không ngờ hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, phần tín nhiệm này làm lòng Dương Khánh vô cùng ấm áp, chắp tay nói:
- Ty chức nhất định dùng hết toàn bộ sức lực của mình, để không cô phụ tín nhiệm và kỳ vọng to lớn của đại nhân!
Miêu Nghị gật gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát mới nói tiếp:
- Còn có một việc nữa, ta chuẩn bị nạp tiểu đệ tử Nguyệt Dao của Mục Phàm Quân làm thiếp, ngươi thấy thế nào?
Mặc dù hơi xấu hổ khi nói ra những lời này, nhưng đã đến lúc này rồi, không nói cũng không được, hôi hận cũng đã muộn.
Dương Khánh hoàn toàn không hề bất ngờ về việc này, hắn bình tình đáp:
- Lúc trước phu nhân đã nói với ta rồi, ty chức có thể đảm bảo sẽ an ủi Vi Vi thật tốt.
Hắn cũng không muốn Miêu Nghị cứ nạp thiếp từ người này đến người kia, sẽ ảnh hưởng đến con gái hắn, nhưng hắn không có tư cách ngăn cản, dù sao Miêu Nghị đã đến tình trạng này, có nhiều thêm một người nữa thì cũng chẳng sao. Lúc trước khi con gái hắn muốn gả cho Miêu Nghị, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.
Dương Khánh không quá rõ ràng vì sao Miêu Nghị đột nhiên nạp Nguyệt Dao làm thiếp, chẳng lẽ do nhan sắc? Hắn cảm thấy thật vô nghĩa, với địa vị hiện tại của Miêu Nghị, chẳng lẽ không tìm được một nữ nhân nào xinh đẹp. Miêu Nghị đã từng kín đáo cứng rắn đưa cho hắn một mỹ nhân tuyệt sắc, mà lúc Vân Tri Thu tự ra mặt tìm hắn nói chuyện, hắn đã ý thức được Miêu Nghị không đơn giản là coi trọng nhan sắc của Nguyệt Dao. Trải qua nhiều năm tiếp xúc với nhau, hắn rất hiểu Vân Tri Thu, thời điểm cần đanh đá sẽ không bao giờ khách sáo, lúc cần mềm mỏng cũng sẽ không già mồm át lề phải, đắn đo đúng mực cực kỳ chuẩn xác, quản lý Miêu gia từ trong ra ngoài đến mức độ vô cùng dể bảo, ít nhất là đám thiếp thất trong nhà đều không dám cãi lời, ngay cả con gái Dương Khánh hắn cũng không có ngoại lệ. Một câu nói của Vân Tri Thu, cho dù Tần Vi Vi chạy gãy chân cũng không thốt ra một câu oán hận nào, theo hắn thấy, người dê dàng xúc động như Miêu Nghị tựa hồ có chút sợ vợ, dám để đám thiếp thất có bối cảnh giống nhau đưa cho Vân Tri Thu quản giáo cực kỳ thuận hòa, cho đến thời điểm này vẫn không thấy có mâu thuẫn gì công khai, nhân gian có câu gia hòa vạn sự hưng (gia đình hòa thuận, mọi chuyện đều thuận lợi trôi chảy), nói nghe thì dễ lắm, nhưng không phải người phụ nữ nào cũng có thể làm được như vậy, mà Vân Tri Thu lại chính là một trong số đó, nàng là một nữ nhân có thể tọa trấn hậu trạch, không bỏ mặc Miêu Nghị làm xằng làm bậy, vì thế nếu Vân Tri Thu không chấp nhận, Nguyệt Dao khó có thể nào vào cửa nhà Miêu gia. Hiện tại Vân Tri Thu tự ra mặt sắp xếp mọi chuyện, ắt hẳn có nguyên nhân nào đó bên trong.
Vân Tri Thu không nói, hắn cũng không thể lắm miệng. Nói đi cũng phải nói lại, người ta nói trước cho hắn biết một tiếng thì đã là đủ tôn trọng rồi, nếu không thì hắn cũng chẳng thể ngăn cản được.
- Phu nhân nói cho ngươi rồi à?
Miêu Nghị ngạc nhiên, không ngờ Vân Tri Thu đã âm thầm giúp hắn giải quyết chuyện Dương Khánh, hắn vẫn luôn lo lắng Dương Khánh không vui sẽ làm chậm trễ chuyện lớn, giờ thì tốt rồi, hắn chẳng cần hao phí thủ đoạn miệng lưỡi làm gì.
- Vâng!
Dương Khánh gật nhẹ đầu.
Hai người rời khỏi chánh đường, thấy Tần Vi Vi đang ngồi chơ bên ngoài, Dương Khánh thoáng liếc Tần Tịch ra hiệu với nàng. Tần Tịch hiểu rõ, đôi vợ chồng son cửu biệt thắng tôn hôn, không nên quấy rầy chuyện tốt của người ta, vì thế bọn họ tức thì chào Miêu Nghị rồi lui ra nhanh chóng.
Không còn người ngoài ở đây, Tân Vi Vi không cố kỵ gì nữa, nàng mừng rỡ nhảy vào trong ngực Miêu Nghị:
- Đại nhân, phu nhân dặn thiếp thân phải chăm sóc ngươi thật tốt trong khoảng thời gian này đó.
Trước ngực Miêu Nghị cảm nhận được hai ngọn núi kia đè ép ngày càng căng nẩy, Miêu Nghị khó có thể cự tuyệt tình cảm nồng nàn của giai nhân, hai tay chuyển động, cúi người ôm ngang Tần Vi Vi không hề do dự chút nào, đi nhanh đến tẩm cư.
- A!
Tần Vi Vi thét lên kinh hãi, hai tay vòng qua cổ hắn, cả hai đều là người từng trải, đương nhiên biết rõ chuyện tiếp theo là gì. Sự ngượng ngùng lấp đầy trong đáy mắt gần như tràn ra, mang theo tình cảm nồng hậu, đối mắt sáng trong không chớp lấy một lần nhìn hắn chăm chú, để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.
Quần áo bay tán loạn, trâm cài rơi khỏi tóc, mái tóc phủ lên bời vai, làm ẩn hiện xương quai xanh trắng nõn, nơi tư mật láng mịn không chút tì vết. cũng chẳng có lấy một sợi lông mao nào, cánh tay che hai ngọn núi phổng phao, bờ mông săn chắc nẩy nở, vẻ mặt xấu hổ động lòng người. Ánh mắt Miêu Nghị dò xét không hề có chút kiêng nể gì, thưởng thức tất cả cảnh xuân trước mặt, dường như Tần Vi Vi không chịu nổi cái nhìn đó, thân thể mềm mại đẩy đà hơn trước kia đã lạnh run, không biết phải làm sao, cuối cùng nhỏ giọng ai oán:
- Đại nhân…
Trong phòng bắt đầu truyền ra thanh âm khó có thể ức chế, Hồng Miên, Lục Liễu đang ở bên ngoài nhìn nhau, hé miệng cười trộm. Khi động tình càng lúc càng lớn, gương mặt cả hai đều hơi nóng lên, biết rõ Miêu Nghị vất vả lắm mới quay về một lần, thời gian này nên dành lại cho hai người kia.
Hắn cũng chẳng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao đưa người đến Luyện Ngục Chi Địa, chứ không phải Đại Thế Giới, về cơ bản thì người ở tiểu thế giới hoàn toàn không biết tình huống của hắn tại Đại Thế Giới, lại chẳng hề có tiếng gió nào lộ ra liên quan đến hắn, thanh danh của Miêu Nghị tại Luyện Ngục Chi Địa cũng chẳng có gì đáng nói, tại Đại Thế Giới, tên hắn là Ngưu Hữu Đức, huống chi bọn Vân Ngạo Thiên tiến hành khống chế bí mật, không để bọn họ tìm phiền phức gì.
Thế nhưng một kế hoạch vĩ đại to lớn như thế được ném ra, đã đủ khiến Miêu Nghị há miệng không biết phải nói gì cho phải.
Sau khi suy nghĩ sơ lược, dưới ánh nhìn chăm chú của Dương Khánh, hắn cân nhắc liên tục, phát hiện không có điều gì bất ổn, lại cảm thấy lời nói của Dương Khánh rất có lý, vì thế cuối cùng Miêu Nghị gật đầu, giọng nói thật trầm:
- Được! Làm theo lời ngươi nói đi, ta giao chuyện này cho người toàn quyền quản lý, nhanh chóng thiết lập kế hoạch di chuyển nhân viên trong thời gian ngắn đi.
Dương Khánh tưởng rằng hắn phải đắn đo thêm mấy ngày nữa mới đưa ra câu trả lời, không ngờ hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, phần tín nhiệm này làm lòng Dương Khánh vô cùng ấm áp, chắp tay nói:
- Ty chức nhất định dùng hết toàn bộ sức lực của mình, để không cô phụ tín nhiệm và kỳ vọng to lớn của đại nhân!
Miêu Nghị gật gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát mới nói tiếp:
- Còn có một việc nữa, ta chuẩn bị nạp tiểu đệ tử Nguyệt Dao của Mục Phàm Quân làm thiếp, ngươi thấy thế nào?
Mặc dù hơi xấu hổ khi nói ra những lời này, nhưng đã đến lúc này rồi, không nói cũng không được, hôi hận cũng đã muộn.
Dương Khánh hoàn toàn không hề bất ngờ về việc này, hắn bình tình đáp:
- Lúc trước phu nhân đã nói với ta rồi, ty chức có thể đảm bảo sẽ an ủi Vi Vi thật tốt.
Hắn cũng không muốn Miêu Nghị cứ nạp thiếp từ người này đến người kia, sẽ ảnh hưởng đến con gái hắn, nhưng hắn không có tư cách ngăn cản, dù sao Miêu Nghị đã đến tình trạng này, có nhiều thêm một người nữa thì cũng chẳng sao. Lúc trước khi con gái hắn muốn gả cho Miêu Nghị, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.
Dương Khánh không quá rõ ràng vì sao Miêu Nghị đột nhiên nạp Nguyệt Dao làm thiếp, chẳng lẽ do nhan sắc? Hắn cảm thấy thật vô nghĩa, với địa vị hiện tại của Miêu Nghị, chẳng lẽ không tìm được một nữ nhân nào xinh đẹp. Miêu Nghị đã từng kín đáo cứng rắn đưa cho hắn một mỹ nhân tuyệt sắc, mà lúc Vân Tri Thu tự ra mặt tìm hắn nói chuyện, hắn đã ý thức được Miêu Nghị không đơn giản là coi trọng nhan sắc của Nguyệt Dao. Trải qua nhiều năm tiếp xúc với nhau, hắn rất hiểu Vân Tri Thu, thời điểm cần đanh đá sẽ không bao giờ khách sáo, lúc cần mềm mỏng cũng sẽ không già mồm át lề phải, đắn đo đúng mực cực kỳ chuẩn xác, quản lý Miêu gia từ trong ra ngoài đến mức độ vô cùng dể bảo, ít nhất là đám thiếp thất trong nhà đều không dám cãi lời, ngay cả con gái Dương Khánh hắn cũng không có ngoại lệ. Một câu nói của Vân Tri Thu, cho dù Tần Vi Vi chạy gãy chân cũng không thốt ra một câu oán hận nào, theo hắn thấy, người dê dàng xúc động như Miêu Nghị tựa hồ có chút sợ vợ, dám để đám thiếp thất có bối cảnh giống nhau đưa cho Vân Tri Thu quản giáo cực kỳ thuận hòa, cho đến thời điểm này vẫn không thấy có mâu thuẫn gì công khai, nhân gian có câu gia hòa vạn sự hưng (gia đình hòa thuận, mọi chuyện đều thuận lợi trôi chảy), nói nghe thì dễ lắm, nhưng không phải người phụ nữ nào cũng có thể làm được như vậy, mà Vân Tri Thu lại chính là một trong số đó, nàng là một nữ nhân có thể tọa trấn hậu trạch, không bỏ mặc Miêu Nghị làm xằng làm bậy, vì thế nếu Vân Tri Thu không chấp nhận, Nguyệt Dao khó có thể nào vào cửa nhà Miêu gia. Hiện tại Vân Tri Thu tự ra mặt sắp xếp mọi chuyện, ắt hẳn có nguyên nhân nào đó bên trong.
Vân Tri Thu không nói, hắn cũng không thể lắm miệng. Nói đi cũng phải nói lại, người ta nói trước cho hắn biết một tiếng thì đã là đủ tôn trọng rồi, nếu không thì hắn cũng chẳng thể ngăn cản được.
- Phu nhân nói cho ngươi rồi à?
Miêu Nghị ngạc nhiên, không ngờ Vân Tri Thu đã âm thầm giúp hắn giải quyết chuyện Dương Khánh, hắn vẫn luôn lo lắng Dương Khánh không vui sẽ làm chậm trễ chuyện lớn, giờ thì tốt rồi, hắn chẳng cần hao phí thủ đoạn miệng lưỡi làm gì.
- Vâng!
Dương Khánh gật nhẹ đầu.
Hai người rời khỏi chánh đường, thấy Tần Vi Vi đang ngồi chơ bên ngoài, Dương Khánh thoáng liếc Tần Tịch ra hiệu với nàng. Tần Tịch hiểu rõ, đôi vợ chồng son cửu biệt thắng tôn hôn, không nên quấy rầy chuyện tốt của người ta, vì thế bọn họ tức thì chào Miêu Nghị rồi lui ra nhanh chóng.
Không còn người ngoài ở đây, Tân Vi Vi không cố kỵ gì nữa, nàng mừng rỡ nhảy vào trong ngực Miêu Nghị:
- Đại nhân, phu nhân dặn thiếp thân phải chăm sóc ngươi thật tốt trong khoảng thời gian này đó.
Trước ngực Miêu Nghị cảm nhận được hai ngọn núi kia đè ép ngày càng căng nẩy, Miêu Nghị khó có thể cự tuyệt tình cảm nồng nàn của giai nhân, hai tay chuyển động, cúi người ôm ngang Tần Vi Vi không hề do dự chút nào, đi nhanh đến tẩm cư.
- A!
Tần Vi Vi thét lên kinh hãi, hai tay vòng qua cổ hắn, cả hai đều là người từng trải, đương nhiên biết rõ chuyện tiếp theo là gì. Sự ngượng ngùng lấp đầy trong đáy mắt gần như tràn ra, mang theo tình cảm nồng hậu, đối mắt sáng trong không chớp lấy một lần nhìn hắn chăm chú, để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.
Quần áo bay tán loạn, trâm cài rơi khỏi tóc, mái tóc phủ lên bời vai, làm ẩn hiện xương quai xanh trắng nõn, nơi tư mật láng mịn không chút tì vết. cũng chẳng có lấy một sợi lông mao nào, cánh tay che hai ngọn núi phổng phao, bờ mông săn chắc nẩy nở, vẻ mặt xấu hổ động lòng người. Ánh mắt Miêu Nghị dò xét không hề có chút kiêng nể gì, thưởng thức tất cả cảnh xuân trước mặt, dường như Tần Vi Vi không chịu nổi cái nhìn đó, thân thể mềm mại đẩy đà hơn trước kia đã lạnh run, không biết phải làm sao, cuối cùng nhỏ giọng ai oán:
- Đại nhân…
Trong phòng bắt đầu truyền ra thanh âm khó có thể ức chế, Hồng Miên, Lục Liễu đang ở bên ngoài nhìn nhau, hé miệng cười trộm. Khi động tình càng lúc càng lớn, gương mặt cả hai đều hơi nóng lên, biết rõ Miêu Nghị vất vả lắm mới quay về một lần, thời gian này nên dành lại cho hai người kia.