Miêu Nghị cười ha ha, tiến lên nâng cánh tay Dương Khánh:
- Cúc cung tận tụy là đủ lắm rồi, không cần phải chết gì đâu, nếu ngươi chết thì ta ăn nói với Vi Vi thế nào đây.
Nỗi lòng Dương Khánh khó có thể kiểm soát được xúc động hiện giờ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn đối phương, trước kia đủ loại khổ cực, hiện tại hắn nếm trải được cảm giác khổ tận cam lai, hắn vừa nghĩ đến điều gì đó, thử hỏi:
- Công pháp này. Vi Vi…
Miêu Nghị gật đầu:
- Đương nhiên không thiếu phần của nàng ấy rồi, ta sẽ tự mình đưa cho nàng, vừa cưới người mới, nếu không trấn an người cũ cho tốt, e rằng nàng sẽ cáu kỉnh đó!
Hắn vừa dứt lời cười khổ.
Vẻ mặt Dương Khánh nghiêm túc nói:
- Nếu Vi Vi không thấu hiểu sự việc thế nào, ty chức sẽ nói với nàng một chút, đại nhân có địa vị hiện giờ thì chuyện nạp thiếp đã chẳng còn quan hệ gì đến chuyện người cũ người mới gì cả, mọi thứ đều phải vì lợi ích của mọi người.
Miêu Nghị cười gượng, ngoài miệng lại không nói gì hết, trong nội tâm thầm thì, hi vọng ngươi thực sự nghĩ thế, con gái của ngươi được ngươi dạy dỗ giống ngươi y như đúc.
Dương Khánh muốn cáo lui, Miêu Nghị vẫn mời hắn tạm thời ở lại, dặn dò người hầu đưa đám người Triệu Phi đến.
Hai vợ chồng Triệu Phi, Ô Mộng Lan và Tư Không Vô Úy, Đào Thanh Ly đều đến đây chúc mừng, nhưng vẫn chưa được bái kiến hắn một mình, vì thế cũng phải gặp mặt một chút. Trước mặt Dương Khánh, Miêu Nghị kể lại tình hình sẽ đi đến Đại Thế Giới, sau khi sắp xếp một nhóm người đi Đại Thế Giới làm bộ hạ dưới trướng Dương Khánh, mặc dù đã giao phó mọi việc cho Dương Khánh nhưng hắn chẳng thể buông bỏ mặc kệ, không giám sát bất kỳ điều gì được.
Đối với sự việc lần này, trong lòng bốn người đều không có ý nghĩ gì cả, chỉ có lòng xin chỉ giáo, không ngờ đã có sắp xếp trước, bọn họ đương nhiên biết Miêu Nghị có ý muốn giúp đỡ, nên hết sức mừng rỡ, trịnh trọng bái kiến Dương Khánh, xem hắn như cấp trên. Dương Khánh cũng không già mồm cài láo, ra lệnh cho bốn người sắp xếp công việc di chuyển nhân viên, riêng chuyện đi đến Đại Thế Giới, hắn sẽ có kế hoạch khác.
Bốn người nhận lệnh, cùng với Dương Khánh rời đi.
Miêu Nghị đứng trước cửa ra vào đưa mắt nhìn, trong lòng thầm than thở. Hắn không biết đưa bốn người đến Đại Thế Giới là việc tốt hay việc xấu, hoàn toàn không xác định được tương lai ra sao. Lúc hắn biết bốn người đến đây, hắn đã bắt đầu cân nhắc xem có nên để bọn họ ở lại tiểu thế giới hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm chuyện này trở nên quá mức đặc biệt. Không ít người hiểu rõ quan hệ tốt đẹp giữa hắn và bốn người kia, nếu họ không đi, e rằng sẽ gây ra ảnh hưởng sâu rộng, vì thế hắn chỉ có thể quyết định như vậy thôi.
- Đại ca, đã hết bận chưa?
Nguyệt Dao chậm rãi đi đến, mang theo thanh âm giòn giã.
Miêu Nghị quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một mỹ nhân nũng nịu thướt tha, mặt mày đẹp như tranh vẽ kim trâm sáng loáng cài lên búi tóc, thật sự vô cùng thanh tú. Cho dù trước đó hắn đã trông thấy cách ăn mặc theo kiểu phụ nhân của Nguyệt Dao, nhưng khi hắn nhìn thấy bất ngờ, trong lòng hoảng hốt xúc động, không thể tưởng được sự việc đã đi đến nước này rồi.
Thấy ánh mắt hắn nhìn mình đăm đăm, Nguyệt Dao không biết đang nghĩ đến điều gì, gương mặt đỏ lên, tỏ vẻ hơi ngượng ngùng gắt giọng:
- Cũng không phải ngươi chưa từng xem đâu.
- A...
Miêu Nghị lắc đầu cười khôổ, nói:
- Chẳng phải ngươi đang ở chỗ phu nhân sao?
Ý xấu hổ trên gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Dao càng đậm:
- Phu nhân có việc bận rồi.
Trên thực tế, sau khi đám người Vân Tri Thu trò chuyện với nhau được một lúc, Vân Tri Thu đã nói nàng là người mới, đây là lúc tình chàng ý thiếp, vì thế mới bảo nàng hầu hạ Miêu Nghị, sau này nếu đã trở về Đại Thế Giới sẽ không còn cơ hội tốt vậy đâu.
Miêu Nghị chỉ “à” lên một tiếng, sau đó hỏi tiếp:
- Có chuyện gì?
Nguyệt Dao:
mắng nàng ấy.
Miêu Nghị quá hiểu rõ tính tình của Vân Nhược Song là như thế nào, đúng lúc này, Lan Hầu và Trương Thiên Tiếu đang dắt tay nhau đến. Hắn đành phải nói với Nguyệt Dao:
- Ngươi đi về trước nghĩ ngơi đi, ta vẫn còn một số việc cần làm.
Nguyệt Dao gật gật đầu:
- Vậy ta về trước chờ ngươi.
Giọng nói đã dịu dàng hơn xưa rất nhiều hành bán lễ với hắn rồi mới lui ra.
Miêu Nghị nhìn tình cảnh này mà đau răng, hình tượng lúc này có chút nào giống với lão tam trước kia luôn ăn nói bạt mạng chẳng thèm che đậy đâu. Thích ứng thật nhanh với biến hóa thân phận nhỉ, nhưng hắn vẫn chưa thích ứng kịp.
- Thánh Chủ!
Lan Hầu và Trương Thiên Tiếu hành lễ, người trước vẫn ăn mặc chỉnh tề áo mũ khí phái Vương giả, người sau thì hở hang như ngày nào.
Miêu Nghị bảo hai người đi vào nói chuyện tiếp. Hắn thông báo trước cho hai người bọn họ cần phải chuẩn bị sẵn sàng, bởi khi đến Đại Thế Giới, hắn có sắp xếp khá đặc biệt dành cho hai người.
Sau khi nói xong, Miêu Nghị chỉ chỉ Trương Thiên Tiếu, nói:
- Cách ăn mặc của ngươi thực sự gây chú ý quá nhiều, sau khi đến Đại Thế Giới cần phải tiết chế lại, nếu không sẽ gây ra phiền phức cho mọi người. Một khi tới đó, phu nhân sẽ gặp bọn ngươi nó rõ những chuyện cần làm là gì.
- Vâng!
Trương Thiên Tiếu đã quen thuộc với trang phục như thế này, nhưng vẫn đồng ý mặc dù không quá tình nguyện.
Qua mấy lượt người đến kẻ đi trời đã sẫm tối, Miêu Nghị chuẩn bị rời khỏi nhưng người hầu đột nhiên đến báo, nói muội muội của hắn đã đến.
Muội muội? Miêu Nghị sững sờ, sau đó phản ứng lại kịp, nhớ tới người đó là ai, hắn phất tay cho người mời đến.
Thật không nằm ngoài dự đoán, người đó không phải ai khác chính là Văn Phương. Vị muội muội hờ kia đang mặc trên người bộ váy màu phấn đang bước nhanh đến. Vừa nhìn thấy Văn Phương, Miêu Nghị không nhịn được phải cười ra tiếng, cô gái này lúc nào cũng có bộ dạng phấn chấn tinh thần, mặc dù vẻ non nớt đã bớt đi rất nhiều, trưởng thành lên không ít, đã bắt đầu có dáng vẻ thùy mị của một phụ nhân.
- Đại ca!
Văn Phương vốn luôn tự nhiên như người nhà, vì thế nàng gọi to vô cùng thân mật, làm người hầu đang đi lại quanh sân phải nhìn ngó.
Miêu Nghị cũng không giữ lễ tiết quá nhiều với nàng, hắn bước xuống bậc thềm, phất tay bảo người hầu trong vườn lui hết đi, sau đó kề vai cùng Văn Phương đi vào nghe nàng liên tục chúc mừng hôn sự vừa rồi, Miêu Nghị cười nói:
- Nghe nói ngươi đã lập gia đình rồi à?
Vân Tri Thu kể lại cho hắn nghe chuyện này sau khi hắn trở về từ Hoang Cổ Tử Địa, Vân Tri Thu đã gọi Tần Vi Vi đi đến chúc mừng, người lấy nàng cũng không phải ai xa lạ, cũng là người quen cũ của Miêu Nghị, đó chính là La Bình Tiên Quốc Thương Hội kia, Miêu Nghị đã từng giao dịch cùng hắn mấy lần. Lúc vừa mới biết việc này, Miêu Nghị hơi bất ngờ, không nghĩ tới chuyện Văn Phương sẽ cùng một chỗ với La Bình.
- Cúc cung tận tụy là đủ lắm rồi, không cần phải chết gì đâu, nếu ngươi chết thì ta ăn nói với Vi Vi thế nào đây.
Nỗi lòng Dương Khánh khó có thể kiểm soát được xúc động hiện giờ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn đối phương, trước kia đủ loại khổ cực, hiện tại hắn nếm trải được cảm giác khổ tận cam lai, hắn vừa nghĩ đến điều gì đó, thử hỏi:
- Công pháp này. Vi Vi…
Miêu Nghị gật đầu:
- Đương nhiên không thiếu phần của nàng ấy rồi, ta sẽ tự mình đưa cho nàng, vừa cưới người mới, nếu không trấn an người cũ cho tốt, e rằng nàng sẽ cáu kỉnh đó!
Hắn vừa dứt lời cười khổ.
Vẻ mặt Dương Khánh nghiêm túc nói:
- Nếu Vi Vi không thấu hiểu sự việc thế nào, ty chức sẽ nói với nàng một chút, đại nhân có địa vị hiện giờ thì chuyện nạp thiếp đã chẳng còn quan hệ gì đến chuyện người cũ người mới gì cả, mọi thứ đều phải vì lợi ích của mọi người.
Miêu Nghị cười gượng, ngoài miệng lại không nói gì hết, trong nội tâm thầm thì, hi vọng ngươi thực sự nghĩ thế, con gái của ngươi được ngươi dạy dỗ giống ngươi y như đúc.
Dương Khánh muốn cáo lui, Miêu Nghị vẫn mời hắn tạm thời ở lại, dặn dò người hầu đưa đám người Triệu Phi đến.
Hai vợ chồng Triệu Phi, Ô Mộng Lan và Tư Không Vô Úy, Đào Thanh Ly đều đến đây chúc mừng, nhưng vẫn chưa được bái kiến hắn một mình, vì thế cũng phải gặp mặt một chút. Trước mặt Dương Khánh, Miêu Nghị kể lại tình hình sẽ đi đến Đại Thế Giới, sau khi sắp xếp một nhóm người đi Đại Thế Giới làm bộ hạ dưới trướng Dương Khánh, mặc dù đã giao phó mọi việc cho Dương Khánh nhưng hắn chẳng thể buông bỏ mặc kệ, không giám sát bất kỳ điều gì được.
Đối với sự việc lần này, trong lòng bốn người đều không có ý nghĩ gì cả, chỉ có lòng xin chỉ giáo, không ngờ đã có sắp xếp trước, bọn họ đương nhiên biết Miêu Nghị có ý muốn giúp đỡ, nên hết sức mừng rỡ, trịnh trọng bái kiến Dương Khánh, xem hắn như cấp trên. Dương Khánh cũng không già mồm cài láo, ra lệnh cho bốn người sắp xếp công việc di chuyển nhân viên, riêng chuyện đi đến Đại Thế Giới, hắn sẽ có kế hoạch khác.
Bốn người nhận lệnh, cùng với Dương Khánh rời đi.
Miêu Nghị đứng trước cửa ra vào đưa mắt nhìn, trong lòng thầm than thở. Hắn không biết đưa bốn người đến Đại Thế Giới là việc tốt hay việc xấu, hoàn toàn không xác định được tương lai ra sao. Lúc hắn biết bốn người đến đây, hắn đã bắt đầu cân nhắc xem có nên để bọn họ ở lại tiểu thế giới hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm chuyện này trở nên quá mức đặc biệt. Không ít người hiểu rõ quan hệ tốt đẹp giữa hắn và bốn người kia, nếu họ không đi, e rằng sẽ gây ra ảnh hưởng sâu rộng, vì thế hắn chỉ có thể quyết định như vậy thôi.
- Đại ca, đã hết bận chưa?
Nguyệt Dao chậm rãi đi đến, mang theo thanh âm giòn giã.
Miêu Nghị quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một mỹ nhân nũng nịu thướt tha, mặt mày đẹp như tranh vẽ kim trâm sáng loáng cài lên búi tóc, thật sự vô cùng thanh tú. Cho dù trước đó hắn đã trông thấy cách ăn mặc theo kiểu phụ nhân của Nguyệt Dao, nhưng khi hắn nhìn thấy bất ngờ, trong lòng hoảng hốt xúc động, không thể tưởng được sự việc đã đi đến nước này rồi.
Thấy ánh mắt hắn nhìn mình đăm đăm, Nguyệt Dao không biết đang nghĩ đến điều gì, gương mặt đỏ lên, tỏ vẻ hơi ngượng ngùng gắt giọng:
- Cũng không phải ngươi chưa từng xem đâu.
- A...
Miêu Nghị lắc đầu cười khôổ, nói:
- Chẳng phải ngươi đang ở chỗ phu nhân sao?
Ý xấu hổ trên gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Dao càng đậm:
- Phu nhân có việc bận rồi.
Trên thực tế, sau khi đám người Vân Tri Thu trò chuyện với nhau được một lúc, Vân Tri Thu đã nói nàng là người mới, đây là lúc tình chàng ý thiếp, vì thế mới bảo nàng hầu hạ Miêu Nghị, sau này nếu đã trở về Đại Thế Giới sẽ không còn cơ hội tốt vậy đâu.
Miêu Nghị chỉ “à” lên một tiếng, sau đó hỏi tiếp:
- Có chuyện gì?
Nguyệt Dao:
mắng nàng ấy.
Miêu Nghị quá hiểu rõ tính tình của Vân Nhược Song là như thế nào, đúng lúc này, Lan Hầu và Trương Thiên Tiếu đang dắt tay nhau đến. Hắn đành phải nói với Nguyệt Dao:
- Ngươi đi về trước nghĩ ngơi đi, ta vẫn còn một số việc cần làm.
Nguyệt Dao gật gật đầu:
- Vậy ta về trước chờ ngươi.
Giọng nói đã dịu dàng hơn xưa rất nhiều hành bán lễ với hắn rồi mới lui ra.
Miêu Nghị nhìn tình cảnh này mà đau răng, hình tượng lúc này có chút nào giống với lão tam trước kia luôn ăn nói bạt mạng chẳng thèm che đậy đâu. Thích ứng thật nhanh với biến hóa thân phận nhỉ, nhưng hắn vẫn chưa thích ứng kịp.
- Thánh Chủ!
Lan Hầu và Trương Thiên Tiếu hành lễ, người trước vẫn ăn mặc chỉnh tề áo mũ khí phái Vương giả, người sau thì hở hang như ngày nào.
Miêu Nghị bảo hai người đi vào nói chuyện tiếp. Hắn thông báo trước cho hai người bọn họ cần phải chuẩn bị sẵn sàng, bởi khi đến Đại Thế Giới, hắn có sắp xếp khá đặc biệt dành cho hai người.
Sau khi nói xong, Miêu Nghị chỉ chỉ Trương Thiên Tiếu, nói:
- Cách ăn mặc của ngươi thực sự gây chú ý quá nhiều, sau khi đến Đại Thế Giới cần phải tiết chế lại, nếu không sẽ gây ra phiền phức cho mọi người. Một khi tới đó, phu nhân sẽ gặp bọn ngươi nó rõ những chuyện cần làm là gì.
- Vâng!
Trương Thiên Tiếu đã quen thuộc với trang phục như thế này, nhưng vẫn đồng ý mặc dù không quá tình nguyện.
Qua mấy lượt người đến kẻ đi trời đã sẫm tối, Miêu Nghị chuẩn bị rời khỏi nhưng người hầu đột nhiên đến báo, nói muội muội của hắn đã đến.
Muội muội? Miêu Nghị sững sờ, sau đó phản ứng lại kịp, nhớ tới người đó là ai, hắn phất tay cho người mời đến.
Thật không nằm ngoài dự đoán, người đó không phải ai khác chính là Văn Phương. Vị muội muội hờ kia đang mặc trên người bộ váy màu phấn đang bước nhanh đến. Vừa nhìn thấy Văn Phương, Miêu Nghị không nhịn được phải cười ra tiếng, cô gái này lúc nào cũng có bộ dạng phấn chấn tinh thần, mặc dù vẻ non nớt đã bớt đi rất nhiều, trưởng thành lên không ít, đã bắt đầu có dáng vẻ thùy mị của một phụ nhân.
- Đại ca!
Văn Phương vốn luôn tự nhiên như người nhà, vì thế nàng gọi to vô cùng thân mật, làm người hầu đang đi lại quanh sân phải nhìn ngó.
Miêu Nghị cũng không giữ lễ tiết quá nhiều với nàng, hắn bước xuống bậc thềm, phất tay bảo người hầu trong vườn lui hết đi, sau đó kề vai cùng Văn Phương đi vào nghe nàng liên tục chúc mừng hôn sự vừa rồi, Miêu Nghị cười nói:
- Nghe nói ngươi đã lập gia đình rồi à?
Vân Tri Thu kể lại cho hắn nghe chuyện này sau khi hắn trở về từ Hoang Cổ Tử Địa, Vân Tri Thu đã gọi Tần Vi Vi đi đến chúc mừng, người lấy nàng cũng không phải ai xa lạ, cũng là người quen cũ của Miêu Nghị, đó chính là La Bình Tiên Quốc Thương Hội kia, Miêu Nghị đã từng giao dịch cùng hắn mấy lần. Lúc vừa mới biết việc này, Miêu Nghị hơi bất ngờ, không nghĩ tới chuyện Văn Phương sẽ cùng một chỗ với La Bình.