- Tiểu muội lập gia đình, đại ca lại không đưa gả, có ai làm đại ca mà vậy không?
Văn Phương lên tiếng oán giận. Miêu Nghị hơi lúng túng nói:
- Xấu hổ quá, lúc đó ta thực sự có việc gấp không thể đi đâu được.
Khi đó hắn còn bị nhốt ở Hoang Cổ Tử Địa, hắn có muốn thoát ra cũng không được.
Ai ngờ Văn Phương lại phì cười ra tiếng:
- Muội nói giỡn đó. Đây là chuyện ba trăm năm trước.
Miêu Nghị hỏi lại một câu quan tâm thích hợp:
- La Binh đối xử tốt với ngươi chứ?
Văn Phương:
- Cuộc sống vẫn ổn, nhưng tính tình đàn ông thì không tránh được, hắn cũng có ý định nạp thiếp, nhưng dựa vào hào quang của đại ca, giúp tiểu muội đây cáo mượn oai hùm một chút, ba chồng mẹ chồng cũng kiên quyết không đồng ý La Bình nạp thiếp. Nói tóm lại, hắn đối xử với ta không tệ, năm đó tiểu muội không chọn lầm người mà. Còn chuyện hắn muốn đi ra ngoại tình bên ngoài, chỉ cần không xúc phạm vào giới hạn của ta, ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao ta có muốn quản cũng không quản được, hắn không trêu chọc người ta, nhưng rất nhiều con hồ ly tinh chủ động dán lên người hắn, phỏng chừng người đàn ông nào cũng không thể nhịn được, phải không hả đại ca?
Nàng nhìn thẳng vào tình hình thực tế mà nói, nhờ ý vào tầng quan hệ với Miêu Nghị, nên cuộc sống sau hôn nhân của Văn Phương không quá kém, La Bình có điều kiện, tất nhiên hấp dẫn nữ nhân không ít.
Người đàn ông của ngươi hái hoa ngắt cỏ thì liên quan gì đến ta chứ, hỏi ta làm gì? Trong lòng Miêu Nghị nói thầm, nhưng vẫn hơi chột dạ sờ sờ cái mũi, hắn gật đầu mỉm cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Văn Phương đột nhiên cười hì hì:
- Hiện tại đối xử với ta cũng không tệ lắm, nhưng ai biết trước được tương lai đâu, chuyện tình Đại Thế Giới náo động đến mức gió thổi mây phun, người một nhà đều trông nhờ vào quan hệ giữa ta và đại ca để kiếm một con đường sáng, nếu muộn làm bọn họ thất vọng, cuộc sống của tiểu muội sau này sẽ không dễ chịu đâu, đại ca sẽ không mặc kệ tiểu muội chứ? Nếu thật như thế, cuộc đời này của tuổi muội phải dám dính lấy ngươi rồi, đánh chết cũng không đi đâu.
Miêu Nghị cười ha ha, nhìn vào tầng quan hệ giữa hắn và nàng, người La gia không dám làm khó nàng, phỏng chừng còn phải nhìn sắc mặt nàng ấy chứ, nhưng ngoài miệng nàng vẫn nói như vậy mà thôi.
- Dương Khánh đang cai quản việc bên Đại Thế Giới, ngươi cứ đi tìm Dương Khánh đi xem hắn sắp xếp thế nào, cứ nói đây là ý của ta là được.
Có lời này của hắn thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi. Văn Phương cực kỳ vui vẻ nói:
- Chỉ có đại ca là yêu thương tiểu muội thôi!
Nàng lôi kéo cánh tay Miêu Nghị vung vung lên, vẻ mặt sung sướng mừng rỡ, miệng thốt ra từng tiếng hoan hô, giống như hai người là huynh muội ruột thịt.
Miêu Nghị cũng không kháng cự, trong lòng hơi ấm áp, tùy ý nàng làm gì thì làm.
Đối với nữ nhân này, nói như thế nào nhi, tóm lại Miêu Nghị khá yêu thích tán thưởng, kiên cường, tự lập lại rất nỗ lực, hắn hiểu rõ nữ nhân này muốn mượn dùng quan hệ với bản thân, nhưng hắn biết Văn Phương sẽ biết chừng mực, vì thế hắn mới không để ý đến những hành động của nàng, cũng sẽ đồng ý giúp đỡ nàng có được cái nàng muốn. Dù sao quan hệ của hai người hoàn toàn chính xác là “huynh muội”, tuy lúc trước không phải là mong muốn của hắn, lại thêm nàng nắm bắt cơ hội cực nhanh, cũng không phải nàng ăn may, mà bản thân Văn Phương đã nỗ lực thật nhiều mà đường đường chính chính có được, không hề dùng lối tắt đường ngang nào, làm việc có đạo lý đường hoàng, điều đó khiến Miêu Nghị tán thành, một người phụ nữ làm được như thế vô cùng không dễ chút nào.
- Đúng rồi, nếu La Bình đã cưới ngươi, vì sao hắn không đi cùng ngươi?
Miêu Nghị đột nhiên nhớ tới, liền hỏi nàng:
Vừa nói đến điều này, Văn Phương cười khổ, nàng lắc đầu nói:
- Ta đã kéo hắn cùng đi với ta, nhưng có lẽ hắn nghĩ hắn đang trèo cao quá mức, nên không có mặt mũi nào đến đây, phỏng chừng địa vị hiện tại của đại ca mang đến áp lực quá lớn cho hắn, không hiểu sao hắn đã làm việc tại Thương Hội quá nhiều năm, chắc chắn hắn được rèn luyện rất nhiều, vậy mà không có mặt mũi nào đến gặp đại ca. Mà thôi, một chút tự tôn đó cũng không phải là chuyện xấu gì, mỗi người đều có một điểm giới hạn, chẳng sợ tương lai hắn sẽ cư xử quá đáng với ta.
- Ha ha, ngươi thực sự rất cởi mở đó!
Miêu Nghị cười ra tiếng, phát hiện nữ nhân này là một người làm việc cẩn trọng, không hề khoe khoang rùm beng, không giống như hắn, chỉ biết đâm đầu vào nguy hiểm.
Trên đường đi, hai người trò chuyện với nhau câu được câu mất, thỉnh thoảng hai mắt Văn Phương có hơi khác thường nhìn thoáng qua Miêu Nghị, trong lòng vô cùng xúc động bùi ngùi, chẳng ngờ một nhân vật nhỏ nhoi năm đó đã đi đến địa vị ngày hôm nay. Nói thật, không phải nàng chưa từng có tình cảm với Miêu Nghị, nhưng địa vị song phương càng ngày càng xa hơn nữa Miêu Nghị hoàn toàn chẳng có tình ý gì với nàng, vả lại nàng cũng có tự tôn của riêng mình, nàng đối mặt với sự thật là nàng thích hắn, nhưng nàng vẫn quyết định gả cho La Bình, còn hơn là theo đuổi một người không thương mình, có một vài người trong cuộc đời nàng chỉ có thể nhìn từ xa xa mà thôi.
Mãi đến khi bầu trời đã tối hẳn, Văn Phương chủ động mở miệng từ biệt, nàng không thể ở qua đêm tại Vô Lượng Thiên, dù sao bây giờ nàng cũng đã lập gia đình, phải chú ý đến danh dự.
Những ngày kế tiếp, Dương Khánh thúc giục thi triển kế hoạch đã đề ra, toàn bộ giới tu hành trong tiểu thế giới cực kỳ náo nhiệt, phần đông các tu sĩ từ các quốc gia đều bắt đầu tập kết đến địa điểm đã quy định, bọn họ bắt đầu hỏi thăm tình hình, tất cả các Lộ Quân Sứ đều sắp xếp người đến dán thông cáo, giải thích nhiều lần, cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.
Sau khi xác định được mục đích khởi hành của đội ngũ chính thức, môn phái và tán tu đều nhanh chóng trở về thu gom, sửa sang tài nguyên của bản thân, mang theo toàn bộ gia sản của mình.
Sau đó rất nhanh, dựa theo kế hoạch của Dương Khánh, các tu sĩ từ các nơi của tiểu thế giới, nhân mà từ các quốc gia đồng loạt tiến đến tập hợp tại xung quanh chân núi Vô Lượng Thiên, hình ảnh vô cùng đồ sộ rộng lớn, mặc dù đã là ban đêm, nhưng từng đốm lửa chiếu sáng rực cả một vùng, nếu phóng tầm mắt nhìn bao quát, tựa như hàng nghìn vì sao lấp lánh trên bầu trời đen.
Văn Phương lên tiếng oán giận. Miêu Nghị hơi lúng túng nói:
- Xấu hổ quá, lúc đó ta thực sự có việc gấp không thể đi đâu được.
Khi đó hắn còn bị nhốt ở Hoang Cổ Tử Địa, hắn có muốn thoát ra cũng không được.
Ai ngờ Văn Phương lại phì cười ra tiếng:
- Muội nói giỡn đó. Đây là chuyện ba trăm năm trước.
Miêu Nghị hỏi lại một câu quan tâm thích hợp:
- La Binh đối xử tốt với ngươi chứ?
Văn Phương:
- Cuộc sống vẫn ổn, nhưng tính tình đàn ông thì không tránh được, hắn cũng có ý định nạp thiếp, nhưng dựa vào hào quang của đại ca, giúp tiểu muội đây cáo mượn oai hùm một chút, ba chồng mẹ chồng cũng kiên quyết không đồng ý La Bình nạp thiếp. Nói tóm lại, hắn đối xử với ta không tệ, năm đó tiểu muội không chọn lầm người mà. Còn chuyện hắn muốn đi ra ngoại tình bên ngoài, chỉ cần không xúc phạm vào giới hạn của ta, ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao ta có muốn quản cũng không quản được, hắn không trêu chọc người ta, nhưng rất nhiều con hồ ly tinh chủ động dán lên người hắn, phỏng chừng người đàn ông nào cũng không thể nhịn được, phải không hả đại ca?
Nàng nhìn thẳng vào tình hình thực tế mà nói, nhờ ý vào tầng quan hệ với Miêu Nghị, nên cuộc sống sau hôn nhân của Văn Phương không quá kém, La Bình có điều kiện, tất nhiên hấp dẫn nữ nhân không ít.
Người đàn ông của ngươi hái hoa ngắt cỏ thì liên quan gì đến ta chứ, hỏi ta làm gì? Trong lòng Miêu Nghị nói thầm, nhưng vẫn hơi chột dạ sờ sờ cái mũi, hắn gật đầu mỉm cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Văn Phương đột nhiên cười hì hì:
- Hiện tại đối xử với ta cũng không tệ lắm, nhưng ai biết trước được tương lai đâu, chuyện tình Đại Thế Giới náo động đến mức gió thổi mây phun, người một nhà đều trông nhờ vào quan hệ giữa ta và đại ca để kiếm một con đường sáng, nếu muộn làm bọn họ thất vọng, cuộc sống của tiểu muội sau này sẽ không dễ chịu đâu, đại ca sẽ không mặc kệ tiểu muội chứ? Nếu thật như thế, cuộc đời này của tuổi muội phải dám dính lấy ngươi rồi, đánh chết cũng không đi đâu.
Miêu Nghị cười ha ha, nhìn vào tầng quan hệ giữa hắn và nàng, người La gia không dám làm khó nàng, phỏng chừng còn phải nhìn sắc mặt nàng ấy chứ, nhưng ngoài miệng nàng vẫn nói như vậy mà thôi.
- Dương Khánh đang cai quản việc bên Đại Thế Giới, ngươi cứ đi tìm Dương Khánh đi xem hắn sắp xếp thế nào, cứ nói đây là ý của ta là được.
Có lời này của hắn thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi. Văn Phương cực kỳ vui vẻ nói:
- Chỉ có đại ca là yêu thương tiểu muội thôi!
Nàng lôi kéo cánh tay Miêu Nghị vung vung lên, vẻ mặt sung sướng mừng rỡ, miệng thốt ra từng tiếng hoan hô, giống như hai người là huynh muội ruột thịt.
Miêu Nghị cũng không kháng cự, trong lòng hơi ấm áp, tùy ý nàng làm gì thì làm.
Đối với nữ nhân này, nói như thế nào nhi, tóm lại Miêu Nghị khá yêu thích tán thưởng, kiên cường, tự lập lại rất nỗ lực, hắn hiểu rõ nữ nhân này muốn mượn dùng quan hệ với bản thân, nhưng hắn biết Văn Phương sẽ biết chừng mực, vì thế hắn mới không để ý đến những hành động của nàng, cũng sẽ đồng ý giúp đỡ nàng có được cái nàng muốn. Dù sao quan hệ của hai người hoàn toàn chính xác là “huynh muội”, tuy lúc trước không phải là mong muốn của hắn, lại thêm nàng nắm bắt cơ hội cực nhanh, cũng không phải nàng ăn may, mà bản thân Văn Phương đã nỗ lực thật nhiều mà đường đường chính chính có được, không hề dùng lối tắt đường ngang nào, làm việc có đạo lý đường hoàng, điều đó khiến Miêu Nghị tán thành, một người phụ nữ làm được như thế vô cùng không dễ chút nào.
- Đúng rồi, nếu La Bình đã cưới ngươi, vì sao hắn không đi cùng ngươi?
Miêu Nghị đột nhiên nhớ tới, liền hỏi nàng:
Vừa nói đến điều này, Văn Phương cười khổ, nàng lắc đầu nói:
- Ta đã kéo hắn cùng đi với ta, nhưng có lẽ hắn nghĩ hắn đang trèo cao quá mức, nên không có mặt mũi nào đến đây, phỏng chừng địa vị hiện tại của đại ca mang đến áp lực quá lớn cho hắn, không hiểu sao hắn đã làm việc tại Thương Hội quá nhiều năm, chắc chắn hắn được rèn luyện rất nhiều, vậy mà không có mặt mũi nào đến gặp đại ca. Mà thôi, một chút tự tôn đó cũng không phải là chuyện xấu gì, mỗi người đều có một điểm giới hạn, chẳng sợ tương lai hắn sẽ cư xử quá đáng với ta.
- Ha ha, ngươi thực sự rất cởi mở đó!
Miêu Nghị cười ra tiếng, phát hiện nữ nhân này là một người làm việc cẩn trọng, không hề khoe khoang rùm beng, không giống như hắn, chỉ biết đâm đầu vào nguy hiểm.
Trên đường đi, hai người trò chuyện với nhau câu được câu mất, thỉnh thoảng hai mắt Văn Phương có hơi khác thường nhìn thoáng qua Miêu Nghị, trong lòng vô cùng xúc động bùi ngùi, chẳng ngờ một nhân vật nhỏ nhoi năm đó đã đi đến địa vị ngày hôm nay. Nói thật, không phải nàng chưa từng có tình cảm với Miêu Nghị, nhưng địa vị song phương càng ngày càng xa hơn nữa Miêu Nghị hoàn toàn chẳng có tình ý gì với nàng, vả lại nàng cũng có tự tôn của riêng mình, nàng đối mặt với sự thật là nàng thích hắn, nhưng nàng vẫn quyết định gả cho La Bình, còn hơn là theo đuổi một người không thương mình, có một vài người trong cuộc đời nàng chỉ có thể nhìn từ xa xa mà thôi.
Mãi đến khi bầu trời đã tối hẳn, Văn Phương chủ động mở miệng từ biệt, nàng không thể ở qua đêm tại Vô Lượng Thiên, dù sao bây giờ nàng cũng đã lập gia đình, phải chú ý đến danh dự.
Những ngày kế tiếp, Dương Khánh thúc giục thi triển kế hoạch đã đề ra, toàn bộ giới tu hành trong tiểu thế giới cực kỳ náo nhiệt, phần đông các tu sĩ từ các quốc gia đều bắt đầu tập kết đến địa điểm đã quy định, bọn họ bắt đầu hỏi thăm tình hình, tất cả các Lộ Quân Sứ đều sắp xếp người đến dán thông cáo, giải thích nhiều lần, cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.
Sau khi xác định được mục đích khởi hành của đội ngũ chính thức, môn phái và tán tu đều nhanh chóng trở về thu gom, sửa sang tài nguyên của bản thân, mang theo toàn bộ gia sản của mình.
Sau đó rất nhanh, dựa theo kế hoạch của Dương Khánh, các tu sĩ từ các nơi của tiểu thế giới, nhân mà từ các quốc gia đồng loạt tiến đến tập hợp tại xung quanh chân núi Vô Lượng Thiên, hình ảnh vô cùng đồ sộ rộng lớn, mặc dù đã là ban đêm, nhưng từng đốm lửa chiếu sáng rực cả một vùng, nếu phóng tầm mắt nhìn bao quát, tựa như hàng nghìn vì sao lấp lánh trên bầu trời đen.