Hồng Cân minh? Minh chủ? Ô Mộng Lan đứng trên thuyền nhìn mấy trăm kỵ sĩ chạy như điên ra tương trợ, vô cùng kinh ngạc, Miêu Nghị là Minh chủ những người này sao!?
Nàng có hơi hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, cần phải biết những người này là nhân mã đến từ mười cung các nơi Thìn lộ, Miêu Nghị vung cánh tay hô lên có thể làm cho các đạo nhân mã mười cung ra sức giúp hắn sao?
Đây cũng không phải là khoa trương, mà mắt thấy là thật, đích xác là Miêu Nghị vừa vung cánh tay hô lên, lập tức mấy trăm kỵ sĩ mười cung xông ra tương trợ.
Đây không phải là Trấn Hải sơn, cũng không phải tu sĩ thông thường, cơ hồ toàn là tu sĩ cảnh giới Thanh Liên, Miêu Nghị vung cánh tay hô lên bọn họ lạikhông chút do dự xông ra giúp.
Chỉ thấy vật cỡi Miêu Nghị đang chạy nhanh đột nhiên nhấc vó trước lên, cát đá tung bay, dừng lại khẩn cấp, đè xuống vó trước, xoay người đối mặt địch nhân xông tới, Nghịch Lân thương vung lên phát ra tiếng long ngâm ong ong, nhắm thẳng vào bọn Vương Thiên Luân, trầm giọng quát:
- Giết!
Giết! hơn bốn trăm kỵ sĩ sau lưng chạy chồm mà đến hưởng ứng rung trời, tinh thần bốc cao, khiến cho người xem cuộc chiến nhiệt huyết sôi trào.
Bị khí thế xung phong ầm ầm lây nhiễm, tựa hồ Hắc Thán cực kỳ thích không khí xung phong hãm trận chém giết loại này, trong tròng mắt lóe lên vẻ hưng phấn, lắc đầu vẫy đuôi, bốn vó gấp gáp bất an đạp đạp. Nhưng Miêu Nghị lại áp chế nó, ngồi vững vàng trên lưng nó, sắc mặt trầm lãnh, Nghịch Lân thương trong tay bất động, thương chỉ phía trước không hề động.
Chuyện hắn muốn làm chẳng qua là đoàn kết những người sau lưng này lại, hắn đã làm được.
Sau lưng hơn bốn trăm kỵ sĩ hô giết như thủy triều xông tới, gặp đứng Miêu Nghị vững vàng bất động nhanh chóng tách ra hai bên xông ra, sau đó lại hội hợp, khí thế như nước thủy triều cuốn tới, khăn đỏ trên cánh tay mọi người bay lất phất.
Miêu Nghị nghe được sau lưng có một người vật cỡi lạc đàn, không theo đám đông xông tới, hơi có vẻ cảnh giác quay đầu nhìn lại, thuận tay quay thương chỉ ngược lại. Chỉ thấy Thích Tú Hồng vận bộ trường quần màu vàng có vẻ thấp thỏm bất an nhìn hắn, bị thương chỉ một cái, dừng ở phía sau hắn, gương mặt có hơi đỏ lên, tỏ ra xấu hổ khẽ cúi đầu xuống.
Tu vi nàng ở chỗ này thật sự là quá thấp, trên tay lại không có bất kỳ một món pháp bảo nào. Nếu tùy tiện chống lại bất cứ một địch nhân nào, e rằng chỉ cần vừa đối mặt sẽ bị giết chết, xông lên không khác nào chịu chết.
Miêu Nghị hiểu, thương trong tay từ trước người của nàng dời đi, không có nói gì. Quay đầu lại nhìn về phía trước, Thích Tú Hồng lẳng lặng ở phía sau hắn.
Vương Thiên Luân dẫn dắt hơn hai trăm kỵ sĩ chợt thấy nhân mã gấp đôi phe mình đang xông tới, hơn nữa tinh thần rõ ràng cao hơn phe mình. Nhất là ba tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm xông lên phía trước nhất cực kỳ nổi bật, phía sau lục thất bát phẩm cũng không ít.
Rõ ràng Miêu Nghị nói Lão cho ta không có người’ không phải là hù dọa, mà là thật sự nhiều người hơn phe lão.
Đệ tử ba đại môn phái sợ hết hồn, rõ ràng có hơi bối rối.
Vương Thiên Luân giật mình kinh hãi, phe mình ít người, lấy cứng đối cứng như vậy rất thua thiệt, không cách nào triển lộ ưu thế ba đại phái. Nhưng bị Miêu Nghị một mình một long câu trêu đùa nên quá mức sơ sót, đột nhiên xông ra một cánh kỳ binh như vậy làm bọn họ ứng phó không kịp, nháy mắt đã xông tới, không còn thời gian cho bọn lão chuẩn bị, cũng không kịp né tránh.
Thật ra thì đây chính là chiến trường giới tu hành, vận dụng chiến thuật trên chiến trường rất quan trọng, đây chính là gặp địch nhân đánh bất ngờ.
Dưới tình thế cấp bách chỉ có thể chống cự, Vương Thiên Luân khẩn cấp lên tiếng hô to:
- Đệ tử Kiếm Ly cung, kiếm trận!
Sau lưng lão có hơn mười thanh phi kiếm lả tả dẫn đầu bay ra, trong nháy mắt mấy trăm thanh phi kiếm bắn ra. Thế nhưng thế công trận doanh đối phương xông tới không giảm, rối rít múa may vũ khí và pháp bảo trong tay chống đỡ.
Một trận tiếng leng keng ầm vang, nhân mã Miêu Nghị xông lên phía trước nhất không sao, bởi vì toàn là tu sĩ có tu vi cao thâm tương tự Triệu Phi. Ngược lại giữa đám nhân mã trong nháy mắt ngã xuống mười mấy người, có một số bị thương chưa chết cũng bị phía sau ầm ầm vọt tới, vó long câu giẫm đạp khiến cho máu thịt bầy nhầy.
Chuyện này không tránh khỏi giữa chiến trường xung phong hãm trận, tu sĩ đang xung phong ai mà không trải qua những chuyện tương tự, không ai bi thương. Cũng không ai thông cảm đồng tình.
- Thất phu Vương Thiên Luân, dám khi Hồng Cân minh ta không người, Triệu Phi ở chỗ này, nhận lấy cái chết!
Triệu Phi dẫn đầu trong nháy mắt vọt tới giận quát một tiếng, một cây phương thiên họa kích trong tay điên cuồng bổ xuống. Cơ hội tốt như vậy, dù sao y cũng từng là phủ chủ, há có thể không nhìn ra ưu thế thuộc về phe mình, há đâu cho đối phương cơ hội, dĩ nhiên là không tiếc xông lên liền giết.
Keng một tiếng ầm vang, song kiếm trong tay Vương Thiên Luân gác chéo, rốt cục cũng ngăn đỡ được.
Vó long câu hai bên trong nháy mắt lún xuống đất mấy phân, pháp lực cuồng bạo tuôn ra, bụi đất nổ tung, hai tu sĩ có thực lực tương đương bắt đầu ác chiến với nhau một mất một còn.
Nhân mã sau lưng hai bên như thủy triều va thẳng vào nhau.
- Tiện nhân nhận lấy cái chết!
Tư Không Vô Úy điên cuồng xông tới, vung một cây trường phủ nhắm đầu tên nữ tu Thanh Liên cửu phẩm Ngọc Nữ tông đánh xuống.
Keng! Hai người quấn lấy nhau ác đấu, Vương Việt Thiên theo sát mà đến vung trường thương đâm chênh chếch ra, liên thủ cùng Tư Không Vô Úy cuồng chiến nữ tu Thanh Liên cửu phẩm kia, pháp lực tuôn trào mênh mông cuồn cuộn, bụi đất nổ tung, kẻ tu vi kém khó có thể nhúng tay.
Đối mặt hai tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm liên thủ công kích, nữ tu kia cũng rất khá, mỗi tay cầm một sợi cửu tiết tiên giống như sử song côn, ngăn trái đỡ phải, lại thêm trên người có bảo giáp nhị phẩm phòng thủ.
Ai ngờ một tên tu sĩ Thanh Liên bát phẩm Hồng Cân minh từ phía sau vọt tới đi ngang qua nhìn thấy sơ hở, đột nhiên đâm chếch xuống dưới một thương, trúng vào bụng vật cỡi của nữ tu kia, vật cỡi lập tức đau đớn ngã xuống.
Tên nữ tu kia thất kinh, thân thể ngã xuống theo mới vừa giơ cánh tay ngăn đỡ trường thương Vương Việt Thiên, trường phủ Tư Không Vô Úy đã từ sau chém tới.
Phập! Máu tươi tung bay, bất quá sau vài lần hô hấp, cao thủ Thanh Liên cửu phẩm Ngọc Nữ tông này đã bị chém bay đầu.
Hỗn chiến quy mô lớn chính là như vậy, chỉ cần hơi lơ là, cho dù là tu vi cao hơn cũng vô dụng, bốn phía khắp nơi là minh thương ám tiễn, chết oan chết uổng rất bình thường.
Lúc này trận doanh hai bên đã đánh nhau hỗn loạn, tiếng long câu hí, người kêu thảm thiết vang trời, hơn bảy trăm tu sĩ đang hỗn chiến kịch liệt.
Trong trận hỗn chiến như vậy, phi kiếm bí pháp gì cũng khó lòng thi triển, chung quanh khắp nơi đao kiếm không có mắt, khắp nơi toàn là long câu húc, ai nấy tự lo thân mình, không ai dám có chút sơ sót, chỉ lo liều mạng.
Nàng có hơi hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, cần phải biết những người này là nhân mã đến từ mười cung các nơi Thìn lộ, Miêu Nghị vung cánh tay hô lên có thể làm cho các đạo nhân mã mười cung ra sức giúp hắn sao?
Đây cũng không phải là khoa trương, mà mắt thấy là thật, đích xác là Miêu Nghị vừa vung cánh tay hô lên, lập tức mấy trăm kỵ sĩ mười cung xông ra tương trợ.
Đây không phải là Trấn Hải sơn, cũng không phải tu sĩ thông thường, cơ hồ toàn là tu sĩ cảnh giới Thanh Liên, Miêu Nghị vung cánh tay hô lên bọn họ lạikhông chút do dự xông ra giúp.
Chỉ thấy vật cỡi Miêu Nghị đang chạy nhanh đột nhiên nhấc vó trước lên, cát đá tung bay, dừng lại khẩn cấp, đè xuống vó trước, xoay người đối mặt địch nhân xông tới, Nghịch Lân thương vung lên phát ra tiếng long ngâm ong ong, nhắm thẳng vào bọn Vương Thiên Luân, trầm giọng quát:
- Giết!
Giết! hơn bốn trăm kỵ sĩ sau lưng chạy chồm mà đến hưởng ứng rung trời, tinh thần bốc cao, khiến cho người xem cuộc chiến nhiệt huyết sôi trào.
Bị khí thế xung phong ầm ầm lây nhiễm, tựa hồ Hắc Thán cực kỳ thích không khí xung phong hãm trận chém giết loại này, trong tròng mắt lóe lên vẻ hưng phấn, lắc đầu vẫy đuôi, bốn vó gấp gáp bất an đạp đạp. Nhưng Miêu Nghị lại áp chế nó, ngồi vững vàng trên lưng nó, sắc mặt trầm lãnh, Nghịch Lân thương trong tay bất động, thương chỉ phía trước không hề động.
Chuyện hắn muốn làm chẳng qua là đoàn kết những người sau lưng này lại, hắn đã làm được.
Sau lưng hơn bốn trăm kỵ sĩ hô giết như thủy triều xông tới, gặp đứng Miêu Nghị vững vàng bất động nhanh chóng tách ra hai bên xông ra, sau đó lại hội hợp, khí thế như nước thủy triều cuốn tới, khăn đỏ trên cánh tay mọi người bay lất phất.
Miêu Nghị nghe được sau lưng có một người vật cỡi lạc đàn, không theo đám đông xông tới, hơi có vẻ cảnh giác quay đầu nhìn lại, thuận tay quay thương chỉ ngược lại. Chỉ thấy Thích Tú Hồng vận bộ trường quần màu vàng có vẻ thấp thỏm bất an nhìn hắn, bị thương chỉ một cái, dừng ở phía sau hắn, gương mặt có hơi đỏ lên, tỏ ra xấu hổ khẽ cúi đầu xuống.
Tu vi nàng ở chỗ này thật sự là quá thấp, trên tay lại không có bất kỳ một món pháp bảo nào. Nếu tùy tiện chống lại bất cứ một địch nhân nào, e rằng chỉ cần vừa đối mặt sẽ bị giết chết, xông lên không khác nào chịu chết.
Miêu Nghị hiểu, thương trong tay từ trước người của nàng dời đi, không có nói gì. Quay đầu lại nhìn về phía trước, Thích Tú Hồng lẳng lặng ở phía sau hắn.
Vương Thiên Luân dẫn dắt hơn hai trăm kỵ sĩ chợt thấy nhân mã gấp đôi phe mình đang xông tới, hơn nữa tinh thần rõ ràng cao hơn phe mình. Nhất là ba tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm xông lên phía trước nhất cực kỳ nổi bật, phía sau lục thất bát phẩm cũng không ít.
Rõ ràng Miêu Nghị nói Lão cho ta không có người’ không phải là hù dọa, mà là thật sự nhiều người hơn phe lão.
Đệ tử ba đại môn phái sợ hết hồn, rõ ràng có hơi bối rối.
Vương Thiên Luân giật mình kinh hãi, phe mình ít người, lấy cứng đối cứng như vậy rất thua thiệt, không cách nào triển lộ ưu thế ba đại phái. Nhưng bị Miêu Nghị một mình một long câu trêu đùa nên quá mức sơ sót, đột nhiên xông ra một cánh kỳ binh như vậy làm bọn họ ứng phó không kịp, nháy mắt đã xông tới, không còn thời gian cho bọn lão chuẩn bị, cũng không kịp né tránh.
Thật ra thì đây chính là chiến trường giới tu hành, vận dụng chiến thuật trên chiến trường rất quan trọng, đây chính là gặp địch nhân đánh bất ngờ.
Dưới tình thế cấp bách chỉ có thể chống cự, Vương Thiên Luân khẩn cấp lên tiếng hô to:
- Đệ tử Kiếm Ly cung, kiếm trận!
Sau lưng lão có hơn mười thanh phi kiếm lả tả dẫn đầu bay ra, trong nháy mắt mấy trăm thanh phi kiếm bắn ra. Thế nhưng thế công trận doanh đối phương xông tới không giảm, rối rít múa may vũ khí và pháp bảo trong tay chống đỡ.
Một trận tiếng leng keng ầm vang, nhân mã Miêu Nghị xông lên phía trước nhất không sao, bởi vì toàn là tu sĩ có tu vi cao thâm tương tự Triệu Phi. Ngược lại giữa đám nhân mã trong nháy mắt ngã xuống mười mấy người, có một số bị thương chưa chết cũng bị phía sau ầm ầm vọt tới, vó long câu giẫm đạp khiến cho máu thịt bầy nhầy.
Chuyện này không tránh khỏi giữa chiến trường xung phong hãm trận, tu sĩ đang xung phong ai mà không trải qua những chuyện tương tự, không ai bi thương. Cũng không ai thông cảm đồng tình.
- Thất phu Vương Thiên Luân, dám khi Hồng Cân minh ta không người, Triệu Phi ở chỗ này, nhận lấy cái chết!
Triệu Phi dẫn đầu trong nháy mắt vọt tới giận quát một tiếng, một cây phương thiên họa kích trong tay điên cuồng bổ xuống. Cơ hội tốt như vậy, dù sao y cũng từng là phủ chủ, há có thể không nhìn ra ưu thế thuộc về phe mình, há đâu cho đối phương cơ hội, dĩ nhiên là không tiếc xông lên liền giết.
Keng một tiếng ầm vang, song kiếm trong tay Vương Thiên Luân gác chéo, rốt cục cũng ngăn đỡ được.
Vó long câu hai bên trong nháy mắt lún xuống đất mấy phân, pháp lực cuồng bạo tuôn ra, bụi đất nổ tung, hai tu sĩ có thực lực tương đương bắt đầu ác chiến với nhau một mất một còn.
Nhân mã sau lưng hai bên như thủy triều va thẳng vào nhau.
- Tiện nhân nhận lấy cái chết!
Tư Không Vô Úy điên cuồng xông tới, vung một cây trường phủ nhắm đầu tên nữ tu Thanh Liên cửu phẩm Ngọc Nữ tông đánh xuống.
Keng! Hai người quấn lấy nhau ác đấu, Vương Việt Thiên theo sát mà đến vung trường thương đâm chênh chếch ra, liên thủ cùng Tư Không Vô Úy cuồng chiến nữ tu Thanh Liên cửu phẩm kia, pháp lực tuôn trào mênh mông cuồn cuộn, bụi đất nổ tung, kẻ tu vi kém khó có thể nhúng tay.
Đối mặt hai tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm liên thủ công kích, nữ tu kia cũng rất khá, mỗi tay cầm một sợi cửu tiết tiên giống như sử song côn, ngăn trái đỡ phải, lại thêm trên người có bảo giáp nhị phẩm phòng thủ.
Ai ngờ một tên tu sĩ Thanh Liên bát phẩm Hồng Cân minh từ phía sau vọt tới đi ngang qua nhìn thấy sơ hở, đột nhiên đâm chếch xuống dưới một thương, trúng vào bụng vật cỡi của nữ tu kia, vật cỡi lập tức đau đớn ngã xuống.
Tên nữ tu kia thất kinh, thân thể ngã xuống theo mới vừa giơ cánh tay ngăn đỡ trường thương Vương Việt Thiên, trường phủ Tư Không Vô Úy đã từ sau chém tới.
Phập! Máu tươi tung bay, bất quá sau vài lần hô hấp, cao thủ Thanh Liên cửu phẩm Ngọc Nữ tông này đã bị chém bay đầu.
Hỗn chiến quy mô lớn chính là như vậy, chỉ cần hơi lơ là, cho dù là tu vi cao hơn cũng vô dụng, bốn phía khắp nơi là minh thương ám tiễn, chết oan chết uổng rất bình thường.
Lúc này trận doanh hai bên đã đánh nhau hỗn loạn, tiếng long câu hí, người kêu thảm thiết vang trời, hơn bảy trăm tu sĩ đang hỗn chiến kịch liệt.
Trong trận hỗn chiến như vậy, phi kiếm bí pháp gì cũng khó lòng thi triển, chung quanh khắp nơi đao kiếm không có mắt, khắp nơi toàn là long câu húc, ai nấy tự lo thân mình, không ai dám có chút sơ sót, chỉ lo liều mạng.