Lúc này dưới tình huống hai bên thực lực tương đương, ưu thế nhiều người đánh ít người lập tức thể hiện ra. Cũng giống như song quyền khó địch bốn tay, cộng thêm cao thủ lực sát thương cao bị cao thủ đối phương quấn lấy, có thể nói là đệ tử ba đại phái càng đánh càng kinh hoảng, cảm giác khắp nơi bên người là nhân mã của Hồng Cân minh, giống như lọt vào trong vòng vây của Hồng Cân minh.
Giết chết người tu vi cao nhất Ngọc Nữ tông, Tư Đồ Vô Úy cùng Vương Việt Thiên liếc nhìn khăn đỏ trên cánh tay đối phương, nhìn nhau cười một tiếng, Vương Việt Thiên đột nhiên giơ thương chỉ về phía Vương Thiên Luân đang lực chiến với Triệu Phi, tựa hồ Triệu Phi hơi kém một bậc, không phải là đối thủ Vương Thiên Luân.
Hai người lập tức giục long câu phóng tới, chém trái bổ phải một mạch, giải vây giúp đồng minh Hồng Cân minh của mình đang kịch chiến. Dọc trên đường đi giết chết hơn mười người, rốt cục đi tới bên người Triệu Phi cùng nhau vây Vương Thiên Luân vào giữa.
Triệu Phi đang thầm nói không ổn, chợt thấy hai vị Thanh Liên cửu phẩm đồng minh tới tiếp viện, nhất thời tinh thần đại chấn, thế công trong tay gia tăng.
Ba tên Thanh Liên cửu phẩm cao thủ vây công, một thương, một kích, một búa điên cuồng tấn công, Vương Thiên Luân múa may song kiếm chém đỡ ngăn cản nhất thời lộ vẻ bi phẫn. Những tu sĩ này trước kia thấy người của ba đại phái thì run lên sơ hãi, hiện tại lại có thể đưa lão vào chỗ chết.
Tư Không Vô Úy cỡi long câu vây công đột nhiên quét xuống phía dưới một búa, vật cỡi Vương Thiên Luân phát ra một tiếng hí, một chân bị chém bay.
Vật cỡi ngã xuống, Vương Thiên Luân phi thân lên, lại bị Triệu Phi vung phương thiên họa kích nhắm đầu đập xuống, song kiếm Vương Thiên Luân ngăn lại, thân hình bay lên lập tức bị đè xuống.
Người còn chưa rơi xuống đất, bảo giáp sau lưng kêu keng một tiếng trúng đòn nghiêm trọng, chấn động khiến cho thân hình lảo đảo. Tuy có bảo giáp nhị phẩm hộ thể ngăn cản một đòn chí mạng, nhưng trước mắt bóng đen chợt lóe, bóng búa quét tới, sau đó lão thấy mình không còn biết gì nữa.
Giây cuối cùng trong đời lão chỉ kịp nhìn thấy Tư Không Vô Úy chém xuống một búa, lập tức đầu bay ra xa, cổ phun máu tươi, thi thể không đầu thân khoác bảo giáp từ từ ngã xuống.
- Ha ha! Thống khoái!
Tư Không Vô Úy giơ cao búa cười như điên, mặc dù là liên thủ, nhưng hai tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm ba đại phái cũng bị y tự tay giết chết, bình thường không có cơ hội hạ sát thủ với người của ba đại phái.
Cười xong, lại phát hiện Vương Thiên Luân cùng Triệu Phi đã lao ra tiếp tục chém giết, Tư Không Vô Úy thu nụ cười lại, mặt lộ vẻ dữ tợn vung búa tấn công, xông thẳng về phía trước. Phàm là gặp đệ tử ba đại phái đang chiến đấu với người Hồng Cân minh lập tức cho một búa ngã lăn ra.
Hai tên cao thủ lực sát thương lớn nhất của ba đại phái đã bị giết, cơ hồ đã không còn ai có thể ngăn được ba người, huống chi bây giờ ba người cũng không phải là chủ công, chỉ cần ở trong chiến trận chạy qua lại đánh giết giúp những người Hồng Cân minh một tay. Đệ tử ba đại phái đang kịch chiến không thể nào chịu được cao thủ như thế đánh lén, khiến cho thương vong trong nháy mắt chợt tăng, chiến cuộc lập tức nghiêng hẳn về phía Hồng Cân minh.
Lúc này Miêu Nghị tỏ ra căng thẳng xem cuộc chiến mới từ từ thở ra một hơi thật dài, uy hiếp chí mạng của ba đại phái đối với mình đã được giải trừ, không uổng một phen tâm huyết của mình.
Thích Tú Hồng lẳng lặng cỡi long câu đứng sau lưng hắn mím môi không nói.
Ưu thế lớn nhất của ba đại phái ở Tinh Tú Hải cứ như vậy xong rồi, thật đúng là xuất sư bất lợi liền gặp một đòn chí mạng nặng nề, những người khác xem cuộc chiến bùi ngùi cảm khái không dứt, Cho dù là ba đại phái có người may mắn thoát thân, muốn tiếp tục ở Tinh Tú Hải e rằng cũng chỉ có thể cầu khẩn hạ mình chạy đến dưới mái hiên người khác khom lưng bán mạng.
Mọi người không nghĩ ra tại sao bọn Tô Kính Công muốn làm khó dễ với cường địch như Miêu Nghị, đây không phải là tìm phiền phức cho ba đại phái sao?
Tô Kính Công trốn xuống dưới biển rốt cục ló đầu xuất hiện ở bên cạnh mười chiếc thuyền lớn, cho là đến gần Ô Mộng Lan an toàn hơn một chút. Nhưng vừa từ dưới biển ló đầu thấy rõ chiến huống, cả người đều ngây ngốc, không những người của Kiếm Ly cung sắp xong rồi, ngay cả người của Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn cũng sắp xong rồi, tại sao có thể như vậy? Vì sao lại xuất hiện nhiều người giúp tiểu tặc Miêu Nghị như vậy?
Ô Mộng Lan đứng ở trên thuyền xem cuộc chiến khẽ cau mày, còn chưa giao phong với nhân mã năm nước kia, Tiên Quốc đã xảy ra nội loạn, hơn nữa còn là thật nhiều nhân mã chém giết một mất một còn.
Thìn lộ phái ra nhân mã tham dự, tự nhiên cũng không hy vọng tay không mà về, tự nhiên cũng hy vọng chiếm vài chỗ ngồi trong danh sách trăm người ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Thật ra thì ba đại phái vẫn còn có chút thủ đoạn, lúc đối chiến với ngoại địch thi triển ra thủ đoạn cũng không tới nỗi để cho người ngoài xem thường nhân mã Thìn lộ. Kết quả còn chưa thi triển thủ đoạn ra, vừa mới lên bờ đã bị người Thìn lộ mình đánh bất ngờ tơi bời hoa lá.
- Hắn đã động tay chân, tiểu tặc Miêu Nghị động tay chân với vật cỡi chúng ta...
Tô Kính Công lộ ra nửa người dưới nước trong lúc bất chợt tựa hồ nghĩ thông suốt chuyện gì, khẽ lẩm bẩm một mình.
Ô Mộng Lan liếc nhìn, đột nhiên lắc người một cái đến bên mạn thuyền.
Nhìn bộ dáng nàng, tựa hồ có lời muốn hỏi Tô Kính Công.
Nam tử trước đó sóng vai mà đứng với Ô Mộng Lan quay đầu nhìn chằm chằm nàng ở bên mạn thuyền, nhàn nhạt truyền âm cảnh cáo:
- Ô điện chủ, nàng nên biết quy củ, một khi thành viên tham dự hội xuống thuyền, lên bờ Tây Tinh hải rồi, sinh tử có mệnh, ta khuyên nàng tốt nhất không nên nhúng tay vào!
Ô Mộng Lan quay đầu lại cười một tiếng:
- Tất nhiên ta hiểu, cũng không phải là ra mặt nhúng tay, chẳng qua chỉ có lời muốn hỏi lão.
Nam tử kia không lên tiếng ngăn cản nữa, Ô Mộng Lan nhìn chăm chú về phía Tô Kính Công ngâm mình trong nước, tuy không biết Tô Kính Công tên gì, nhưng cũng nhận ra là một trong những người lúc trước Miêu Nghị dẫn tới gặp mình, truyền âm hỏi:
- Lão nói Miêu Nghị động tay chân vào vật cỡi của các ngươi ư?
Nàng không nhìn ra vật cỡi của bọn Tô Kính Công bị động tay chân chỗ nào, có thể chạy có thể nhảy, bất quá nhiều vật cỡi như vậy không chịu nổi một đòn của Miêu Nghị, nghe vậy cũng sinh nghi trong lòng.
Vừa nghe thấy truyền âm, đột nhiên Tô Kính Công phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn thấy Ô Mộng Lan một bộ quần tím phất phơ phía trên mạn thuyền, bi phẫn gật đầu truyền âm đáp lại:
- Nhất định là hắn đã động tay chân, dù tiểu nhân chưa giao thủ chính diện với hắn, nhưng từng hỏi người trước đó đã giao thủ với hắn vì sao Miêu Nghị trở nên lợi hại như thế, ngay cả một đòn của hắn bọn ta cũng không ngăn được. Người kia nói cũng không phải là không ngăn đỡ được, chẳng qua là hai bên vừa thi pháp so chiêu, vật cỡi lập tức không chịu lực được, giống như ngồi trên một cái hố đột nhiên sụp xuống, không có cách nào đánh trả.
Giết chết người tu vi cao nhất Ngọc Nữ tông, Tư Đồ Vô Úy cùng Vương Việt Thiên liếc nhìn khăn đỏ trên cánh tay đối phương, nhìn nhau cười một tiếng, Vương Việt Thiên đột nhiên giơ thương chỉ về phía Vương Thiên Luân đang lực chiến với Triệu Phi, tựa hồ Triệu Phi hơi kém một bậc, không phải là đối thủ Vương Thiên Luân.
Hai người lập tức giục long câu phóng tới, chém trái bổ phải một mạch, giải vây giúp đồng minh Hồng Cân minh của mình đang kịch chiến. Dọc trên đường đi giết chết hơn mười người, rốt cục đi tới bên người Triệu Phi cùng nhau vây Vương Thiên Luân vào giữa.
Triệu Phi đang thầm nói không ổn, chợt thấy hai vị Thanh Liên cửu phẩm đồng minh tới tiếp viện, nhất thời tinh thần đại chấn, thế công trong tay gia tăng.
Ba tên Thanh Liên cửu phẩm cao thủ vây công, một thương, một kích, một búa điên cuồng tấn công, Vương Thiên Luân múa may song kiếm chém đỡ ngăn cản nhất thời lộ vẻ bi phẫn. Những tu sĩ này trước kia thấy người của ba đại phái thì run lên sơ hãi, hiện tại lại có thể đưa lão vào chỗ chết.
Tư Không Vô Úy cỡi long câu vây công đột nhiên quét xuống phía dưới một búa, vật cỡi Vương Thiên Luân phát ra một tiếng hí, một chân bị chém bay.
Vật cỡi ngã xuống, Vương Thiên Luân phi thân lên, lại bị Triệu Phi vung phương thiên họa kích nhắm đầu đập xuống, song kiếm Vương Thiên Luân ngăn lại, thân hình bay lên lập tức bị đè xuống.
Người còn chưa rơi xuống đất, bảo giáp sau lưng kêu keng một tiếng trúng đòn nghiêm trọng, chấn động khiến cho thân hình lảo đảo. Tuy có bảo giáp nhị phẩm hộ thể ngăn cản một đòn chí mạng, nhưng trước mắt bóng đen chợt lóe, bóng búa quét tới, sau đó lão thấy mình không còn biết gì nữa.
Giây cuối cùng trong đời lão chỉ kịp nhìn thấy Tư Không Vô Úy chém xuống một búa, lập tức đầu bay ra xa, cổ phun máu tươi, thi thể không đầu thân khoác bảo giáp từ từ ngã xuống.
- Ha ha! Thống khoái!
Tư Không Vô Úy giơ cao búa cười như điên, mặc dù là liên thủ, nhưng hai tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm ba đại phái cũng bị y tự tay giết chết, bình thường không có cơ hội hạ sát thủ với người của ba đại phái.
Cười xong, lại phát hiện Vương Thiên Luân cùng Triệu Phi đã lao ra tiếp tục chém giết, Tư Không Vô Úy thu nụ cười lại, mặt lộ vẻ dữ tợn vung búa tấn công, xông thẳng về phía trước. Phàm là gặp đệ tử ba đại phái đang chiến đấu với người Hồng Cân minh lập tức cho một búa ngã lăn ra.
Hai tên cao thủ lực sát thương lớn nhất của ba đại phái đã bị giết, cơ hồ đã không còn ai có thể ngăn được ba người, huống chi bây giờ ba người cũng không phải là chủ công, chỉ cần ở trong chiến trận chạy qua lại đánh giết giúp những người Hồng Cân minh một tay. Đệ tử ba đại phái đang kịch chiến không thể nào chịu được cao thủ như thế đánh lén, khiến cho thương vong trong nháy mắt chợt tăng, chiến cuộc lập tức nghiêng hẳn về phía Hồng Cân minh.
Lúc này Miêu Nghị tỏ ra căng thẳng xem cuộc chiến mới từ từ thở ra một hơi thật dài, uy hiếp chí mạng của ba đại phái đối với mình đã được giải trừ, không uổng một phen tâm huyết của mình.
Thích Tú Hồng lẳng lặng cỡi long câu đứng sau lưng hắn mím môi không nói.
Ưu thế lớn nhất của ba đại phái ở Tinh Tú Hải cứ như vậy xong rồi, thật đúng là xuất sư bất lợi liền gặp một đòn chí mạng nặng nề, những người khác xem cuộc chiến bùi ngùi cảm khái không dứt, Cho dù là ba đại phái có người may mắn thoát thân, muốn tiếp tục ở Tinh Tú Hải e rằng cũng chỉ có thể cầu khẩn hạ mình chạy đến dưới mái hiên người khác khom lưng bán mạng.
Mọi người không nghĩ ra tại sao bọn Tô Kính Công muốn làm khó dễ với cường địch như Miêu Nghị, đây không phải là tìm phiền phức cho ba đại phái sao?
Tô Kính Công trốn xuống dưới biển rốt cục ló đầu xuất hiện ở bên cạnh mười chiếc thuyền lớn, cho là đến gần Ô Mộng Lan an toàn hơn một chút. Nhưng vừa từ dưới biển ló đầu thấy rõ chiến huống, cả người đều ngây ngốc, không những người của Kiếm Ly cung sắp xong rồi, ngay cả người của Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn cũng sắp xong rồi, tại sao có thể như vậy? Vì sao lại xuất hiện nhiều người giúp tiểu tặc Miêu Nghị như vậy?
Ô Mộng Lan đứng ở trên thuyền xem cuộc chiến khẽ cau mày, còn chưa giao phong với nhân mã năm nước kia, Tiên Quốc đã xảy ra nội loạn, hơn nữa còn là thật nhiều nhân mã chém giết một mất một còn.
Thìn lộ phái ra nhân mã tham dự, tự nhiên cũng không hy vọng tay không mà về, tự nhiên cũng hy vọng chiếm vài chỗ ngồi trong danh sách trăm người ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Thật ra thì ba đại phái vẫn còn có chút thủ đoạn, lúc đối chiến với ngoại địch thi triển ra thủ đoạn cũng không tới nỗi để cho người ngoài xem thường nhân mã Thìn lộ. Kết quả còn chưa thi triển thủ đoạn ra, vừa mới lên bờ đã bị người Thìn lộ mình đánh bất ngờ tơi bời hoa lá.
- Hắn đã động tay chân, tiểu tặc Miêu Nghị động tay chân với vật cỡi chúng ta...
Tô Kính Công lộ ra nửa người dưới nước trong lúc bất chợt tựa hồ nghĩ thông suốt chuyện gì, khẽ lẩm bẩm một mình.
Ô Mộng Lan liếc nhìn, đột nhiên lắc người một cái đến bên mạn thuyền.
Nhìn bộ dáng nàng, tựa hồ có lời muốn hỏi Tô Kính Công.
Nam tử trước đó sóng vai mà đứng với Ô Mộng Lan quay đầu nhìn chằm chằm nàng ở bên mạn thuyền, nhàn nhạt truyền âm cảnh cáo:
- Ô điện chủ, nàng nên biết quy củ, một khi thành viên tham dự hội xuống thuyền, lên bờ Tây Tinh hải rồi, sinh tử có mệnh, ta khuyên nàng tốt nhất không nên nhúng tay vào!
Ô Mộng Lan quay đầu lại cười một tiếng:
- Tất nhiên ta hiểu, cũng không phải là ra mặt nhúng tay, chẳng qua chỉ có lời muốn hỏi lão.
Nam tử kia không lên tiếng ngăn cản nữa, Ô Mộng Lan nhìn chăm chú về phía Tô Kính Công ngâm mình trong nước, tuy không biết Tô Kính Công tên gì, nhưng cũng nhận ra là một trong những người lúc trước Miêu Nghị dẫn tới gặp mình, truyền âm hỏi:
- Lão nói Miêu Nghị động tay chân vào vật cỡi của các ngươi ư?
Nàng không nhìn ra vật cỡi của bọn Tô Kính Công bị động tay chân chỗ nào, có thể chạy có thể nhảy, bất quá nhiều vật cỡi như vậy không chịu nổi một đòn của Miêu Nghị, nghe vậy cũng sinh nghi trong lòng.
Vừa nghe thấy truyền âm, đột nhiên Tô Kính Công phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn thấy Ô Mộng Lan một bộ quần tím phất phơ phía trên mạn thuyền, bi phẫn gật đầu truyền âm đáp lại:
- Nhất định là hắn đã động tay chân, dù tiểu nhân chưa giao thủ chính diện với hắn, nhưng từng hỏi người trước đó đã giao thủ với hắn vì sao Miêu Nghị trở nên lợi hại như thế, ngay cả một đòn của hắn bọn ta cũng không ngăn được. Người kia nói cũng không phải là không ngăn đỡ được, chẳng qua là hai bên vừa thi pháp so chiêu, vật cỡi lập tức không chịu lực được, giống như ngồi trên một cái hố đột nhiên sụp xuống, không có cách nào đánh trả.