Ngươi thật sự là hết sức thành thật! Hoắc Lăng Tiêu có hơi nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng người cũng đã chết rồi, nói gì cũng bằng vô dụng, làm gì vì một người chết cũng là vô nghĩa.
Bên nào nặng bên nào nhẹ không khó làm ra quyết định, Hoắc Lăng Tiêu chậm rãi quay về:
- Không biết mới vừa rồi hiền đệ dùng pháp bảo gì tru diệt Trầm Phong Hoa?
Miêu Nghị lập tức gọi ra Huyền Âm Bảo Kính, đưa tới nói:
- Pháp bảo này giành được trong tay một quỷ tu ở Tinh Tú Hải, đối với Đại ca chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.
Hoắc Lăng Tiêu hơi ngẩn ra, không nghĩ tới Miêu Nghị hào phóng như vậy, tức thì nhận vào tay xem thử. Đột nhiên thân hình cứng đờ, một làn sương trắng bao phủ thân thể y, dưới ánh mặt trời bắt đầu toát ra khói đen quỷ dị.
- Đại nhân!
Thiên Vũ, Lưu Tinh cả kinh thất sắc tiến lên, thấy tình cảnh trên người chủ nhân mình giống như Trầm Phong Hoa vừa chết đi, còn tưởng rằng y đã trúng chiêu.
Hoắc Lăng Tiêu bị băng sương bao trùm đột nhiên giơ tay lên, ngăn hai người lại.
Thân thể Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên run lên, lớp băng sương trắng phủ trên mình lập tức vỡ tan rơi xuống. Y lại há miệng phun ra một ngụm sương mù rét lạnh, nhìn qua như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục lật xem Huyền Âm Bảo Kính trên tay.
Miêu Nghị âm thầm kinh hãi, sở dĩ hắn hào phóng cho Hoắc Lăng Tiêu tra xét chính là biết Hoắc Lăng Tiêu nhất định sẽ quan sát Huyền Âm Bảo Kính đến cùng. Hắn muốn xem thử Huyền Âm Bảo Kính đối phó cao thủ Hồng Liên như thế nào, ai ngờ gặp phải cao thủ tu vi như Hoắc Lăng Tiêu
- Thật là hảo bảo bối!
Trong mắt Hoắc Lăng Tiêu lóe lên vẻ mơ ước, lại ít nhiều gì cũng có kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:
- Hiền đệ có thể điều khiển bảo này ư?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Muốn điều khiển pháp bảo này phải có yếu quyết độc môn, cho tiểu đệ tạm thời giữ bí mật, nếu như Đại ca thích...
Hoắc Lăng Tiêu sáng mắt lên, còn tưởng rằng hắn muốn tặng cho mình, như vậy mình cung kính không bằng tuân mệnh, nhiều lắm là hơi khiêm nhượng một chút, sau đó sẽ thuận theo tự nhiên nhận lấy.
Ai ngờ Miêu Nghị dừng một chút lại nói:
- Tu vi tiểu đệ yếu kém, tạm thời còn cần pháp bảo này tạo chỗ đứng chân. Chờ tiểu đệ có được một phủ đứng vững chân sẽ tặng pháp bảo này cho Đại ca.
Lời này nghe qua làm cho người ta cao hứng, trên thực tế cũng như chẳng nói gì. Bằng vào tình huống giới tu hành, tình huống thế nào mới có thể gọi là đứng vững chân!? Miêu Nghị không hề muốn tặng Huyền Âm Bảo Kính cho đối phương, ngay cả chút lễ gặp mặt cũng không tặng ta, lại đưa ta tới Tinh Tú Hải chịu chết, còn muốn ta đưa lễ cảm tạ ngươi hay sao!?
Hoắc Lăng Tiêu không biết nói gì, rốt cục là mình mừng hụt một phen. Thế nhưng Miêu Nghị đã nói tới nước này, y thân là Đại ca làm sao có thể đoạt đồ bảo vệ tính mạng của huynh đệ mình. Dưới mắt mọi người, làm như vậy sẽ khiến cho thủ hạ nghĩ sao về mình. Y là loại người cực kỳ coi trọng thể diện, nếu không cũng sẽ không đẩy Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải.
Y chỉ có thể cất tiếng cười ha hả để che giấu vẻ lúng túng, thuận tay nhét Huyền Âm Bảo Kính trở lại vào tay Miêu Nghị, khoát tay nói:
- Đại ca không có gì có thể tặng cho đệ, há có thể lấy đồ của đệ…
- Cũng phải, bằng vào địa vị Đại ca ắt hẳn coi thường chút đồ này của tiểu đệ, rõ ràng là tiểu đệ đường đột!
Miêu Nghị gật đầu một cái, không khách sáo thu Huyền Âm Bảo Kính vào nhẫn trữ vật. Thấy ánh mắt Hoắc Lăng Tiêu liếc về hướng thi thể Trầm Phong Hoa dưới đất lóe lên vẻ âm trầm, trong lòng hắn thầm thóa mạ, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Đại ca, đại tẩu đâu, lần trước từ biệt ở Ngọc Hồ đô thành...
Làm sao có thể nói chuyện này trước mặt mọi người! Hoắc Lăng Tiêu sợ hết hồn, lập tức ngắt lời Miêu Nghị:
- Hiền đệ, có lời gì vào trong nhà hãy nói.
Y vừa cười vừa kéo tay Miêu Nghị vào trong phòng khách.
Hai bên ngồi xuống, Hoắc Lăng Tiêu đưa tay nói:
- Trầm Phong Hoa đã phục pháp, hiền đệ cũng đừng để trong lòng nữa, uống trà đi.
- Không vội uống trà, vẫn chưa thấy đại tẩu...
Hoắc Lăng Tiêu cắt lời hắn lần nữa:
- Hiền đệ!
Miêu Nghị lộ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ đang hỏi, vì sao ngươi cứ mãi cắt đứt lời ta nói?
Hoắc Lăng Tiêu rất lộ vẻ bất đắc dĩ, trịnh trọng báo cho hắn:
- Hiền đệ, vị kia không phải là đại tẩu ngươi, tạm thời đệ còn chưa có đại tẩu, sau này đừng nói tới chuyện này nữa, nếu không cẩn thận họa từ miệng mà ra, ngu huynh đã nói hết lời!
Trong lòng Miêu Nghị nhất thời cảm thấy kỳ quái, nữ nhân kia đã nằm trong lòng ngươi, ngươi có gì phải sợ!? Nhớ tới lúc trước ở trên đường đi Tinh Tú Hải, Ô Mộng Lan nói tới nữ tử này cũng có vẻ tránh né kiêng kỵ, không muốn nói thêm. Rốt cục nữ nhân kia có lai lịch thế nào, lại làm cho hai vị điện chủ kiêng kỵ như vậy???
Trong lòng hắn càng thêm tò mò, thế nhưng Hoắc Lăng Tiêu đã nói tới nước này, hắn cũng không tiện hỏi nhiều nữa, chắc chắn cũng không hỏi ra được gì.
Miêu Nghị cố ý chọc tức y:
- Phải chăng là Đại ca sợ Ô điện chủ biết được sẽ nổi cơn ghen?
Hoắc Lăng Tiêu ngẩn ra, không biết vì sao hắn nói ra lời này, chợt nhớ tới lúc mình ở Đông Lai động từng nói qua muốn theo đuổi Ô Mộng Lan.
Y không muốn tiếp tục nói chuyện này với Miêu Nghị, thật sự không cho là Miêu Nghị có tư cách này. Nếu không phải tiểu tử này được vị chủ nhân Nguyệt hành cung kia coi trọng, y đã không thèm gặp mặt, càng không cần phải nói ngồi ở chỗ này nói tới bí mật riêng tư của người khác, vội vàng chuyển sang chuyện khác.
Thế nhưng Miêu Nghị không biết tốt xấu, sau mấy câu nói lại tìm cách lượn trở về, lấy thân phận huynh đệ quan tâm cuộc sống tình cảm của y, dáng vẻ hết sức tò mò. Khiến cho Hoắc Lăng Tiêu có cảm giác muốn phát điên, thật sự không chịu nổi hắn, vội vàng tìm cớ đuổi hắn rời đi.
Thật ra thì Miêu Nghị cũng không muốn nói chuyện với vị Đại ca khẩu thị tâm phi hơn bất kỳ ai khác này.
Cuối cùng hai bên khách sáo từ biệt, Hoắc Lăng Tiêu có chuyện, để cho Thiên Vũ, Lưu Tinh thay mặt y tiễn hành.
Bên trong phòng khách, Hoắc Lăng Tiêu gọi Phàn Tử Trường tới mắng cho một trận.
Cửa chính cung điện, Miêu Nghị liếc nhìn một cái đột nhiên dừng lại, lấy ra hai viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm chia ra cho Thiên nhi và Tuyết nhi, chỉ chỉ hai tên thủ vệ đứng hai bên cửa điện lớn tiếng nói:
- Điện chủ chính là Đại ca kết bái của ta, bọn họ tận trung chức thủ vì Đại ca ta, đáng được thưởng!
Chỉ hai viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, còn là thưởng cho hai người, ở Trấn Ất điện có thể thưởng một số Nguyện Lực Châu ít ỏi như vậy sao?! Thiên nhi, Tuyết nhi đều có vẻ ngượng ngùng, bất quá vẫn tuân lệnh.
Hai tên thủ vệ ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ, Lưu Tinh, không biết là nên thu nhận hay không.
Sắc mặt hai vị cô cô vô cùng khó hiểu, chỉ khẽ gật đầu cười tỏ vẻ cho phép bọn họ nhận lấy, thật ra trong lòng bọn họ đang âm thầm thóa mạ. Rõ ràng là tên này chỉ sợ người khác không biết điện chủ là Đại ca kết bái của hắn…
---------------
Bên nào nặng bên nào nhẹ không khó làm ra quyết định, Hoắc Lăng Tiêu chậm rãi quay về:
- Không biết mới vừa rồi hiền đệ dùng pháp bảo gì tru diệt Trầm Phong Hoa?
Miêu Nghị lập tức gọi ra Huyền Âm Bảo Kính, đưa tới nói:
- Pháp bảo này giành được trong tay một quỷ tu ở Tinh Tú Hải, đối với Đại ca chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.
Hoắc Lăng Tiêu hơi ngẩn ra, không nghĩ tới Miêu Nghị hào phóng như vậy, tức thì nhận vào tay xem thử. Đột nhiên thân hình cứng đờ, một làn sương trắng bao phủ thân thể y, dưới ánh mặt trời bắt đầu toát ra khói đen quỷ dị.
- Đại nhân!
Thiên Vũ, Lưu Tinh cả kinh thất sắc tiến lên, thấy tình cảnh trên người chủ nhân mình giống như Trầm Phong Hoa vừa chết đi, còn tưởng rằng y đã trúng chiêu.
Hoắc Lăng Tiêu bị băng sương bao trùm đột nhiên giơ tay lên, ngăn hai người lại.
Thân thể Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên run lên, lớp băng sương trắng phủ trên mình lập tức vỡ tan rơi xuống. Y lại há miệng phun ra một ngụm sương mù rét lạnh, nhìn qua như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục lật xem Huyền Âm Bảo Kính trên tay.
Miêu Nghị âm thầm kinh hãi, sở dĩ hắn hào phóng cho Hoắc Lăng Tiêu tra xét chính là biết Hoắc Lăng Tiêu nhất định sẽ quan sát Huyền Âm Bảo Kính đến cùng. Hắn muốn xem thử Huyền Âm Bảo Kính đối phó cao thủ Hồng Liên như thế nào, ai ngờ gặp phải cao thủ tu vi như Hoắc Lăng Tiêu
- Thật là hảo bảo bối!
Trong mắt Hoắc Lăng Tiêu lóe lên vẻ mơ ước, lại ít nhiều gì cũng có kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:
- Hiền đệ có thể điều khiển bảo này ư?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Muốn điều khiển pháp bảo này phải có yếu quyết độc môn, cho tiểu đệ tạm thời giữ bí mật, nếu như Đại ca thích...
Hoắc Lăng Tiêu sáng mắt lên, còn tưởng rằng hắn muốn tặng cho mình, như vậy mình cung kính không bằng tuân mệnh, nhiều lắm là hơi khiêm nhượng một chút, sau đó sẽ thuận theo tự nhiên nhận lấy.
Ai ngờ Miêu Nghị dừng một chút lại nói:
- Tu vi tiểu đệ yếu kém, tạm thời còn cần pháp bảo này tạo chỗ đứng chân. Chờ tiểu đệ có được một phủ đứng vững chân sẽ tặng pháp bảo này cho Đại ca.
Lời này nghe qua làm cho người ta cao hứng, trên thực tế cũng như chẳng nói gì. Bằng vào tình huống giới tu hành, tình huống thế nào mới có thể gọi là đứng vững chân!? Miêu Nghị không hề muốn tặng Huyền Âm Bảo Kính cho đối phương, ngay cả chút lễ gặp mặt cũng không tặng ta, lại đưa ta tới Tinh Tú Hải chịu chết, còn muốn ta đưa lễ cảm tạ ngươi hay sao!?
Hoắc Lăng Tiêu không biết nói gì, rốt cục là mình mừng hụt một phen. Thế nhưng Miêu Nghị đã nói tới nước này, y thân là Đại ca làm sao có thể đoạt đồ bảo vệ tính mạng của huynh đệ mình. Dưới mắt mọi người, làm như vậy sẽ khiến cho thủ hạ nghĩ sao về mình. Y là loại người cực kỳ coi trọng thể diện, nếu không cũng sẽ không đẩy Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải.
Y chỉ có thể cất tiếng cười ha hả để che giấu vẻ lúng túng, thuận tay nhét Huyền Âm Bảo Kính trở lại vào tay Miêu Nghị, khoát tay nói:
- Đại ca không có gì có thể tặng cho đệ, há có thể lấy đồ của đệ…
- Cũng phải, bằng vào địa vị Đại ca ắt hẳn coi thường chút đồ này của tiểu đệ, rõ ràng là tiểu đệ đường đột!
Miêu Nghị gật đầu một cái, không khách sáo thu Huyền Âm Bảo Kính vào nhẫn trữ vật. Thấy ánh mắt Hoắc Lăng Tiêu liếc về hướng thi thể Trầm Phong Hoa dưới đất lóe lên vẻ âm trầm, trong lòng hắn thầm thóa mạ, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Đại ca, đại tẩu đâu, lần trước từ biệt ở Ngọc Hồ đô thành...
Làm sao có thể nói chuyện này trước mặt mọi người! Hoắc Lăng Tiêu sợ hết hồn, lập tức ngắt lời Miêu Nghị:
- Hiền đệ, có lời gì vào trong nhà hãy nói.
Y vừa cười vừa kéo tay Miêu Nghị vào trong phòng khách.
Hai bên ngồi xuống, Hoắc Lăng Tiêu đưa tay nói:
- Trầm Phong Hoa đã phục pháp, hiền đệ cũng đừng để trong lòng nữa, uống trà đi.
- Không vội uống trà, vẫn chưa thấy đại tẩu...
Hoắc Lăng Tiêu cắt lời hắn lần nữa:
- Hiền đệ!
Miêu Nghị lộ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ đang hỏi, vì sao ngươi cứ mãi cắt đứt lời ta nói?
Hoắc Lăng Tiêu rất lộ vẻ bất đắc dĩ, trịnh trọng báo cho hắn:
- Hiền đệ, vị kia không phải là đại tẩu ngươi, tạm thời đệ còn chưa có đại tẩu, sau này đừng nói tới chuyện này nữa, nếu không cẩn thận họa từ miệng mà ra, ngu huynh đã nói hết lời!
Trong lòng Miêu Nghị nhất thời cảm thấy kỳ quái, nữ nhân kia đã nằm trong lòng ngươi, ngươi có gì phải sợ!? Nhớ tới lúc trước ở trên đường đi Tinh Tú Hải, Ô Mộng Lan nói tới nữ tử này cũng có vẻ tránh né kiêng kỵ, không muốn nói thêm. Rốt cục nữ nhân kia có lai lịch thế nào, lại làm cho hai vị điện chủ kiêng kỵ như vậy???
Trong lòng hắn càng thêm tò mò, thế nhưng Hoắc Lăng Tiêu đã nói tới nước này, hắn cũng không tiện hỏi nhiều nữa, chắc chắn cũng không hỏi ra được gì.
Miêu Nghị cố ý chọc tức y:
- Phải chăng là Đại ca sợ Ô điện chủ biết được sẽ nổi cơn ghen?
Hoắc Lăng Tiêu ngẩn ra, không biết vì sao hắn nói ra lời này, chợt nhớ tới lúc mình ở Đông Lai động từng nói qua muốn theo đuổi Ô Mộng Lan.
Y không muốn tiếp tục nói chuyện này với Miêu Nghị, thật sự không cho là Miêu Nghị có tư cách này. Nếu không phải tiểu tử này được vị chủ nhân Nguyệt hành cung kia coi trọng, y đã không thèm gặp mặt, càng không cần phải nói ngồi ở chỗ này nói tới bí mật riêng tư của người khác, vội vàng chuyển sang chuyện khác.
Thế nhưng Miêu Nghị không biết tốt xấu, sau mấy câu nói lại tìm cách lượn trở về, lấy thân phận huynh đệ quan tâm cuộc sống tình cảm của y, dáng vẻ hết sức tò mò. Khiến cho Hoắc Lăng Tiêu có cảm giác muốn phát điên, thật sự không chịu nổi hắn, vội vàng tìm cớ đuổi hắn rời đi.
Thật ra thì Miêu Nghị cũng không muốn nói chuyện với vị Đại ca khẩu thị tâm phi hơn bất kỳ ai khác này.
Cuối cùng hai bên khách sáo từ biệt, Hoắc Lăng Tiêu có chuyện, để cho Thiên Vũ, Lưu Tinh thay mặt y tiễn hành.
Bên trong phòng khách, Hoắc Lăng Tiêu gọi Phàn Tử Trường tới mắng cho một trận.
Cửa chính cung điện, Miêu Nghị liếc nhìn một cái đột nhiên dừng lại, lấy ra hai viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm chia ra cho Thiên nhi và Tuyết nhi, chỉ chỉ hai tên thủ vệ đứng hai bên cửa điện lớn tiếng nói:
- Điện chủ chính là Đại ca kết bái của ta, bọn họ tận trung chức thủ vì Đại ca ta, đáng được thưởng!
Chỉ hai viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, còn là thưởng cho hai người, ở Trấn Ất điện có thể thưởng một số Nguyện Lực Châu ít ỏi như vậy sao?! Thiên nhi, Tuyết nhi đều có vẻ ngượng ngùng, bất quá vẫn tuân lệnh.
Hai tên thủ vệ ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ, Lưu Tinh, không biết là nên thu nhận hay không.
Sắc mặt hai vị cô cô vô cùng khó hiểu, chỉ khẽ gật đầu cười tỏ vẻ cho phép bọn họ nhận lấy, thật ra trong lòng bọn họ đang âm thầm thóa mạ. Rõ ràng là tên này chỉ sợ người khác không biết điện chủ là Đại ca kết bái của hắn…
---------------