Phi Thiên

Chương 455-1: Thì ra có chỗ dựa (Thượng)

- Thiên Vũ, Lưu Tinh, không cần đưa nữa.

Miêu Nghị dõng dạc gọi thẳng tên hai nàng, khiến cho các nàng vô cùng chán ghét, thế nhưng vẫn phải nặn ra khuôn mặt tươi cười mà ứng phó.

Chuyện này vẫn chưa đáng kể gì, dưới ánh mắt hai tên thủ vệ nhìn soi mói, Miêu Nghị lại lấy ra hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm thưởng cho hai nàng mỗi người mười viên, cao hơn phần thưởng cho hai tên thủ vệ không chỉ một chút, cao hơn tới mười lần. Môi Diêm Tu giật giật, nếu như lão nhớ không lầm, Miêu Nghị tặng lễ cho Thanh Cúc có một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, sự khác biệt này làm cho người ta khó mà nói được.

Thiên Vũ, Lưu Tinh nở một nụ cười gượng gạo từ chối không lấy, Miêu Nghị lại kiên quyết đưa cho hai nàng, lộ vẻ nghiêm nghị nói:

- Đây là phần thưởng mà hai người nên được, lúc ta không có mặt, cần phải chiếu cố Đại ca ta cho tốt!

Cần tới ngươi nhắc nhở sao!? Thiên Vũ, Lưu Tinh dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhận. Quan trọng là không tiện thu nhận lễ này, nếu thu phải cảm tạ người ta, không thể không song song khom người hành lễ ngay trước hai tên thủ vệ nói:

- Tạ Miêu gia ban thưởng!

Vừa nói ra lời này, hai tên thủ vệ nhất thời kinh hãi, rõ ràng là vị này thật sự là huynh đệ kết nghĩa của điện chủ!

- Cũng là người một nhà không cần khách sáo, không cần đưa tiễn.

Miêu Nghị khoát tay khuyên hai nàng trở về.




Thiên Vũ nặn ra nụ cười nói:

- Không quan hệ, chúng ta đưa Miêu gia đến chân núi.

- Dừng bước đi!

Thấy hai người không nghe khuyên bảo, Miêu Nghị lên giọng ra lệnh, sau đó phóng lên lưng Hắc Thán, ba người Diêm Tu vội vàng đuổi theo.

Không cho Thiên Vũ, Lưu Tinh nói gì nữa, Miêu Nghị vung tay lên:

- Đi!

Hắn dẫn đầu chạy ra cửa cung, ba người Diêm Tu theo đuôi chạy ra. Thiên Vũ, Lưu Tinh không thể làm gì khác hơn là cung tiễn:

- Cung chúc Miêu gia lên đường xuôi gió!

Mắt thấy bốn kỵ sĩ nhảy xuống đỉnh núi. Thiên Vũ lập tức quay đầu nhìn tả hữu cảnh cáo:

- Không cho nhắc tới chuyện mới vừa rồi với bất kỳ người nào, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Dĩ nhiên hai người biết Hoắc Lăng Tiêu cũng không muốn nhận người huynh đệ kết bái này.

Hai tên thủ vệ ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ không hiểu mệnh lệnh này là có ý gì, bất quá vẫn chắp tay nói:

- Dạ!

Hai nàng đi tới sườn núi nhìn theo bóng bọn Miêu Nghị rời đi, Thiên Vũ than thở:

- Rốt cục vị Miêu gia này đi rồi, hy vọng hắn đi xa một chút, vĩnh viễn không nên trở về cảnh nội Trấn Ất điện. Nếu không bằng vào tính tình vị đại gia này, thật sự sẽ trở thành một gánh nặng cho Đại nhân!

- Không đúng, tỷ tỷ, tỷ mau nhìn xem, hắn đã dừng lại.

Lưu Tinh phất tay chỉ về phương hướng sơn môn.

Thiên Vũ lập tức mở pháp nhãn ra nhìn, mơ hồ thấy Miêu Nghị ngồi trên vật cỡi dừng lại huơ tay múa chân không biết lại nói gì. Diêm Tu nhảy xuống long câu đi tới chỗ hai tên tu sĩ canh sơn môn, nhét vào tay họ thứ gì đó.


Lưu Tinh quay đầu lại ngạc nhiên nói:

- Hắn không đi còn làm gì trước sơn môn vậy?

Thiên Vũ vừa bực mình vừa buồn cười nói:

- Còn phải nói sao, chắc chắn lại đang thưởng, nói điện chủ là Đại ca kết bái của hắn.

Lưu Tinh lập tức quay đầu nhìn hai tên thủ vệ giữ cửa, có bịt miệng hai tên này cũng chưa đủ, kế tiếp không biết Miêu Nghị sẽ tuyên dương với bao nhiêu người hắn và điện chủ là huynh đệ kết nghĩa, cơ mặt giật giật nói:

- Xong rồi, hẳn rất nhanh toàn bộ người Trấn Ất điện đều biết chuyện hắn là huynh đệ kết nghĩa của Đại nhân.

- Đi, trở về nói với Đại nhân.

Hai nàng đưa mắt nhìn theo bọn Miêu Nghị rời đi, nhanh chóng xoay người trở về cung, trên đường bắt gặp Phàn Tử Trường toát mồ hôi lạnh toàn thân hành lễ, hai nàng khẽ gật đầu không để ý tới nhiều. Nhanh chóng trở về hậu cung gặp Hoắc Lăng Tiêu sa sầm nét mặt, kể sơ qua một lượt chuyện mới vừa rồi Miêu Nghị tuyên dương khắp nơi là huynh đệ kết nghĩa với điện chủ.

Đã sớm biết nhận người huynh đệ kết nghĩa này không có chuyện gì tốt, quả nhiên hắn gây ra đủ chuyện bực mình. Hoắc Lăng Tiêu chắp tay đi tới lui mấy vòng ở bên trong phòng khách, lại cầm chén trà trên bàn trà uống ừng ực một hớp, cố gắng ổn định tâm trạng, chậm rãi ngồi xuống hỏi:

- Các ngươi thấy tính tình vị huynh đệ tiện nghi này của ta thế nào?

Hai nàng nhìn nhau, đều có vẻ muốn nói lại thôi, thật sự là không tiện mở miệng.

Hoắc Lăng Tiêu nhìn thấu hai người có vẻ cố kỵ, phất tay nói:

- Cứ việc nói, nói sai cũng không trách các ngươi.

Lưu Tinh thử nói:

- Đại nhân, thứ cho tỳ tử nói thẳng, sau khi vị Miêu gia này biết thân phận của ngài, có cảm giác như tiểu nhân đắc chí.

Bốp! Một tay Hoắc Lăng Tiêu vỗ vào bàn trà, gật đầu nói:

- Ta bị hắn chọc giận đến nỗi không biết phải hình dung như thế nào, nàng đã nói đúng trọng điểm, không sai, chính là tiểu nhân đắc chí! Quả thật là càn rỡ, lại dám giết người của ta ở trước mặt ta mà không được bản tọa đồng ý!

Bây giờ y nói những lời này đã muộn, lúc người ta giết người của y trước mặt y, y lại không nói, bây giờ nói có ích lợi gì… Trong lòng Thiên Vũ nghĩ như vậy, bất quá lại có kiến giải khác, thử hỏi:




- Đại nhân, vì sao thiếp lại cảm thấy vị Miêu gia này không đơn giản, hơn nữa rất có đầu óc, nhìn bề ngoài như lỗ mãng làm loạn, thật sự lại rất có chừng mực, khiến cho người ta không làm gì được hắn. Ngài nghĩ mà xem, nếu quả thật hắn đơn giản như vậy, làm sao có thể đánh ra một con đường sống giữa mười tám vạn tu sĩ xông ra từ Tinh Tú Hải, sống trở về?

Hoắc Lăng Tiêu gật đầu một cái.

- Đánh ra một con đường sống giữa mười tám vạn tu sĩ…

Lưu Tinh có vẻ không nhịn được cười nói:

- Tỷ tỷ, vì sao lời này của tỷ giống như đúc lời Miêu Nghị tự biên tự diễn như vậy? Người có bản lãnh thật sự sẽ khoác lác ra mặt như vậy hay sao, ngược lại ta cho rằng vị Miêu gia này có thể là vận may tốt, còn có vẻ... Có vẻ...

Hoắc Lăng Tiêu ngẩng đầu hỏi:

- Còn có vẻ gì?

Lưu Tinh thấp giọng nói:

- Tỳ tử cảm giác còn có vẻ lỗ mãng.

Hoắc Lăng Tiêu gật đầu nói:

- Lưu Tinh nói không sai, thật sự có hơi lỗ mãng, bằng không lúc trước đã không cầm thương ép buộc ta kết bái ở vườn mai.

Nói xong đứng dậy chắp tay đi tới cửa thở dài:

- Là lỗ mãng hay có đầu óc cũng không quan trọng, ngược lại ta hy vọng tên này có thể có chút đầu óc ít gây sự một chút. Ta chỉ sợ tên này kiêu ngạo phách lối, đi khắp nơi lấy danh nghĩa ta gây ra chuyện thị phi, đến lúc đó ta sẽ quản hay không? Nếu không quản, người ta sẽ coi vị huynh trưởng kết bái như ta thế nào!? Nếu quản e rằng càng giúp cho hắn thêm phách lối hơn nữa, chẳng lẽ bản tọa rảnh rỗi không có việc làm phải đi lau mông giúp hắn sao?!

Không ra ngoài suy đoán của Thiên Vũ, Lưu Tinh, mấy hôm sau, chuyện nguyên sơn chủ Trấn Hải sơn Nam Tuyên phủ Miêu Nghị và điện chủ Hoắc Lăng Tiêu là huynh đệ kết nghĩa đã bay xa rầm rộ, che lấp cả chuyện Miêu Nghị hạ sát thủ giết hết tất cả đệ tử ba đại phái Trấn Hải sơn.

---------------

back top