Không ít người đều đang âm thầm bàn tán, không trách vị Miêu sơn chủ này lớn lối như thế, dám hạ độc thủ như vậy, thì ra là huynh đệ kết nghĩa với điện chủ Hoắc Lăng Tiêu, thì ra là phía sau có Hoắc Lăng Tiêu làm chỗ dựa, khó trách không hề sợ hãi như vậy.
Mặc dù Miêu Nghị lấy nhiều lời chứng như vậy, nhưng ba đại phái cũng làm lớn chuyện khiến cho Dương Khánh có chút nhức đầu. Bọn họ đòi Dương Khánh trị tội Miêu Nghị tự tiện chủ trương chuyện lớn như vậy không trải qua xin phép, muốn Dương Khánh phát hàm cho những địa bàn khác chặn Miêu Nghị lại.
Cần phải biết đây quả thật là làm cho mọi người trở tay không kịp, nếu như hai phủ biết trước tin tức, làm sao có thể để cho Miêu Nghị làm như vậy, chẳng lẽ coi thế lực ba đại phái hai phủ là bài trí hay sao!? Miêu Nghị giết sạch một hơi đệ tử ba đại phái ở Trấn Hải sơn, giết không còn người nào cả, bọn họ biết làm thế nào ăn nói với sư môn, tối thiểu cũng phải chừa lại vài người mới phải…
Chuyện huynh đệ kết nghĩa xảy ra thật là đúng lúc, làm sao Dương Khánh có thể bỏ qua cơ hội lợi dụng tốt như vậy. Ta đã xử lý công bình, nếu các ngươi có ý kiến, đi tìm điện chủ nói đi.
Uy danh chủ nhân một điện không phải là nhỏ, đây hoàn toàn là tu sĩ ở một cảnh giới khác, bất quá thật sự có người của ba đại phái chạy đến trước mặt điện chủ tố cáo.
Kết quả Hoắc Lăng Tiêu ném ra một đống lời chứng, xem cho rõ lời chứng của người các ngươi, chẳng lẽ người phạm thượng làm loạn, mưu đồ bất chính, chống lệnh không tuân không giết được? Chẳng lẽ ba đại phái các ngươi cá mè một lứa bất chấp quy tắc Tiên Quốc muốn tạo phản phải không?! Kẻ đồng lõa như Trầm Phong Hoa cũng đã bị giết!
Hoắc Lăng Tiêu là một người cực kỳ coi trọng thể diện, không công bố ra ngoài là Trầm Phong Hoa bị Miêu Nghị giết trước mặt y, mà là thông đồng làm bậy với người của ba đại phái, phạm thượng bị giết chết theo luật. Lấy chuyện này chứng minh mình đã xử lý công bình, ngay cả thân tín của mình cũng giết.
Tin tức này vừa ra, ba đại phái lập tức dừng lại, đã tìm được lý do ăn nói với sư môn: không phải là bọn ta kém cỏi bất tài, mà sau lưng Miêu Nghị có chỗ dựa!
Nhưng nhân mã cảnh nội Trấn Ất điện vẫn đang bàn tán lặng lẽ lén lút, loại người như Miêu Nghị có chỗ dựa như vậy thật là may mắn, gặp phải chuyện lớn như vậy cũng có người chống đỡ.
Bất quá chuyện này vẫn làm cho Dương Khánh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vào một ngày mưa phùn mờ mịt bao trùm dãy núi, Dương Khánh bồi hồi trong đình ngắm cảnh mưa đẹp như tranh vẽ, trầm ngâm nói:
- Miêu Nghị và điện chủ thật sự là huynh đệ kết nghĩa sao?
Thanh Mai đáp:
- Chuyện này đã truyền đi toàn bộ cảnh nội Trấn Ất điện mọi người đều biết, cũng không thấy Trấn Ất điện đứng ra cải chính phản bác, có lẽ là thật.
Dương Khánh đưa tay hứng mưa lấm tấm ngoài đình, khẽ lắc đầu nói:
- Nếu như Miêu Nghị và điện chủ đã sớm là huynh đệ kết nghĩa, tại sao điện chủ lại điểm danh Miêu Nghị tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội?
Thanh Cúc hỏi:
- Có phải là mới vừa kết bái hay không?
Dương Khánh khoát tay nói:
- Không thể nào! Hoắc Lăng Tiêu không phải người ngu, với tình huống trước mắt lại kết bái với Miêu Nghị, vậy quả thật là rõ ràng đối nghịch với ba đại phái, chẳng lẽ Hoắc Lăng Tiêu ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm… Nhưng ta vẫn cảm thấy Miêu Nghị và Hoắc Lăng Tiêu đã sớm có quan hệ, tựa hồ chuyện này là Miêu Nghị cố ý bố trí như vậy, cho nên mới dám không chút kiêng kỵ hạ sát thủ như thế. Bởi vì biết Hoắc Lăng Tiêu phải dọn dẹp tàn cục cho hắn, nên hoàn toàn không sợ hãi. Nhưng như vậy cũng giải thích không thông tại sao Hoắc Lăng Tiêu lại điểm Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải chịu chết... Không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra!
Y chỉ có thể đau đầu nhức óc suy nghĩ, nghi hoặc không thôi, dù y là thần tiên có thể bói toán cũng không thể nào biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì…
-----------
Đô thành Thìn lộ phồn hoa vô cùng, giữa núi rừng bên ngoài mười dặm, Lâm Bình Bình cùng La Bình cùng đứng trên một đỉnh núi thay phiên nhìn ra xa.
Thiên nhi đã báo tin Miêu Nghị sắp tới đô thành trước cho Lâm Bình Bình chuẩn bị, dau khi Lâm Bình Bình tính toán thời gian bèn ra khỏi thành mười dặm nghênh đón, đã ở chỗ này đợi gần hai ngày, chỉ sợ bỏ qua mà bất kính.
Dĩ nhiên La Bình biết Miêu Nghị phải tới đô thành ra mắt Quân Sứ, tức thì mấy lần tìm Lâm Bình Bình dò xét tin tức, hỏi thời gian cụ thể Miêu Nghị tới. Lâm Bình Bình được người ta chiếu cố nhiều thật sự là không tiện từ chối, suy nghĩ một chút cũng không phải tin tức gì không thể thố lộ, cho nên mới có cảnh tượng cùng La Bình chờ đợi ở chỗ này.
Miêu Nghị từ Tinh Tú Hải trở về, chắc chắn là giàu nứt đố đổ vách, khách hàng lớn như vậy đủ để cho La Bình tạm thời gác lại những chuyện khác chạy tới đây đón tiếp. Nhất định phải xây dựng tốt mối quan hệ này, chỉ cần một mối làm ăn cũng không biết bao nhiêu, làm sao có thể bỏ qua cơ hội trao đổi tình cảm tốt như vậy.
- Tới rồi!
La Bình đột nhiên đưa tay chỉ về phía mấy cái chấm đen phương xa trên quan đạo.
Lâm Bình Bình vội vàng từ dưới bóng cây đi ra, sau khi xác nhận có chút khẩn trương gật đầu một cái, có lẽ là bởi vì đã lâu không gặp Miêu Nghị, hiện tại nàng lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Hai người nhanh chóng kéo vật cỡi ra, phóng người lên vật cỡi xuống núi, lại tới cạnh quan đạo nhảy xuống đứng chờ đợi.
Một tràng tiếng vó ầm ầm vọng tới, Miêu Nghị chạy trước một mình, Thiên nhi, Tuyết nhi cỡi Ô Lân Hống chạy hai bên, Diêm Tu ở phía sau.
Cả bọn rẽ qua khúc quanh lập tức thấy được La Bình và Lâm Bình Bình bên đường đang vẫy tay, Miêu Nghị khẽ giơ tay, bốn người từ từ chậm lại, gần tới thì dừng.
Đương nhiên là Lâm Bình Bình nhận ra Miêu Nghị, ánh mắt nhanh chóng quét nhìn hai nữ nhân sau lưng Miêu Nghị. Mặc dù chưa từng gặp qua nhưng đã biết nhau từ trước, đã nhận được thông báo trước là những ai sẽ tới đô thành, tức thì nhanh chóng tiến lên, cúi đầu chắp tay nói:
- Ty chức Lâm Bình Bình bái kiến Đại nhân, ra mắt Đại cô cô, tiểu cô cô!
Miêu Nghị nghiêm trang nhận nàng thi lễ, ánh mắt quan sát Lâm Bình Bình trên dưới, phát hiện nữ nhân này có biến hóa thật lớn.
Một bộ trường quần màu trắng xinh đẹp thắt ngang eo bằng lụa tím, làm nổi bật vóc người đầy đặn, tóc mây bới cao lên nghiêm trang tề chỉnh không rối sợi nào, làn da trắng nõn. Hiện tại nàng đã không còn khí tức lưu dân bươn chải vì cuộc sống lúc trước Miêu Nghị gặp mặt lần đầu tiên nữa, khí chất con nhà quyền quý đã dần dần hiện ra. Vốn nhan sắc nàng cũng không kém, bất quá bị phong trần bôn ba che lấp, trải qua những năm qua dần dần khôi phục, cho người ta có cảm giác bừng lên rạng rỡ.
Lâm Bình Bình cũng lặng lẽ quan sát Miêu Nghị, phát hiện khí chất vị chủ nhân này càng ung dung hơn trước. Cũng không biết nguyên nhân có phải là vì mình khẩn trương hay không, gặp mặt lại cảm nhận được áp lực không nhỏ.
---------------
Mặc dù Miêu Nghị lấy nhiều lời chứng như vậy, nhưng ba đại phái cũng làm lớn chuyện khiến cho Dương Khánh có chút nhức đầu. Bọn họ đòi Dương Khánh trị tội Miêu Nghị tự tiện chủ trương chuyện lớn như vậy không trải qua xin phép, muốn Dương Khánh phát hàm cho những địa bàn khác chặn Miêu Nghị lại.
Cần phải biết đây quả thật là làm cho mọi người trở tay không kịp, nếu như hai phủ biết trước tin tức, làm sao có thể để cho Miêu Nghị làm như vậy, chẳng lẽ coi thế lực ba đại phái hai phủ là bài trí hay sao!? Miêu Nghị giết sạch một hơi đệ tử ba đại phái ở Trấn Hải sơn, giết không còn người nào cả, bọn họ biết làm thế nào ăn nói với sư môn, tối thiểu cũng phải chừa lại vài người mới phải…
Chuyện huynh đệ kết nghĩa xảy ra thật là đúng lúc, làm sao Dương Khánh có thể bỏ qua cơ hội lợi dụng tốt như vậy. Ta đã xử lý công bình, nếu các ngươi có ý kiến, đi tìm điện chủ nói đi.
Uy danh chủ nhân một điện không phải là nhỏ, đây hoàn toàn là tu sĩ ở một cảnh giới khác, bất quá thật sự có người của ba đại phái chạy đến trước mặt điện chủ tố cáo.
Kết quả Hoắc Lăng Tiêu ném ra một đống lời chứng, xem cho rõ lời chứng của người các ngươi, chẳng lẽ người phạm thượng làm loạn, mưu đồ bất chính, chống lệnh không tuân không giết được? Chẳng lẽ ba đại phái các ngươi cá mè một lứa bất chấp quy tắc Tiên Quốc muốn tạo phản phải không?! Kẻ đồng lõa như Trầm Phong Hoa cũng đã bị giết!
Hoắc Lăng Tiêu là một người cực kỳ coi trọng thể diện, không công bố ra ngoài là Trầm Phong Hoa bị Miêu Nghị giết trước mặt y, mà là thông đồng làm bậy với người của ba đại phái, phạm thượng bị giết chết theo luật. Lấy chuyện này chứng minh mình đã xử lý công bình, ngay cả thân tín của mình cũng giết.
Tin tức này vừa ra, ba đại phái lập tức dừng lại, đã tìm được lý do ăn nói với sư môn: không phải là bọn ta kém cỏi bất tài, mà sau lưng Miêu Nghị có chỗ dựa!
Nhưng nhân mã cảnh nội Trấn Ất điện vẫn đang bàn tán lặng lẽ lén lút, loại người như Miêu Nghị có chỗ dựa như vậy thật là may mắn, gặp phải chuyện lớn như vậy cũng có người chống đỡ.
Bất quá chuyện này vẫn làm cho Dương Khánh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vào một ngày mưa phùn mờ mịt bao trùm dãy núi, Dương Khánh bồi hồi trong đình ngắm cảnh mưa đẹp như tranh vẽ, trầm ngâm nói:
- Miêu Nghị và điện chủ thật sự là huynh đệ kết nghĩa sao?
Thanh Mai đáp:
- Chuyện này đã truyền đi toàn bộ cảnh nội Trấn Ất điện mọi người đều biết, cũng không thấy Trấn Ất điện đứng ra cải chính phản bác, có lẽ là thật.
Dương Khánh đưa tay hứng mưa lấm tấm ngoài đình, khẽ lắc đầu nói:
- Nếu như Miêu Nghị và điện chủ đã sớm là huynh đệ kết nghĩa, tại sao điện chủ lại điểm danh Miêu Nghị tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội?
Thanh Cúc hỏi:
- Có phải là mới vừa kết bái hay không?
Dương Khánh khoát tay nói:
- Không thể nào! Hoắc Lăng Tiêu không phải người ngu, với tình huống trước mắt lại kết bái với Miêu Nghị, vậy quả thật là rõ ràng đối nghịch với ba đại phái, chẳng lẽ Hoắc Lăng Tiêu ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm… Nhưng ta vẫn cảm thấy Miêu Nghị và Hoắc Lăng Tiêu đã sớm có quan hệ, tựa hồ chuyện này là Miêu Nghị cố ý bố trí như vậy, cho nên mới dám không chút kiêng kỵ hạ sát thủ như thế. Bởi vì biết Hoắc Lăng Tiêu phải dọn dẹp tàn cục cho hắn, nên hoàn toàn không sợ hãi. Nhưng như vậy cũng giải thích không thông tại sao Hoắc Lăng Tiêu lại điểm Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải chịu chết... Không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra!
Y chỉ có thể đau đầu nhức óc suy nghĩ, nghi hoặc không thôi, dù y là thần tiên có thể bói toán cũng không thể nào biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì…
-----------
Đô thành Thìn lộ phồn hoa vô cùng, giữa núi rừng bên ngoài mười dặm, Lâm Bình Bình cùng La Bình cùng đứng trên một đỉnh núi thay phiên nhìn ra xa.
Thiên nhi đã báo tin Miêu Nghị sắp tới đô thành trước cho Lâm Bình Bình chuẩn bị, dau khi Lâm Bình Bình tính toán thời gian bèn ra khỏi thành mười dặm nghênh đón, đã ở chỗ này đợi gần hai ngày, chỉ sợ bỏ qua mà bất kính.
Dĩ nhiên La Bình biết Miêu Nghị phải tới đô thành ra mắt Quân Sứ, tức thì mấy lần tìm Lâm Bình Bình dò xét tin tức, hỏi thời gian cụ thể Miêu Nghị tới. Lâm Bình Bình được người ta chiếu cố nhiều thật sự là không tiện từ chối, suy nghĩ một chút cũng không phải tin tức gì không thể thố lộ, cho nên mới có cảnh tượng cùng La Bình chờ đợi ở chỗ này.
Miêu Nghị từ Tinh Tú Hải trở về, chắc chắn là giàu nứt đố đổ vách, khách hàng lớn như vậy đủ để cho La Bình tạm thời gác lại những chuyện khác chạy tới đây đón tiếp. Nhất định phải xây dựng tốt mối quan hệ này, chỉ cần một mối làm ăn cũng không biết bao nhiêu, làm sao có thể bỏ qua cơ hội trao đổi tình cảm tốt như vậy.
- Tới rồi!
La Bình đột nhiên đưa tay chỉ về phía mấy cái chấm đen phương xa trên quan đạo.
Lâm Bình Bình vội vàng từ dưới bóng cây đi ra, sau khi xác nhận có chút khẩn trương gật đầu một cái, có lẽ là bởi vì đã lâu không gặp Miêu Nghị, hiện tại nàng lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Hai người nhanh chóng kéo vật cỡi ra, phóng người lên vật cỡi xuống núi, lại tới cạnh quan đạo nhảy xuống đứng chờ đợi.
Một tràng tiếng vó ầm ầm vọng tới, Miêu Nghị chạy trước một mình, Thiên nhi, Tuyết nhi cỡi Ô Lân Hống chạy hai bên, Diêm Tu ở phía sau.
Cả bọn rẽ qua khúc quanh lập tức thấy được La Bình và Lâm Bình Bình bên đường đang vẫy tay, Miêu Nghị khẽ giơ tay, bốn người từ từ chậm lại, gần tới thì dừng.
Đương nhiên là Lâm Bình Bình nhận ra Miêu Nghị, ánh mắt nhanh chóng quét nhìn hai nữ nhân sau lưng Miêu Nghị. Mặc dù chưa từng gặp qua nhưng đã biết nhau từ trước, đã nhận được thông báo trước là những ai sẽ tới đô thành, tức thì nhanh chóng tiến lên, cúi đầu chắp tay nói:
- Ty chức Lâm Bình Bình bái kiến Đại nhân, ra mắt Đại cô cô, tiểu cô cô!
Miêu Nghị nghiêm trang nhận nàng thi lễ, ánh mắt quan sát Lâm Bình Bình trên dưới, phát hiện nữ nhân này có biến hóa thật lớn.
Một bộ trường quần màu trắng xinh đẹp thắt ngang eo bằng lụa tím, làm nổi bật vóc người đầy đặn, tóc mây bới cao lên nghiêm trang tề chỉnh không rối sợi nào, làn da trắng nõn. Hiện tại nàng đã không còn khí tức lưu dân bươn chải vì cuộc sống lúc trước Miêu Nghị gặp mặt lần đầu tiên nữa, khí chất con nhà quyền quý đã dần dần hiện ra. Vốn nhan sắc nàng cũng không kém, bất quá bị phong trần bôn ba che lấp, trải qua những năm qua dần dần khôi phục, cho người ta có cảm giác bừng lên rạng rỡ.
Lâm Bình Bình cũng lặng lẽ quan sát Miêu Nghị, phát hiện khí chất vị chủ nhân này càng ung dung hơn trước. Cũng không biết nguyên nhân có phải là vì mình khẩn trương hay không, gặp mặt lại cảm nhận được áp lực không nhỏ.
---------------