Phi Thiên

Chương 460-2: Khéo quá hóa vụng (Hạ)

Lan Hầu lạnh nhạt nói:

- Đánh chết mấy tên tay sai làm xằng làm bậy mà thôi, cũng không trông cậy vào đám du côn đầu đường xó chợ này rảnh rỗi cống hiến được chút nguyện lực nào. Chết thì chết, đỡ được mấy tên hay gây họa. Thả mấy tên thị nữ đi, chớ để lỡ thời gian mấy tên kia ra mắt Quân Sứ. Về phần tên Hô Diên Thọ, trước hết nhốt lại mười năm. Dù sao nhà y có tiền, chờ lão thu lễ vật chán rồi hãy cân nhắc tới chuyện thả người.

Từ trước tới nay Lan Hầu vẫn không ước thúc người dưới quyền mình thu nhận lễ vật, bất quá có một nguyên tắc, có thể yên tâm to gan thu nhận lễ vật, nhưng nhận lễ không được làm việc cho người đưa lễ, nếu ai lấy quyền lực làm chuyện riêng y sẽ không bỏ qua.

Nhốt mười năm? Bồ Nhất Công giật mình kinh hãi, phàm nhân cũng không phải là tu sĩ, có thể sống mấy chục năm, lập tức thử hỏi:

- Sau lưng Hô Diên gia là Hô Diên Thái Bảo, có thể chọc cho Hô Diên Thái Bảo mất hứng hay không?

Bút vẽ trên tay Lan Hầu không ngừng, hừ lạnh nói:

- Hô Diên Thái Bảo có hàng trăm hàng ngàn con cháu, trải rộng mười hai lộ đô thành, y có thể quan tâm được hết sao?! Ta phí tâm giúp y quản giáo con cháu, y nên cảm tạ ta mới đúng, y còn không tới nỗi vì một đứa cháu cách xa không biết bao nhiêu đời mà hao tổn tâm huyết. Lão cứ việc thi hành, nếu Hô Diên Thái Bảo thật sự ra mặt, ta sẽ báo lên cho Quân Sứ, để cho Quân Sứ gánh vác!

- Dạ!

Bồ Nhất Công chắp tay lĩnh mệnh. Lão đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên lại nghe Lan Hầu nhàn nhạt hỏi:

- Chuyện mới vừa xảy ra không lâu lão lại có thể chạy tới báo cáo nhanh như vậy, mấy người tham kiến Quân Sứ kia cũng có quan hệ tìm tới lão phải không?




Y có thể trấn giữ ở chỗ này tự nhiên không ngốc, bằng vào thế lực Hô Diên gia, thủ hạ còn có thể tìm tới mình cầu xin phân xử nhanh như vậy, đây là không nể mặt Hô Diên gia, bên kia nhất định là có người ra mặt.

Thân hình Bồ Nhất Công sững lại, đã bị hỏi tới không dám giấu giếm, nặn ra một nụ cười nói:

- Đại Đô Đốc pháp nhãn như đuốc, thật ra thì cũng không có ai xa lạ tìm thuộc hạ, chính là tửu quỷ họ Hoa ở thương hội, ngài cũng biết, bình thường lão và thuộc hạ vẫn hay uống rượu với nhau. Ngoài ra còn có tên Miêu Nghị có tên trên bảng, Đại ca kết bái của hắn là điện chủ Trấn Ất điện Nguyệt hành cung, có qua lại với thuộc hạ, coi như là người quen. Mặc dù thuộc hạ nể tình một chút, nhưng cũng không có vì tư mà bỏ công.

Nguyệt hành cung Trấn Ất điện? Rốt cục bút vẽ trong tay Lan Hầu dừng lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn lão hỏi:

- Hoắc Lăng Tiêu ư?

Bồ Nhất Công sửng sốt, không nghĩ tới Đại Đô Đốc cũng biết Hoắc Lăng Tiêu, lập tức đáp:

- Chính là y!

Lan Hầu quay đầu lại, đặt bút trong tay vào nghiên mực, chậm rãi vuốt mực đọng trên đầu bút, lạnh nhạt nói:

- Tạm thời giữ mấy tên thị nữ kia, còn ba người có tên trên bảng cũng giam lại cho ta.

Bồ Nhất Công ngơ ngẩn, không biết tại sao làm như vậy, không khỏi hỏi:

- Xin hỏi Đại Đô Đốc, lấy tội danh gì bắt giam bọn họ?

Lan Hầu tỏ vẻ bình thản nói:

- Dung túng kẻ dưới hành hung! Ngoài ra đưa tin cho Trấn Ất điện Nguyệt hành cung, bảo Hoắc Lăng Tiêu đích thân đến tìm bản Đô Đốc lãnh người!

Bồ Nhất Công á khẩu không trả lời được, chỉ có thể chắp tay lãnh mệnh rời đi...

-----------

Đến khi lão trở lại nha phủ của mình, sau lưng đã có thêm vài tên thủ hạ đi theo.

Thấy lão trở lại, Hoa gia phát hiện sắc mặt lão không đúng, lập tức đứng dậy hỏi:

- Tình huống thế nào?

Ai ngờ Bồ Nhất Công nghiêm mặt, giơ tay chỉ Miêu Nghị, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy quát lớn:


- Bắt lại!

Mấy tên thủ hạ sau lưng lão lập tức vọt đến bên cạnh ba người nắm lấy cánh tay cả bọn, lập tức khống chế ba người còn chưa có phản ứng kịp, ngơ ngác không hiểu vì sao.

Mọi người nghi hoặc không hiểu, Hoa gia trầm giọng hỏi:

- Bồ Nhất Công, lão làm như vậy là có ý gì?

Bồ Nhất Công lắc đầu nói:

- Không phải ý của ta, là ý của Đại Đô Đốc, Đại Đô Đốc nói ba người bọn họ dung túng kẻ dưới hành hung, ta chẳng qua là tuân lệnh mà làm thôi!

Hoa gia nhất thời á khẩu không trả lời được, Lan Hầu đã đích thân lên tiếng, toàn bộ Thìn lộ sợ là chỉ có Quân Sứ có thể làm cho Lan Hầu thay đổi chủ ý.

Tư Không Vô Úy bị bắt nổi giận, tức tối nói:

- Nhất định là Hô Diên gia giở trò ở sau lưng, đã muốn bắt tội cần gì lấy cớ!

Đừng nói là y, ngay cả Miêu Nghị và bọn Hoa gia cũng có ý nghĩ này.

- Tiểu bối ngu ngốc, lại dám ăn nói bừa bãi!

Bồ Nhất Công nhìn chằm chằm Tư Không Vô Úy quát:

- Vả miệng cho ta!

- Chậm đã!

Đột nhiên Miêu Nghị lên tiếng quát:

- Bồ Đại nhân, ta muốn gặp Đại Đô Đốc!

Bồ Nhất Công cười lạnh nói:

- Thật đúng là không biết trời cao đất rộng, Đại Đô Đốc há là ngươi muốn gặp là có thể gặp, ta thấy...

Lời còn chưa dứt đột nhiên ngưng bặt, bên tai lão thình lình vang lên tiếng Miêu Nghị truyền âm:




- Hồng Trần Tiên Tử có lời bảo ta chuyển cáo Đại Đô Đốc!

Chuyện tới nước này rồi, Miêu Nghị cũng không có cách nào khác, đối mặt những nhân vật quyền cao chức trọng như vậy, bất cứ một người nào cũng có thể làm cho hắn không chịu nổi. Hiện tại hắn mới hiểu được lúc trước tranh hơi ở trước mặt Hồng Trần Tiên Tử là hết sức buồn cười, lúc ấy hắn bóp vỡ miếng ngọc điệp Hồng Trần Tiên Tử cho, không nghĩ tới bây giờ vẫn phải mang Hồng Trần Tiên Tử ra tự cứu.

Nếu như gặp lại Hồng Trần Tiên Tử chỉ sợ sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất, còn muốn Hồng Trần Tiên Tử làm nữ nhân của mình, hết sức nực cười! Sau này Hồng Trần Tiên Tử biết chuyện sẽ cười hắn không biết bao nhiêu mà kể…

Bồ Nhất Công khẽ giơ tay lên, ý bảo thủ hạ khoan hãy vả miệng Tư Không Vô Úy.

Mọi người vẫn đang kinh ngạc, không biết tại sao lời của lão đột nhiên ngưng bặt.

Bồ Nhất Công truyền âm cảnh cáo Miêu Nghị:

- Tại sao ngay từ đầu không đề cập tới Hồng Trần Tiên Tử!? Tiểu tử ngươi cũng không thể nói lung tung, bây giờ bất quá ngươi chỉ bị tội dung túng kẻ dưới hành hung, tội không đáng chết, nhưng có biết hậu quả của tội nói hươu nói vượn hay không?

Miêu Nghị đáp:

- Nếu ta nói láo, Đại Đô Đốc chỉ cần tìm Hồng Trần Tiên Tử đối chất lập tức sẽ biết, ta không ngốc tới nỗi tìm đường chết!

Bồ Nhất Công suy nghĩ một chút cũng phải, phất tay nói:

- Trước hết hãy giải bọn chúng đi.

Và như vậy ba người bị áp giải đi, có thể nói là bị xiềng xích nhốt lại, nhốt vào bên trong ngục giam tường đồng vách sắt.

Vừa vào ngục giam liền phát hiện có một bạn tù khác đang kêu to, vị này vừa nghe có người tiến vào lập tức rống giận:

- Thả ta ra, mau thả ta ra, lão tổ nhà ta là Hô Diên Thái Bảo! Các ngươi dám nhốt ta, sau này lão tổ tông nhà ta sẽ không tha cho các ngươi, còn không mau thả ta ra ngoài!

Nghe thanh âm tên này có hơi khàn khàn, suy đoán trước đó đã kêu gào thật lâu.

---------------

back top