Sắc mặt Miêu Nghị, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy trầm xuống nhìn nhau, không cần nói, vị kia chắc chắn chính là Hô Diên Thọ, đáng tiếc đối phương bị nhốt ở phòng cuối cùng của ngục giam, không thấy được dung mạo y thế nào.
- Xin hỏi một tiếng, mấy thị nữ kia bị nhốt ở nơi nào?
Trong lúc ngục tốt khóa cửa, Triệu Phi vội vàng nắm lấy cơ hội hỏi.
Tên ngục tốt không lên tiếng, Triệu Phi lập tức lấy ra hai hạt Nguyện Lực Châu trung phẩm to cỡ hạt trân châu nhét vào tay của đối phương. Ngục tốt bất động thần sắc thuận tay thu hồi, chỉ chỉ bọn họ vách tường sau lưng nói:
- Nhốt ở buồng giam nữ cách vách.
Dứt lời ngục tốt lập tức rời đi.
- Thị nữ gì?
Thanh âm của Hô Diên Thọ từ cuối dãy truyền tới:
- Là ai vậy, là ai tiến vào?
Tư Không Vô Úy há miệng muốn mắng, Miêu Nghị giơ tay lên ngăn lại, truyền âm nói:
- Hiện tại không nên gây chuyện, nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới là chính sự, sau này ta sẽ không tha cho y!
- Ai vậy, tại sao không nói chuyện?
Hô Diên Thọ vẫn còn đang gào thét.
Ba người không để ý tới, khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Không bao lâu sau, Bồ Nhất Công dẫn ngục tốt tiến vào, đứng ở cửa ngục nhìn ba người một cái. Chợt lão quay đầu lại ra hiệu cho ngục tốt mở cửa ra, nói với Miêu Nghị:
- Đi theo ta!
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy ngạc nhiên, Miêu Nghị đứng dậy nói:
- Không sao đâu!
Cửa tù đóng lại lần nữa, Miêu Nghị đi theo sau lưng Bồ Nhất Công rời đi, thanh âm khàn khàn của Hô Diên Thọ còn đang kêu gào...
-----------
Bên ngoài Phù Thế đình, Bồ Nhất Công và Miêu Nghị đứng chờ.
Bên trong đình Lan Hầu giơ bút chấm mực đỏ, chỉ chỉ hoa đỏ lá xanh trên sườn núi, lại chỉ vào chỗ đang vẽ trên bức họa, sau đó giao bút vẽ lại cho thị nữ bên cạnh để nàng tô màu đỏ lên thay mình.
Một vị thị nữ khác đưa khăn ướt tới, Lan Hầu nhận lấy lau tay, nhìn về phía hai người bên ngoài đình, nói với Bồ Nhất Công:
- Chờ bên dưới!
- Dạ!
Bồ Nhất Công rời đi.
Lan Hầu đưa trả lại khăn ướt cho thị nữ, quan sát lẫn nhau với Miêu Nghị, có thể nói là Miêu Nghị ngưỡng mộ vị Đại Đô Đốc này đã lâu, hôm nay mới coi như chính thức gặp mặt.
- Không phải ngươi nói Hồng Trần có lời bảo ngươi chuyển cáo sao? Nói đi!
Lan Hầu đứng ở trên bậc thềm trên cao nhìn xuống, khí thế bức người, đem lại cho Miêu Nghị áp lực rất lớn, thật sự là khí thế của người quen sống trên địa vị cao trong thời gian dài bộc lộ ra rất rõ ràng.
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Hồi bẩm Đại Đô Đốc, thật ra thì Hồng Trần Tiên Tử cũng không có lời gì bảo ty chức chuyển cáo. Bất quá nàng chỉ nói với ty chức nếu gặp phiền phức, bảo ty chức tới đô thành tìm Đại Đô Đốc.
Lan Hầu nhàn nhạt hử một tiếng:
- Làm sao ta biết ngươi nói thật hay giả?
Miêu Nghị đáp:
- Ty chức không cách nào chứng minh, bất quá vào mấy tháng trước, lúc ty chức gặp Hồng Trần Tiên Tử ở Tây Tú Tinh cung, chính miệng nàng đã nói như vậy. Ty chức tuyệt không dám nói láo trước mặt Đại Đô Đốc, Đại Đô Đốc chỉ cần hỏi Hồng Trần Tiên Tử sẽ biết.
Lan Hầu lạnh nhạt nói:
- Bản Đô Đốc hết sức nghi ngờ, tại sao Hồng Trần lại vì một tên vô danh tiểu tốt như ngươi mà nói như vậy?
Miêu Nghị:
- Ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, ty chức lập được chút công lao vì Nguyệt Dao Tiên Tử, cho nên Hồng Trần Tiên Tử mới mở miệng nói như vậy. Về phần tại sao tiên tử bảo ty chức có phiền phức hãy tìm Đại Đô Đốc, ty chức cũng không biết.
Hắn không biết nhưng Lan Hầu lại biết, Hồng Trần không có bằng hữu gì nhiều, Lan Hầu lại là một trong vài bằng hữu hiếm có của Hồng Trần, người biết chuyện này cũng không nhiều. Thật ra thì Miêu Nghị vừa mở miệng y đã biết là thật, nếu hắn nói vô căn cứ, vậy sẽ nhắc tới nhiều đại nhân vật khác mà không nhắc tới tên Hồng Trần Tiên Tử.
Lan Hầu lại hỏi:
- Vậy tại sao ngươi không sớm tới tìm ta?
Nếu như không phải là bị ép bất đắc dĩ, ta phải mất mặt ở trước mặt Hồng Trần Tiên Tử sao? Trong lòng Miêu Nghị bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Hồi bẩm Đại Đô Đốc, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, ty chức sẽ không tới làm phiền Đại Đô Đốc.
- Được rồi, ta đã biết những gì ngươi nói, hiện tại ngoan ngoãn trở về ngục đi!
Lan Hầu phất phất tay, ý bảo Miêu Nghị lui ra.
Còn phải ở trong ngục sao?! Miêu Nghị sửng sốt, gấp giọng nói:
- Chẳng lẽ Đại Đô Đốc không tin lời ty chức?
- Có tin hay không không phải chỉ ngươi nói là đủ, ta vẫn phải nghiệm chứng lời của ngươi là thật hay giả.
Lan Hầu tùy tiện tìm lý do đuổi hắn đi.
Câu này khiến cho Miêu Nghị không còn lời nào để nói, Bồ Nhất Công trở lại rất nhanh, lại áp giải hắn trở về ngục.
Trở lại trong ngục, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy hỏi xảy ra chuyện gì, Miêu Nghị lắc đầu không biết nói gì, hiện tại hắn cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào Lan Hầu liên lạc với Hồng Trần Tiên Tử sớm một chút. Ngay cả mang ra Đại ca kết bái là điện chủ cũng vô dụng, trong số người hắn quen biết cũng chỉ có Hồng Trần Tiên Tử có khả năng cứu được mà thôi.
Không bao lâu, bên trong ngục giam lại xuất hiện một lão nhân ăn vận cẩm y hoa lệ đi ngang qua phòng giam ba người Miêu Nghị, có hai tên ngục tốt cùng đi bước nhanh tới cuối ngục giam.
- Cha!
Thanh âm của Hô Diên Thọ thình lình vang lên:
- Cha, mau cứu con ra ngoài!
Một tiếng bốp vang lên, Hô Diên Thọ kêu gào:
- Cha, vì sao lại đánh con?
- Ngươi là tên súc sinh, muốn chọc cho ta tức chết sao!? Lại dám vô lễ với tiên tử trước mặt mọi người, có phải chán sống hay không!
Thanh âm rống giận của lão đầu kia vang lên.
Hô Diên Thọ không cam lòng nói:
- Tiên tử gì chứ, không phải chỉ là mấy nữ tu thôi sao, con từng chơi qua nhiều không đếm xuể, cũng không phải là cha chưa từng hưởng qua mùi vị nữ tu…
- Ngươi...
Lão đầu giận đến run lên lẩy bẩy, cách cửa phòng giam chỉ Hô Diên Thọ:
- Ngươi tới đây cho ta!
Hô Diên Thọ đã lui ra xa xa, đâu còn dám tới gần chịu đòn, ở nguyên tại chỗ lắc đầu nói:
- Cha không cứu con ra ngoài, con không tới đâu!
Lão đầu giận dữ nói:
- Ngươi còn muốn ra ngoài ư, Đại Đô Đốc đã đích thân lên tiếng, muốn nhốt ngươi mười năm, mười năm sau ngươi mới được thấy mặt trời!
- Mười năm!
Hô Diên Thọ thét thất thanh chói tai, lập tức vọt tới, quỳ gối sát song sắt đưa tay kéo vạt áo bào phụ thân mình, kinh hoảng thất thố nói:
- Cha, con không muốn bị giam mười năm đâu, sẽ chết người, đã có nhiều con nhà quyền quý chết trên tay của Đại Đô Đốc như vậy, y sẽ giết con. Cha, mau mau đi tìm lão tổ tông cứu con!
Bốp bốp! Lão đầu giận đến nỗi giơ tay lên tát con mình liên tiếp mấy cái, thật sự là có mấy lời không tiện nói ra với con mình trước mặt người ngoài.
Lão tổ tông là ai chứ, không phải là ai muốn tìm cũng có thể tìm được. Nhiều con cháu như vậy không có ai dám khi dễ, hơn nữa còn có thể sống trong vinh hoa phú quý cũng là nhờ được hưởng lây vinh quang của lão tổ tông.
---------------
- Xin hỏi một tiếng, mấy thị nữ kia bị nhốt ở nơi nào?
Trong lúc ngục tốt khóa cửa, Triệu Phi vội vàng nắm lấy cơ hội hỏi.
Tên ngục tốt không lên tiếng, Triệu Phi lập tức lấy ra hai hạt Nguyện Lực Châu trung phẩm to cỡ hạt trân châu nhét vào tay của đối phương. Ngục tốt bất động thần sắc thuận tay thu hồi, chỉ chỉ bọn họ vách tường sau lưng nói:
- Nhốt ở buồng giam nữ cách vách.
Dứt lời ngục tốt lập tức rời đi.
- Thị nữ gì?
Thanh âm của Hô Diên Thọ từ cuối dãy truyền tới:
- Là ai vậy, là ai tiến vào?
Tư Không Vô Úy há miệng muốn mắng, Miêu Nghị giơ tay lên ngăn lại, truyền âm nói:
- Hiện tại không nên gây chuyện, nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới là chính sự, sau này ta sẽ không tha cho y!
- Ai vậy, tại sao không nói chuyện?
Hô Diên Thọ vẫn còn đang gào thét.
Ba người không để ý tới, khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Không bao lâu sau, Bồ Nhất Công dẫn ngục tốt tiến vào, đứng ở cửa ngục nhìn ba người một cái. Chợt lão quay đầu lại ra hiệu cho ngục tốt mở cửa ra, nói với Miêu Nghị:
- Đi theo ta!
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy ngạc nhiên, Miêu Nghị đứng dậy nói:
- Không sao đâu!
Cửa tù đóng lại lần nữa, Miêu Nghị đi theo sau lưng Bồ Nhất Công rời đi, thanh âm khàn khàn của Hô Diên Thọ còn đang kêu gào...
-----------
Bên ngoài Phù Thế đình, Bồ Nhất Công và Miêu Nghị đứng chờ.
Bên trong đình Lan Hầu giơ bút chấm mực đỏ, chỉ chỉ hoa đỏ lá xanh trên sườn núi, lại chỉ vào chỗ đang vẽ trên bức họa, sau đó giao bút vẽ lại cho thị nữ bên cạnh để nàng tô màu đỏ lên thay mình.
Một vị thị nữ khác đưa khăn ướt tới, Lan Hầu nhận lấy lau tay, nhìn về phía hai người bên ngoài đình, nói với Bồ Nhất Công:
- Chờ bên dưới!
- Dạ!
Bồ Nhất Công rời đi.
Lan Hầu đưa trả lại khăn ướt cho thị nữ, quan sát lẫn nhau với Miêu Nghị, có thể nói là Miêu Nghị ngưỡng mộ vị Đại Đô Đốc này đã lâu, hôm nay mới coi như chính thức gặp mặt.
- Không phải ngươi nói Hồng Trần có lời bảo ngươi chuyển cáo sao? Nói đi!
Lan Hầu đứng ở trên bậc thềm trên cao nhìn xuống, khí thế bức người, đem lại cho Miêu Nghị áp lực rất lớn, thật sự là khí thế của người quen sống trên địa vị cao trong thời gian dài bộc lộ ra rất rõ ràng.
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Hồi bẩm Đại Đô Đốc, thật ra thì Hồng Trần Tiên Tử cũng không có lời gì bảo ty chức chuyển cáo. Bất quá nàng chỉ nói với ty chức nếu gặp phiền phức, bảo ty chức tới đô thành tìm Đại Đô Đốc.
Lan Hầu nhàn nhạt hử một tiếng:
- Làm sao ta biết ngươi nói thật hay giả?
Miêu Nghị đáp:
- Ty chức không cách nào chứng minh, bất quá vào mấy tháng trước, lúc ty chức gặp Hồng Trần Tiên Tử ở Tây Tú Tinh cung, chính miệng nàng đã nói như vậy. Ty chức tuyệt không dám nói láo trước mặt Đại Đô Đốc, Đại Đô Đốc chỉ cần hỏi Hồng Trần Tiên Tử sẽ biết.
Lan Hầu lạnh nhạt nói:
- Bản Đô Đốc hết sức nghi ngờ, tại sao Hồng Trần lại vì một tên vô danh tiểu tốt như ngươi mà nói như vậy?
Miêu Nghị:
- Ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, ty chức lập được chút công lao vì Nguyệt Dao Tiên Tử, cho nên Hồng Trần Tiên Tử mới mở miệng nói như vậy. Về phần tại sao tiên tử bảo ty chức có phiền phức hãy tìm Đại Đô Đốc, ty chức cũng không biết.
Hắn không biết nhưng Lan Hầu lại biết, Hồng Trần không có bằng hữu gì nhiều, Lan Hầu lại là một trong vài bằng hữu hiếm có của Hồng Trần, người biết chuyện này cũng không nhiều. Thật ra thì Miêu Nghị vừa mở miệng y đã biết là thật, nếu hắn nói vô căn cứ, vậy sẽ nhắc tới nhiều đại nhân vật khác mà không nhắc tới tên Hồng Trần Tiên Tử.
Lan Hầu lại hỏi:
- Vậy tại sao ngươi không sớm tới tìm ta?
Nếu như không phải là bị ép bất đắc dĩ, ta phải mất mặt ở trước mặt Hồng Trần Tiên Tử sao? Trong lòng Miêu Nghị bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Hồi bẩm Đại Đô Đốc, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, ty chức sẽ không tới làm phiền Đại Đô Đốc.
- Được rồi, ta đã biết những gì ngươi nói, hiện tại ngoan ngoãn trở về ngục đi!
Lan Hầu phất phất tay, ý bảo Miêu Nghị lui ra.
Còn phải ở trong ngục sao?! Miêu Nghị sửng sốt, gấp giọng nói:
- Chẳng lẽ Đại Đô Đốc không tin lời ty chức?
- Có tin hay không không phải chỉ ngươi nói là đủ, ta vẫn phải nghiệm chứng lời của ngươi là thật hay giả.
Lan Hầu tùy tiện tìm lý do đuổi hắn đi.
Câu này khiến cho Miêu Nghị không còn lời nào để nói, Bồ Nhất Công trở lại rất nhanh, lại áp giải hắn trở về ngục.
Trở lại trong ngục, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy hỏi xảy ra chuyện gì, Miêu Nghị lắc đầu không biết nói gì, hiện tại hắn cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào Lan Hầu liên lạc với Hồng Trần Tiên Tử sớm một chút. Ngay cả mang ra Đại ca kết bái là điện chủ cũng vô dụng, trong số người hắn quen biết cũng chỉ có Hồng Trần Tiên Tử có khả năng cứu được mà thôi.
Không bao lâu, bên trong ngục giam lại xuất hiện một lão nhân ăn vận cẩm y hoa lệ đi ngang qua phòng giam ba người Miêu Nghị, có hai tên ngục tốt cùng đi bước nhanh tới cuối ngục giam.
- Cha!
Thanh âm của Hô Diên Thọ thình lình vang lên:
- Cha, mau cứu con ra ngoài!
Một tiếng bốp vang lên, Hô Diên Thọ kêu gào:
- Cha, vì sao lại đánh con?
- Ngươi là tên súc sinh, muốn chọc cho ta tức chết sao!? Lại dám vô lễ với tiên tử trước mặt mọi người, có phải chán sống hay không!
Thanh âm rống giận của lão đầu kia vang lên.
Hô Diên Thọ không cam lòng nói:
- Tiên tử gì chứ, không phải chỉ là mấy nữ tu thôi sao, con từng chơi qua nhiều không đếm xuể, cũng không phải là cha chưa từng hưởng qua mùi vị nữ tu…
- Ngươi...
Lão đầu giận đến run lên lẩy bẩy, cách cửa phòng giam chỉ Hô Diên Thọ:
- Ngươi tới đây cho ta!
Hô Diên Thọ đã lui ra xa xa, đâu còn dám tới gần chịu đòn, ở nguyên tại chỗ lắc đầu nói:
- Cha không cứu con ra ngoài, con không tới đâu!
Lão đầu giận dữ nói:
- Ngươi còn muốn ra ngoài ư, Đại Đô Đốc đã đích thân lên tiếng, muốn nhốt ngươi mười năm, mười năm sau ngươi mới được thấy mặt trời!
- Mười năm!
Hô Diên Thọ thét thất thanh chói tai, lập tức vọt tới, quỳ gối sát song sắt đưa tay kéo vạt áo bào phụ thân mình, kinh hoảng thất thố nói:
- Cha, con không muốn bị giam mười năm đâu, sẽ chết người, đã có nhiều con nhà quyền quý chết trên tay của Đại Đô Đốc như vậy, y sẽ giết con. Cha, mau mau đi tìm lão tổ tông cứu con!
Bốp bốp! Lão đầu giận đến nỗi giơ tay lên tát con mình liên tiếp mấy cái, thật sự là có mấy lời không tiện nói ra với con mình trước mặt người ngoài.
Lão tổ tông là ai chứ, không phải là ai muốn tìm cũng có thể tìm được. Nhiều con cháu như vậy không có ai dám khi dễ, hơn nữa còn có thể sống trong vinh hoa phú quý cũng là nhờ được hưởng lây vinh quang của lão tổ tông.
---------------