Từ Kính Tùng chậm rãi gật đầu nói:
- Không biết Tô chưởng quỹ lúc trước nói chuyện đó có thể có còn hữu hiệu hay không?
Hắn vốn không muốn liên lụy chuyện đó cùng thương hội bên này, nhưng mà tối hôm qua bị làm nhục quá dữ rồi, thật sự là nuốt không trôi cục tức này, lại đích xác là không dám đối nghịch cùng Triệu Phi hai người, thật sự là không một chút nắm chắc có thể thắng người ta, nhưng mà mối thù cụt tay sao có thể không báo!?
Tô Yên Nhiên trầm ngâm nói:
- Theo ta được biết, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy dường như đã thành điện chủ của Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện. Thứ cho ta nói như vậy, đã không phải là Từ Hành tẩu ngươi có thể làm ảnh hưởng đi hay ở rồi.
- Nhưng mà Miêu Nghị còn ở lại!
Từ Kính Tùng quả quyết một câu.
- Cái này...
Tô Yên Nhiên có chút do dự, sự tình đã qua hai, ba chục năm rồi, lúc trước người thụ ý đã sớm quá thế, cũng không biết hậu nhân vẫn còn muốn làm chuyện này hay không. Sau khi ngẫm nghĩ, trả lời:
- Dung ta suy tính một chút như thế nào? Mấy ngày nữa trả lời chắc chắn cho ngươi!
- Vậy ta sẽ chờ tin tức của Tô chưởng quỹ!
Từ Kính Tùng đứng dậy cáo từ, sau khi trong lòng có quỷ, cũng không dám dừng lại ở chỗ này quá lâu...
Lại là một năm tuế chước nữa tới gần, Văn Phương lần nữa mang lễ vật đến Thủy Vân phủ, đồng thời báo cho Miêu Nghị biết một tin tức tốt:
- Đại ca! Muội lại sắp lên chức rồi, thương hội chuẩn bị điều muội đi một vị làm chưởng quỹ ở thành lớn 5 triệu người, đang hỏi thăm ý kiến của muội, đại ca cảm thấy muội đi chỗ nào tốt?
- Vậy à!
Miêu Nghị chắp tay đi ở trong hoa viên cười nói:
- Vậy cũng được cần phải chúc mừng cô rồi vậy.
Hơi làm ra vẻ trầm ngâm:
- Đi chỗ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy bên kia đi, ít nhiều có thể chiếu ứng lẫn nhau. Dĩ nhiên, ta chỉ là nói ra cái đề nghị, có thích hợp hay không chỉ có trong lòng cô là rõ ràng nhất, loại chuyện như vậy không cần hỏi ta.
- Tiểu muội nghe một chút ý kiến của đại ca cũng là nên chứ.
Văn Phương đi theo bên cạnh hắn cười đùa nói:
- Đại ca nếu như đã lên tiếng rồi, thì nghe đại ca vậy. Phải đi Triệu điện chủ Trấn Ất thành thôi! Đại ca, huynh từ từ đi dạo, muội đi tìm Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
Thật ra loại chuyện như vậy đích xác không cần đến trưng cầu ý kiến của Miêu Nghị. Địa phương thế lực cũng không quản đến trên đầu của thương hội, song phương nước giếng không phạm nước sông. Mà Văn Phương cũng đã sớm quyết định đi đến chỗ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy bên kia, tiếp tục đi theo khách hàng lớn, nhưng mà lại lo lắng Miêu Nghị suy nghĩ nhiều, dù sao lúc trước đến ba người thì có hai vị làm điện chủ, chỉ có Miêu Nghị vẫn còn dậm chân tại chỗ ở tại chỗ này, cũng không biết trong lòng Miêu Nghị là tư vị gì. Lúc này mạo muội rời đi rất dễ dàng đả thương người, nhưng mà Văn Phương nàng đang nỗ lực phấn đấu bò lên trên.
Chuyện này thật khiến cho nàng rất đắn đo, nàng thật không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Cuối cùng vẫn là quyết định tới nơi này đem lời nói cho thuận, chu toàn mặt mũi của Miêu Nghị.
Miêu Nghị đang từ từ đi bộ, quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của Văn Phương, lắc đầu cười khổ, cũng không biết có phải là tự bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi vậy hay không. Dù thế nào cũng cảm giác gần đây từng người nói chuyện cùng mình đều rất thận trọng. Sợ mình suy nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ mình lòng dạ giống như người hẹp hòi không nhìn nổi người khác lên chức hay sao? Tự bản thân mình bao nhiêu cân lượng tự bản thân mình cũng không phải là không biết, chỉ bằng tự bản thân mình với tu vi thế này làm sao có thể đi làm điện chủ, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy với tu vi Hồng Liên nhất phẩm có thể lên làm điện chủ đã là may mắn lắm rồi, Hồng Liên trở xuống làm điện chủ chưa từng nghe nói qua...
Sau khi các núi phía dưới đem tuế chước dâng lên, Miêu Nghị lĩnh hai tên tùy tùng lên đường, một đường không ngừng, chạy thẳng tới Trấn Quý Điện. Lần này cũng không có người kết bạn mà đi nữa.
Một mình bái kiến điện chủ, nộp tuế chước lên. Đợi cho các lộ phủ chủ đến đông đủ, lại tề tụ trong đại điện nghị sự, Miêu Nghị một người núp ở phía sau nhất.
Tuy rằng trước kia Miêu Nghị cùng Triệu Phi, Tư Không Vô Úy cũng là khiêm tốn núp ở phía sau, lần này cũng rõ ràng là cùng cử động, nhưng mà trong mắt những người khác thì lại thành người bắt đầu rụt đầu Ô Quy rồi, không dám gây chuyện nữa rồi. Dù sao hai vị kia đã lên chức mà đi rồi, cũng không có quyền lợi thò tay cắm đến trong Trấn Quý Điện.
Nhưng mà náo nhiệt mà mọi người mong đợi vẫn chưa xuất hiện. Ba vị Hành tẩu cũng chưa đưa ra bất kỳ sự tình gì làm khó dễ Miêu Nghị, thậm chí đề tài cũng chưa nói tới Thủy Vân phủ, làm cho các lộ phủ chủ âm thầm ngạc nhiên. Ba đại Hành tẩu cũng không phải là người lòng dạ rộng lớn gì.
Miêu Nghị thì trong lòng đã có số, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đã truyền tin báo cho biết, nói hai người đã cảnh cáo ba người kia, cũng báo cho biết nếu như có bất cứ dị thường nào thì phải lập tức thông tri bọn họ, bọn họ sẽ lập tức đánh tới!
Bên này tuế chước đã xong, các lộ phủ chủ ai về nơi ấy, Thân Hoài Tín sau đó lại lên đường chạy tới Thủy Hành cung, phải giao lên tuế chước của Trấn Quý Điện.
Tại Thủy Hành cung hắn gặp Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, chuyện chào hỏi nhau là không tránh khỏi rồi. Khi yết kiến cung chủ, Thân Hoài Tín tâm tình có chút thấp thỏm, nguyên Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện điện chủ đều bị điều đi rồi, nghe nói đều đưa cho Quân sứ bên kia có an bài khác, trống ra vị trí để cấp cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy.
Những năm này ở Thủy Hành cung, người có tu vi cao hơn so với Đào Thanh Ly, đều bị Đào bà bà tìm cách đưa đi nơi khác. Không có biện pháp, Đào bà bà mặt mũi lớn a! Có thể cậy già đưa người cho Quân sứ, đầu tiên là hai vị Hành tẩu có cấp bậc tử liên của Thủy Hành cung, sau đó nữa thì lục tục lục tục, đến lần này thì hai vị điện chủ Ất, Bính.
Thân Hoài Tín hắn tu vi cũng cao hơn so sánh với Đào Thanh Ly, không biết lúc nào lại sẽ đến phiên mình, nhưng mà còn có Trấn Giáp điện là vị kia cứng hơn chống đỡ, chỉ cần mình cẩn thận một chút tạm thời xem ra không tới phiên của mình.
Không có ai nguyện ý bị điều đến địa phương xa lạ, bởi vì đi địa phương khác người ta không có khả năng sẽ cho ngươi quyền lợi hiện hữu, chỉ có thể là chức quan nhàn tản đứng dựa bên, đãi ngộ đó thảm ra sao có thể tưởng tượng được.
Tuế chước sự việc sau khi hoàn thành, chúng điện chủ giống như chúng tinh phủng nguyệt, bảo vệ Đào bà bà cùng đi Đô thành.
Tại Đô thành, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy hai vị là điện chủ mới lên chức tự nhiên phải đi cùng những điện chủ khác làm quen một chút, gặp Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm.
Ba vị này tư chất trong ba đại phái vốn không bình thường, cộng thêm lại đạt được một lượng tài nguyên tu hành lớn, tuy rằng phần lớn tài nguyên tu hành đều dâng lên cho môn phái, nhưng cũng đủ cho bọn họ nâng cao một bước. Hơn nữa họ sớm hơn hai người một bước, đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, cũng đứng ở hàng điện chủ tôn sư sớm hơn so với hai người.
Ba người không khỏi lén hỏi thăm một chút về tình hình gần đây Miêu Nghị, sau đó có chút cảm khái, trong sáu người Thần Lộ từ Tinh Túc Hải Kham Loạn hội trở về, cũng chỉ có một mình Miêu Nghị là vẫn còn bò trên đất, mà trên thực tế Miêu Nghị ở Tinh Túc Hải Kham Loạn hội là kẻ có công lao lớn nhất.
Mấy người đều không hiểu nổi Miêu Nghị tại sao lúc ở Tinh Túc Hải lại muốn nói mình là Yến Bắc Hồng. Đám người Cổ Tam Chính đã thông qua con đường ba đại phái mơ hồ nghe nói, sau đó Thiên Ngoại Thiên bên kia đối với Yến Bắc Hồng rất là tán thưởng, dường như Nguyệt Dao tiên tử ở trước mặt Tiên Thánh còn nói giúp không ít lời hay. Nghe nói Tiên Thánh ở Thiên Ngoại Thiên cấp cho Yến Bắc Hồng năm chữ đánh giá: “Tiền trình đáng hy vọng”!
Nghe lời nói này, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Nếu không có mặt mũi Tiên Thánh ở đó, có Tiên Thánh cấp cho năm chữ kia, chưa chắc không thể phá cách đề bạt, dù sao lúc ở Tinh Túc Hải giúp Thiên Ngoại Thiên lập được công lao lớn như vậy, lực áp năm Thánh khác hết một đầu, dù thưởng thế nào cũng đều không quá đáng. Ít nhất sau này có người có yý muốn đối phó Miêu Nghị, cũng phải dè chừng một chút Thiên Ngoại Thiên bên kia.
Bỏ lỡ cơ hội này, trước hết không kể việc Miêu Nghị khi nào có thể đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, chỉ sợ đến lúc đó vị trí thực quyền cũng chưa chắc đến phiên Miêu Nghị hắn, nói không chừng phá hủy chính là tiền trình cả đời, năm người đều cảm thấy đáng tiếc cho Miêu Nghị, đây cũng là làm chi cho khổ vậy chứ a!
Sau khi hoàn thành tuế chước tại Đô thành, Đào bà bà cũng không hề quay trở về Thủy Hành cung cùng các lộ điện chủ, cho những điện chủ khác về trước. bà ta sau đó mang Đào Thanh Ly đến Thiên Ngoại Thiên bái kiến Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy sau khi trở về, lại trực tiếp đi chuyến Thủy Vân phủ, báo cho Miêu Nghị biết chuyện gặp được Cổ Tam Chính ba người tại Đô thành.
Được biết ba người cũng đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, trở thành chí tôn một điện, Miêu Nghị đứng ở cửa sổ của Thủy Vân các, khoanh tay nhìn ra sóng xanh biếc mênh mông xa xa, cười nói:
- Đáng tiếc quan hệ giữa ta và ba đại phái không có cách nào đi chúc mừng bọn họ.
- Bọn họ không cần ngươi chúc mừng, ngươi hay là suy nghĩ nhiều hơn cho chính ngươi đi.
Tư Không Vô Úy tức giận ở bên đốp luôn một câu.
- Có hai vị điện chủ bảo bọc ta, ta có gì phải lo lắng?
Miêu Nghị cười hỏi ngược lại.
Nhưng mà trời có gió mây bất trắc, hai vị điện chủ này cũng có lúc không che được. Hai người sau khi rời đi, Đào Thanh Ly truyền đến pháp chỉ, ra lệnh cho hắn bí mật đi một chuyến đến Thủy Hành cung, không được cho bất kỳ kẻ nào biết.
Miêu Nghị có chút không giải thích được, bất quá vẫn an trí xong xuôi, rồi một mình đi một chuyến Thủy Hành cung.
Thủy Hành cung tọa lạc trên ngọn núi cao, cũng không có đường lên, Miêu Nghị nhanh chóng trèo lên đó.
Sau khi gặp được Đào Thanh Ly, mới biết không phải một mình mình, mà là từ các điện của Thủy Hành cung đều điều tập một người đến, đều là phủ chủ có vẻ tinh tráng giỏi giang của các điện.
Đợi cho mười vị phủ chủ đến đông đủ, mười người mới được lĩnh vào hậu cung, gặp cung chủ Đào bà bà.
- Tham kiến cung chủ!
Mười người bày theo hình chữ "nhất" bái kiến.
- Miễn lễ!
Đào bà bà đưa tay ra hiệu, nói với Đào Thanh Ly:
- Ngươi nói cùng bọn họ đi!
Đào Thanh Ly gật gật đầu, đối mặt mười người nói:
- Mười vị các ngươi đều là tuyển thủ tinh nhuệ nhất của các điện, lần này cho đòi các ngươi tới đây là muốn các ngươi đi một chuyến đến Lưu Vân Sa hải, thi hành một nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ này đến từ Thiên Ngoại Thiên, do Tiên Thánh tự mình hạ xuống. Nếu như có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này, tất có trọng thưởng!
- Lưu Vân Sa hải?
Mọi người chấn kinh, không ngờ lại muốn chúng ta đi Lưu Vân Sa hải? Đó là địa phương quỷ quái ngư long hỗn tạp, không có quy củ nào có thể nói, chính là một khu vực không ai quản lí, cũng có thể nói là địa phương lưu đày trong tu hành giới. Tinh Túc Hải cũng chỉ là nguy hiểm đối với tu sĩ năm nước bọn họ mà thôi, ít nhất còn là Thiên đường của yêu tu, còn Lưu Vân Sa hải thì đối với tu sĩ sáu quốc mà nói cũng đều nguy hiểm.
Lúc này có người chắp tay hỏi:
- Xin hỏi Hành tẩu, rốt cuộc là nhiệm vụ gì, lại cần chúng tôi đi Lưu Vân Sa hải?
Đào Thanh Ly hỏi:
- Lưu Vân Sa hải vốn là một mảnh đất hoang tàn vắng vẻ, các ngươi có biết sau đó tại sao phải trở thành chỗ ngư long hỗn tạp hay không?
Có người trả lời:
- Truyền thuyết rất nhiều năm trước đột nhiên xuất hiện một cái thuyền lớn chở đầy bảo vật, tiềm hành ở trong U hải. Tục truyền nó đến từ đại thế giới, chở đầy bảo vật đến từ đại thế giới, mỗi lần xuất hiện tất nhiên dẫn tới tu hành giới đại loạn. Nhưng mà thuyền này tới đi vô tung, lúc ẩn lúc hiện vô định kỳ, sở dĩ được người gọi là U Minh long thuyền, từ đó về sau không ngừng có người đi đến tầm bảo, dần dần làm cho Lưu Vân Sa hải biến thành chỗ đất ngư long hỗn tạp.
Nói tới đây, đột nhiên có người khác nói tiếp:
- Hành tẩu, hay là muốn chúng tôi thi hành nhiệm vụ có quan hệ cùng U Minh long thuyền?
Miêu Nghị đối với Lưu Vân Sa hải thật đúng là không có nhận biết gì, ở một bên nghe thế sửng sốt một chút, thầm nghĩ, không có lầm chứ, thật vất vả lắm mới còn sống từ Tinh Túc Hải trở về, mới trải qua cuộc sống an ổn mấy năm, lại muốn chỉnh lão tử đi Lưu Vân Sa hải cái địa phương quỷ quái đó, không phải là chơi đùa như vậy chứ? Chẳng lẽ người tinh nhuệ đều là dùng để làm chuyện nguy hiểm nhất sao? Bộ không để cho người tinh nhuệ đường sống hay sao?
---------------
- Không biết Tô chưởng quỹ lúc trước nói chuyện đó có thể có còn hữu hiệu hay không?
Hắn vốn không muốn liên lụy chuyện đó cùng thương hội bên này, nhưng mà tối hôm qua bị làm nhục quá dữ rồi, thật sự là nuốt không trôi cục tức này, lại đích xác là không dám đối nghịch cùng Triệu Phi hai người, thật sự là không một chút nắm chắc có thể thắng người ta, nhưng mà mối thù cụt tay sao có thể không báo!?
Tô Yên Nhiên trầm ngâm nói:
- Theo ta được biết, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy dường như đã thành điện chủ của Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện. Thứ cho ta nói như vậy, đã không phải là Từ Hành tẩu ngươi có thể làm ảnh hưởng đi hay ở rồi.
- Nhưng mà Miêu Nghị còn ở lại!
Từ Kính Tùng quả quyết một câu.
- Cái này...
Tô Yên Nhiên có chút do dự, sự tình đã qua hai, ba chục năm rồi, lúc trước người thụ ý đã sớm quá thế, cũng không biết hậu nhân vẫn còn muốn làm chuyện này hay không. Sau khi ngẫm nghĩ, trả lời:
- Dung ta suy tính một chút như thế nào? Mấy ngày nữa trả lời chắc chắn cho ngươi!
- Vậy ta sẽ chờ tin tức của Tô chưởng quỹ!
Từ Kính Tùng đứng dậy cáo từ, sau khi trong lòng có quỷ, cũng không dám dừng lại ở chỗ này quá lâu...
Lại là một năm tuế chước nữa tới gần, Văn Phương lần nữa mang lễ vật đến Thủy Vân phủ, đồng thời báo cho Miêu Nghị biết một tin tức tốt:
- Đại ca! Muội lại sắp lên chức rồi, thương hội chuẩn bị điều muội đi một vị làm chưởng quỹ ở thành lớn 5 triệu người, đang hỏi thăm ý kiến của muội, đại ca cảm thấy muội đi chỗ nào tốt?
- Vậy à!
Miêu Nghị chắp tay đi ở trong hoa viên cười nói:
- Vậy cũng được cần phải chúc mừng cô rồi vậy.
Hơi làm ra vẻ trầm ngâm:
- Đi chỗ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy bên kia đi, ít nhiều có thể chiếu ứng lẫn nhau. Dĩ nhiên, ta chỉ là nói ra cái đề nghị, có thích hợp hay không chỉ có trong lòng cô là rõ ràng nhất, loại chuyện như vậy không cần hỏi ta.
- Tiểu muội nghe một chút ý kiến của đại ca cũng là nên chứ.
Văn Phương đi theo bên cạnh hắn cười đùa nói:
- Đại ca nếu như đã lên tiếng rồi, thì nghe đại ca vậy. Phải đi Triệu điện chủ Trấn Ất thành thôi! Đại ca, huynh từ từ đi dạo, muội đi tìm Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
Thật ra loại chuyện như vậy đích xác không cần đến trưng cầu ý kiến của Miêu Nghị. Địa phương thế lực cũng không quản đến trên đầu của thương hội, song phương nước giếng không phạm nước sông. Mà Văn Phương cũng đã sớm quyết định đi đến chỗ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy bên kia, tiếp tục đi theo khách hàng lớn, nhưng mà lại lo lắng Miêu Nghị suy nghĩ nhiều, dù sao lúc trước đến ba người thì có hai vị làm điện chủ, chỉ có Miêu Nghị vẫn còn dậm chân tại chỗ ở tại chỗ này, cũng không biết trong lòng Miêu Nghị là tư vị gì. Lúc này mạo muội rời đi rất dễ dàng đả thương người, nhưng mà Văn Phương nàng đang nỗ lực phấn đấu bò lên trên.
Chuyện này thật khiến cho nàng rất đắn đo, nàng thật không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Cuối cùng vẫn là quyết định tới nơi này đem lời nói cho thuận, chu toàn mặt mũi của Miêu Nghị.
Miêu Nghị đang từ từ đi bộ, quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của Văn Phương, lắc đầu cười khổ, cũng không biết có phải là tự bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi vậy hay không. Dù thế nào cũng cảm giác gần đây từng người nói chuyện cùng mình đều rất thận trọng. Sợ mình suy nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ mình lòng dạ giống như người hẹp hòi không nhìn nổi người khác lên chức hay sao? Tự bản thân mình bao nhiêu cân lượng tự bản thân mình cũng không phải là không biết, chỉ bằng tự bản thân mình với tu vi thế này làm sao có thể đi làm điện chủ, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy với tu vi Hồng Liên nhất phẩm có thể lên làm điện chủ đã là may mắn lắm rồi, Hồng Liên trở xuống làm điện chủ chưa từng nghe nói qua...
Sau khi các núi phía dưới đem tuế chước dâng lên, Miêu Nghị lĩnh hai tên tùy tùng lên đường, một đường không ngừng, chạy thẳng tới Trấn Quý Điện. Lần này cũng không có người kết bạn mà đi nữa.
Một mình bái kiến điện chủ, nộp tuế chước lên. Đợi cho các lộ phủ chủ đến đông đủ, lại tề tụ trong đại điện nghị sự, Miêu Nghị một người núp ở phía sau nhất.
Tuy rằng trước kia Miêu Nghị cùng Triệu Phi, Tư Không Vô Úy cũng là khiêm tốn núp ở phía sau, lần này cũng rõ ràng là cùng cử động, nhưng mà trong mắt những người khác thì lại thành người bắt đầu rụt đầu Ô Quy rồi, không dám gây chuyện nữa rồi. Dù sao hai vị kia đã lên chức mà đi rồi, cũng không có quyền lợi thò tay cắm đến trong Trấn Quý Điện.
Nhưng mà náo nhiệt mà mọi người mong đợi vẫn chưa xuất hiện. Ba vị Hành tẩu cũng chưa đưa ra bất kỳ sự tình gì làm khó dễ Miêu Nghị, thậm chí đề tài cũng chưa nói tới Thủy Vân phủ, làm cho các lộ phủ chủ âm thầm ngạc nhiên. Ba đại Hành tẩu cũng không phải là người lòng dạ rộng lớn gì.
Miêu Nghị thì trong lòng đã có số, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đã truyền tin báo cho biết, nói hai người đã cảnh cáo ba người kia, cũng báo cho biết nếu như có bất cứ dị thường nào thì phải lập tức thông tri bọn họ, bọn họ sẽ lập tức đánh tới!
Bên này tuế chước đã xong, các lộ phủ chủ ai về nơi ấy, Thân Hoài Tín sau đó lại lên đường chạy tới Thủy Hành cung, phải giao lên tuế chước của Trấn Quý Điện.
Tại Thủy Hành cung hắn gặp Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, chuyện chào hỏi nhau là không tránh khỏi rồi. Khi yết kiến cung chủ, Thân Hoài Tín tâm tình có chút thấp thỏm, nguyên Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện điện chủ đều bị điều đi rồi, nghe nói đều đưa cho Quân sứ bên kia có an bài khác, trống ra vị trí để cấp cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy.
Những năm này ở Thủy Hành cung, người có tu vi cao hơn so với Đào Thanh Ly, đều bị Đào bà bà tìm cách đưa đi nơi khác. Không có biện pháp, Đào bà bà mặt mũi lớn a! Có thể cậy già đưa người cho Quân sứ, đầu tiên là hai vị Hành tẩu có cấp bậc tử liên của Thủy Hành cung, sau đó nữa thì lục tục lục tục, đến lần này thì hai vị điện chủ Ất, Bính.
Thân Hoài Tín hắn tu vi cũng cao hơn so sánh với Đào Thanh Ly, không biết lúc nào lại sẽ đến phiên mình, nhưng mà còn có Trấn Giáp điện là vị kia cứng hơn chống đỡ, chỉ cần mình cẩn thận một chút tạm thời xem ra không tới phiên của mình.
Không có ai nguyện ý bị điều đến địa phương xa lạ, bởi vì đi địa phương khác người ta không có khả năng sẽ cho ngươi quyền lợi hiện hữu, chỉ có thể là chức quan nhàn tản đứng dựa bên, đãi ngộ đó thảm ra sao có thể tưởng tượng được.
Tuế chước sự việc sau khi hoàn thành, chúng điện chủ giống như chúng tinh phủng nguyệt, bảo vệ Đào bà bà cùng đi Đô thành.
Tại Đô thành, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy hai vị là điện chủ mới lên chức tự nhiên phải đi cùng những điện chủ khác làm quen một chút, gặp Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm.
Ba vị này tư chất trong ba đại phái vốn không bình thường, cộng thêm lại đạt được một lượng tài nguyên tu hành lớn, tuy rằng phần lớn tài nguyên tu hành đều dâng lên cho môn phái, nhưng cũng đủ cho bọn họ nâng cao một bước. Hơn nữa họ sớm hơn hai người một bước, đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, cũng đứng ở hàng điện chủ tôn sư sớm hơn so với hai người.
Ba người không khỏi lén hỏi thăm một chút về tình hình gần đây Miêu Nghị, sau đó có chút cảm khái, trong sáu người Thần Lộ từ Tinh Túc Hải Kham Loạn hội trở về, cũng chỉ có một mình Miêu Nghị là vẫn còn bò trên đất, mà trên thực tế Miêu Nghị ở Tinh Túc Hải Kham Loạn hội là kẻ có công lao lớn nhất.
Mấy người đều không hiểu nổi Miêu Nghị tại sao lúc ở Tinh Túc Hải lại muốn nói mình là Yến Bắc Hồng. Đám người Cổ Tam Chính đã thông qua con đường ba đại phái mơ hồ nghe nói, sau đó Thiên Ngoại Thiên bên kia đối với Yến Bắc Hồng rất là tán thưởng, dường như Nguyệt Dao tiên tử ở trước mặt Tiên Thánh còn nói giúp không ít lời hay. Nghe nói Tiên Thánh ở Thiên Ngoại Thiên cấp cho Yến Bắc Hồng năm chữ đánh giá: “Tiền trình đáng hy vọng”!
Nghe lời nói này, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Nếu không có mặt mũi Tiên Thánh ở đó, có Tiên Thánh cấp cho năm chữ kia, chưa chắc không thể phá cách đề bạt, dù sao lúc ở Tinh Túc Hải giúp Thiên Ngoại Thiên lập được công lao lớn như vậy, lực áp năm Thánh khác hết một đầu, dù thưởng thế nào cũng đều không quá đáng. Ít nhất sau này có người có yý muốn đối phó Miêu Nghị, cũng phải dè chừng một chút Thiên Ngoại Thiên bên kia.
Bỏ lỡ cơ hội này, trước hết không kể việc Miêu Nghị khi nào có thể đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, chỉ sợ đến lúc đó vị trí thực quyền cũng chưa chắc đến phiên Miêu Nghị hắn, nói không chừng phá hủy chính là tiền trình cả đời, năm người đều cảm thấy đáng tiếc cho Miêu Nghị, đây cũng là làm chi cho khổ vậy chứ a!
Sau khi hoàn thành tuế chước tại Đô thành, Đào bà bà cũng không hề quay trở về Thủy Hành cung cùng các lộ điện chủ, cho những điện chủ khác về trước. bà ta sau đó mang Đào Thanh Ly đến Thiên Ngoại Thiên bái kiến Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy sau khi trở về, lại trực tiếp đi chuyến Thủy Vân phủ, báo cho Miêu Nghị biết chuyện gặp được Cổ Tam Chính ba người tại Đô thành.
Được biết ba người cũng đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, trở thành chí tôn một điện, Miêu Nghị đứng ở cửa sổ của Thủy Vân các, khoanh tay nhìn ra sóng xanh biếc mênh mông xa xa, cười nói:
- Đáng tiếc quan hệ giữa ta và ba đại phái không có cách nào đi chúc mừng bọn họ.
- Bọn họ không cần ngươi chúc mừng, ngươi hay là suy nghĩ nhiều hơn cho chính ngươi đi.
Tư Không Vô Úy tức giận ở bên đốp luôn một câu.
- Có hai vị điện chủ bảo bọc ta, ta có gì phải lo lắng?
Miêu Nghị cười hỏi ngược lại.
Nhưng mà trời có gió mây bất trắc, hai vị điện chủ này cũng có lúc không che được. Hai người sau khi rời đi, Đào Thanh Ly truyền đến pháp chỉ, ra lệnh cho hắn bí mật đi một chuyến đến Thủy Hành cung, không được cho bất kỳ kẻ nào biết.
Miêu Nghị có chút không giải thích được, bất quá vẫn an trí xong xuôi, rồi một mình đi một chuyến Thủy Hành cung.
Thủy Hành cung tọa lạc trên ngọn núi cao, cũng không có đường lên, Miêu Nghị nhanh chóng trèo lên đó.
Sau khi gặp được Đào Thanh Ly, mới biết không phải một mình mình, mà là từ các điện của Thủy Hành cung đều điều tập một người đến, đều là phủ chủ có vẻ tinh tráng giỏi giang của các điện.
Đợi cho mười vị phủ chủ đến đông đủ, mười người mới được lĩnh vào hậu cung, gặp cung chủ Đào bà bà.
- Tham kiến cung chủ!
Mười người bày theo hình chữ "nhất" bái kiến.
- Miễn lễ!
Đào bà bà đưa tay ra hiệu, nói với Đào Thanh Ly:
- Ngươi nói cùng bọn họ đi!
Đào Thanh Ly gật gật đầu, đối mặt mười người nói:
- Mười vị các ngươi đều là tuyển thủ tinh nhuệ nhất của các điện, lần này cho đòi các ngươi tới đây là muốn các ngươi đi một chuyến đến Lưu Vân Sa hải, thi hành một nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ này đến từ Thiên Ngoại Thiên, do Tiên Thánh tự mình hạ xuống. Nếu như có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này, tất có trọng thưởng!
- Lưu Vân Sa hải?
Mọi người chấn kinh, không ngờ lại muốn chúng ta đi Lưu Vân Sa hải? Đó là địa phương quỷ quái ngư long hỗn tạp, không có quy củ nào có thể nói, chính là một khu vực không ai quản lí, cũng có thể nói là địa phương lưu đày trong tu hành giới. Tinh Túc Hải cũng chỉ là nguy hiểm đối với tu sĩ năm nước bọn họ mà thôi, ít nhất còn là Thiên đường của yêu tu, còn Lưu Vân Sa hải thì đối với tu sĩ sáu quốc mà nói cũng đều nguy hiểm.
Lúc này có người chắp tay hỏi:
- Xin hỏi Hành tẩu, rốt cuộc là nhiệm vụ gì, lại cần chúng tôi đi Lưu Vân Sa hải?
Đào Thanh Ly hỏi:
- Lưu Vân Sa hải vốn là một mảnh đất hoang tàn vắng vẻ, các ngươi có biết sau đó tại sao phải trở thành chỗ ngư long hỗn tạp hay không?
Có người trả lời:
- Truyền thuyết rất nhiều năm trước đột nhiên xuất hiện một cái thuyền lớn chở đầy bảo vật, tiềm hành ở trong U hải. Tục truyền nó đến từ đại thế giới, chở đầy bảo vật đến từ đại thế giới, mỗi lần xuất hiện tất nhiên dẫn tới tu hành giới đại loạn. Nhưng mà thuyền này tới đi vô tung, lúc ẩn lúc hiện vô định kỳ, sở dĩ được người gọi là U Minh long thuyền, từ đó về sau không ngừng có người đi đến tầm bảo, dần dần làm cho Lưu Vân Sa hải biến thành chỗ đất ngư long hỗn tạp.
Nói tới đây, đột nhiên có người khác nói tiếp:
- Hành tẩu, hay là muốn chúng tôi thi hành nhiệm vụ có quan hệ cùng U Minh long thuyền?
Miêu Nghị đối với Lưu Vân Sa hải thật đúng là không có nhận biết gì, ở một bên nghe thế sửng sốt một chút, thầm nghĩ, không có lầm chứ, thật vất vả lắm mới còn sống từ Tinh Túc Hải trở về, mới trải qua cuộc sống an ổn mấy năm, lại muốn chỉnh lão tử đi Lưu Vân Sa hải cái địa phương quỷ quái đó, không phải là chơi đùa như vậy chứ? Chẳng lẽ người tinh nhuệ đều là dùng để làm chuyện nguy hiểm nhất sao? Bộ không để cho người tinh nhuệ đường sống hay sao?
---------------