Phi Thiên

Chương 501: Không muốn cũng phải tuân theo

- Đúng vậy!

Đào Thanh Ly gật đầu nói:

- Ta đi theo cung chủ đến Thiên Ngoại Thiên để bái kiến Tiên Thánh. Đúng vào lúc đó thì Tiên Thánh nhận được tin có người nhìn thấy U Minh long thuyền đã xuất hiện lần nữa. Cung chủ lại là người mà Tiên Thánh tín nhiệm nhất, cho nên Thủy Hành Cung chúng ta đã được giao nhiệm vụ này.

Thật ra thì chuyện xảy ra trên thực tế là: chuyện bắt đầu từ sau khi Đào bà bà cùng Đào Thanh Ly gặp Tiên Thánh. Khi họ đang bàn Việc nhà cùng Tiên Thánh, hơn nữa vào lúc đó thì các đệ tử của Tiên Thánh cũng đều có mặt. Đột nhiên có người từ bên ngoài đến để tìm đại đệ tử của Tiên Thánh là Hô Duyên Thái Bảo. Người này vừa ra ngoài được một lúc thì đã vội vàng quay về. Không biết là y đã truyền âm tấu trình điều gì với Tiên thánh, mà khiến cho Tiên thánh biến cả sắc mặt.

Người dưới không dám nói lời nào, đều theo dõi Tiên thánh. Còn Tiên Thánh thì trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt rơi vào trên người của Đào bà bà. Sau đó Tiên Thánh chỉ giữ lại Đào bà bà cùng Hô Duyên Thái Bảo, những người khác đều bị đuổi ra ngoài.

Lúc này Mục Phàm Quân mới nói với Đào bà bà:

- U Minh long thuyền lại xuất hiện nữa rồi!

Đào bà bà chấn động cả người...

Nhiệm vụ do đích thân Tiên Thánh ban xuống, nghe ra thì thật là dễ nghe, cũng khích lệ tinh thần cho người ta. Nhưng đối với cả mười vị phủ chủ bao gồm cả Miêu Nghị cũng ở trong đó đều mang tâm trạng muốn khóc mà không dám cho nước mắt ra, chưa nghe đến nhiệm vụ này thì còn được, còn giờ nếu như đã nghe rồi, thì có nghĩa là ngươi ngay cả tư cách cự tuyệt cũng không có, nếu không muốn đi thì vẫn cứ phải đi!

Miêu Nghị vô cùng hối hận vì đã không lấy cớ cáo ốm để không cần phải đến đây. Nhưng hối hận thì đã sao, hắn đâu có khả năng tiên tri cơ chứ! Trước đó, dù cho hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình lại đụng đến chuyện như thế.

Chín vị phủ chủ khác cũng đều có suy nghĩ giống hắn.

Có người còn to gan cố hỏi:

- Ai cũng biết Lưu Vân Sa Hải là nơi như thế nào, với tu vi của chúng tôi thì làm được gì cơ chứ? Có lẽ người của Thiên Ngoại Thiên đi sẽ thích hợp hơn chúng tôi?

Đào Thanh Ly đáp:

- Việc này liên quan đến vấn đề rất lớn, chỉ cần tin tức lộ ra một chút thì cũng sẽ dẫn tới trình trạng Tu luyện giới đại loạn! Cho đến nay, tin tức vẫn còn được phong tỏa một cách tuyệt mật. Người biết đến việc này cũng mới đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Ngay đến đệ tử của Tiên Thánh cũng không được biết đến. Sáu nước lẫn nhau đều biết gốc biết rễ, người của Thiên Ngoại Thiên lại không tiện ra mặt, nếu đột nhiên xuất hiện ở Lưu Vân Sa Hải thì nhất định sẽ dẫn đến hoài nghi. Các mối quan hệ giao tế của tu sĩ cảnh giới Hồng Liên đều rất rộng, có quá nhiều người quen, cho nên bọn họ cũng không tiện ra mặt. Người Thủy Hành Cung chúng ta ít tiếp xúc cùng bên ngoài, cho nên mới tìm đến các ngươi.




Mọi người im lặng, lại có kẻ nói một cách ngập ngừng:

- Không phải chúng tôi không muốn đi, nhưng với tu vi của chúng tôi ở Lưu Vân Sa Hải thì chỉ sợ là sẽ làm hỏng việc lớn của cung chủ!

Đào Thanh Ly bảo:

- Các ngươi yên tâm. Lần này cũng không yêu cầu các ngươi làm việc đánh giết gì cả. Mà chỉ cần các ngươi vào Lưu Vân Sa Hải để tìm tung tích của U Minh long thuyền, thăm dò tin tức xung quanh nơi đó là được. Nếu như phát hiện đến điều gì khác thường, thì các ngươi phải báo ngay lập tức cho chi nhánh thương hội Tiên Quốc ở Lưu Vân Sa Hải. Thiên Ngoại Thiên hội che dấu cao thủ ở trong thương hội nên việc đánh giết đều đã có người làm, các ngươi chỉ cần cung cấp tin tức là được. Không tranh lợi với người ta, nên có lẽ nguy hiểm cũng không lớn đâu.

Có lẽ nguy hiểm cũng không lớn? Có lẽ? Mọi người không nói được gì.

Đào Thanh Ly lại nói:

-Vì để cho các ngươi có thể dễ dàng làm việc hơn, ta đã cố ý chọn cho các ngươi một người có kinh nghiệm phong phú để sắm vai thủ lĩnh trong lần đi này. Dưới sự dẫn dắt của hắn, chắc các ngươi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì lớn.

Mọi người lập tức xem xét xung quanh.

Người đâu? Đâu có ai khác ngoài bọn họ.

Miêu Nghị cũng đang ngó nghiêng từ đông sang tây, muốn xem thử là kẻ nào mà tài giỏi đến mức có thể giúp mọi người lẩn tránh được nguy hiểm ở Lưu Vân Sa Hải. Không ngờ Đào Thanh Ly lại trực tiếp chỉ đến trên đầu của hắn:

- Miêu Nghị! Ngươi không muốn nói gì sao?

- Tôi...

Miêu Nghị ngạc nhiên.

Hầu như mười vị phủ chủ đều đã hỏi ra thắc mắc của mình, chỉ riêng mỗi mình hắn co rúm yên tĩnh trong góc.

Hắn lắc đầu nói:

- Không có!

Mấu chốt chính là nói gì thì cũng đều vô dụng, ngay cả Tiên Thánh cũng đã xuất hiện, lại biết đến bí mật động trời này, hắn có biện pháp cự tuyệt sao? Không có thì nói nhảm làm gì?

- Xem ra trong lòng Miêu phủ chủ đã có dự tính chắc chắn về lần đi này!

Cũng không biết Đào Thanh Ly đang châm chọc hay khen ngợi thật lòng nữa.

Miêu Nghị vừa cười khổ vừa xua tay nói:

- Hành Tẩu quá khen! Ty chức thật sự là không dám chắc chút nào.

- Khiêm tốn làm gì! Toàn bộ tu sĩ dưới cảnh giới Hồng Liên trong Thủy Hành Cung này cũng không có ai chắc chắn được như ngươi đâu!

Đào Thanh Ly chỉ vào Miêu Nghị, tuyên bố với chín vị phủ chủ khác:

- Chư vị! Chắc là mọi người đều biết. Đây chính là Miêu Nghị- người đã chiến đấu với mười tám vạn tu sĩ trong Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội, hơn nữa hắn còn là vị Miêu phủ chủ chiếm được thứ hạng thứ 10 trong Kham Loạn Hội. Có thể đi lại dễ dàng tại nơi nguy hiểm như vậy, dễ biết được hắn có bản lĩnh ra sao. Hắn có tài thao lược, cho nên khi hắn làm thủ lĩnh của các ngươi thì chắc chắn rằng hắn sẽ giúp các ngươi tránh né được nguy hiểm một cách dễ dàng nhất.

- Hành tẩu quá khen, ti chức thật sự... Thật sự...

Miêu Nghị xua tay liên tục. Hắn nói lời Khiêm tốn không nổi nữa. Hai mắt của hắn dần dần trừng lớn, vẻ mặt trở nên đờ đẫn kinh ngạc.Vào lúc này đây hắn mới kịp phản ứng, vừa chỉ vào mũi mình vừa hỏi một cách nghẹn ngào:

- Vị thủ lĩnh mà Hành Tẩu vừa nói đến là tôi sao?

Cả đám người kia đều nhìn hắn, mặt giống như đang nói, kẻ ngốc đều hiểu được.

Đào Thanh Ly gật đầu nói:


- Thật sự là không có ai trong chuyến đi này phù hợp với vị trí thủ lĩnh hơn ngươi! Bọn họ đã ở Thủy Hành Cung lâu rồi, tiếp xúc với bên ngoài cũng ít, có thể nói là không ai trong số đó có kinh nghiệm. Suy cho cùng thì ưu thế duy nhất của bọn họ trong nhiệm vụ lần này cũng chỉ là không có ai biết họ mà thôi. Những người này khi làm việc đều phải tuân theo pháp chỉ của ngươi. Sau khi đến Lưu Vân Sa Hải, ngươi sẽ là cung chủ tạm thời của Thủy Hành Cung. Pháp chỉ của ngươi chính là pháp chỉ của cung chủ, nếu có kẻ nào dám kháng chỉ, ngươi có quyền chém trước tâu sau! Cho dù là giết lầm, ngươi cũng không cần phải chịu trách nhiệm! Tóm lại, ngươi có thể tùy ý chỉ huy bọn họ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, bằng mọi giá cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!

Chín vị phủ chủ đều sợ đến ngây người. Quyền lợi này quá lớn rồi đó, có quyền ban xuống pháp chỉ của đại cung chủ sao? Còn có thể chém trước tâu sau nữa sao?

Bởi vậy có thể thấy được Đào bà bà cùng Đào Thanh Ly có quyết tâm muốn hoàn thành nhiệm vụ này đến đâu.

Trên thực tế cũng là không còn cách khác.Hai người kia có một số việc trong tương lai nhất định phải dựa vào Mục Phàm Quân. Mục Phàm Quân lại tín nhiệm bọn họ đến mức có thể cho biết bí mật mà hầu hết đệ tử của y cũng không được biết, còn giao nhiệm vụ tuyệt mật như thế cho bọn họ.

Vì vậy bọn họ tất nhiên không tiếc giá cao để khiến cho Mục Phàm Quân hài lòng.Chết vài người coi là cái gì?

Ở trên đường trở về, 2 người kia vẫn đang tính toán.Thử hỏi người nào chấp hành nhiệm vụ lần này mới là tốt nhất?

Cơ hồ đều không cần động não nhiều, 2 bà cháu cùng nghĩ đến người để chọn đầu tiên và thích hợp nhất chính là Miêu Nghị.

Trong Thủy Hành Cung, còn có người thích hợp hơn Miêu Nghị sao?

Trước đó, Đào Thanh Ly khen ngợi Miêu Nghị cũng không phải để khách sáo.

Căn cứ vào những chuyện mà tên này đã làm ở Trấn Quý điện đi, phải công nhận thằng nhãi này đúng là có gan có óc. Không hổ danh là người đã chiến đấu với mười tám vạn tu sĩ ở Tinh Túc Hải Kham Loan Hội, đúng là danh bất hư truyền!

Vốn là 2 bà cháu còn có dự định khác dành cho Miêu Nghị. Không ngờ lại đụng tới chuyện này, vậy nên tính toán gì cũng sang một bên đi! Bằng mọi giá phải hoàn thành nhiệm vụ mà Tiên Thánh đã dặn dò, không có cái gì quan trọng bằng mục đích này.

Thế là có cảnh tuồng này diễn ra.

-...

Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm, ngớ ra như kẻ vừa câm vừa điếc. Hắn vừa lấy lại tinh thần liền lập tức xua tay nói:

- Ty chức thật sự không được, ta hoàn toàn không biết gì về Lưu Vân Sa Hải. Các phủ chủ khác đều biết đến nơi đó nhiều hơn ta, Hành tẩu nên chọn hiền tài khác đi!

Cần cái quyền lợi này làm đếch gì! Cái pháp chỉ để cho lão tử làm cung chủ ở Thủy Hành Cung thì còn được, còn đi Lưu Vân Sa Hải ư? Lo mà tìm cách giữ lại được cái mạng nhỏ nhoi của mình mới là trọng yếu nhất, chỉ huy chín gã này thì coi là cái quyền lợi gì?

Thằng nào muốn chỉ huy mấy gã vướng víu này cơ chứ? Thì đấy, cứ chỉ huy đi, lão tử mới không muốn bị liên lụy.

Cái thứ U Minh long thuyền’ chó má giẻ rách gì đó, đi gặp quỷ đi!

Nếu còn sống trở về sau lần đi này mới là tốt nhất.

Hắn đang nghĩ cách để tự bảo vệ mình ở Lưu Vân Sa Hải, sao muốn lãng phí tinh lực trên người của những gã này làm gì cơ chứ? Thà rằng bị người khác chỉ huy, để kẻ khác có quyền lợi cung chủ còn tốt hơn.

Chỉ với vài vị này mà cũng dám chém trước rồi tâu sau sao? Với ai chứ với hắn thì quả thực là nói đùa.

Còn không biết ai chém ai đây. Chỗ kia mà chết người thì đố ai biết được là do tên nào giết!

- Ai! Lão thân không thích ép buộc người khác.

Đào bà bà vẫn ngồi ở trên bảo tọa nhắm mắt dưỡng thần bỗng đột nhiên mở mắt, vẫy tay nói:

- Nếu như Miêu phủ chủ đã không muốn đi thì thôi, lão thân cũng không miễn cưỡng, ngươi trở lại Thủy Vân phủ đi thôi.

Chín đôi mắt nhìn chòng chọc vào trên người Miêu Nghị, coi hắn có thể tiếp thu lời tốt xấu hay không.

-...

Thần sắc Miêu Nghị biến hẳn. Lão thái bà này đâu phải muốn cho ta trở về, đây rõ ràng là muốn mạng của ta! Đã bị dính vào bí mật động trời này rồi, nếu ta dám nói không gia nhập, ngươi có thế để cho ta còn sống trở về sao?

Vẻ mặt của Miêu Nghị đột nhiên trở nên chuyên chú nghiêm túc, hắn chắp tay nói:




- Ti chức thật sự cảm thấy lực bất tòng tâm! Nhưng nếu như đã được lọt vào mắt xanh của cung chủ, Miêu Nghị nào dám không quên thân để phục mệnh! Chỉ cần cung chủ không sợ ty chức phụ sự phó thác, Miêu Nghị nguyện vào nơi nước sôi lửa bỏng quyết không chối từ!

Đào bà bà " Ừ " một tiếng, gật đầu nói:

- Thế mới tốt chứ, có tiền đồ! Cứ quyết định như vậy đi! Không có người nào thích hợp hơn ngươi, Bổn cung nhờ cậy ngươi nhiệm vụ lần này. Tuyệt đối đừng khiến Bổn cung thất vọng!

Vẻ mặt Miêu Nghị trở nên ngưng trọng, nói đầy nghiêm túc:

- Ty chức nhất định cố hết sức mình, đồng tâm hiệp lực cùng chín vị phủ chủ!

Hắn nhìn lướt qua chín vị phủ chủ, phát hiện ánh mắt của chín vị kia nhìn về phía hắn mang mùi vị kỳ quái?

Nhìn cái gì chứ?

So với bọn khôn lỏi thích nịnh nọt bợ đít như các ngươi, lão tử đây chính là thức thời!

Trong mắt của Miêu Nghị lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Chín vị kia bị hắn mắt lạnh nhìn, lòng run sợ, lúc này mới nhớ tới đây là kẻ sẽ nắm giữ quyền to quyết định sống chết của bọn họ.

Lúc này cả đám đều lập tức cúi đầu, chắp tay hướng về Đào bà bà:

- Nguyện quên mình phục mệnh!

Chuyện đã được quyết định, Đào bà bà áp trận xong liền nhắm mắt lại.

Lại thấy Đào Thanh Ly bảo:

- Lần này làm việc, các ngươi phải che giấu tung tích, chỉ nhận mình là tán tu, như vậy mới dễ dàng xâm nhập vào Lưu Vân Sa Hải. Vì để tránh cho kinh động, người đưa các ngươi chỉ đưa đến nửa đường mà thôi. Quãng đường còn lại thì các ngươi phải tự đi. Sau khi trở về, không được nói chuyện này với bất kì kẻ nào, nếu như tiết lộ tin tức, giết không tha! Đến thời gian chỉ định, chư vị phải tự tập hợp tại nơi đã hẹn trước, không được có sai sót! Chư vị còn có thắc mắc nào không?

Mọi người nhìn nhau, thắc mắc nhiều hơn thì cũng đều phải đi, có giúp được gì đâu?

Không có người có ý kiến, chuyện liền dễ làm. Đích thân Đào Thanh Ly phát xuống cho mỗi người gồm: 1 chiếc nhẫn trữ vật cùng 1 cái thú nang, trăm ngàn kim tinh, cộng thêm 1 con linh thứu chuyên đưa tin. (thứu: đại bàng)

Miêu Nghị lĩnh chức Thủ lĩnh được tiền nhiều hơn một chút, năm trăm ngàn kim tinh.

Lại giao phó chi tiết tỉ mĩ một lần nữa, Đào Thanh Ly mới thả cho cả bọn rời đi.

Sau khi xuống núi, Miêu Nghị lấy thú cưỡi ra. Chín vị phủ chủ lập tức bu lại quanh hắn để chào hỏi, thái độ rất chi là ân cần. Làm sao có thể không khách khí cho được, vì kể từ lúc này, đây chính là kẻ có quyền quyết định sống chết của bọn họ.

- Chư vị!

Đã có người đưa tới cửa, Miêu Nghị cũng không khách khí, xòe tay ra với chín gã kia

- Vì để tránh trường hợp có người cầm tiền nhưng lại không cố gắng làm việc, tất cả tiền mà Hành Tẩu vừa chia cho chư vị đều tạm thời do tôi bảo quản, đến lúc cần Miêu mỗ sẽ tự có an bài cho tất cả!

---------------

back top