Phi Thiên

Chương 673-1: Không Thể Nhìn Một Mình Ngươi Mạo Hiểm (1)

Trong tình cảnh Miêu Nghị thỉnh thoảng liếc mắt coi chừng, Liệt Hoàn rất giữ lời hứa, hai người vừa chạm mặt, chẳng những giúp Miêu Nghị, còn tặng nhẫn trữ vật chứa Thổ Cực tinh tặng cho hắn.

Hai người ngay sau đó bay lên, thấy rõ khối lục địa nổi bên trong tháp, cũng là chỗ trước đó vây khốn hai người, núi núi sông sông đều ở trước mắt, tựa như một khối mô hình bản đồ hơi co lại, thỉnh thoảng có Lôi Điện lập lòe cùng mây đen vẫn bao phủ bầu trời trên khối lục địa này.

Miêu Nghị hí hư nói:

- Thật là không nghĩ tới, cái chỗ chỉ lớn như vậy, không ngờ lại khiến cho người ta dù thế nào cũng không thoát ra được. Cũng không biết bảo vật này là luyện thành như thế nào nữa. Nhưng mà nói đi nói lại thì, không gian ấyyy cũng không nhỏ rồi. Ta còn là lần đầu thấy được trong pháp bảo có thể có không gian lớn như vậy. Yêu Vương, ngươi có nhìn thấy qua món pháp bảo nào mà bên trong có không gian áp súc lớn hơn so với cái này hay không?

- Ta cũng chưa từng thấy qua!

Liệt Hoàn chậc chậc lưỡi ly kỳ nói:

- Linh Lung tông này có thể trở thành luyện bảo môn phái đệ nhất trong tu hành giới thật đúng là không phải chỉ có hư danh. Pháp bảo luyện chế đến loại cảnh giới này, lĩnh ngộ đối với không gian quả thực là quá sức tưởng tượng rồi. Nếu không có năng lực lĩnh ngộ không gian cường hãn, căn bản không luyện chế ra bảo vật như vậy.

Miêu Nghị à một tiếng hỏi:




- Yêu Vương cũng hiểu cái này?

Liệt Hoàn cười hắc hắc nói:

- Ngươi chẳng lẽ không biết sao? Yêu tu sở dĩ có thể có các loại biến hóa biến lớn biến nhỏ, cũng là bởi vì lĩnh ngộ nhất định không gian năng lực. Nói đến luyện chế loại không gian pháp bảo tương tự này, thủy tổ chính là yêu tu chúng ta. Chẳng qua là chúng phát dương quang đại trên tay nhân loại các ngươi mà thôi.

Miêu Nghị gật gật đầu, y nói như vậy, mình ngược lại là nhớ ra rồi, Yêu Nhược Tiên cũng đã từng nói như vậy.

Liệt Hoàn giơ tay lên chỉ chỉ lên phía trên, chỉ thấy tầng tháp phía trên có sương mù màu xanh gia trì rót vào lục địa bay lơ lửng trước mắt.

Hai người cùng bay lên không, tầng tháp này trên vách cũng hiện đầy các loại tinh thể bất quy tắc lớn có nhỏ có. Miêu Nghị mới vừa muốn hỏi chúng là cái thứ gì, Liệt Hoàn đã chậc chậc lưỡi lên tiếng nói:

- Mộc Cực tinh, không ngờ lại sưu tầm dò la đến nơi này nhiều Mộc Cực tinh như vậy. Đồ chơi này có thể nói là còn khó lấy hơn cả Thổ Cực tinh nữa. Bởi vì bản thân nó rất khan hiếm, trong Ngũ Hành tinh thể thì nó cũng là thứ đáng giá tiền nhất.

- Đáng giá tiền nhất?

Miêu Nghị ánh mắt sáng lên

- Tu hành giới người tu luyện mộc tính công pháp rất nhiều sao?

- Cái đó và số người tu hành mộc tính công pháp nhiều ít không quan hệ gì. Mấu chốt là công dụng của nó, trồng một chút hoa cỏ cây cối các loại gì đó có thể dùng cái này để thúc đẩy sinh trưởng, làm cho hoa cỏ cây cối gia tăng tốc sinh trưởng. Bố trí các loại động phủ gì đó cũng đều có thể dùng được, người có tiền có thân phận đều nguyện ý lấy chúng để phô trương các thứ, và nếu có điều kiện đều nguyện ý chuẩn bị một chút ở trên tay. Sở dĩ vật này bán rất chạy, nhưng mà ngặt một nỗi vật này bình thường chỉ có thể gặp do cơ duyên, chứ không thể tự dưng cầu mà có. Nhưng không ngờ rằng Linh Lung tông lại sưu tầm được nhiều như vậy. Không đúng, Linh Lung tông không có thực lực này. Nhất định là Phong Bắc Trần lấy được đấy....

Liệt Hoàn lại một trận kiệt kiệt cười gian:"

- Nếu như đưa tới tận cửa rồi, tại sao lại có thể bỏ lỡ chứ? Ngưu Nhị, mỗi người một nửa ngươi không có ý kiến gì chớ?

Miêu Nghị lập tức liên tục gật đầu:

- Hảo hảo tốt tốt!


Nguyện ý chia mỗi người một nửa cùng hắn là hắn đã thỏa mãn lắm rồi. Nếu không người ta nếu như dùng sức mạnh chiếm đoạt hết phần lớn, hoặc là không để cho hắn chút nào, hắn cũng không có tỳ khí cự cãi gì, bởi vì ngươi tranh không thắng người ta.

Nói là làm liền. Hai người cũng không khách khí, lại nhảy lên vách tường cào cấu moi nạy một trận.

Đi tới phía trên chỗ tràn trề sương mù màu đỏ, lại thấy khắp tường trràn đầy tinh thể. Lần này không cần Liệt Hoàn nói, Miêu Nghị cũng biết là Hỏa Cực Tinh.

- Tên gia hỏa ngươi cũng tu luyện hỏa tính công pháp đấy, Hỏa Cực Tinh này ta còn nhiều, không thiếu gì chút này, tiện nghi cho ngươi rồi vậy.

Liệt Hoàn phất phất tay, ra vẻ đều lấy hết đi, còn giúp Miêu Nghị leo lên tường cạo giúp.

Miêu Nghị vừa cạy vừa thầm nhũ trong lòng, ngươi dĩ nhiên không cần, cả tòa cung điện của ngươi đều là do Hỏa Cực Tinh chế tạo, tùy tiện hủy đi một gian phòng thì so sánh với nơi này còn nhiều hơn.

Dọn xong tầng này, hai người lại bay lên tầng kế. Tầng này tràn ngập sương mù màu đen, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống. Trên tường khảm tinh thể lớn có nhỏ có là thứ mà Miêu Nghị cũng biết, đó là băng phách, cũng chính là Thủy Cực tinh.

Miêu Nghị là tu luyện hỏa tính công pháp. Hỏa Cực Tinh rịn ra sương mù đỏ hắn kiến thức qua, chẳng qua là không ngờ rằng Thủy Cực tinh này rịn ra thủy nguyên tố lại có màu đen.

- Quy củ cũ?

Liệt Hoàn quay đầu lại hỏi.

Ý tứ tự nhiên là theo quy củ cũ một người một nửa. Miêu Nghị gật đầu không nói hai lời, trực tiếp nhảy lên điên cuồng nạo vét một nửa của bản thân mình.

Hai người dọn sạch tầng thứ năm, trên vách tường sớm bị cạo sạch ngay cả cặn bã cũng không còn lại gì, sau đó mới bay lên tầng thứ sáu có sương mù vàng tràn ngập.

- Đây xem ra chính là Kim Cực tinh phải không?

Miêu Nghị chỉ lên trên vách tường đầy tinh thể lớn nhỏ hỏi.

Liệt Hoàn gật đầu, liếc nhìn hướng xuống dưới:




- Ngũ Hành cực tinh đều lấy đủ rồi, thì ra chỗ này là một tòa Ngũ Hành trận pháp, vì luyện chế món pháp bảo này, Phong Bắc Trần thật ra là bỏ một số vốn quá lớn a! Đáng tiếc cái tháp này hai chúng ta không lấy đi được. Chà...

Mới vừa quay đầu lại thì y đã phát hiện Miêu Nghị đã nằm sấp trên tường điên cuồng cạo vét rồi, Liệt Hoàn không thèm chịu kém, nhanh chóng cũng đi cạo vét, cần gì quản Phong Bắc Trần bỏ ra bao nhiêu tiền vốn, thu vào tay trước hết rồi nói sau, đây chính là một khoản tài phú phong phú đến mức khiến cho người khác phát run, tự nhiên có được ngu gì không lấy.

Sau khi toàn bộ đắc thủ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, đột nhiên cùng hắc hắc cười gian. Cái cười này có thể nói là cười đến tâm hoa nộ phóng, trong tháp này làm một vụ có thể nằm ăn hết cả bao nhiêu năm a! Miêu Nghị chắp tay nói:

- Cung hỉ phát tài!

Liệt Hoàn chắp tay:

- Cùng hỉ cùng hỉ!

Buông tay xuống lại nhắc nhở:

- Ngưu Nhị, ta đã nói với ngươi, những thứ này nhất định phải hạn chế số lượng bán ra bên ngoài, bán ra từng chút từng chút một, nếu mà bán nhiều, lập tức sẽ không đáng giá tiền nữa, có hiểu hay không?

- Hiểu rõ hiểu rõ!

Miêu Nghị cười híp mắt.

- Còn nữa, tài không thể lộ ra ngoài, chuyện này đánh chết cũng không có thể nói ra cho bên ngoài biết có hiểu hay không? Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, đây chính là gia sản của Đạo thánh Phong Bắc Trần, người nào nhìn thấy cũng đều đỏ mắt, không phải ai cũng đều giống như ta hào phóng như vậy đâu!

- Hiểu rõ hiểu rõ!

Miêu Nghị tiếp tục cười híp mắt, thầm nghĩ ngươi nếu không phải không biết rõ ta và Phục Thanh có quan hệ gì, sợ là không sẽ rộng rãi như vậy đâu? Hoàn toàn là có khả năng dùng hắc cật hắc, chơi trò xã hội đen đấy thôi.

back top