Phi Thiên

Chương 673-2: Không Thể Nhìn Một Mình Ngươi Mạo Hiểm (2)

Liệt Hoàn ngắm nhìn bốn phía:

- Hiện tại mấu chốt là phải đem những thứ này đi ra ngoài, không mang đi ra ngoài được, người bị vây khốn bên trong này cũng là giả mà thôi. Kỳ quái rồi, chúng ta cạo ngũ cực tinh ngay cả cặn bã cũng không còn lại gì rồi, mà Linh Lung Bảo Tháp vì sao lại còn không bị phá đi? Chẳng lẽ ngũ cực tinh này không phải là trận nhãn?

- Phía dưới có biến hóa rồi!

Miêu Nghị chỉ chỉ phía dưới, chỗ đại lục phù phiếm đó. Hai người cùng đáp xuống, chỉ thấy trên đại lục đó, những mây đen dầy đặc trước đây đã không còn thấy bóng dáng đầu nữa rồi.

Mà phía ngoài Linh Lung Bảo Tháp, vị trí thứ ba đã được quyết định ra rồi. 5 viên tiên nguyên đan đã bị người lĩnh đi rồi, giờ này đang đánh với khí thế bừng bừng để tranh giành vị trí thứ hai.

Miêu Quân Di đang khống chế Linh Lung Bảo Tháp thì gương mặt ngưng trọng.

Mạc Danh ở một bên âm thầm truyền âm hỏi:

- Vẫn là không có phản ứng?

Miêu Quân Di trả lời:




- Không có, vẫn không nhận ra pháp lực dao động do đánh nhau.

Mạc Danh kinh ngạc nói:

- Điều đó không có khả năng! Chẳng lẽ chết rồi hay sao? Ta hỏi thử một chút xem sao.

Miêu Quân Di thi pháp điểm về phía Linh Lung Bảo Tháp. Ánh sáng màu tím của bảo tháp rực sáng lên, Mạc Danh lớn tiếng nói:

- Yêu Vương, bổn phái luyện chế pháp bảo như thế nào?

Tiếng này lập tức lại dẫn tới mắt nhìn nhìn của mọi người từ các đỉnh núi.

Bên trong tháp, Miêu Nghị cùng Liệt Hoàn đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy đính tháp có một cột sáng chiếu xuống, chiếu vào đại lục bay lơ lửng trên không bbị rút nhỏ đó. Rất hiển nhiên là cột sáng ấy chính là dùng để liên hệ truyền âm trong ngoài. Liệt Hoàn bay đế, đứng ở dưới cột sáng, lớn tiếng trả lời:

- Không được tốt lắm, bổn vương đang đi ị ở bên trong này, thật ra thì không có người nào rình coi, là cái chỗ đi ngoài cực kỳ tốt!

Phía ngoài, đám Yêu Vương của Tinh Túc Hải kia sau khi nghe được câu này, lập tức bật cười ha hả, không ít người cũng buồn cười.

Phong Bắc Trần phía sau màn che mặt không thay đổi, lạnh lùng quét qua mọi người trên đỉnh núi, trong lòng cười lạnh, để xem coi các ngươi có thể cười được bao lâu, sẽ có lúc các ngươi sẽ khóc đấy.

Mạc Danh sắc mặt ít nhiều sầm xuống, bảo phu nhân cắt đứt mạch nói chuyện, truyền âm nói:

- Lập tức khởi động toàn bộ Ngũ Hành trận. Để thử xem có hắn có chịu đầu hàng hay không!

Miêu Quân Di trầm ngâm nói:

- Điều này không thích hợp, vạn nhất giết chết bọn chúng rồi, những người khác có thể cũng không dám đi vào nữa, sợ là sẽ làm hỏng việc của sư tôn.

- Nàng cũng đi vào thử qua rồi, kim liên tu vi không dễ dàng để xảy ra chuyện như vậy. Không cho bọn chúng chịu chút đau khổ, ngay cả Liệt Hoàn cũng đều không giải quyết được, những người khác thì làm sao sẽ đi vào?

Mạc Danh hỏi ngược lại.

Miêu Quân Di ngẫm lại thấy cũng phải. Nhanh chóng hai tay áo phất liên tục, thi pháp khống chế.

Nhân viên các quốc gia chỉ thấy Linh Lung Bảo Tháp bay lơ lửng trên không có bảy tần trên dưới đều bắt đầu chuyển động toàn bộ. Nhất là năm tầng trung gian, phải gọi là lặp đi lặp lại, nhanh chóng dịch chuyển.


Bên trong tháp, Miêu Nghị cùng Liệt Hoàn tự nhiên là nhìn thấy được. Từ bên trong nhìn còn trực quan hơn nữa, tầng tầng qua lại, vận chuyển vang lên tiếng "Ông ông".

Hai người vô cùng cảnh giác một lát, không nhận ra nguy hiểm gì, lại nhìn chằm chằm vào phù không lục địa rút nhỏ, cẩn thận quan sát, cũng không thấy khối lục địa phập phù trên đất đó có bất kỳ biến hóa nào.

- Giở trò quỷ gì? Hù dọa người sao?

Miêu Nghị quay đầu lại nói:

- Yêu Vương, tu vi của ngươi cao, hay là ngươi lần nữa chui trở về bên trong đó xem một chút đi.

- Ta đầu óc có vấn đề mới chui trở về, vạn nhất làm cho ta khốn ở bên trong đó rồi, ta một người làm sao đào lỗ đi ra được?

Liệt Hoàn quan sát chung quanh, hiển nhiên đang suy nghĩ làm sao phá cái bảo tháp này.

Miêu Nghị lại khuyên nhủ:

- Thật ra thì, ta cho rằng hai chúng ta nên cùng chui trở về.

Liệt Hoàn liếc xéo hắn:

- Sao nói vậy?

Miêu Nghị nói:

- Yêu Vương, là như vầy nè, ngươi nghĩ đi a! Chúng ta lấy của Phong Bắc Trần nhiều đồ như vậy, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ đâu nha, tiền tài kếch xù như thế, vạn nhất để cho Phong Bắc Trần nhớ món nợ này rồi, sợ là không ổn, chúng ta chi bằng chui trở về, sau đó đầu hàng nhận thua, không phải là thuận thuận lợi lợi đi ra ngoài rồi sao, còn không cần phải phá cái bảo tháp chó má gì này. Chúng ta cũng không cần danh tiếng thắng trận, mà len lén làm giàu mới là điều tốt nhất. Ngươi nói có đúng hay không? Cái giám bảo đại hội này khẳng định cũng không chỉ có hai chúng ta vào đây tham gia náo nhiệt. Đến lúc đó Phong Bắc Trần có quỷ mới biết là người nào lấy đi những thứ này. Ngươi nói có đúng hay không?

Liệt Hoàn cười hắc hắc nói:

- Tiểu tử ngươi đầu óc thật là tốt, thật là giỏi tính toán!

Ngoài miệng thì khen, nhưng mà sắc mặt của y lại biến đổi trong nháy mắt, có thể nói là vô cùng dữ tợn:

- Tinh Túc Hải quần yêu của ta đã đầu hàng một lần, đã cụp đuôi làm người rồi, lần nữa đầu hàng còn có mặt mũi nào gặp người nữa? Liệt Hoàn ta ra ngoài sau này còn có mặt mũi nào gặp lại chúng huynh đệ? Không phá cái Linh Lung Bảo Tháp này, bổn vương thề không làm người!




"...Cha đâu phải người đâu a!"

Miêu Nghị nghĩ thầm mà không nói nên lời, khoát tay bảo:

- Vậy ta quay trở về đầu hàng đây, ngươi tiếp tục phá bảo tháp của ngươi đi! Bất quá ta đã nói trước rồi, ta ra ngoài rồi thì chuyện Ngũ cực tinh bị mất trộm này có thể không có quan hệ với ta. Đến lúc đó trách nhiệm này một mình ngươi gánh lấy đó nha!

Liệt Hoàn tỏ vẻ khinh thường hừ lạnh nói:

- Ngươi yên tâm, bổn vương đường đường là kim liên tu sĩ, cần gì phải kéo tên Hồng Liên tu sĩ như ngươi xuống nước? Đi nhanh đi, không tiễn!

Đầu óc có bệnh! Miêu Nghị lập tức bay dạt xuống đến khối lục địa phía dưới, mở ra pháp nhãn tìm cửa động đào ra trước đó, chuẩn bị chui trở về đầu hàng.

Vất vả lắm mới định được mục tiêu phương vị, hắn lại sờ cằm lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn là lắc mạnh quay trở về đến, bay đến trước mặt Liệt Hoàn.

Liệt Hoàn liếc mắt nói:

- Tại sao còn chưa đi

Miêu Nghị thở dài:

- Chúng ta dù sao cũng cùng cộng hoạn nạn cho đến bây giờ, lưu lại một mình ngươi người ở chỗ này... Vạn nhất ngươi xảy ra chút chuyện gì trong lòng ta áy náy. Quên đi, ta lần này liều với bất cứ cái giá nào cũng được, chỉ là theo ngươi một con đường này đi cho tới cùng luôn! Không thể nhìn ngươi một mình mạo hiểm!

Liệt Hoàn ánh mắt sáng lên, bộp tay một cái vỗ lên đầu vai hắn, bật cười ha hả nói:

- Ngưu Nhị, đầy nghĩa khí, vị bằng hữu như ngươi này ta nhận chắc rồi!

Đầy nghĩa khí cái rắm a! Ngươi quay đầu lại biết ta là ai thì không giết ta đều đã là tốt lắm rồi! Cái tầng tháp này xoay chuyển mòng mòng ai mà biết được đâu vào đâu, nhìn mà đáng sợ quá, không biết chúng đang làm ra cái quỷ quái gì, chui trở về nếu có chuyện một mình ta nhất định ứng phó không được. Vạn nhất Mạc Danh thấy đã nửa ngày không liên hệ được với bên trong, nói không chừng làm chuyện gì đó thì một cái mạng nhỏ này của lão tử nhất định bỏ ở đó rồi. Chi bằng ở bên cạnh ngươi an toàn hơn một chút...

Dĩ nhiên, trong lòng Miêu Nghị đừng nói là chỉ có bao nhiêu oán niệm đó không thôi.

back top