Bóng tối của khu miếu hoang nuốt chửng lấy bóng lưng của Tùng "Điên", trả lại cho khu rừng sự im lặng vốn có của nó. Nhưng đối với Kiếp Nhàn, sự im lặng đó giờ đây đã bị vấy bẩn.
Nó không còn trong lành nữa, mà đã nhuốm mùi của sự phản bội, của những âm mưu chết người, và của chính bàn tay cậu vừa mới nhúng chàm. Cậu đứng đó, bất động trong bóng tối, con dao găm của mẹ trong tay bỗng trở nên nặng trĩu, lạnh lẽo như một tảng băng.
Cậu đã làm gì? Cậu vừa mới bắt tay với một con quỷ, hứa hẹn sẽ trao cho nó một thứ vũ khí có thể lật đổ một con quỷ khác. Cậu đã dùng chính những bí mật đẫm máu của mẹ mình làm mồi nhử, dùng sự thật làm công cụ cho một lời nói dối, và dùng lòng căm thù của kẻ khác để phục vụ cho mục đích của riêng mình. Cậu đang trở nên giống như những kẻ mà cậu căm ghét. Ranh giới giữa người đi tìm công lý và kẻ gieo rắc hỗn loạn đang trở nên mờ nhạt đến đáng sợ.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, không phải vì sương đêm lạnh lẽo, mà vì sự tự ghê tởm chính bản thân mình. Cậu nhìn vào lòng bàn tay trống không, cảm giác như nó vẫn còn vương lại cái bắt tay của Tùng "Điên", một cái bắt tay của quỷ dữ.
Cậu quay người, lầm lũi trở về căn nhà hoang. Cuộc hành trình ngắn ngủi quay về dường như dài vô tận. Mỗi bước chân đều nặng nề như đeo đá. Cậu không còn là Kiếp Nhàn của vài ngày trước nữa. Cậu đã đi một nước cờ không thể quay đầu.
Khi cậu lách người qua hàng rào trở về, Lan và Lão Tư đã đứng đợi sẵn trong bóng tối, khuôn mặt cả hai hằn lên vẻ lo âu. Họ đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu từ xa.
"Thế nào rồi?" Lan thì thầm, giọng nói run run. "Hắn... hắn có làm gì anh không?"
Kiếp Nhàn không trả lời. Cậu chỉ lẳng lặng bước vào nhà, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ, đặt con dao găm và chiếc cúc áo bạc lên bàn. Ánh nến leo lét hắt lên khuôn mặt tái nhợt, vô cảm của cậu.
"Hắn đã đồng ý," cậu nói, giọng nói đều đều, không một chút cảm xúc. "Hắn đồng ý giúp chúng ta tạo ra sự hỗn loạn ở Mỏ Quỷ. Đổi lại, chúng ta phải đưa cho hắn cuốn nhật ký."
Lan thở phào một hơi, nhưng sự nhẹ nhõm đó nhanh chóng bị thay thế bởi một nỗi lo sợ còn lớn hơn. "Anh thực sự đã bắt tay với hắn sao, Kiếp Nhàn? Hắn là một con rắn độc! Hắn tàn nhẫn không kém gì Bảy Sẹo. Làm sao chúng ta có thể tin được hắn?"
"Chúng ta không tin hắn," Kiếp Nhàn đáp, ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu trong bóng tối sâu thẳm và lạnh lẽo. "Chúng ta chỉ lợi dụng hắn. Giống như hắn đang lợi dụng chúng ta. Đây là một cuộc trao đổi. Một thỏa thuận. Cho đến khi Bảy Sẹo chết, chúng ta và hắn có cùng một mục tiêu. Chỉ vậy thôi."
"Nhưng cái giá phải trả là gì?" Lão Tư cất tiếng, giọng nói già nua của ông đầy vẻ ưu tư. "Giao cuốn nhật ký cho hắn, chẳng khác nào giao trứng cho ác. Hắn sẽ dùng nó để trở thành một Bảy Sẹo thứ hai, thậm chí còn tàn độc hơn."
"Cháu sẽ không giao cuốn nhật ký," Kiếp Nhàn nói. "Ít nhất là không phải bây giờ. Cháu đã nói với hắn, khi nào cháu lấy được thứ cháu cần, cháu sẽ đưa nó cho hắn. Đó là sợi dây duy nhất để ràng buộc con hổ đó."
Cậu im lặng một lúc, rồi nói tiếp, giọng nói trầm xuống. "Nhưng để con hổ đó tin tưởng chúng ta, chúng ta phải cho nó ăn. Chúng ta phải cho nó một 'món quà' ra mắt. Một mẩu thông tin. Một mẩu thông tin đủ giá trị để chứng minh rằng chúng ta biết những bí mật mà Bảy Sẹo đang che giấu. Một mẩu thông tin có thể khiến cho Bảy Sẹo rơi vào hoảng loạn và nghi ngờ chính những người thân tín nhất của hắn."
Cậu nhìn thẳng vào Lão Tư. "Bác Tư, bây giờ chúng cháu hoàn toàn phải trông cậy vào bác. Trong cuốn nhật ký, ngoài bí mật về Mỏ Quỷ, mẹ cháu có ghi lại một hoạt động nào khác của Bảy Sẹo không? Một con đường làm ăn riêng, một bí mật mà chỉ có hắn và vài người tâm phúc lâu năm nhất mới biết?"
Lão Tư không cần phải suy nghĩ lâu. Ông đã đọc đi đọc lại cuốn nhật ký này quá nhiều lần trong mấy ngày qua. Mỗi con chữ, mỗi ký hiệu đều đã hằn sâu vào trong tâm trí ông.
Ông gật đầu một cách chậm rãi. "Có," ông nói. "Không phải là một hoạt động lớn. Nhưng lại cực kỳ bí mật. Con Phượng gọi nó là 'Con đường Rắn Nước'."
"Con đường Rắn Nước?" Lan lặp lại.
"Đúng vậy," Lão Tư giải thích, lật đến một trang ở giữa cuốn sổ. "Nó không liên quan đến Mỏ Quỷ. Đây là một đường dây buôn lậu nhỏ, chuyên vận chuyển những thứ hàng cấm khác qua con sông ở phía tây. Gỗ quý, đồ cổ, và cả một ít “thuốc” nữa. Đây là 'quỹ đen' của riêng Bảy Sẹo, một nguồn thu mà ngay cả 'Ông Lớn' cũng không hề biết đến. Hắn dùng nó để mua chuộc quan chức, để thưởng cho những tên đàn em trung thành nhất, và để chuẩn bị cho những kế hoạch riêng của mình."
Ông chỉ tay vào một đoạn văn. "Con Phượng viết rằng, con đường này chỉ có Bảy Sẹo và ba người nữa biết. Ba người đã đi theo hắn từ những ngày đầu tiên của Huyết Ảnh, những kẻ mà hắn tin tưởng hơn cả anh em ruột thịt. Lão Tam Râu, kẻ chịu trách nhiệm canh giữ bến sông. Lão Tứ Chột, kẻ chuyên lo việc giao dịch. Và Chú Sáu Gù, người lái thuyền."
"Nếu thông tin này bị lộ ra," Lão Tư nói tiếp, giọng nói đầy ý nghĩa, "Bảy Sẹo sẽ không nghi ngờ Tùng 'Điên'. Vì Tùng là thế hệ sau, hắn không thể nào biết được chuyện này. Bảy Sẹo sẽ chỉ có thể nghi ngờ một trong ba người kia. Ba người anh em vào sinh ra tử của hắn. Hắn sẽ rơi vào sự hoang tưởng. Hắn sẽ không còn tin tưởng bất cứ ai nữa."
Đó chính là nó. Một đòn ly gián hoàn hảo. Một mũi kim tẩm độc, chích thẳng vào trái tim đầy đa nghi của Bảy Sẹo.
"Chúng ta sẽ dùng thông tin này," Kiếp Nhàn nói, giọng nói không một chút do dự. "Bác Tư, bác có thể viết lại chi tiết về con đường này, về ba người kia, bằng 'Khoa Đẩu Tự' được không?"
"Được," Lão Tư gật đầu. "Nhưng làm thế nào để đưa nó cho Tùng 'Điên'? Gặp mặt hắn một lần nữa là quá nguy hiểm."
"Chúng ta sẽ không gặp mặt," Lan lên tiếng. Cô đã suy nghĩ rất nhanh. "Chúng ta sẽ dùng một 'hộp thư chết'. Một nơi để lại tin nhắn mà không cần phải gặp nhau trực tiếp."
Cô giải thích kế hoạch của mình. Ở bìa rừng, có một cây gạo cổ thụ bị sét đánh, thân cây rỗng ruột. Dân làng vẫn thường dùng cái hốc cây đó để giấu những vật dụng lặt vặt. Nó là một nơi hoàn toàn bình thường, không ai để ý. Cô sẽ tìm cách báo cho Tùng "Điên" về địa điểm đó thông qua người trung gian.
Đêm đó, căn nhà hoang lại một lần nữa trở thành một trung tâm tác chiến bí mật. Lão Tư cặm cụi viết lại thông điệp lên một mảnh giấy dó. Lan thì chuẩn bị cho chuyến đi liên lạc đầy nguy hiểm. Còn Kiếp Nhàn, cậu đứng gác bên cửa sổ, đôi mắt dán chặt vào bóng tối bên ngoài. Cậu đang chơi một ván cờ với những con quỷ, và mỗi một nước đi đều có thể là nước đi cuối cùng.
Ngày hôm sau, thông điệp đã được đặt vào trong hốc cây. Tùng "Điên" cũng đã nhận được nó một cách kín đáo. Hắn không hề tỏ ra vội vàng. Hắn biết, thông tin này là một con dao hai lưỡi. Nếu dùng không cẩn thận, nó sẽ cắt vào tay mình trước.
Hắn không tấn công vào "Con đường Rắn Nước". Hắn không làm bất cứ điều gì có thể khiến Bảy Sẹo nghi ngờ rằng có kẻ đang nhắm vào việc làm ăn riêng của hắn. Hắn đã chọn một cách làm thông minh và tàn độc hơn rất nhiều.
Buổi chiều hôm đó, Bảy Sẹo cho gọi tất cả những tên đầu sỏ trong "Bầy Sói Trắng" đến họp. Không khí trong căn nhà gỗ vô cùng căng thẳng. Vụ tấn công của Ba "Lợn" và sự mất tích của hai tên đàn em vẫn còn ám ảnh tất cả mọi người.
Bảy Sẹo ngồi trên ghế chủ tọa, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Hắn thông báo về việc tăng cường phòng thủ, về kế hoạch phản công Ba "Lợn". Cuộc họp diễn ra một cách bình thường, cho đến khi kết thúc.
Khi mọi người đang chuẩn bị rời đi, Tùng "Điên" đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có vẻ bâng quơ.
"À, Đại ca," hắn nói. "Hôm qua em cho mấy thằng đệ đi tuần tra ở khu vực sông phía tây, gần chỗ bến của lão Tam Râu. Tự nhiên thấy có mấy dấu chân lạ. Mà lạ một cái là, nó không đi về phía làng mình, mà lại đi về hướng huyện bên, hướng của thằng Ba 'Lợn'."
Bảy Sẹo khựng lại. Khu vực sông phía tây. Bến của lão Tam Râu. Đó chính là địa bàn của "Con đường Rắn Nước".
"Dấu chân lạ?" hắn hỏi lại, đôi mắt nheo lại.
"Dạ," Tùng "Điên" đáp, gãi đầu, giả vờ ngây ngô. "Em cũng thấy lạ. Cái chỗ khỉ ho cò gáy đó, bình thường có ma nào thèm đến đâu. Em chỉ sợ, có khi nào người của thằng Ba 'Lợn' nó mò sang do thám không. Hay là... có kẻ nào đó ở bên mình, âm thầm qua lại với chúng nó?"
Hắn nói một cách rất tự nhiên, như thể chỉ là một sự suy đoán vu vơ. Nhưng mỗi một từ của hắn đều như một nhát búa, nện thẳng vào tâm trí của Bảy Sẹo.
Bảy Sẹo không nói gì. Hắn chỉ nhìn Tùng "Điên" một cái nhìn rất sâu, rồi lại nhìn sang lão Tam Râu, kẻ đang đứng ở một góc phòng, mặt mày bỗng nhiên tái đi.
"Được rồi," Bảy Sẹo nói, giọng nói bình thản một cách đáng sợ. "Chuyện này để tao tính. Tất cả giải tán đi."
Mọi người vội vàng rời khỏi, không khí căng thẳng đến mức có thể cắt ra được. Chỉ còn lại một mình Bảy Sẹo trong phòng.
Hắn ngồi xuống, rót một ly rượu mạnh, uống cạn một hơi. Lời nói của Tùng "Điên" cứ vang vọng trong đầu hắn. Dấu chân lạ. Hướng của Ba "Lợn". Và bến sông của lão Tam Râu.
Lão Tam Râu. Một trong ba người anh em mà hắn tin tưởng nhất. Một trong ba người duy nhất biết về "Con đường Rắn Nước".
Sự nghi ngờ, một khi đã được gieo mầm, sẽ phát triển nhanh như một loài cỏ dại độc. Hắn bắt đầu nhớ lại.
Dạo này, lão Tam Râu có vẻ ít nói hơn. Lão hay tránh mặt hắn. Có phải lão đang che giấu điều gì đó không? Ba "Lợn" đã im lặng suốt mười lăm năm, tại sao lại đột nhiên tấn công? Có phải vì lão Tam đã bán đứng hắn, đã tiết lộ một bí mật nào đó để đổi lấy lợi ích riêng không?
Cơn thịnh nộ và sự hoang mang bắt đầu gặm nhấm lý trí của Bảy Sẹo. Hắn không còn tin tưởng bất cứ ai nữa.
Hắn đứng dậy, đi đến bên chiếc điện thoại bàn. Hắn bấm một dãy số.
"A lô, Tứ Chột à?" hắn nói, giọng lạnh như băng. "Mày và thằng Sáu Gù, đến nhà tao ngay lập tức. Có chuyện cần bàn."
Hắn gác máy. Hắn không gọi cho lão Tam Râu.
Đêm đó, Làng Đá lại một lần nữa chìm vào bóng tối. Nhưng trong căn nhà của Bảy Sẹo, một cuộc thanh trừng nội bộ sắp sửa bắt đầu.