Thời gian, thứ mà Kiếp Nhàn, Lan và Lão Tư đã phải mạo hiểm cả tính mạng để có được, giờ đây lại trở thành một gánh nặng, một kẻ tra tấn vô hình.
Mỗi giờ trôi qua trong căn nhà hoang không mang lại sự nhẹ nhõm, mà chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng đến nghẹt thở. Sự im lặng bao trùm lấy Làng Đá không phải là sự bình yên. Đó là sự im lặng của một quả bom đang đếm ngược, của một con thú săn mồi đang thu mình lại trước khi vồ.
Họ đã có được thứ họ cần. Sự hỗn loạn mà họ tạo ra đã thành công một cách đáng sợ.
Tin tức, dù không chính thức, cũng đã len lỏi qua những lời thì thầm, những ánh mắt lo sợ của dân làng, và đến tai Lan qua một vài mối liên lạc bí mật. Ba "Lợn" đã nổi giận. Hắn đang tập hợp toàn bộ lực lượng của "Hội Lưỡi Hái" ở bên kia sườn núi, sẵn sàng cho một cuộc chiến sinh tử. Đáp lại, Bảy Sẹo cũng đã rút toàn bộ "Bầy Sói Trắng" đang lùng sục khắp nơi về, biến khu vực Mỏ Quỷ và căn nhà gỗ của hắn thành một pháo đài bất khả xâm phạm.
Làng Đá đã trở thành một vùng đệm, một bãi chiến trường sắp sửa diễn ra một cuộc thanh trừng đẫm máu. Không khí chiến tranh đặc quánh, có thể cảm nhận được trong từng cơn gió.
Trong căn nhà hoang, ba con người sống trong trạng thái cảnh giác cao độ. Họ không dám thắp đèn vào ban đêm, không dám gây ra tiếng động. Bữa ăn của họ chỉ là lương khô và nước lã. Lão Tư, dù mệt mỏi, vẫn cặm cụi bên cuốn nhật ký, cố gắng giải mã thêm từng chút một dưới ánh sáng yếu ớt của ban ngày.
Nhưng tiến độ rất chậm. Sự căng thẳng khiến ông không thể tập trung.
Kiếp Nhàn thì không ngồi yên được. Cậu dành phần lớn thời gian để luyện tập trong im lặng. Cậu không còn nâng khúc gỗ nặng trịch nữa, vì sợ gây ra tiếng động. Cậu chỉ luyện tập với con dao găm, những động tác không lời. Cậu đang biến cơ thể mình thành một vũ khí, và biến tâm trí mình thành một tảng băng. Cậu biết, khi cuộc chiến giữa hai con hổ nổ ra, đó sẽ là thời cơ của cậu, một con sói đơn độc, để lao vào và cắn vào yết hầu của kẻ thù.
Vào đêm thứ hai của sự chờ đợi, cuộc chiến đã bắt đầu.
Đó không phải một cuộc chiến đẫm máu, đó là một đòn "dằn mặt".
Ở ngã ba dẫn vào Làng Đá, có một trạm gác nhỏ do "Bầy Sói Trắng" dựng lên. Đây là nơi chúng kiểm soát tất cả người và hàng hóa ra vào làng, và cũng là nơi chúng thu tiền mãi lộ của những người buôn bán nhỏ lẻ. Trạm gác này là biểu tượng cho quyền lực tuyệt đối của Bảy Sẹo.
Đêm đó, có ba tên "Sói Trắng" đang ngồi canh gác. Chúng ngồi quanh một đống lửa nhỏ, uống rượu và đánh bài, hoàn toàn mất cảnh giác. Chúng không thể ngờ rằng, trong bóng tối của khu rừng xung quanh, có gần một chục bóng đen, di chuyển nhẹ nhàng như những con báo, đã bao vây chúng từ lúc nào không hay.
Đó là những thành viên tinh nhuệ nhất của "Hội Lưỡi Hái", do chính tay Hai Cụt, người đàn ông chỉ còn một cánh tay nhưng lại vô cùng lọc lõi và tàn nhẫn, chỉ huy.
Cuộc tấn công diễn ra nhanh như một cái chớp mắt.
Một mũi tên sắt, được bắn ra từ một cây nỏ tự chế, bay vút trong đêm, cắm phập vào cổ họng của tên đang ngồi quay lưng ra ngoài. Hắn không kịp kêu lên một tiếng nào, chỉ ôm lấy cổ, ngã vật xuống đống lửa, khiến tro tàn bay lên mù mịt.
Hai tên còn lại giật bắn mình, vội vàng vớ lấy mã tấu. Nhưng đã quá muộn. Những bóng đen từ trong rừng đồng loạt lao ra. Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, tiếng la hét thất thanh, rồi tất cả nhanh chóng chìm vào im lặng.
Toàn bộ cuộc tấn công chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một phút.
Khi mọi thứ đã kết thúc, Hai Cụt bước ra khỏi bóng tối. Ông ta nhìn ba cái xác nằm la liệt trên mặt đất, khuôn mặt không một chút cảm xúc. Ông ta ra hiệu cho đàn em.
Chúng không đốt trạm gác. Chúng không lấy đi bất cứ thứ gì. Chúng chỉ để lại một "chữ ký".
Chúng dùng máu của chính ba tên lính gác, viết lên tấm biển "Trạm Thu Phí Thắng Lợi" hai chữ Hán rất lớn, nguệch ngoạc nhưng đầy sát khí:
"NỢ MÁU".
Sau đó, chúng lôi ba cái xác ra giữa đường, treo ngược lên một cành cây lớn, ngay lối ra vào làng. Một hình ảnh kinh hoàng, một lời thách thức trắng trợn, một thông điệp gửi đến Bảy Sẹo rằng, cuộc chiến đã chính thức bắt đầu.
Tin tức về vụ tấn công đến tai Bảy Sẹo vào sáng sớm hôm sau. Khi nghe Tùng "Điên" báo cáo lại, khuôn mặt của Bảy Sẹo từ trắng bệch chuyển sang tím ngắt. Hắn không nói gì. Hắn chỉ lẳng lặng đứng dậy, đi thẳng ra hiện trường.
Khi nhìn thấy ba cái xác của đàn em bị treo lủng lẳng, và hai chữ "NỢ MÁU" được viết bằng máu, cơn thịnh nộ mà hắn đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.
"BA LỢN!!!" Hắn gầm lên, tiếng gầm của một con thú bị trọng thương, vang vọng khắp núi rừng. "TAO SẼ GIẾT MÀY! TAO SẼ BĂM XÁC CẢ GIA ĐÌNH MÀY RA!!!"
Hắn quay phắt lại, đôi mắt đỏ rực nhìn xoáy vào đám đàn em đang run rẩy vì sợ hãi. "Chúng nó tấn công ngay trước mũi chúng mày! MÀ KHÔNG MỘT ĐỨA NÀO BIẾT! BỌN MÀY LÀ MỘT LŨ ĂN HẠI!"
Hắn rút khẩu súng lục bạc từ trong người ra, chĩa thẳng vào đầu Tùng "Điên". "Hay là... có kẻ đã chỉ điểm cho chúng?"
Không khí xung quanh như đông cứng lại. Tùng "Điên" mặt không còn một giọt máu. Hắn biết, trong cơn điên loạn này, Bảy Sẹo có thể làm bất cứ điều gì.
"Đại ca... Đại ca bình tĩnh," hắn lắp bắp. "Em thề... em không hề biết gì cả. Chắc chắn là có kẻ nội gián. Nhưng không phải là em."
Bảy Sẹo nhìn chằm chằm vào Tùng một lúc lâu, nòng súng vẫn không hề hạ xuống. Cuối cùng, hắn thở hắt ra một tiếng, hạ súng xuống. Hắn biết, giết Tùng "Điên" lúc này là một hành động ngu xuẩn. Hắn cần Tùng để chỉ huy "Bầy Sói Trắng".
"Tìm ra kẻ nội gián cho tao," hắn gằn giọng. "Trong vòng hai mươi bốn giờ. Nếu không tìm ra, thì mày hãy tự mang cái đầu của mày đến đây."
Hắn quay người, bỏ đi thẳng về phía Mỏ Quỷ. Hắn cần phải củng cố lực lượng phòng thủ ở đó. Đó mới là thứ quan trọng nhất.
Trong căn nhà hoang, Kiếp Nhàn, Lan và Lão Tư cũng đã biết tin. Họ không cần ai báo. Họ chỉ cần nhìn vào sự hoảng loạn của ngôi làng, và nghe tiếng gầm thét của Bảy Sẹo vọng lại.
"Kế hoạch đã thành công rồi," Lan thì thầm, giọng nói có chút run rẩy. "Chúng đã bắt đầu cắn xé lẫn nhau."
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi," Kiếp Nhàn nói, ánh mắt lạnh lùng. "Một đòn dằn mặt sẽ không đủ để khiến hai con cáo già đó lao vào một cuộc chiến tổng lực. Ba 'Lợn' đang thăm dò. Và Bảy Sẹo, dù tức giận, nhưng hắn không phải là một thằng ngốc. Hắn sẽ không dốc toàn lực ra khỏi Mỏ Quỷ đâu."
"Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?" Lão Tư hỏi.
"Chúng ta phải đổ thêm dầu vào lửa," Kiếp Nhàn đáp. "Chúng ta phải cho Bảy Sẹo một lý do để tin rằng, có một kẻ nội gián thực sự đang ở ngay bên cạnh hắn. Một kẻ mà hắn không thể nào ngờ tới."
Cậu nhìn về phía Tùng "Điên".
Trong khi đó, ở trụ sở của Bảy Sẹo, cơn tức giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Hắn cho gọi tất cả những tên cầm đầu các nhóm nhỏ trong "Bầy Sói Trắng" đến, tra hỏi từng tên một. Hắn la hét, đe dọa, thậm chí là dùng cả bạo lực. Không khí trong băng nhóm trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Lòng trung thành bắt đầu bị thay thế bằng sự sợ hãi và nghi ngờ lẫn nhau.
Tùng "Điên" đứng một bên, quan sát tất cả. Hắn biết, đây chính là thời cơ của mình.
Đêm đó, Tùng "Điên" bí mật rời khỏi làng. Hắn không đi một mình. Hắn đi cùng với một tên đàn em thân tín nhất. Hắn đi đến một cái miếu hoang ở bìa rừng.
Ở đó, có một người đang đợi sẵn. Người đó không phải là người của Ba "Lợn".
Đó là Kiếp Nhàn.
Cuộc gặp mặt diễn ra trong sự im lặng tuyệt đối. Kiếp Nhàn đã chủ động liên lạc với Tùng "Điên" thông qua Lan, và một người trung gian khác trong làng. Đó là một nước cờ cực kỳ mạo hiểm.
"Mày muốn gì?" Tùng "Điên" hỏi, giọng nói lạnh lùng, tay luôn đặt trên con dao găm giấu trong người.
"Tôi muốn hợp tác," Kiếp Nhàn đáp thẳng.
Tùng "Điên" cười khẩy. "Hợp tác? Mày có cái gì để hợp tác với tao? Mày chỉ là một con chuột nhắt đang bị cả bầy mèo vờn."
"Tôi có thứ mà anh cần," Kiếp Nhàn nói, giọng nói bình tĩnh một cách lạ thường. "Sự tin tưởng của Bảy Sẹo."
Cậu lấy ra một vật từ trong túi. Đó là một chiếc cúc áo. Một chiếc cúc áo bằng bạc, có khắc hình con hổ.
Tùng "Điên" sững lại. Hắn nhận ra nó. Đó là chiếc cúc áo trên bộ đồng phục cũ của băng Đại Bàng Đỏ.
"Mày lấy nó ở đâu ra?" hắn hỏi, giọng nói đã có chút thay đổi.
"Mẹ tôi đã tìm thấy nó, ở bến sông, vào cái đêm mà em trai của Ba 'Lợn' chết," Kiếp Nhàn nói. "Bà ấy biết Bảy Sẹo đã phản bội. Và bà ấy đã ghi lại tất cả trong cuốn nhật ký của mình."
Tùng "Điên" im lặng. Hắn biết Kiếp Nhàn không nói dối.
"Tôi sẽ cho anh cuốn nhật ký đó," Kiếp Nhàn nói tiếp. "Với nó trong tay, anh có thể lật đổ Bảy Sẹo bất cứ lúc nào anh muốn. Anh có thể tố cáo hắn với Ba 'Lợn', hoặc là với 'Ông Lớn'. Anh sẽ trở thành người hùng, người dẹp loạn. Và anh sẽ có được tất cả những gì mà Bảy Sẹo đang có."
"Đổi lại?" Tùng "Điên" hỏi, đôi mắt ti hí của hắn nheo lại.
"Giúp tôi một việc," Kiếp Nhàn nói. "Tôi cần vào Mỏ Quỷ. Tôi cần lấy một thứ ở trong đó. Anh phải tạo ra một sự hỗn loạn đủ lớn để tôi có thể lẻn vào mà không bị phát hiện."
Đó là một lời đề nghị đầy cám dỗ. Nhưng Tùng "Điên" là một kẻ đa nghi. "Tại sao tao phải tin mày? Lỡ như đây là một cái bẫy của mày và Bảy Sẹo thì sao?"
"Bảy Sẹo muốn cái đầu của tôi," Kiếp Nhàn cười nhạt. "Còn tôi, tôi muốn cái mạng của hắn. Chúng ta có chung một kẻ thù. Đó là lý do đủ để tin tưởng nhau, ít nhất là cho đến khi Bảy Sẹo chết."
Tùng "Điên" im lặng một lúc lâu, cân nhắc. Cuối cùng, hắn gật đầu. "Được. Tao đồng ý. Nhưng cuốn nhật ký đâu?"
"Nó đang ở một nơi an toàn," Kiếp Nhàn đáp. "Khi nào tôi lấy được thứ tôi cần, tôi sẽ đưa nó cho anh."
Họ không nói gì thêm. Một thỏa thuận vừa được ký kết.
Tùng "Điên" quay người rời đi. Hắn vừa mới thực hiện một bước đi không thể quay đầu. Hắn đã chính thức phản bội Bảy Sẹo.
Kiếp Nhàn đứng đó, nhìn theo bóng hắn khuất vào trong đêm. Cậu biết, mình vừa mới thả một con hổ ra khỏi chuồng. Nhưng để giết một con rồng, đôi khi người ta phải cần đến sự giúp đỡ của một con hổ.
Cậu quay trở về căn nhà hoang, lòng đầy những cảm xúc hỗn độn. Cậu đang lún sâu hơn vào một thế giới của sự lừa lọc và phản bội. Cậu đang trở nên giống như những kẻ mà cậu căm ghét.
Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Vì để tiêu diệt quỷ dữ, đôi khi, chính bản thân mình cũng phải trở thành quỷ dữ.