Phía Sau Ngọn Đồi

Đòn Ly Gián

Bình minh ngày hôm sau đến Làng Đá không mang theo sự sống, mà mang theo một sự im lặng đến rợn người. Sương mù vẫn còn giăng kín, nhưng không còn vẻ thơ mộng, mà đặc quánh lại như một tấm vải liệm, che giấu đi những âm mưu và bạo lực đang âm thầm vận động bên dưới.

 

Trong căn nhà tranh xiêu vẹo, Tư Gạo đã thức dậy từ khi trời còn chưa tỏ mặt sao.

 

Chị không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con trai đang nằm co quắp trên giường và khuôn mặt vô hồn của người chồng đã khuất lại hiện về, thôi thúc chị, tiếp thêm cho chị một sự can đảm đến từ tận cùng của sự tuyệt vọng.

 

Chị lẳng lặng chuẩn bị. Chị mặc một bộ quần áo cũ nhất, đội một chiếc nón lá đã rách vành, và xách theo một cái giỏ tre trống không, giống như bất kỳ người đàn bà quê mùa nào khác đang chuẩn bị cho một chuyến đi thăm người thân xa.

 

Nhưng trong lớp áo trong cùng, áp vào lồng ngực đang đập thình thịch của chị, là một gói hàng nhỏ được bọc trong vải chàm. Một gói hàng có sức nặng của sự thù hận, của hy vọng, và của cả cái chết.

 

Khi chị rón rén bước ra khỏi nhà, Làng Đá vẫn còn đang say ngủ.

 

Nhưng chị biết, có những con mắt không bao giờ ngủ. Chị đi thật nhanh, cúi gằm mặt, cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Chị không đi bằng con đường chính, mà luồn lách qua những lối mòn nhỏ mà Lan đã chỉ. Mỗi bóng cây, mỗi tiếng lá xào xạc đều khiến tim chị như thót lại. Chị có cảm giác như cả một bầy sói đang nấp đâu đó trong bóng tối, sẵn sàng lao ra và xé xác chị.

 

May mắn thay, chị đã đến được ngã ba quốc lộ mà không gặp phải trở ngại nào. Chuyến xe đò sớm nhất vừa kịp đến. Chị vội vàng leo lên xe, tìm một góc khuất và ngồi thu mình lại, chiếc nón lá sụp xuống che gần hết khuôn mặt. Khi chiếc xe lăn bánh, rời xa Làng Đá, chị mới dám thở phào một hơi, nhưng lồng ngực vẫn còn đau thắt vì căng thẳng.

 

Huyện lỵ bên cạnh là một nơi sầm uất hơn Làng Đá rất nhiều, với những dãy nhà tầng san sát và những con đường nhựa đông đúc xe cộ. Nhưng đối với Tư Gạo, sự ồn ào, náo nhiệt này lại khiến chị cảm thấy lạc lõng và sợ hãi hơn. Mọi thứ đều xa lạ. Mọi ánh mắt nhìn vào chị đều dò xét.

 

Chị lần theo địa chỉ mà Lan đã dặn, tìm đến trụ sở của Công ty Vận tải An Phát. Đó là một khu nhà kho rộng lớn, nằm ở ngoại ô, với hàng chục chiếc xe tải hạng nặng đang đậu san sát nhau. Không khí ở đây nồng nặc mùi xăng dầu và tiếng kim loại va vào nhau chát chúa. Những người đàn ông làm việc ở đây đều có vẻ ngoài bặm trợn, cơ bắp cuồn cuộn, trên người đầy những hình xăm. Đây không phải là một công ty vận tải bình thường.

 

Đây là hang ổ của "Hội Lưỡi Hái".

 

Tư Gạo run rẩy bước vào. Chị hỏi thăm một người đàn ông đang ngồi vắt vẻo trên thùng xe, cố gắng làm cho giọng nói của mình không bị lạc đi. "Dạ... cho tôi hỏi thăm chú Hai Cụt có ở đây không ạ?"

 

Người đàn ông liếc nhìn chị từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. "Mày tìm ông ấy có việc gì?"

 

"Dạ... tôi là người quen cũ ở quê. Có chút quà quê muốn gửi cho ông ấy ạ."

 

Người đàn ông không nói gì, chỉ hất hàm về phía một văn phòng nhỏ ở cuối nhà kho.

 

Tư Gạo cảm ơn rồi vội vàng đi tới. Cánh cửa văn phòng mở ra. Một người đàn ông trung niên, chỉ còn một cánh tay, đang ngồi ghi chép sổ sách. Vẻ mặt ông ta đầy vẻ ưu tư. Đó chính là Hai Cụt.

 

"Anh Hai..." Tư Gạo cất tiếng.

 

Hai Cụt ngẩng đầu lên. Khi nhận ra Tư Gạo, ông ta sững lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc. "Chị... chị Tư? Sao chị lại ở đây?"

 

"Tôi... tôi có việc phải đi ngang qua," Tư Gạo lắp bắp, đưa gói hàng ra. "Có người ở quê, nhờ tôi gửi cho anh chút quà."

 

Hai Cụt nhận lấy gói hàng, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Ông biết Tư Gạo. Ông biết bi kịch của gia đình chị. Một người đàn bà quanh năm không bước ra khỏi Làng Đá, đột nhiên xuất hiện ở đây với một gói hàng bí ẩn. Chắc chắn không phải là chuyện bình thường.

 

"Ai gửi vậy, chị Tư?"

 

Tư Gạo hít một hơi thật sâu, nhớ lại chính xác từng lời Lan đã dặn. Chị ghé sát vào tai Hai Cụt, thì thầm. "Người cũ của Huyết Ảnh, gửi cho Đại ca Ba."

 

Hai Cụt giật bắn mình. Hai từ "Huyết Ảnh" như một luồng điện giật, khiến khuôn mặt ông ta tái đi. Sự nghi ngờ trong mắt ông biến mất, thay vào đó là một sự chấn động và một chút sợ hãi. Ông không hỏi gì thêm. Ông biết, đây là một chuyện mà ông không được phép biết nhiều.

 

"Được rồi," ông gật đầu, giọng khàn đi. "Tôi sẽ chuyển nó cho Đại ca. Chị về đi. Cẩn thận."

 

Tư Gạo không dám ở lại thêm một giây nào nữa. Chị vội vàng chào tạm biệt rồi quay người rời đi, nhanh như thể đang chạy trốn.

 

Trong khi đó, ở một biệt thự sang trọng nằm trên một ngọn đồi ở trung tâm huyện, Ba "Lợn" đang ngồi uống trà. Hắn không giống Bảy Sẹo. Hắn đã ngoài năm mươi, tóc đã điểm bạc, khuôn mặt có vẻ phúc hậu nếu không có đôi mắt ti hí luôn ánh lên một vẻ tính toán, cáo già. Hắn mặc một bộ đồ lụa, tay đeo một chiếc nhẫn ngọc bích to bản. Hắn trông giống một ông chủ giàu có hơn là một tay trùm giang hồ. Nhưng những ai biết về quá khứ của hắn đều hiểu rằng, đằng sau vẻ ngoài đó là một con hổ đã thành tinh, tàn độc và lọc lõi hơn Bảy Sẹo rất nhiều.

 

Hai Cụt bước vào, thái độ vô cùng kính cẩn. "Dạ thưa Đại ca, có người gửi cho ngài một món đồ."

 

"Ai gửi?" Ba "Lợn" hỏi, mắt không rời khỏi chén trà nóng.

 

"Dạ... một người đàn bà lạ mặt. Bà ta chỉ nói một câu," Hai Cụt đáp, giọng hơi run. "'Người cũ của Huyết Ảnh gửi cho Đại ca Ba'."

 

Bàn tay đang cầm chén trà của Ba "Lợn" khựng lại giữa không trung. Hắn từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt ti hí của hắn nheo lại, một tia sáng lạnh lẽo, sắc bén lóe lên. "Huyết Ảnh?"

 

Hắn lặp lại, giọng nói trầm xuống, ẩn chứa một sự nguy hiểm chết người. "Đưa đây."

 

Hai Cụt cẩn thận đặt chiếc hộp gỗ lên bàn.

 

Ba "Lợn" nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, không động đậy. Hắn đang suy tính. Huyết Ảnh. Cái tên đó đã không còn ai nhắc đến từ rất lâu rồi. Một bóng ma của quá khứ. Tại sao chúng lại đột nhiên xuất hiện? Và tại sao lại tìm đến hắn?

 

Cuối cùng, hắn từ từ mở nắp hộp.

 

Mùi lá thuốc nam quen thuộc xộc vào mũi. Nhưng thứ nằm bên dưới lớp lá thuốc mới là thứ khiến hắn sững lại.

 

Một chiếc phi tiêu bằng bạc, hình cánh bướm.

 

Bàn tay của Ba "Lợn" run lên. Hắn nhận ra nó. Hắn không thể nào quên được nó. Dấu hiệu của những người anh em đã từng cùng hắn vào sinh ra tử. Dấu hiệu của một thời đại đã qua.

 

Bên cạnh chiếc phi tiêu, là một cuộn giấy dó nhỏ, được buộc bằng chỉ đỏ. Hắn cẩn thận mở cuộn giấy ra. Bên trong là những ký hiệu ngoằn ngoèo, cổ xưa. "Khoa Đẩu Tự". Thứ chữ mà ngày xưa, chỉ có Hồng Ảnh và vài người thân tín nhất mới biết đọc.

 

Hắn nheo mắt, cố gắng đọc. Hắn đã quên gần hết rồi. Nhưng có vài ký hiệu, hắn vẫn còn nhớ. Hắn đánh vần từng chữ một, một cách khó khăn.

 

"Bến... sông... đêm... đó..."

 

Và rồi, hai ký hiệu cuối cùng. Hắn nhận ra chúng. Hai ký hiệu mà hắn sẽ không bao giờ quên được cho đến lúc chết.

"Đại... Bàng...Đỏ"

 

"RẦM!"

 

Ba "Lợn" đập mạnh tay xuống bàn. Chiếc bàn gỗ lim nặng trịch rung lên bần bật. Chén trà văng xuống đất, vỡ tan tành. Khuôn mặt phúc hậu của hắn giờ đây đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt co rúm lại vì giận dữ và đau đớn.

 

"Bảy Sẹo!" Hắn gầm lên, tiếng gầm của một con thú bị thương. "Thằng chó phản bội!"

 

Mọi thứ đã sáng tỏ. Sự nghi ngờ mà hắn đã chôn giấu trong lòng suốt mười lăm năm qua, giờ đây đã có lời giải đáp. Đêm đó, không phải là một cuộc phục kích. Đó là một cuộc giao dịch. Bảy Sẹo đã bán đứng anh em, đã liên minh với kẻ thù, và đã giết chết em trai hắn để bịt miệng.

 

Nỗi đau mất đi đứa em trai duy nhất trào lên, mãnh liệt như ngày nào. Hình ảnh Nghĩa, một chàng trai trẻ tuổi, luôn miệng gọi hắn là "đại ca", lại hiện về rõ mồn một. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ em mình. Nhưng hắn đã thất bại.

 

"Đại ca... có chuyện gì vậy ạ?" Hai Cụt hoảng sợ hỏi.

 

Ba "Lợn" không trả lời. Hắn đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Cơn thịnh nộ đang thiêu đốt lý trí của hắn. Nhưng hắn là một con cáo già. Hắn biết, không thể hành động một cách mù quáng.

 

Huyết Ảnh. Tại sao họ lại gửi cho hắn thông điệp này? Họ muốn gì? Họ muốn hợp tác với hắn để chống lại Bảy Sẹo? Hay đây chỉ là một cái bẫy, một đòn ly gián của chính Bảy Sẹo?

 

Hắn nhìn lại chiếc phi tiêu bạc. Không. Bảy Sẹo không thể làm giả được thứ này. Và hắn càng không thể biết được bí mật về "Khoa Đẩu Tự". Đây chắc chắn là người của Huyết Ảnh.

 

Nhưng tại sao lại là bây giờ? Sau mười lăm năm im lặng?

 

Và rồi, hắn nhớ lại những tin đồn gần đây. Về việc hai tên đàn em của Bảy Sẹo mất tích một cách bí ẩn. Về sự xuất hiện của một thằng nhóc lạ mặt ở Làng Đá, con trai của Hồng Ảnh.

 

Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp lại với nhau.

 

"Nó đã quay trở về," Ba "Lợn" lẩm bẩm. "Con của mụ ta đã quay trở về để đòi lại những gì đã mất."

 

Một nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn hiện trên môi hắn. "Tốt. Tốt lắm."

 

Hắn không quan tâm mục đích của Huyết Ảnh là gì. Hắn chỉ biết một điều. Kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn.

 

"Hai Cụt!" hắn gọi.

 

"Dạ, có em!"

 

"Tập hợp tất cả anh em 'Lưỡi Hái' lại cho tao," Ba "Lợn" ra lệnh, giọng nói lạnh như băng. "Chuẩn bị 'hàng'. Đêm nay, chúng ta sẽ đi đòi nợ."

 

"Đòi nợ ai vậy, Đại ca?"

 

"Bảy Sẹo," Ba "Lợn" đáp, đôi mắt ti hí của hắn rực lên một ngọn lửa địa ngục. "Tao sẽ san bằng cái Làng Đá của nó. Tao sẽ băm xác nó ra làm trăm mảnh để tế vong hồn em trai tao!"

 

Tin tức về việc Ba "Lợn" tập hợp lực lượng nhanh chóng lan đi trong thế giới ngầm, và cũng nhanh chóng đến tai Bảy Sẹo.

 

Trong căn nhà gỗ, Bảy Sẹo đang ngồi uống rượu một mình thì Tùng "Điên" hớt hải chạy vào.

 

"Đại ca! Có chuyện lớn rồi! Lão Ba 'Lợn' đang cho quân tập kết ở biên giới huyện, hình như sắp đánh sang bên mình!"

 

"Cái gì?" Bảy Sẹo sững lại, chai rượu trên tay suýt rơi xuống đất. "Con lợn già đó điên rồi sao? Tại sao hắn lại đột nhiên muốn gây chiến?"

 

"Em... em cũng không biết ạ," Tùng "Điên" đáp, giả vờ hoảng sợ, nhưng trong lòng thì đang reo hò. Kế hoạch đã thành công mỹ mãn.

 

Bảy Sẹo đứng bật dậy, đi đi lại lại. Hắn không hiểu. Tại sao lại là bây giờ? Chuyện gì đã châm ngòi cho cơn thịnh nộ của lão già đó?

 

Và rồi, hắn nhớ lại. Thằng nhãi Kiếp Nhàn. Sự xuất hiện của Huyết Ảnh.

 

"Chết tiệt!" hắn gầm lên. "Là nó! Chắc chắn là nó đã làm gì đó!"

 

Hắn đã đánh giá quá thấp con chuột nhắt đó. Nó không chỉ là một con rắn độc. Nó là một con quỷ, giống hệt như mẹ của nó.

 

"Tập hợp 'Bầy Sói Trắng' lại!" Bảy Sẹo ra lệnh. "Tất cả! Chuẩn bị nghênh chiến! Tao muốn xem thử, con lợn già đó và lũ ranh của Huyết Ảnh, có thể làm được gì tao!"

 

Cả một vùng đất rộng lớn bỗng chốc chìm trong không khí căng thẳng của chiến tranh. Hai thế lực giang hồ hùng mạnh nhất, sau mười lăm năm gầm ghè, cuối cùng cũng sắp lao vào một cuộc chiến sinh tử.

 

Trong căn nhà hoang, Kiếp Nhàn, Lan và Lão Tư không hề hay biết về cơn bão mà họ vừa tạo ra. Họ chỉ biết rằng, Làng Đá đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách lạ thường. Bọn "Sói Trắng" đang lùng sục khắp nơi bỗng nhiên rút đi hết. Sự giám sát đối với họ dường như đã được nới lỏng.

 

Họ đã có được thứ mà họ cần.

 

Thời gian.

back top