Phía Sau Ngọn Đồi

Tùng "Điên"

Chiếc xe hơi màu đen sang trọng của Lòng Văn Hẹp rời khỏi Làng Đá, im lặng và trơn tru như một con rắn độc trườn đi sau khi đã tiêm nọc. Ngoài việc nó để lại dấu vết bánh xe trên con đường đất lầy lội, nó còn để lại một sự căng thẳng lạnh lẽo, một áp lực vô hình còn nặng nề hơn cả màn sương đêm.

 

Trong căn nhà gỗ lớn nhất làng, trụ sở quyền lực của Bảy Sẹo, không khí đặc quánh lại. Mùi gỗ thông mới hòa quyện với mùi rượu ngoại đắt tiền và khói thuốc lá, nhưng không thể át đi được mùi của sự sợ hãi và paranoia đang lan tỏa từ con người ngồi trên chiếc ghế bành bọc da thú.

 

Bảy Sẹo không ngồi. Hắn đi đi lại lại, giống như một con hổ bị nhốt trong chuồng.

 

Nụ cười giả tạo, trịch thượng mà hắn luôn dùng để đối mặt với dân làng đã biến mất. Giờ đây, trên khuôn mặt hắn chỉ còn lại sự tức giận, lo âu, và một nỗi bất an không thể che giấu. Vết sẹo dài trên mặt hắn co giật, khiến cho khuôn mặt hắn trông càng thêm phần dữ tợn.

 

Đứng trước mặt hắn, cúi đầu, là Tùng "Điên". Hắn đứng bất động như một pho tượng, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt gầy gò, xương xẩu không biểu lộ một chút cảm xúc. Nhưng bên trong, Tùng đang quan sát. Hắn quan sát từng cử động, từng cái cau mày, từng hơi thở nặng nề của Bảy Sẹo. Hắn đang đánh giá.

 

"Mày thấy chưa?" Bảy Sẹo đột ngột dừng lại, quay phắt lại nhìn Tùng, giọng nói gầm gừ như tiếng sấm. "Mày thấy thái độ của lão Hẹp chưa? Lão không nói một lời trách mắng nào. Lão chỉ cười. Lão chỉ đưa ra một 'lời đề nghị'. Nhưng chính cái thái độ đó mới là đáng sợ nhất! Nó có nghĩa là 'Ông Lớn' đã không còn tin tưởng tao nữa!"

 

Hắn vung tay, gạt phăng bộ ấm chén bằng sứ đắt tiền trên bàn xuống đất. Tiếng sứ vỡ loảng xoảng vang lên chói tai.

 

"CHẾT TIỆT!" hắn gầm lên. "Chỉ vì hai thằng ăn hại biến mất! Chỉ vì một thằng nhãi ranh mới xuất hiện! Mà bây giờ, chính 'bộ não' phải thân chinh từ thành phố về đây để 'hỏi thăm'! Mày có hiểu sự sỉ nhục này không, Tùng?"

 

"Dạ, em hiểu, Đại ca," Tùng "Điên" đáp, giọng nói đều đều, không một chút dao động. "Là do em vô dụng, đã không xử lý gọn gẽ mọi chuyện."

 

"Vô dụng? Mày không chỉ vô dụng!" Bảy Sẹo chỉ thẳng tay vào mặt Tùng. "Mày còn ngu! Ngu đáo để! Ngu một cách bền vững!”

 

Tao đã dặn mày thế nào? Chỉ 'dạy dỗ' nó một bài học. Nhưng mày đã làm gì? Mày đã biến một con chuột nhắt thành một con rắn độc! Mày đã cho nó lý do để chống lại chúng ta! Và bây giờ, có kẻ khác đã nhúng tay vào!"

 

Bảy Sẹo lại bắt đầu đi đi lại lại, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. "Bướm Bạc... Huyết Ảnh... Không thể nào. Chắc chắn không thể nào. Mụ ta đã chết. Bọn chúng đã tan rã từ lâu rồi. Chắc chắn có một kẻ nào đó đang giả mạo, đang cố tình gây rối."

 

Hắn dừng lại, nhìn xoáy vào Tùng. "Tao không quan tâm kẻ đó là ai. Tao không quan tâm nó là ma hay là người. Mày phải tìm ra nó cho tao! Mày phải tìm ra hai thằng kia, dù là xác chết cũng phải mang về! Và thằng nhãi đó... tao cho nó hai ngày. Nếu sau hai ngày nó không cút khỏi đây, tao muốn mày mang cái đầu của nó về cho tao. Mày nghe rõ chưa?"

 

"Dạ rõ, thưa Đại ca," Tùng đáp, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

 

Nhưng bên trong, một nụ cười lạnh lẽo đang hình thành. Hắn cúi đầu, không phải vì sợ hãi, mà là để che giấu đi ánh mắt khinh bỉ của mình. Bảy Sẹo, con hổ từng một thời làm mưa làm gió, giờ đây đã bắt đầu run sợ. Nỗi sợ hãi đang gặm nhấm lý trí của hắn. Và đối với Tùng "Điên", sự sợ hãi của kẻ cầm đầu chính là cơ hội của kẻ đứng sau.

 

Hắn đã đi theo Bảy Sẹo từ những ngày đầu. Hắn đã chứng kiến Bảy Sẹo từ một tên đàn em dưới trướng Hồng Ảnh, bằng sự tàn độc và mưu mô, đã từng bước leo lên vị trí độc tôn này. Hắn đã từng ngưỡng mộ Bảy Sẹo. Nhưng sự ngưỡng mộ đó đã chết từ lâu rồi. Thay vào đó là sự đố kỵ và lòng tham.

 

Hắn đã đổ máu, đã vào sinh ra tử vì Bảy Sẹo. Hắn là kẻ trực tiếp thực hiện mọi công việc bẩn thỉu, từ việc dằn mặt dân làng, giải tỏa mặt bằng, cho đến việc thủ tiêu những kẻ cản đường. Hắn là "bàn tay sắt", là nỗi kinh hoàng của cả Làng Đá.

 

Nhưng hắn nhận lại được gì? Một chút tiền bạc còm cõi, và sự khinh miệt, coi thường của Bảy Sẹo. Bảy Sẹo hưởng thụ cuộc sống đế vương trong căn nhà gỗ này, với rượu ngoại, gái đẹp, trong khi hắn và anh em "Sói Trắng" vẫn phải sống trong những căn nhà lụp xụp, ăn những bữa cơm đạm bạc.

 

Và bây giờ, khi có chuyện xảy ra, Bảy Sẹo lại trút hết mọi tội lỗi lên đầu hắn. Hắn đã quá chán ngấy với vai trò một con chó săn rồi. Hắn muốn trở thành ông chủ.

 

"Còn một việc nữa," Bảy Sẹo nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tùng. "Lão Hẹp nói 'Ông Lớn' không hài lòng về sản lượng gần đây. Lão muốn chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ. Mày xuống Mỏ Quỷ, nói với thằng cai đốc, từ ngày mai, tăng gấp đôi số giờ làm việc. Không có ngày nghỉ. Thằng nào chống đối, cứ đánh gãy chân rồi quẳng xuống vực cho tao."

 

"Dạ, em rõ."

 

"Đi đi," Bảy Sẹo phất tay, vẻ mặt đầy mệt mỏi. "Đừng để tao phải thất vọng thêm một lần nào nữa."

 

Tùng "Điên" cúi đầu một lần cuối, rồi quay người rời khỏi căn nhà. Ngay khi cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại sau lưng, vẻ mặt vô cảm của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười khẩy, tàn nhẫn.

 

Hắn đi thẳng đến quán trà ở đầu làng, nơi "Bầy Sói Trắng" đang tụ tập, chờ lệnh. Thấy Tùng "Điên" bước tới, cả bọn vội vàng đứng dậy, cúi đầu.

 

"Anh Tùng!"

 

Tùng không nói gì. Hắn đi tới, ngồi phịch xuống chiếc ghế mà Bảy Sẹo vừa ngồi, gác chân lên bàn, một hành động sao chép đầy thách thức. Hắn châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.

 

"Đại ca Bảy có lệnh," hắn cất giọng, lạnh lùng. "Từ giờ cho đến hai ngày tới, toàn bộ anh em chia nhau ra, lùng sục khắp cái Làng Đá này. Lật từng hòn đá, vạch từng bụi cây. Phải tìm ra thằng Tình và thằng Thương, dù là sống hay chết. Rõ chưa?"

 

"Dạ rõ, anh Tùng!"

 

"Thằng nhãi con của con Phượng," hắn nói tiếp, nhả ra một làn khói. "Cử hai thằng canh chừng nó 24/24. Nó đi đâu, làm gì, nói chuyện với ai, thậm chí là nó đi ỉa mấy lần một ngày, cũng phải báo cáo lại cho tao. Nhưng nhớ, chỉ theo dõi, không được hành động nếu không có lệnh của tao."

 

"Dạ!"

 

"Còn lại," hắn nhìn một vòng đám đàn em, ánh mắt sắc như dao. "Đi thu 'thuế' cho tao. Những nhà nào hôm trước chưa nộp đủ, đến đòi. Thằng nào không có tiền, thì lấy đồ. Gà, lợn, thậm chí là cái bàn thờ nhà nó, cũng khuân về đây cho tao. Thằng nào chống đối, cứ đánh, đánh cho đến khi nào nó phải lết cái xác đến van xin tao thì thôi."

 

"Dạ, anh Tùng!" cả bọn gầm lên, ánh mắt đầy vẻ phấn khích. Đối với chúng, bạo lực là một niềm vui.

 

"Đi đi!" Tùng phất tay.

 

Cả bầy sói lập tức lên xe, rú ga inh ỏi, tỏa ra khắp các ngả đường trong làng như một bầy kền kền đói mồi, mang theo sự chết chóc và sợ hãi.

 

Một mình Tùng "Điên" ngồi lại. Hắn không đi cùng. Hắn còn một việc quan trọng hơn phải làm. Hắn lên một chiếc xe máy cà tàng, phóng thẳng về phía ngọn đồi.

 

Hắn không đi vào Mỏ Quỷ bằng cổng chính. Hắn đi bằng một con đường mòn bí mật ở sườn núi, một con đường mà chỉ có hắn và Bảy Sẹo biết. Hắn dừng lại ở một vị trí cao, từ đây có thể bao quát được toàn bộ khu mỏ.

 

Đứng ở đây, nhìn xuống đế chế tội ác đang hoạt động hết công suất bên dưới, Tùng "Điên" cảm thấy một luồng sức mạnh chạy khắp cơ thể. Hàng trăm công nhân đang làm việc như những con kiến, những chiếc xe tải hạng nặng ra vào tấp nập, tiếng máy móc gầm rú không ngừng. Tất cả những thứ này, đang tạo ra một dòng tiền khổng lồ, một dòng sông vàng đen chảy thẳng vào túi của Bảy Sẹo và "Ông Lớn".

 

Và hắn, Tùng "Điên", kẻ đã góp phần không nhỏ xây dựng nên đế chế này, lại chỉ được hưởng những giọt nước cạn.

 

Sự bất công đó, sự tham lam đó, nó còn mạnh hơn cả lòng trung thành. Hắn nhìn về phía khu nhà điều hành, nơi tên cai đốc đang ngồi trong phòng máy lạnh, đếm tiền. Hắn biết, tên cai đốc đó cũng là một con cáo già, cũng đang lén lút ăn chặn một phần lợi nhuận.

 

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tùng.

 

Hắn quay xe, đi xuống núi, nhưng không về làng. Hắn đi đến một quán phở nhỏ ở ngã ba quốc lộ, nơi những tài xế xe tải thường hay dừng lại nghỉ chân. Hắn ngồi vào một góc khuất, gọi một bát phở.

 

Một lúc sau, một người đàn ông to béo, mồ hôi nhễ nhại, bước vào. Đó là gã cai đốc ở Mỏ Quỷ. Hắn vừa kết thúc ca làm việc và đang trên đường về nhà ở huyện.

 

Thấy Tùng "Điên", gã có vẻ ngạc nhiên và hơi sợ hãi. "Anh... anh Tùng? Sao anh lại ở đây?"

 

Tùng không nói gì. Hắn chỉ hất hàm, ra hiệu cho gã ngồi xuống. Hắn đẩy về phía gã một bao thuốc lá.

 

"Hút đi," hắn nói.

 

Gã cai đốc run run lấy một điếu. Tùng châm lửa cho gã.

 

"Dạo này làm ăn được không, anh Tư?" Tùng hỏi, giọng điệu thân mật một cách bất thường.

 

"Dạ... dạ cũng túc tắc, anh Tùng," gã cai đốc đáp, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

 

"Túc tắc à?" Tùng cười khẩy. "Tôi lại nghe nói, dạo này anh xây được nhà mới ở dưới huyện, còn tậu được cả xe hơi nữa cơ mà. Chắc là 'Ông Lớn' và Đại ca Bảy thưởng cho anh hậu hĩnh lắm nhỉ?"

 

Mồ hôi trên trán gã cai đốc túa ra như tắm. "Dạ... dạ đâu có ạ. Đó là tiền em tích góp bao nhiêu năm nay..."

 

"Thôi, đừng diễn kịch nữa," Tùng ngắt lời, giọng lạnh đi. "Tôi biết cả. Mỗi chuyến xe, anh đều khai thiếu đi vài tảng. Số tiền đó, đủ để anh sống sung sướng cả đời rồi đấy."

 

Gã cai đốc mặt mày tái mét, định quỳ xuống van xin.

 

"Đứng lên!" Tùng gằn giọng. "Tôi không đến đây để bắt tội anh."

 

Gã cai đốc ngơ ngác.

 

"Tôi đến đây," Tùng nói, ghé sát vào tai gã. "Là để hợp tác với anh." Hắn nhìn gã, một nụ cười cáo già hiện trên môi. "Từ giờ trở đi, mỗi chuyến xe, anh cứ khai thiếu như cũ. Nhưng số tiền đó, anh chia cho tôi một nửa. Đổi lại, tôi sẽ đảm bảo cho anh được an toàn. Đại ca Bảy sẽ không bao giờ biết được chuyện này. Anh thấy thế nào?"

 

Gã cai đốc sững sờ. Hắn không ngờ Tùng "Điên" lại đưa ra một lời đề nghị như vậy. Đây không phải là sự trung thành. Đây là một hành động phản trắc. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

 

"Dạ... dạ, em hiểu rồi, anh Tùng," hắn lắp bắp.

 

"Tốt," Tùng gật đầu, hài lòng. "Anh là một người thông minh."

 

Hắn đứng dậy, vỗ vai gã cai đốc, rồi thong thả rời khỏi quán. Hắn vừa mới thực hiện hành động phản bội đầu tiên của mình. Một hành động nhỏ, nhưng nó là viên gạch đầu tiên để hắn xây dựng nên đế chế của riêng mình.

 

Khi trời đã sẩm tối, Tùng "Điên" quay trở về làng. Hắn không về thẳng nhà Bảy Sẹo để báo cáo. Hắn đi đến căn nhà hoang ở cuối làng. Hắn không vào trong. Hắn chỉ đứng từ xa, nấp sau một lùm cây, quan sát.

 

Căn nhà tối om, im lìm. Không có một chút động tĩnh.

 

Hắn nhìn căn nhà, đôi mắt ti hí nheo lại, đầy vẻ tính toán. Thằng nhãi Kiếp Nhàn. Con của Hồng Ảnh. Sự xuất hiện của nó là một rắc rối. Nhưng rắc rối, đôi khi lại là một cơ hội.

 

Một kẻ thù chung có thể tạo ra một liên minh tạm thời. Một sự hỗn loạn có thể tạo ra một thời cơ để lật đổ.

 

Bảy Sẹo muốn cái đầu của nó. Nhưng Tùng "Điên" thì lại nghĩ khác. Có lẽ, cái đầu đó, vẫn còn hữu dụng hơn khi nó còn dính trên cổ. Ít nhất là cho đến khi hắn không còn cần đến nó nữa.

back top