Phía Sau Ngọn Đồi

Bàn Tay Sắt

Tiếng gà gáy đầu tiên xé rách màn sương sớm còn đang giăng kín Làng Đá, nhưng đối với lão Năm, âm thanh đó không phải là sự khởi đầu của một ngày mới, mà là tiếng chuông báo hiệu một vòng lặp khác của sự cam chịu.

 

Lão mở mắt, nhìn trân trân lên mái lá đen kịt vì khói bếp của căn nhà tranh.

 

Lão không cử động ngay. Lão nằm đó, lắng nghe. Lắng nghe hơi thở đều đều của người vợ nằm bên cạnh, lắng nghe tiếng ọ ẹ trong giấc ngủ của hai đứa con nhỏ nằm ở gian trong. Những âm thanh đó là lý do duy nhất để lão tiếp tục tồn tại trên mảnh đất này, một mảnh đất đã từng là thiên đường và giờ đây đã hóa thành địa ngục.

 

Lão Năm là một người nông dân, cũng như cha ông của lão. Cả cuộc đời lão gắn liền với mảnh ruộng bậc thang sau nhà, với con trâu già và cái cày gỗ.

 

Lão yêu mảnh đất này, yêu mùi của đất sau cơn mưa, yêu màu xanh của lúa non, yêu cả những giọt mồ hôi mặn chát thấm đẫm tấm áo nâu sờn. Nhưng giờ đây, mỗi khi đặt chân xuống ruộng, lão không còn cảm thấy niềm vui của người nông dân nữa. Lão chỉ cảm thấy mình là một tên nô lệ, đang cày cuốc trên một mảnh đất không còn là của mình.

 

Bởi vì Làng Đá này, đã có chủ.

 

Lão rón rén ngồi dậy, cố gắng không gây ra tiếng động. Lão đi ra ngoài sân, hít một hơi thật sâu luồng không khí trong lành của buổi sớm mai. Sương lạnh buốt, len lỏi vào lồng ngực. Lão nhìn về phía ngọn đồi ở phía xa, nơi vẫn còn chìm trong bóng tối và sương mù.

 

Mỏ Quỷ. Lão không biết trên đó có gì, chỉ nghe người ta đồn đại rằng đó là một nơi bị ma ám, một nơi mà những kẻ đi vào sẽ không bao giờ có đường trở ra. Nhưng lão biết một điều chắc chắn. Kể từ khi ngọn đồi đó có chủ, cuộc sống của cả Làng Đá đã vĩnh viễn thay đổi.

 

Chủ của ngọn đồi, và cũng là chủ của cả ngôi làng này, là Bảy Sẹo.

 

Lão Năm vẫn còn nhớ như in cái ngày Bảy Sẹo quay trở về. Hắn không còn là Bảy, một thanh niên mồ côi, liều lĩnh trong nhóm Huyết Ảnh ngày xưa nữa.

 

Hắn trở về trên một chiếc xe hơi bóng loáng, mặc một bộ đồ đắt tiền, và đi theo sau là một đám lâu la mặt mày bặm trợn. Hắn nói rằng hắn trở về để "phát triển quê hương". Hắn xây một căn nhà gỗ to nhất làng, mua chuộc trưởng làng, và bắt đầu thiết lập luật lệ của riêng mình.

 

Luật lệ đầu tiên, là "thuế".

 

Mỗi tháng một lần, vào ngày mười lăm, mỗi hộ gia đình trong làng, dù làm ruộng hay buôn bán nhỏ lẻ, đều phải nộp một khoản "thuế bảo an" cho Bảy Sẹo. Số tiền không quá lớn, nhưng đối với những người nông dân nghèo khó, nó là cả một gánh nặng. Ai không nộp, hoặc nộp không đủ, sẽ phải nếm mùi "bàn tay sắt" của "Bầy Sói Trắng".

 

Hôm nay, chính là ngày mười lăm.

 

Vợ lão, chị Sáu, cũng đã thức dậy. Chị không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào bếp, nhóm lên một ngọn lửa nhỏ. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt khắc khổ, hằn sâu những nếp nhăn lo âu của chị. Chị biết hôm nay là ngày gì.

 

"Mình à," chị cất tiếng, giọng nói nhỏ như một tiếng thì thầm. "Tiền... mình đã chuẩn bị đủ chưa?"

 

Lão Năm gật đầu, lồng ngực nặng trĩu. "Đủ rồi. Tôi đã phải bán đi con lợn con mới đẻ hôm trước."

 

Chị Sáu im lặng, đôi mắt nhìn vào ngọn lửa vô định. Con lợn đó, chị đã định để dành, cuối năm bán đi để mua cho hai đứa con manh áo mới. Nhưng ở cái làng này, những ước mơ nhỏ nhoi đó là một thứ quá xa xỉ.

 

Sau bữa sáng đạm bạc chỉ có khoai lang luộc, lão Năm cẩn thận lấy ra một bọc vải nhỏ từ trong hốc tường. Lão đếm đi đếm lại những đồng tiền lẻ nhàu nát, rồi gói chúng lại cẩn thận, nhét sâu vào trong túi áo. Lão khoác chiếc áo tơi lá, cầm lấy cái cuốc, chuẩn bị ra đồng. Nhưng hôm nay, con đường ra đồng của lão phải đi qua một trạm thu phí của địa ngục.

 

Địa điểm nộp thuế là sân đình cũ của làng. Khi lão Năm đến nơi, đã có rất nhiều người dân làng đứng xếp hàng ở đó, im lặng và cam chịu. Không một ai nói chuyện với nhau. Họ chỉ đứng đó, cúi gằm mặt, tay nắm chặt những bọc tiền nhỏ, như những con chiên đang chờ đến lượt bị hiến tế. Không khí nặng nề, ngột ngạt, còn hơn cả những ngày mưa bão.

 

Ngồi trên một chiếc ghế bành đặt ở vị trí cao nhất, chính là Tùng "Điên". Hắn mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ ra những hình xăm vằn vện trên cánh tay.

 

Hắn ngồi vắt vẻo, một chân gác lên bàn, tay cầm một điếu thuốc, miệng phì phèo nhả khói. Ánh mắt ti hí của hắn quét qua đám đông, đầy vẻ trịch thượng và khinh miệt. Bên cạnh hắn, là một chiếc hòm gỗ, và một tên đàn em đang cầm một cuốn sổ, ghi ghi chép chép.

 

Từng người một, dân làng lặng lẽ bước lên, đặt bọc tiền của mình vào chiếc hòm gỗ, rồi lủi thủi bỏ đi, không dám ngoảnh đầu nhìn lại.

 

Đến lượt lão Năm. Lão bước lên, tim đập thình thịch. Lão cố gắng không nhìn vào mắt Tùng "Điên". Lão đặt bọc tiền vào hòm. Tên đàn em liếc nhìn vào cuốn sổ, rồi gật đầu. Lão Năm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay người định rời đi.

 

"Khoan đã, lão Năm."

 

Giọng nói của Tùng "Điên" vang lên, lạnh lẽo và sắc bén. Lão Năm khựng lại, cả người cứng đờ.

 

"Nghe nói," Tùng "Điên" từ từ đứng dậy, bước về phía lão Năm. "Dạo này nhà lão có khách à?"

 

Lão Năm cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. "Dạ... dạ không có ạ," lão lắp bắp. "Nhà tôi nghèo khổ, làm gì có khách nào đến thăm."

 

"Vậy sao?" Tùng "Điên" cười khẩy. "Vậy mà tao lại nghe nói, có người nhìn thấy con vợ của lão, lén lút mang cơm nước cho thằng nhãi đang ở trong căn nhà hoang cuối làng. Có chuyện đó không?"

 

Lão Năm hoảng sợ tột độ. Lão biết vợ mình là một người tốt bụng. Chị thấy thằng nhóc đó một mình, lại bị đánh đập, nên đã thương tình, lén lút mang cho nó một ít khoai lang. Lão đã can ngăn, nhưng không được. Lão không ngờ chuyện đó lại đến tai bọn chúng nhanh như vậy.

 

"Dạ... dạ không có đâu ạ," lão vội vàng chối. "Chắc là có người nhìn nhầm thôi ạ. Vợ tôi cả ngày chỉ ở nhà, không đi đâu cả."

 

Tùng "Điên" không nói gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào lão Năm, một cái nhìn xoáy sâu vào tâm can, khiến lão cảm thấy như mình đang trần trụi, không thể che giấu được bất cứ điều gì.

 

"Được rồi," hắn đột nhiên nói, giọng điệu thay đổi. "Lần này tao tạm tin mày. Nhưng về nói lại với con vợ của mày. Lòng tốt đặt không đúng chỗ, sẽ biến thành ngu xuẩn đấy. Mà sự ngu xuẩn, thì thường phải trả giá rất đắt."

 

Hắn vỗ nhẹ vào má lão Năm, một cái vỗ đầy tính sỉ nhục. "Đi đi."

 

Lão Năm như được tha bổng. Lão vội vàng cúi đầu, lủi thủi bỏ đi, hai chân run rẩy.

 

Nhưng bi kịch của ngày hôm đó vẫn chưa kết thúc. Khi lão vừa đi được vài bước, một tiếng la hét thất thanh vang lên từ phía sau.

 

"Tha cho tôi! Xin cậu tha cho tôi! Tôi thực sự không có đủ tiền!"

 

Lão Năm quay lại. Một người đàn ông gầy gò, khắc khổ, đang quỳ rạp dưới chân Tùng "Điên". Đó là chú Bảo, một người thợ mộc trong làng, vợ vừa mới sinh con, gia cảnh vô cùng khó khăn.

 

"Không đủ?" Tùng "Điên" cười khẩy, dùng mũi giày hất cằm chú Bảo lên. "Mày nghĩ đây là cái chợ à? Còn có chuyện trả giá nữa sao?"

 

"Tôi xin cậu! Con tôi còn nhỏ, vợ tôi lại đang ốm. Cho tôi khất vài ngày nữa thôi, khi nào tôi bán được bộ bàn ghế này, tôi sẽ nộp đủ ngay ạ!" Chú Bảo van xin, nước mắt giàn giụa.

 

Tùng "Điên" không nói gì. Hắn liếc nhìn đám đông dân làng đang đứng chết lặng, rồi lại nhìn chú Bảo.

 

Hắn cần một tấm gương. Một tấm gương đẫm máu để răn đe tất cả mọi người.

 

Hắn ra hiệu cho đàn em. Hai tên "Sói Trắng" lập tức bước tới, lôi chú Bảo dậy.

 

"Hôm nay," Tùng "Điên" cất giọng, nói lớn để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy. "Tao sẽ dạy cho chúng mày một bài học. Về sự tôn trọng. Và về hậu quả của việc không biết tôn trọng."

 

Hắn cầm lấy một cây gậy gỗ lớn từ tay đàn em. Hắn vung gậy.

 

"BỐP!"

 

Một âm thanh khô khốc, rợn người vang lên. Cây gậy phang thẳng vào lưng chú Bảo. Chú rú lên một tiếng đau đớn, ngã gục xuống.

 

Nhưng Tùng "Điên" không dừng lại. Hắn tiếp tục vung gậy, hết lần này đến lần khác, trút xuống người đàn ông đáng thương như mưa.

 

Tiếng gậy gỗ va vào xương thịt, tiếng la hét thảm thiết của chú Bảo, và sự im lặng đến đáng sợ của đám đông, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của địa ngục.

 

Lão Năm đứng đó, cả người run lên. Lão muốn nhắm mắt lại, nhưng không thể. Lão bị buộc phải chứng kiến. Tất cả mọi người đều bị buộc phải chứng kiến. Đây chính là "bàn tay sắt" của Bảy Sẹo.

 

Khi chú Bả0 đã nằm bất động trong vũng máu, Tùng "Điên" mới dừng lại. Hắn vứt cây gậy xuống, thở hổn hển, trên mặt hiện lên một vẻ thỏa mãn bệnh hoạn.

 

"Mang nó đi," hắn ra lệnh. "Và nhớ lấy. Đây là kết cục của những kẻ dám chống lại Đại ca Bảy."

 

Hắn quay lại, ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Lão Năm không dám ở lại thêm một giây nào nữa. Lão quay người, chạy thục mạng về nhà. Lão chạy không phải vì sợ hãi. Lão chạy vì ghê tởm. Ghê tởm chính bản thân mình, vì đã đứng đó, im lặng, và bất lực.

 

Khi về đến nhà, lão đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào cửa, thở dốc. Chị Sáu hốt hoảng chạy ra.

 

"Mình... mình sao vậy?"

 

Lão Năm không trả lời. Lão chỉ ôm chầm lấy vợ, cả người vẫn còn run rẩy. Lão kể lại cho chị nghe mọi chuyện. Chị Sáu nghe xong, mặt mày tái mét, ngồi thụp xuống đất, khóc không thành tiếng.

 

"Trời ơi... tạo nghiệt quá..."

 

Đêm đó, trong căn nhà tranh, không một ai có thể ngủ được. Lão Năm và vợ ngồi bên ngọn đèn dầu, chìm trong sự im lặng và tuyệt vọng.

 

"Mình à," chị Sáu thì thầm. "Hay là... hay là chúng ta bỏ đi khỏi đây đi. Đến một nơi khác sinh sống."

 

Lão Năm lắc đầu, cười một nụ cười cay đắng. "Đi đâu? Đất đai, mồ mả tổ tiên đều ở đây cả. Hơn nữa, cô nghĩ Bảy Sẹo sẽ để cho chúng ta đi dễ dàng vậy sao? Hắn cần chúng ta ở lại đây, làm nô lệ cho hắn."

 

Họ lại im lặng. Lão Năm rít một hơi thuốc lào, làn khói mỏng manh bay lơ lửng trong không khí.

 

"Giá như..." lão thì thầm. "Giá như bà Phượng còn sống."

 

Chị Sáu giật mình. "Mình nói gì vậy? Bà ấy là một con quỷ!"

 

"Quỷ?" Lão Năm cười nhạt. "Đúng, bà ấy là một con quỷ. Nhưng bà ấy là con quỷ của cái làng này. Bà ấy tàn độc, nhưng bà ấy có quy tắc. Bà ấy không bao giờ đụng đến dân làng vô tội. Dưới thời của bà ấy, không có ai dám ức hiếp chúng ta như bây giờ. Có lẽ, chỉ có quỷ mới trị được quỷ."

 

Những lời nói của lão Năm như đánh thức một ký ức đã bị lãng quên trong lòng chị Sáu. Chị nhớ lại, ngày xưa, khi còn là một cô bé, chị đã từng nhìn thấy Hồng Ảnh. Một người phụ nữ xinh đẹp, lạnh lùng, cưỡi một con ngựa trắng, đi giữa làng như một nữ hoàng. Bọn trẻ con vừa sợ hãi, lại vừa ngưỡng mộ.

 

"Rồi thằng nhãi đó," lão Năm nói tiếp, giọng trầm xuống. "Thằng con trai của bà ấy. Nó đã quay trở về."

 

"Nó chỉ mang thêm rắc rối đến thôi," chị Sáu lo lắng. "Từ ngày nó về đây, cả cái làng này không có một ngày yên ổn."

 

"Rắc rối, hay là hy vọng?" Lão Năm nói, đôi mắt ông ánh lên một tia sáng lạ. "Nó đã dám đối đầu với Tùng 'Điên' ở chợ. Nó đã khiến cho hai tên 'Sói Trắng' biến mất. Nó không giống như chúng ta. Nó không biết sợ."

 

Đúng lúc đó, một tiếng động lạ từ bên ngoài vọng vào. Tiếng động cơ ô tô.

 

Lão Năm và chị Sáu giật mình nhìn nhau. Ở cái làng này, chỉ có một người có ô tô. Nhưng đây không phải là tiếng động cơ của chiếc xe bán tải cũ kỹ của Bảy Sẹo. Âm thanh này êm hơn, sang trọng hơn.

 

Lão Năm rón rén đến bên khe cửa, nhìn ra ngoài. Dưới ánh trăng, một chiếc xe hơi màu đen, bóng loáng, đang từ từ tiến vào làng. Một chiếc xe mà lão chưa từng thấy bao giờ.

 

Chiếc xe dừng lại ở đầu làng. Cửa xe mở ra. Một người đàn ông mặc vest đen, trông như một nhân vật bước ra từ trong phim ảnh, bước xuống. Bảy Sẹo và Tùng "Điên" vội vàng chạy ra, cúi đầu chào một cách kính cẩn.

 

Lão Năm cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Lão không biết người đàn ông đó là ai. Nhưng lão biết một điều chắc chắn. Một nhân vật còn lớn hơn cả Bảy Sẹo đã xuất hiện.

 

Lão quay vào nhà, nhìn hai đứa con đang say ngủ. Lão đến bên cạnh, đắp lại chiếc chăn cho chúng. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của lão.

"Cha xin lỗi," lão thì thầm. "Cha xin lỗi vì đã quá hèn nhát."

back top