Cuộc rút lui khỏi Mỏm Kền Kền là một cuộc hành trình câm lặng trong địa ngục. Không còn sự căng thẳng, hồi hộp của lúc đi nữa, chỉ còn lại một sự trống rỗng đến đáng sợ.
Hình ảnh kinh hoàng của Mỏ Quỷ, của người công nhân bị đánh gãy chân, đã khắc sâu vào tâm trí Kiếp Nhàn và Lan. Họ không nói với nhau lời nào, chỉ lầm lũi đi trong bóng tối, mỗi người chìm trong những suy nghĩ đen tối của riêng mình.
Đối với Lan, đó là sự sụp đổ của một niềm hy vọng mong manh. Cô đã luôn nghĩ rằng anh trai mình bị giết vì đã chống lại một tên giang hồ địa phương.
Nhưng giờ đây, cô hiểu rằng anh ấy đã đụng vào một con quái vật thực sự, một đế chế tội ác được xây dựng trên xương máu của những người dân vô tội. Anh trai cô không phải là nạn nhân đầu tiên, và chắc chắn cũng không phải là người cuối cùng. Nỗi đau mất người thân của cô giờ đây hòa cùng với nỗi đau của cả một vùng đất đang bị dày xéo.
Còn đối với Kiếp Nhàn, đó là sự vỡ vụn của thế giới quan. Cậu đã nghĩ rằng kẻ thù của mình là Bảy Sẹo, một tên giang hồ tàn độc. Nhưng Bảy Sẹo, với tất cả quyền lực của hắn ở Làng Đá, cũng chỉ là một con tốt, một tên cai ngục trong một nhà tù lớn hơn rất nhiều.
Kẻ thù thực sự của cậu là một hệ thống, một mạng lưới vô hình được điều khiển bởi những kẻ như "Ông Lớn", những kẻ ngồi trong những văn phòng sang trọng, dùng tiền và quyền lực để biến cả một ngọn núi thành địa ngục trần gian.
Họ về đến căn nhà hoang khi trời đã gần sáng. Lão Tư đã ngồi đợi sẵn, không hề chợp mắt. Nhìn thấy bộ dạng thất thần và quần áo lấm lem của hai người, ông biết rằng họ đã nhìn thấy nó.
"Thế nào rồi?" ông hỏi, giọng khàn đi.
Lan không trả lời được. Cô ngồi thụp xuống một góc, đôi vai run lên bần bật. Cảnh tượng tàn bạo đó đã vượt quá sức chịu đựng của một cô gái trẻ.
Kiếp Nhàn thì khác. Sự kinh hoàng đã cô đặc lại thành một sự lạnh lẽo, chết chóc trong đôi mắt cậu. Cậu bước tới, ngồi xuống đối diện Lão Tư.
"Còn tệ hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng, bác Tư ạ," cậu nói, giọng nói đều đều một cách đáng sợ. "Đó không phải là một cái mỏ. Đó là giống một trại lao động khổ sai. Hàng rào kẽm gai, chòi canh, lính gác có súng. Hàng chục chiếc xe tải, hàng trăm công nhân."
Cậu kể lại toàn bộ những gì đã thấy, không bỏ sót một chi tiết nào, từ quy mô của khu mỏ cho đến cảnh Tùng "Điên" đánh gãy chân người công nhân. Lão Tư lắng nghe, khuôn mặt già nua càng lúc càng tái đi. Những truyền thuyết mà ông từng nghe về Mỏ Quỷ, dù đáng sợ, cũng không thể nào sánh được với thực tại kinh hoàng mà Kiếp Nhàn vừa mô tả.
"Trời ơi... trời ơi..." Lão Tư lẩm bẩm, đôi tay run rẩy tìm lấy chiếc điếu cày. "Vậy là hết thật rồi. Chúng ta không có cơ hội nào đâu. Chống lại chúng, chẳng khác nào châu chấu đá xe."
"Châu chấu đá xe, cũng phải đá," Kiếp Nhàn nói, giọng nói sắc như dao. "Chúng ta không còn đường lui nữa rồi, bác Tư ạ. Kể từ khi chúng ta biết được bí mật này, chúng ta đã trở thành những cái gai trong mắt chúng. Dù chúng ta có trốn chạy, chúng cũng sẽ tìm và diệt cho bằng được. Con đường duy nhất bây giờ là phải nhổ bật cả cái cây đó lên."
"Nhưng bằng cách nào?" Lan cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạc đi. "Chúng ta chỉ có ba người. Còn chúng có cả một đội quân."
"Chúng ta sẽ không đối đầu trực diện," Kiếp Nhàn nói, đầu óc cậu hoạt động nhanh chóng, cố gắng tìm ra một lối thoát trong tình thế tuyệt vọng. "Kế hoạch khiêu khích Ba 'Lợn' vẫn phải được tiến hành. Thậm chí, nó còn quan trọng hơn bao giờ hết. Chúng ta cần sự hỗn loạn đó. Nhưng đó không còn là kế hoạch chính nữa. Nó chỉ là một đòn nghi binh."
Cậu nhìn Lão Tư và Lan. "Mục tiêu của chúng ta đã thay đổi. Không phải là giết Bảy Sẹo. Mà là phải phơi bày toàn bộ cái Mỏ Quỷ này ra ánh sáng. Chúng ta phải thu thập bằng chứng, những bằng chứng không thể chối cãi, và gửi nó đến một nơi nào đó, cho một người nào đó có đủ quyền lực để lật đổ cả 'Ông Lớn'."
"Nhưng là ai?" Lão Tư hỏi. "Công an huyện đã bị chúng mua chuộc rồi."
"Cha cháu," Kiếp Nhàn nói, một tia hy vọng lóe lên. "Trước khi chết, ông ấy đã điều tra chuyện này. Chắc chắn ông ấy đã tìm được một người có thể tin tưởng. Cháu tin rằng, manh mối về người đó chắc chắn nằm trong những tài sản mà cha để lại ở thành phố."
Kế hoạch bắt đầu hình thành, dù vẫn còn rất mơ hồ và đầy rủi ro. Họ sẽ phải chia làm hai mũi. Một mũi, do Lan và Lão Tư ở lại, tiếp tục giải mã cuốn nhật ký và theo dõi tình hình ở Làng Đá, chờ đợi phản ứng của Ba "Lợn". Mũi còn lại, chính là Kiếp Nhàn, sẽ phải tìm cách quay trở lại thành phố, tìm kiếm người liên lạc cuối cùng của cha mình.
Nhưng làm thế nào để rời khỏi Làng Đá bây giờ? Sau vụ mất tích của hai tên đàn em, Bảy Sẹo chắc chắn đã cho người canh gác tất cả các ngả đường ra vào.
Họ đang chìm trong những suy tính căng thẳng thì một tiếng động bất thường từ bên ngoài vọng vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của họ.
Đó là tiếng động cơ ô tô.
Một chiếc ô tô sang trọng, màu đen bóng, đang từ từ tiến vào con đường làng. Ở một nơi mà phương tiện di chuyển chủ yếu là xe máy cà tàng và xe công nông, sự xuất hiện của một chiếc xe hơi đắt tiền giống như một con cá mập đi lạc vào ao cá rô.
Cả ba người vội vàng nấp sau khe cửa, nhìn ra ngoài. Chiếc xe dừng lại ở đầu làng, gần quán trà. Cửa xe mở ra.
Người bước xuống không phải là Bảy Sẹo, cũng không phải là bất kỳ tên "Sói Trắng" nào.
Đó là Lòng Văn Hẹp.
Gã luật sư vẫn vận một bộ vest đen lịch lãm, tay cầm chiếc cặp da cá sấu, mái tóc được chải chuốt bóng mượt. Hắn đứng đó, giữa con đường đất lầy lội và những ngôi nhà tranh xiêu vẹo, hoàn toàn lạc lõng, nhưng lại toát ra một vẻ quyền lực tuyệt đối, như một vị vua đang đi vi hành lãnh địa của mình.
Bảy Sẹo và Tùng "Điên" vội vàng chạy ra đón, thái độ khúm núm, kính cẩn, hoàn toàn khác với vẻ hung hăng, hống hách thường ngày. Hẹp không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu, rồi ra hiệu. Bảy Sẹo lập tức hiểu ý, chỉ tay về phía cuối làng. Về phía căn nhà hoang.
"Hắn đến đây làm gì?" Lan thì thầm, giọng đầy vẻ hoảng sợ. "Chẳng lẽ hắn đã biết...?"
"Hắn là bộ não của cả tổ chức," Kiếp Nhàn đáp, giọng lạnh đi. "Hắn đến đây, có nghĩa là chúng không còn xem chúng ta là một lũ ruồi muỗi nữa. Chúng đã xem chúng ta là một mối đe dọa thực sự."
"Chúng ta phải trốn thôi!" Lão Tư giục giã.
"Trốn đi đâu?" Kiếp Nhàn vặn lại. "Cả cái làng này đều là tai mắt của chúng. Bây giờ mà chạy, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này."
Cậu nhìn về phía Hẹp, kẻ đang thong thả bước đi trên con đường làng, theo sau là Bảy Sẹo và Tùng "Điên". "Không. Hắn đến đây là để tìm cháu. Cháu sẽ gặp hắn."
"Cậu điên rồi!" Lão Tư hốt hoảng. "Gặp hắn lúc này là tự sát!"
"Không gặp còn chết nhanh hơn," Kiếp Nhàn nói, đầu óc cậu hoạt động với một sự bình tĩnh đến đáng sợ.
"Hắn là một con cáo. Hắn không đến đây để giết người một cách ồn ào. Hắn đến để thăm dò, để đàm phán, và để giăng bẫy. Nếu cháu trốn, có nghĩa là cháu sợ, có nghĩa là cháu thừa nhận mình đang che giấu điều gì đó. Hắn sẽ càng nghi ngờ và ra tay quyết liệt hơn. Nhưng nếu cháu đối mặt với hắn, một cách bình thản, như một thằng nhóc không biết gì, có lẽ chúng ta sẽ có thêm một chút thời gian."
Cậu quay sang Lan và Lão Tư. "Hai người, trốn xuống hầm ngay lập tức. Mang theo cuốn nhật ký. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối không được lên. Rõ chưa?"
Lan và Lão Tư nhìn nhau, do dự. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Kiếp Nhàn, họ biết rằng không thể thay đổi được quyết định của cậu. Họ vội vàng di chuyển chiếc giường, mở cửa hầm và chui xuống.
Kiếp Nhàn một mình ở lại. Cậu không cố gắng che giấu chiếc rương nữa. Ngược lại, cậu còn mở nắp nó ra, để lộ con dao găm và những tấm ảnh bên trong. Cậu ngồi xuống bàn, cầm một tấm ảnh của mẹ lên, giả vờ như đang đắm chìm trong những ký ức cũ. Cậu cố gắng điều hòa hơi thở, làm cho khuôn mặt mình trở nên ngây thơ và có chút u buồn. Cậu đang chuẩn bị cho một vai diễn, một vai diễn có thể quyết định mạng sống của cả ba người.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn. Cuối cùng, nó dừng lại ngay trước cửa nhà.
"Cốc, cốc, cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, lịch sự và nhịp nhàng.
Kiếp Nhàn hít một hơi thật sâu, rồi cất giọng, cố gắng làm cho nó có vẻ run rẩy và sợ sệt. "Ai... ai đó ạ?"
"Là tôi đây, Kiếp Nhàn," giọng nói trầm ấm, quen thuộc của Lòng Văn Hẹp vang lên từ bên ngoài. "Luật sư Hẹp đây. Tôi có chút việc đi ngang qua đây, nên ghé vào thăm cậu một chút. Cậu có tiện không?"
Kiếp Nhàn từ từ bước ra mở cửa. Lòng Văn Hẹp đứng đó, một mình. Bảy Sẹo và Tùng "Điên" đứng ở phía xa, giữ một khoảng cách nhất định. Hẹp mỉm cười, một nụ cười của một doanh nhân thành đạt, thân thiện và lịch lãm.
"Mời... mời ngài vào," Kiếp Nhàn lắp bắp, diễn tròn vai một thằng nhóc đang sợ hãi.
Hẹp bước vào nhà, ánh mắt lướt nhanh một vòng. Hắn dừng lại một chút ở chiếc rương đang mở. "Ồ, cậu đã tìm thấy kỷ vật của mẹ mình rồi sao? Thật là đáng mừng."
Hắn ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, đặt chiếc cặp da lên bàn. "Ta đến đây hôm nay, thứ nhất là để hỏi thăm xem cậu sống ở đây có quen không. Điều kiện có vẻ hơi thiếu thốn nhỉ?"
"Dạ... cũng được ạ," Kiếp Nhàn đáp.
"Thứ hai," Hẹp nói tiếp, giọng nói vẫn giữ vẻ ôn tồn. "Là để mang đến cho cậu một lời đề nghị. Ta biết, cậu về đây là để tìm hiểu về quá khứ. Đó là một việc làm rất hiếu thảo. Nhưng quá khứ, đôi khi tốt nhất là nên để nó ngủ yên. Đào bới nó lên, chỉ mang lại thêm đau khổ thôi."
Hắn mở chiếc cặp ra, lấy ra một chiếc phong bì dày cộp, đặt lên bàn. "Trong này là một trăm triệu. Coi như là một chút tiền phúng điếu muộn mà ta gửi cho cha cậu. Và cũng là một chút vốn để cậu có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Cậu có thể cầm số tiền này, quay về thành phố, mở một cửa hàng nhỏ, hoặc làm bất cứ điều gì cậu muốn. Quên Làng Đá này đi. Quên ngọn đồi đó đi. Quên tất cả mọi chuyện đi."
"Tại... tại sao ngài lại giúp cháu?" Kiếp Nhàn hỏi, giả vờ ngây thơ.
"Vì ta là bạn cũ của cha mẹ cậu," Hẹp đáp, không một chút ngượng ngùng. "Ta không muốn nhìn thấy đứa con duy nhất của họ đi vào con đường nguy hiểm. Cha cậu, ông Minh, là một người tốt, nhưng lại quá cố chấp. Ông ấy đã cố gắng tìm hiểu những chuyện không thuộc về mình. Và kết quả là một tai nạn đáng tiếc đã xảy ra."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Kiếp Nhàn, giọng nói trầm xuống, đầy ẩn ý. "Ta không muốn một 'tai nạn' tương tự xảy ra với cậu. Cậu hiểu chứ?"
Hắn lại liếc nhìn chiếc rương. "Ta cũng nghe nói, gần đây trong làng có vài chuyện không hay xảy ra. Vài kẻ xấu đã mất tích một cách bí ẩn. Có người còn nói rằng, họ đã nhìn thấy những 'bóng ma' của quá khứ quay trở về. Thật là những tin đồn nhảm nhí."
Hắn cười nhạt. "Nhưng dù sao đi nữa, Làng Đá này cũng không còn an toàn nữa rồi. Cậu nên rời đi càng sớm càng tốt."
Hắn đã biết. Hắn biết về Huyết Ảnh. Hắn biết về những gì đã xảy ra đêm qua. Hắn đang nói cho Kiếp Nhàn biết rằng, mọi hành động của cậu đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Kiếp Nhàn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Con cáo này quá thông minh, quá nguy hiểm.
Cậu cúi gằm mặt xuống, đôi vai run lên, giả vờ như đang khóc. "Cháu... cháu hiểu rồi ạ. Cảm ơn... cảm ơn ngài. Cháu sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của ngài."
Hẹp đứng dậy, có vẻ hài lòng với kết quả. "Tốt. Cậu là một chàng trai thông minh. Ta cho cậu hai ngày để suy nghĩ và thu dọn đồ đạc. Sau hai ngày, sẽ có xe đến đón cậu ở đầu làng. Đừng bỏ lỡ cơ hội này. Sẽ không có lần thứ hai đâu."
Nói rồi, hắn quay người, thong thả bước ra khỏi cửa.
Kiếp Nhàn đứng đó, nhìn theo bóng hắn cho đến khi chiếc xe hơi màu đen khuất hẳn sau rặng cây. Cậu từ từ ngồi xuống, cả người mềm nhũn. Cuộc đấu trí vừa rồi đã vắt kiệt toàn bộ sức lực tinh thần của cậu.