Bình minh ở Làng Đá đến một cách chậm chạp và miễn cưỡng, như một vị khách không mời mà đến. Màn sương dày đặc, trắng xóa như sữa, vẫn còn giăng kín các sườn đồi và thung lũng, biến cả ngôi làng thành một cõi mộng mị, hư ảo.
Ba người trong căn nhà hoang đã thức trắng đêm, chìm trong sự im lặng và những suy đoán đáng sợ về những trang nhật ký bị xé. Nước cờ khiêu khích Ba "Lợn" đã được đi. Chị Tư Gạo, người đàn bà góa bụa với lòng căm thù âm ỉ, đã lên chuyến xe đò sớm nhất, mang theo "món quà" định mệnh.
Giờ đây, họ không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi. Chờ đợi cho mồi lửa mà họ đã châm bén vào thùng thuốc súng, chờ đợi cho một cuộc chiến tranh giang hồ nổ ra, một cuộc chiến mà họ hy vọng sẽ tạo ra đủ sự hỗn loạn để che mắt Bảy Sẹo và cho họ thời gian cần thiết.
Sự chờ đợi là một loại tra tấn. Mỗi giờ trôi qua dài như cả một thế kỷ.
Lão Tư cố gắng tiếp tục bài học về "Khoa Đẩu Tự", nhưng cả thầy và trò đều không thể tập trung. Tâm trí của Kiếp Nhàn cứ liên tục quay cuồng với những câu hỏi không lời đáp.
Bí mật gì trong những trang giấy bị xé lại kinh khủng đến mức một người như Hồng Ảnh cũng phải run sợ? Chị Tư Gạo có đến được nơi an toàn không? Kế hoạch của họ có thành công không, hay họ chỉ vừa ký vào bản án tử cho chính mình và cả người đàn bà đáng thương đó?
Lan thì ngồi trong một góc, lặng lẽ lau chùi khẩu súng săn cũ kỹ của anh trai để lại, đôi mắt cô nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, hướng về phía ngọn đồi mờ ảo trong sương. Nỗi lo lắng hằn sâu trên khuôn mặt cô.
"Chúng ta không thể cứ ngồi đây mãi được."
Giọng nói của Kiếp Nhàn đột ngột vang lên, phá tan sự im lặng nặng nề. Cậu đứng bật dậy, đi đi lại lại trong căn phòng chật hẹp. Sự bị động này đang giết chết cậu.
"Kế hoạch đã được tiến hành," Lão Tư nói, giọng mệt mỏi. "Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi."
"Chờ đợi?" Kiếp Nhàn quay phắt lại, đôi mắt rực lên. "Chờ đợi cho đến khi Ba 'Lợn' và Bảy Sẹo đánh nhau? Chúng ta thậm chí còn không biết kế hoạch đó có thành công hay không! Lỡ như Ba 'Lợn' không tin? Lỡ như hắn nghĩ đây là một cái bẫy và báo cho Bảy Sẹo? Lỡ như chị Tư Gạo bị bắt? Chúng ta đã đặt cược mạng sống của tất cả mọi người vào một ván bài mà chúng ta không hề biết kết quả!"
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Lão Tư hỏi. "Lao ra ngoài đó và đối đầu trực diện với chúng sao?"
"Không," Kiếp Nhàn lắc đầu, cậu đã không còn nóng nảy như trước nữa. "Ý cháu là, chúng ta không thể chỉ dựa vào một kế hoạch duy nhất. Chúng ta không thể chỉ ngồi chờ cho những kẻ khác định đoạt số phận của mình. Chúng ta cần phải có thông tin của riêng mình. Chúng ta cần phải biết, kẻ thù của chúng ta thực sự mạnh đến mức nào."
Cậu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lan và Lão Tư. "Chúng ta cần phải biết, Mỏ Quỷ thực sự là cái gì."
Lan sững lại, khẩu súng săn trên tay cô khựng lại. "Anh điên rồi sao, Kiếp Nhàn? Ngọn đồi đó được canh gác còn cẩn mật hơn cả một doanh trại quân đội. Đến gần nó cũng đã là tự sát rồi."
"Chúng ta sẽ không đi vào trong," Kiếp Nhàn giải thích, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. "Chúng ta chỉ trinh sát từ xa. Chúng ta cần phải tận mắt nhìn thấy quy mô hoạt động của chúng. Chúng có bao nhiêu người? Vũ khí ra sao? Lịch trình tuần tra như thế nào? Chúng ta không thể chiến đấu với một kẻ thù mà chúng ta hoàn toàn mù tịt thông tin được."
"Đó là một kế hoạch quá liều lĩnh," Lão Tư phản đối. "Bọn 'Sói Trắng' đang lùng sục khắp nơi sau vụ hai tên kia mất tích. Rừng núi bây giờ còn nguy hiểm hơn cả chợ búa."
"Chính vì chúng đang lùng sục ở những lối đi chính, nên chúng sẽ không để ý đến những con đường mòn cũ," Kiếp Nhàn vặn lại, lập luận của cậu ngày càng trở nên sắc bén.
"Bác Tư, bác đã sống ở đây cả đời. Chắc chắn bác biết những con đường mà ngay cả bọn chúng cũng không biết đến. Một lối đi của những người đi săn, một con đường mòn xuyên qua những khe núi. Một nơi nào đó có thể quan sát được ngọn đồi mà không bị phát hiện."
Lão Tư im lặng. Khuôn mặt già nua của ông đăm chiêu suy nghĩ. Ông biết Kiếp Nhàn nói đúng. Sự bị động này thật đáng sợ. Nhưng kế hoạch của cậu cũng không khác gì một canh bạc sinh tử.
Lan, sau một hồi im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng. "Anh ấy nói có lý. Chúng ta không thể cứ ngồi đây đoán mò được. Anh trai tôi đã mất tích trên ngọn đồi đó. Tôi cũng muốn biết, nơi đó rốt cuộc là một chốn ma quỷ như thế nào."
Ánh mắt cô nhìn Kiếp Nhàn, một sự tin tưởng và quyết tâm đã hình thành. "Tôi sẽ đi với anh."
"Không được!" cả Kiếp Nhàn và Lão Tư đồng thanh phản đối.
"Quá nguy hiểm," Kiếp Nhàn nói. "Đây là việc của tôi."
"Anh nghĩ một mình anh có thể xoay xở được trong khu rừng này vào ban đêm sao?" Lan cười nhạt. "Anh thậm chí còn không phân biệt được đâu là cây thuốc độc, đâu là cây tầm gửi. Tôi lớn lên ở đây. Tôi biết từng gốc cây, từng tảng đá. Nếu anh muốn sống sót trở về, anh cần có tôi."
Lập luận của cô không thể chối cãi. Kiếp Nhàn nhìn Lão Tư, tìm kiếm sự đồng thuận cuối cùng.
Ông lão thở dài một tiếng não nề. Ông biết mình không thể cản được hai con người trẻ tuổi đầy lòng căm hận này. "Có một nơi," ông nói, giọng trầm xuống. "Người ta gọi nó là Mỏm Kền Kền. Đó là một mỏm đá cao, nhô ra từ một dãy núi khác, nhìn thẳng sang ngọn đồi Mỏ Quỷ. Ngày xưa, bọn thợ săn vẫn hay ngồi ở đó để quan sát con mồi. Đường lên đó rất cheo leo, hiểm trở, phải đi qua một khe suối cạn và một vách đá dựng đứng. Bọn người của Bảy Sẹo chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến việc canh gác ở đó."
"Bác có thể vẽ lại con đường đó không?" Kiếp Nhàn hỏi.
Lão Tư gật đầu. Ông lấy một mẩu than củi, vẽ lên một tấm ván gỗ cũ. Những đường nét nguệch ngoạc nhưng rõ ràng, chi tiết, hiện ra dưới bàn tay run run của ông. Con đường, những dấu hiệu nhận biết, những nơi nguy hiểm cần phải tránh.
Ngày hôm đó, họ không chờ đợi trong vô vọng nữa. Họ chuẩn bị cho chuyến đi. Lan về nhà và quay lại với một ít cơm nắm, lương khô và hai bi đông nước. Cô còn mang theo một ít bùn đất trộn với lá cây giã nát. "Bôi cái này lên mặt và tay," cô giải thích. "Nó sẽ che đi mùi người và giúp chúng ta ngụy trang tốt hơn."
Kiếp Nhàn thì ngồi trong một góc, lặng lẽ mài sắc con dao găm của mẹ. Cậu không mài cho nó sáng bóng, mà mài cho nó có một độ bén chết người. Ánh mắt cậu tập trung cao độ, mỗi một động tác đều dứt khoát và chính xác. Cậu đang chuẩn bị cho một cuộc chiến, không chỉ với kẻ thù bên ngoài, mà còn với nỗi sợ hãi bên trong chính mình.
Khi màn đêm buông xuống, dày đặc và lạnh lẽo, hai bóng người mặc đồ nâu sẫm, mặt và tay bôi đầy bùn đất, lặng lẽ lách ra khỏi căn nhà hoang và biến mất vào khu rừng.
Cuộc hành trình đến Mỏm Kền Kền còn gian nan hơn những gì họ tưởng tượng. Con đường mà Lão Tư chỉ gần như không còn tồn tại. Họ phải tự mình phát quang bụi rậm, bám vào những rễ cây trơn trượt để leo lên những con dốc dựng đứng. Họ phải vượt qua một khe suối cạn đầy những tảng đá sắc nhọn, nơi chỉ cần một bước trượt chân là có thể gãy chân như chơi.
Lan tỏ ra là một người dẫn đường vô cùng tài giỏi. Cô di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển, đôi mắt tinh anh có thể nhận ra những dấu hiệu nhỏ nhất trong bóng tối. Cô nhiều lần kéo Kiếp Nhàn lại, ra hiệu cho cậu im lặng. Và rồi, họ sẽ nghe thấy tiếng tuần tra của "Bầy Sói Trắng" ở phía xa. Chúng đi thành từng tốp ba, bốn tên, tay cầm đèn pin công suất lớn và những cây mã tấu sáng loáng. Sự hiện diện của chúng ở khắp mọi nơi.
Sau gần ba giờ đồng hồ leo trèo và lẩn trốn, cuối cùng họ cũng đến được chân một vách đá.
"Mỏm Kền Kền ở trên kia," Lan thì thầm, chỉ tay lên một mỏm đá đen ngòm, nhô ra giữa bầu trời đầy sao, trông giống như cái đầu của một con chim săn mồi khổng lồ.
Vách đá gần như dựng đứng, chỉ có vài chỗ lõm vào và những bụi cây nhỏ bám vào kẽ đá. Đây là thử thách cuối cùng và cũng là khó khăn nhất.
"Anh đi trước," Lan nói. "Tôi sẽ yểm trợ phía sau."
Kiếp Nhàn không nói gì. Cậu hít một hơi thật sâu, dắt con dao găm ra trước bụng để dễ dàng rút ra khi cần.
Cậu bắt đầu leo. Từng bước, từng bước một. Bàn tay cậu bám chặt vào những mỏm đá sắc lạnh, những ngón chân cố gắng tìm một điểm tựa vững chắc. Gió trên cao thổi mạnh, rít qua tai cậu, như muốn hất cậu xuống vực sâu.
Cuối cùng, khi cơ bắp của cậu đã gần như tê liệt, bàn tay cậu cũng chạm được vào mép của mỏm đá. Cậu dùng hết sức bình sinh, kéo cả cơ thể mình lên. Cậu nằm vật ra mỏm đá, thở hổn hển, tim đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Lan cũng leo lên ngay sau đó, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn hơn cậu rất nhiều.
Họ đã đến nơi.
Họ bò đến mép của mỏm đá, nấp sau một tảng đá lớn, và nhìn xuống.
Và rồi, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cả hai chết lặng, hơi thở như ngừng lại.
Đó không phải là một cái mỏ. Đó là một pháo đài.
Cả một sườn của ngọn đồi đã bị cày xới, san phẳng, tạo thành nhiều tầng bậc như một thửa ruộng bậc thang khổng lồ. Dưới ánh sáng của những ngọn đèn pha công suất lớn, mọi thứ hiện ra rõ mồn một. Những hàng rào kẽm gai chằng chịt, cao đến hai, ba mét. Những chòi canh bằng gỗ được dựng lên ở mỗi góc, trên đó có những tên lính gác được trang bị súng trường, liên tục quét đèn pha khắp nơi.
Ở khu vực trung tâm, có một khu nhà điều hành được xây dựng kiên cố, ánh đèn sáng trưng. Hàng chục chiếc xe tải hạng nặng đang xếp hàng, những công nhân mặc đồng phục đang hối hả bốc dỡ những tảng đá đen nhánh, lấp lánh lên thùng xe. Tiếng máy móc gầm rú, tiếng kim loại va vào nhau, tiếng người la hét, quát tháo, tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn của sự bóc lột và tội ác.
Quy mô của nó vượt xa mọi sự tưởng tượng của họ. Đây không phải là một hoạt động khai thác lậu quy mô nhỏ. Đây là một công trường, một nhà máy, một đế chế được xây dựng trên sự sợ hãi và máu.
"Trời ơi..." Lan thì thầm, giọng nói lạc đi vì kinh hoàng. "Làm sao... làm sao chúng có thể xây dựng được một thứ như thế này mà không ai biết?"
"Bởi vì có kẻ đã che mắt cho chúng," Kiếp Nhàn đáp, giọng lạnh như băng. "Ông Lớn."
Đúng lúc đó, một sự hỗn loạn đột nhiên nổ ra ở khu vực cổng chính. Họ thấy một người công nhân, quần áo rách bươm, đang cố gắng trèo qua hàng rào kẽm gai để chạy trốn. Nhưng hắn chưa kịp trèo qua, thì một toán lính gác đã ập đến.
Chúng lôi hắn xuống, đấm đá không thương tiếc. Kẻ cầm đầu toán lính gác đó, không ai khác, chính là Tùng "Điên". Hắn túm tóc người công nhân, lôi xềnh xệch hắn đến giữa sân.
"Thằng chó! Mày muốn chạy à?" Tùng "Điên" gầm lên, giọng nói của hắn vang vọng khắp khu mỏ. "Ở đây, không có ai được phép rời đi khi chưa có sự cho phép của Đại ca Bảy!"
Hắn ra hiệu cho đàn em. Chúng giữ chặt người công nhân lại. Tùng "Điên" lấy ra một cây gậy sắt từ trong một chiếc xe jeep. Hắn vung gậy, phang thẳng vào hai chân của người công nhân.
"RẮC! RẮC!"
Hai tiếng xương gãy vang lên khô khốc, rợn người, át cả tiếng máy móc. Người công nhân rú lên một tiếng thảm thiết, rồi ngất lịm đi.
"Lôi nó vào trong," Tùng "Điên" ra lệnh, giọng lạnh tanh, như thể vừa đập chết một con ruồi. "Làm gương cho những thằng khác."
Kiếp Nhàn và Lan chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó, cả người run lên vì giận dữ và ghê tởm. Đây không phải là một mỏ đá. Đây là một trại lao động khổ sai, một địa ngục trần gian.
Cách Mỏm Kền Kền vài cây số về phía đông, trên một đỉnh núi cao hơn và khuất sau những rặng cây cổ thụ, một con mắt thứ ba cũng đang lặng lẽ quan sát Mỏ Quỷ.
Trung úy Hùng hạ chiếc ống nhòm quân dụng xuống, khuôn mặt anh đanh lại trong ánh sáng yếu ớt của buổi đêm. Anh đã ở đây nhiều tháng nay, râu ria xồm xoàm.
Anh nhìn những chiếc xe tải hạng nặng, không có biển số, nối đuôi nhau ra vào. Anh nhận ra vài ký hiệu đặc biệt trên thùng xe, dấu hiệu của một tổ chức buôn lậu quốc tế mà anh đã theo dõi từ lâu.
Cơn phẫn nộ âm ỉ trong lồng ngực anh. Anh là một cảnh sát. Nhưng ở đây, pháp luật chỉ là một trò cười. Anh đã nhiều lần báo cáo về cấp trên, nhưng mọi thứ đều bị chặn lại bởi một bức tường vô hình của sự tham nhũng. Chỉ có một vài người cấp trên mà anh thực sự tin tưởng đang âm thầm ủng hộ chiến dịch này của anh, nhưng họ cũng lực bất tòng tâm.
Anh đang đơn độc. Anh chuyển hướng ống nhòm, quét một vòng quanh khu vực. Và rồi, anh dừng lại ở Mỏm Kền Kền.
Anh nheo mắt, điều chỉnh tiêu cự.
Hùng sững lại. Anh không ngờ tới điều này. "Chim sẻ con đã tự bay vào bão," anh lẩm bẩm
Anh thấy họ chứng kiến cảnh Tùng "Điên" đánh gãy chân người công nhân. Anh thấy sự kinh hoàng và phẫn nộ trên khuôn mặt họ, ngay cả từ khoảng cách này.
Anh thấy họ lặng lẽ rút lui. Anh thở phào một hơi. Ít nhất thì chúng vẫn còn sống.
"Những biến số không thể lường trước," Hùng thì thầm với chính mình.