Đêm đó, trong căn nhà hoang, thời gian dường như trôi đi một cách khác thường.
Nó không còn là dòng chảy đều đặn của kim đồng hồ, mà là những giọt nước đặc quánh, nhỏ xuống chậm rãi, nặng nề trong một không gian ngột ngạt của sự chờ đợi và hiểm nguy.
Ba con người, ba số phận bị cơn bão của quá khứ cuốn vào nhau, đang cùng nhau thực hiện một nước cờ có thể định đoạt tất cả.
Dưới ánh nến leo lét, Lão Tư cặm cụi trên một mảnh giấy dó nhỏ. Cây bút lông cũ kỹ run run trong tay ông, chấm vào nghiên mực Tàu mà ông đã cất giữ như một báu vật.
Ông không viết. Ông đang vẽ.
Từng nét, từng nét một, những ký hiệu "Khoa Đẩu Tự" ngoằn ngoèo, cổ xưa dần hiện ra, mang theo sức nặng của một lời nguyền, một sự thật bị chôn vùi.
Đó là câu nói mà Kiếp Nhàn đã thì thầm vào tai ông, một câu nói có sức mạnh khơi dậy lòng căm thù và phá vỡ sự im lặng của mười lăm năm: "Bến sông đêm đó, Đại Bàng Đỏ cũng ở đó."
Lan ngồi bên cạnh, cẩn thận chuẩn bị "món quà".
Cô lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, loại thường dùng để đựng thuốc nam. Bên trong, cô lót một lớp vải lụa mềm. Cô đặt chiếc phi tiêu Bướm Bạc vào chính giữa, ánh bạc lạnh lẽo của nó nổi bật trên nền vải đen. Sau đó, cô đặt mảnh giấy dó đã được Lão Tư viết xong, cuộn tròn và buộc lại bằng một sợi chỉ đỏ, vào bên cạnh. Cuối cùng, cô phủ lên trên một lớp lá thuốc sao khô, tỏa ra một mùi hương nồng nàn, đủ để che giấu đi mọi bí mật nằm ở bên dưới.
Gói hàng trông không khác gì một món quà quê mà người ta vẫn thường gửi cho nhau. Một món quà chết người.
Kiếp Nhàn không làm gì cả. Cậu chỉ ngồi trong góc tối, im lặng quan sát. Cơn đau từ những vết thương đã dịu đi, nhưng cơn đau trong tâm hồn thì vẫn còn đó, âm ỉ và nhức nhối.
Cậu nhìn Lão Tư, một ông già gần đất xa trời, đáng lẽ phải được hưởng sự an yên của tuổi già, giờ đây lại phải mạo hiểm tính mạng của mình vì một lời hứa với quá khứ. Cậu nhìn Lan, một cô gái trẻ trung, mạnh mẽ, đáng lẽ phải có một tương lai tươi sáng, giờ đây lại phải dấn thân vào một cuộc chiến không cân sức để đòi lại công lý cho người anh trai mất tích từ lâu.
Và cậu nhìn chính mình. Một kẻ mang trong mình dòng máu của một bà trùm giang hồ, một kẻ đang từng bước đi trên con đường của bạo lực và thù hận. Kế hoạch này là do cậu nghĩ ra. Chính cậu đã đẩy tất cả bọn họ vào ván cờ sinh tử này. Một cảm giác trách nhiệm nặng nề đè lên vai cậu. Cậu không chỉ chiến đấu cho riêng mình nữa. Cậu đang chiến đấu cho cả họ.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lan cẩn thận gói chiếc hộp gỗ vào trong một tấm vải chàm.
"Đã đến lúc rồi," cô thì thầm. "Tôi phải đi gặp chị Tư Gạo."
"Hãy cẩn thận," Kiếp Nhàn nói, giọng khàn đi. "Nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, hãy lập tức quay về."
"Tôi biết," Lan gật đầu, ánh mắt ánh lên một vẻ kiên định. "Đừng lo cho tôi. Hãy lo cho hai người ở lại đây."
Nói rồi, cô khoác tấm vải lên vai, di chuyển nhẹ nhàng như lúc vào nhà, và biến mất vào màn đêm qua lối cửa sau.
Căn nhà lại chìm vào sự im lặng. Chỉ còn lại Kiếp Nhàn và Lão Tư. Sự chờ đợi bây giờ mới thực sự bắt đầu.
"Lại đây, chàng trai," Lão Tư cất tiếng, phá tan sự im lặng. "Trong lúc chờ đợi, chúng ta không nên lãng phí thời gian. Ta sẽ bắt đầu dạy cho cậu về 'Khoa Đẩu Tự'."
Kiếp Nhàn bước tới, ngồi xuống bên cạnh ông lão. Lão Tư lật cuốn nhật ký ra, chỉ vào những ký hiệu đầu tiên.
"Thứ chữ này không giống như chữ Quốc ngữ," ông bắt đầu giảng giải. "Nó không có bảng chữ cái cố định. Mỗi ký hiệu là một hình ảnh, một ý niệm. Muốn đọc được nó, ngươi không chỉ phải học thuộc mặt chữ, mà còn phải hiểu được văn hóa, hiểu được những câu chuyện ngụ ngôn, những bài đồng dao của người dân nơi đây. Mẹ ngươi đã dùng chính linh hồn của mảnh đất này để tạo ra mật mã cho riêng mình."
Ông chỉ vào một ký hiệu trông giống như một ngọn núi có ba đỉnh. "Đây là chữ 'sơn', nghĩa là núi. Nhưng trong văn cảnh của mẹ ngươi, nó còn có thể có nghĩa là sự hiểm trở, là một thử thách, hoặc là chính ngọn đồi này."
Ông lại chỉ vào một ký hiệu khác, trông như một con cá đang bơi ngược dòng. "Đây là chữ 'ngư', nghĩa là cá. Nhưng nó cũng có thể tượng trưng cho sự nỗ lực, sự kiên trì, hoặc một kẻ đi ngược lại với số đông."
Kiếp Nhàn chăm chú lắng nghe, cố gắng ghi nhớ từng lời Lão Tư nói. Đầu óc cậu, vốn trước đây chỉ quen với những công việc tay chân đơn giản, giờ đây phải hoạt động hết công suất để tiếp thu một loại kiến thức hoàn toàn mới lạ. Nó khó khăn, nhưng lại vô cùng hấp dẫn. Cậu cảm thấy như mình đang được nói chuyện trực tiếp với mẹ, đang cố gắng thấu hiểu thế giới nội tâm phức tạp của bà qua từng nét chữ.
Trong lúc đó, ở một góc khác của Làng Đá, Lan đang rón rén di chuyển trong bóng tối. Cô không đi đến nhà của Tư Gạo bằng con đường chính, mà luồn lách qua những khu vườn, những bờ rào, những lối đi mà chỉ có dân làng mới biết. Nhà của Tư Gạo nằm ở một khu vực heo hút, tách biệt khỏi làng, gần như đã bị lãng quên.
Đó là một căn nhà tranh nhỏ, xiêu vẹo, trông còn tồi tàn hơn cả căn nhà hoang của Kiếp Nhàn. Ánh đèn dầu yếu ớt hắt ra từ khe cửa, chiếu lên một khoảng sân nhỏ đầy cỏ dại.
Lan không gõ cửa. Cô đi vòng ra phía sau, đến bên cửa sổ, và tạo ra một tiếng kêu rất nhỏ, tiếng kêu của con tắc kè.
Một lúc sau, cánh cửa sổ hé mở. Khuôn mặt của Tư Gạo hiện ra, một khuôn mặt khắc khổ, đầy những vết rỗ, và một đôi mắt trũng sâu, vô hồn.
"Là cô sao, Lan?" chị ta thì thầm, giọng nói mệt mỏi.
"Là em đây, chị Tư," Lan đáp. "Em có thể vào được không?"
Tư Gạo do dự một lúc, rồi gật đầu. Lan lách người qua cửa sổ.
Bên trong nhà nồng nặc mùi thuốc bắc và mùi của sự nghèo khổ. Trên chiếc giường tre duy nhất, một cậu bé khoảng mười tuổi đang nằm bất động, chân tay co quắp. Đó là con trai của chị, nạn nhân của một trận đòn của "Bầy Sói Trắng" chỉ vì đã vô tình làm bẩn chiếc áo của một tên trong bọn chúng.
"Có chuyện gì mà cô lại đến đây vào giờ này?" Tư Gạo hỏi, ánh mắt không rời khỏi đứa con trai.
Lan không vòng vo. Cô biết, với những người đã chịu quá nhiều đau khổ như Tư Gạo, sự thành thật là điều quan trọng nhất.
"Em cần chị giúp một việc," Lan nói. "Một việc rất nguy hiểm. Nhưng nó có thể giúp chúng ta trả thù cho chồng chị, và cho con trai chị."
Tư Gạo quay lại, nhìn Lan. Đôi mắt vô hồn của chị ta đột nhiên ánh lên một tia sáng. Một tia sáng của lòng căm thù. "Việc gì?"
Lan đặt gói hàng được bọc trong tấm vải chàm lên bàn. "Em cần chị mang cái này đến huyện bên. Giao cho một người của Ba 'Lợn'."
Nghe đến cái tên Ba "Lợn", Tư Gạo rùng mình. "Cô điên rồi sao? Dính vào bọn chúng, chỉ có con đường chết."
"Chúng ta đang sống mà cũng có khác gì đã chết đâu, chị Tư?" Lan nói, giọng nói đầy chua xót. "Nhìn con trai chị xem. Nhìn lại chính chúng ta xem. Chúng ta đã mất tất cả rồi. Chúng ta còn gì để sợ nữa?"
Tư Gạo im lặng. Những lời nói của Lan như những mũi dao đâm thẳng vào tim chị.
"Bên trong này là gì?" chị hỏi.
"Là một lời nhắn," Lan đáp. "Một lời nhắn có thể khiến cho Ba 'Lợn' và Bảy Sẹo lao vào một cuộc chiến sinh tử. Nếu chúng tự tàn sát lẫn nhau, chúng ta sẽ có cơ hội. Cơ hội để lật đổ chúng, và đòi lại công bằng."
Tư Gạo nhìn chằm chằm vào gói hàng, rồi lại nhìn đứa con trai đang nằm thoi thóp trên giường. Một cuộc đấu tranh dữ dội diễn ra trong nội tâm chị. Một bên là sự an toàn (dù chỉ là tạm bợ) của bản thân. Một bên là cơ hội trả thù cho những bi kịch của đời mình.
Cuối cùng, chị hít một hơi thật sâu. "Tôi phải làm gì?"
Lan thở phào nhẹ nhõm. Cô giải thích cặn kẽ kế hoạch. Rằng sáng mai, Tư Gạo sẽ bắt chuyến xe đò sớm nhất đi huyện bên, giả vờ như đi thăm người thân. Rằng chị sẽ đến công ty vận tải An Phát, tìm một người lái xe tên là Hai Cụt, một người đồng hương cũ của chị, và đưa gói hàng này cho ông ta. Chỉ cần nói rằng, "Người cũ của Huyết Ảnh gửi cho Đại ca Ba." Phần còn lại, cứ để ông ta lo.
"Tại sao tôi phải tin cô?" Tư Gạo hỏi, một câu hỏi cuối cùng.
"Vì chúng ta có chung một kẻ thù," Lan đáp. "Và vì em cũng đã mất đi người thân duy nhất của mình."
Tư Gạo không hỏi gì thêm. Chị gật đầu, nhận lấy gói hàng. "Tôi sẽ làm."
Trong khi đó, ở căn nhà hoang, Kiếp Nhàn đang gặp phải một vấn đề. Cậu và Lão Tư đã giải mã được thêm vài trang nhật ký. Những trang đó kể chi tiết hơn về sự biến chất của Huyết Ảnh, về những phi vụ làm ăn bẩn thỉu, và về mâu thuẫn ngày càng lớn giữa Hồng Ảnh và Bảy Sẹo.
Nhưng rồi, khi lật đến một trang, Kiếp Nhàn đột nhiên khựng lại.
"Sao vậy, bác Tư?" cậu hỏi. "Trang này... số trang là 45. Nhưng trang trước đó là 38."
Lão Tư nhíu mày, đeo kính lão lên và nhìn kỹ. Đúng vậy. Có một sự nhảy trang bất thường.
"Để ta xem," Lão Tư nói, lật nhanh những trang tiếp theo. Số trang lại tiếp tục một cách bình thường. 46, 47, 48...
"Lạ thật," Lão Tư lẩm bẩm. Ông cẩn thận kiểm tra gáy của cuốn sổ. Và rồi, ông phát hiện ra. Vài trang giấy ở chính giữa đã bị xé đi. Không phải bị xé một cách cẩu thả. Chúng đã bị cắt đi một cách cực kỳ cẩn thận bằng một lưỡi dao sắc, gần như không để lại dấu vết nếu không nhìn kỹ.
"Có những trang đã bị xé mất," Lão Tư nói, giọng đầy vẻ kinh ngạc. "Khoảng sáu, bảy trang."
Kiếp Nhàn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. "Ai đã xé chúng?"
"Chỉ có thể là mẹ ngươi," Lão Tư đáp. "Cuốn sổ này đã được niêm phong trong hầm mấy chục năm. Chỉ có nó mới có thể làm việc này trước khi cất giấu nó đi."
Một bí ẩn mới, còn lớn hơn cả những bí ẩn trước đó, đột nhiên hiện ra. Mẹ cậu đã cố tình xóa đi một phần của câu chuyện. Một phần nào đó mà bà cho rằng còn nguy hiểm hơn cả bí mật về "Mỏ Quỷ", hơn cả sự phản bội của Bảy Sẹo. Một bí mật mà bà không muốn bất cứ ai, kể cả con trai mình, biết được.
Đó là bí mật gì? Nó liên quan đến ai? Tại sao nó lại đáng sợ đến mức một người như Hồng Ảnh cũng phải run sợ và tìm cách xóa bỏ nó vĩnh viễn?
Cả Kiếp Nhàn và Lão Tư đều im lặng, chìm trong những suy đoán đáng sợ. Họ nhận ra rằng, Mỏ Quỷ có lẽ không phải là đáy của cái giếng tội ác này. Phía dưới nó, có lẽ còn có một tầng địa ngục khác, sâu thẳm và tăm tối hơn rất nhiều.
Đúng lúc đó, tiếng chim kêu giả lại vang lên. Lan đã quay trở về.
Cô lách người vào nhà, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt ánh lên vẻ thành công. "Xong rồi," cô thì thầm. "Chị Tư đã đồng ý. Sáng mai, chị ấy sẽ lên đường."
Nhưng rồi cô nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của Kiếp Nhàn và Lão Tư. "Có chuyện gì vậy? Sao trông hai người căng thẳng vậy?"
Kiếp Nhàn không nói gì. Cậu chỉ lẳng lặng chỉ tay vào khoảng trống giữa trang 38 và 45 trong cuốn nhật ký.
Lan cúi xuống nhìn. Và rồi, khuôn mặt cô cũng biến sắc.
Những trang giấy bị xé. Chúng chứa đựng điều gì?