Không khí trong căn nhà hoang đặc quánh lại, nặng nề như chì.
Ngọn nến nhỏ leo lét đặt trong chiếc bát sâu lòng hắt lên những cái bóng méo mó, nhảy múa trên vách gỗ mục nát, biến ba con người đang ngồi quây quần thành những cái bóng của quá khứ.
Bên ngoài, màn đêm của Làng Đá đã có lại sự im lìm, nhưng sự im lặng đó giờ đây đã bị xé toạc bởi một mối đe dọa còn lớn hơn cả bầy sói của Bảy Sẹo.
"Có," Lão Tư nói, giọng trầm xuống. "Một món nợ máu rất lớn."
Kiếp Nhàn và Lan nín thở, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt già nua, khắc khổ của Lão Tư, chờ đợi.
Lão không nói ngay. Ông cẩn thận lật lại vài trang trong cuốn nhật ký, đôi tay gầy guộc run run lướt trên những ký hiệu "Khoa Đẩu Tự" ngoằn ngoèo, như thể đang chạm vào những vết sẹo cũ chưa bao giờ lành miệng.
Cuối cùng, ông dừng lại ở một trang giấy đã ngả màu vàng sẫm hơn những trang khác, có vài vết ố mờ mờ trông như dấu vết của nước mắt đã khô lại.
"Nó ở đây," Lão Tư thì thầm, giọng nói gần như lạc đi. "Câu chuyện về ngày Huyết Ảnh tan vỡ."
Ông hắng giọng, rồi bắt đầu đọc, giọng nói chậm rãi, đều đều của ông như một người dẫn chuyện, kéo Kiếp Nhàn và Lan quay ngược lại dòng thời gian, trở về một đêm mưa tầm tã của hơn mười lăm năm về trước.
"Đêm nay, trời lại mưa," Lão Tư đọc, giọng ông hòa cùng với tiếng gió rít ai oán bên ngoài. "Mưa ở Làng Đá lúc nào cũng mang theo mùi của đất, của núi rừng, và cả mùi của máu. Đêm nay, ta đã mất đi một người anh em. Và ta cũng đã mất đi niềm tin vào con đường mà mình đã chọn."
Lão Tư ngẩng đầu lên, nhìn Kiếp Nhàn. "Đây là một trong những lần hiếm hoi con Phượng dùng từ 'ta' thay vì kể chuyện như một người ngoài cuộc. Chuyện này chắc chắn đã tác động đến nó rất lớn."
Ông đọc tiếp.
Qua lời kể của Hồng Ảnh, một bức tranh về thời kỳ đỉnh cao nhưng cũng đầy rẫy mâu thuẫn của Huyết Ảnh dần hiện ra. Sau khi chấp nhận làm việc cho "Ông Lớn", Huyết Ảnh từ một đội quân du kích bảo vệ dân làng đã biến thành một đội "an ninh" chuyên nghiệp, bảo kê cho các hoạt động khai thác và vận chuyển "đá đen" từ Mỏ Quỷ. Tiền bạc đổ về như nước, cuộc sống của các thành viên trở nên sung túc hơn, nhưng lý tưởng ban đầu đã dần bị bào mòn.
Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh.
Một bên là Hồng Ảnh và những thành viên cũ như Long, những người vẫn còn day dứt với lương tâm, cố gắng giữ cho Huyết Ảnh không hoàn toàn biến chất, chỉ ra tay với những kẻ thực sự cản đường và tuyệt đối không đụng đến dân làng vô tội.
Một bên là phe của Bảy Sẹo, một kẻ ngày càng trở nên tàn độc và tham lam. Hắn cho rằng lòng nhân từ là sự yếu đuối, và để tồn tại trong thế giới này, phải dùng đến những thủ đoạn tàn nhẫn nhất.
Ba "Lợn", lúc đó vẫn còn là một thành viên cốt cán của Huyết Ảnh, đứng ở giữa. Hắn trung thành với Hồng Ảnh, nhưng cũng có một mối quan hệ huynh đệ thân thiết với một người. Đó là em trai ruột của hắn, Nghĩa, một thanh niên trẻ tuổi, nóng nảy nhưng rất nghĩa khí, và là người vô cùng ngưỡng mộ Bảy Sẹo, xem Bảy như một thần tượng.
Và rồi, cái đêm định mệnh đó đã đến.
"Ông Lớn ra lệnh," Lão Tư đọc, giọng ông trầm xuống.
"Có một lô hàng lớn cần phải vận chuyển qua sông, đến điểm giao dịch ở huyện bên. Lô hàng này cực kỳ quan trọng, là thành quả khai thác của cả một tháng. Hắn nói rằng có tin tình báo, cảnh sát và cả băng nhóm đối thủ ở huyện bên đang rình rập. Chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm. Ta đã muốn tự mình dẫn đội đi, nhưng Bảy đã giành lấy nhiệm vụ này. Hắn nói, đây là cơ hội để hắn thể hiện lòng trung thành và năng lực của mình."
Hồng Ảnh, dù có chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng đã đồng ý. Bà giao cho Bảy quyền chỉ huy một đội tinh nhuệ nhất, bao gồm cả Nghĩa, em trai của Ba "Lợn". Ba "Lợn" lúc đó đang bị thương ở chân sau một phi vụ khác, không thể đi cùng. Trước khi đi, hắn đã dặn dò Bảy phải chăm sóc cho em trai mình cẩn thận. Bảy đã vỗ ngực hứa hẹn.
Chuyến đi diễn ra vào một đêm mưa bão. Cả Làng Đá nín thở chờ đợi.
"Gần sáng, Bảy một mình quay trở về," Lão Tư đọc tiếp, giọng ông run lên. "Toàn thân hắn ướt sũng, quần áo rách bươm, trên người có vài vết thương nhẹ. Nhưng lô hàng thì đã mất. Và toàn bộ đội đi theo, không một ai sống sót trở về."
Cả căn nhà chìm trong sự im lặng nặng nề. Kiếp Nhàn có thể hình dung ra khung cảnh đó, sự hoảng loạn, sự bàng hoàng của Huyết Ảnh khi nghe tin dữ.
"Bảy đã kể lại câu chuyện," Lão Tư tiếp tục, mắt không rời khỏi trang giấy.
"Hắn nói rằng họ đã bị phục kích ở bến sông. Một cuộc phục kích được tính toán kỹ lưỡng, lực lượng của đối phương đông hơn gấp bội. Huyết Ảnh đã chiến đấu dũng cảm, nhưng không thể chống lại. Giữa lúc hỗn loạn, chính Nghĩa, em trai của Ba 'Lợn', đã ôm lấy lô hàng, tự mình lái một chiếc thuyền nhỏ để làm mồi nhử, thu hút hỏa lực của địch, tạo cơ hội cho Bảy chạy thoát. Bảy nói rằng, Bình đã hy sinh như một người hùng."
Một câu chuyện bi tráng. Một sự hy sinh cao cả. Nhưng đó có phải là sự thật không?
"Ba 'Lợn' đã không tin," Lão Tư đọc, giọng nói của ông như chứa đựng cả nỗi đau của người trong cuộc. "Hắn điên cuồng lao vào Bảy, gào thét rằng Bảy là một kẻ hèn nhát, đã bỏ mặc em trai hắn chết. Hắn không tin rằng một người nóng nảy như Nghĩa lại có thể đưa ra một quyết định bình tĩnh và hy sinh như vậy. Hắn nói rằng, chắc chắn Bảy đã ép buộc, hoặc thậm chí là đã đẩy em trai hắn vào chỗ chết để bảo toàn mạng sống của mình."
Một cuộc đối đầu long trời lở đất đã xảy ra ngay tại trụ sở của Huyết Ảnh. Ba "Lợn" và Bảy Sẹo lao vào nhau như hai con thú hoang. Hồng Ảnh đã phải rất vất vả mới có thể tách họ ra.
"Không có bằng chứng," Lão Tư đọc dòng chữ cuối cùng của trang giấy. "Không một ai sống sót trở về để làm chứng, ngoài Bảy. Lời nói của hắn là thứ duy nhất chúng ta có. Ta đã cố gắng điều tra, nhưng không tìm thấy gì. 'Ông Lớn' thì ra sức bảo vệ Bảy, nói rằng mất hàng có thể kiếm lại, nhưng mất đi một tướng tài như Bảy là một tổn thất lớn. Ta biết, có điều gì đó không đúng ở đây. Nhưng ta không thể làm gì được. Mối bất hòa đã được nảy mầm từ đó. Máu đã đổ. Huyết Ảnh, từ đêm đó, đã không còn như xưa nữa."
Lão Tư gấp cuốn nhật ký lại. Câu chuyện đã kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn còn lơ lửng trong không khí, lạnh lẽo và đầy ám ảnh.
"Sau đó thì sao ạ?" Lan rụt rè hỏi.
"Sau đó," Lão Tư thở dài, "Ba 'Lợn' đã rời khỏi Huyết Ảnh. Hắn mang theo một vài anh em trung thành với mình, sang huyện bên, lập nên 'Hội Lưỡi Hái'. Hắn và Bảy Sẹo trở thành kẻ thù không đội trời chung. Món nợ máu của em trai, hắn không bao giờ quên. Hắn đã nhiều lần tìm cách trả thù, nhưng Bảy Sẹo ngày càng được 'Ông Lớn' trọng dụng, thế lực ngày càng lớn mạnh, nên Ba 'Lợn' không thể làm gì được."
Món nợ máu. Một mối thù được xây dựng trên sự nghi ngờ và cái chết của người thân. Nó là một cái cớ, một thùng thuốc súng hoàn hảo để giúp cả ba có thêm thời gian..
Và Kiếp Nhàn, sẽ là người châm ngòi cho thùng thuốc súng đó.
"Kế hoạch của cháu," Kiếp Nhàn nói, giọng nói lạnh lẽo, phá tan sự im lặng. "Sẽ dựa vào chính câu chuyện này."
Lão Tư và Lan nhìn cậu, chờ đợi.
"Bảy Sẹo nghĩ rằng không còn ai biết được sự thật về đêm đó," Kiếp Nhàn giải thích. "Hắn nghĩ rằng tất cả nhân chứng đã chết. Nhưng hắn đã nhầm. Mẹ cháu đã ghi lại tất cả. Và có lẽ, bà còn ghi lại nhiều hơn những gì Bảy Sẹo đã kể."
Cậu nhìn Lão Tư. "Bác Tư, trong những trang tiếp theo, mẹ cháu có viết gì thêm về vụ này không? Một chi tiết nào đó mà chỉ có người trong cuộc mới biết?"
Lão Tư trầm ngâm, lật lại cuốn nhật ký. Ông đọc lướt qua vài trang, rồi đột nhiên dừng lại.
"Có," ông nói, đôi mắt già nua sáng lên. "Một chi tiết rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ quan trọng."
Ông đọc một đoạn ngắn: "'Ta đã đến bến sông sau đó. Mọi thứ đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng ta đã tìm thấy thứ này, mắc vào một bụi cây gần bờ. Một chiếc cúc áo. Chiếc cúc áo bạc có khắc hình con hổ, là món quà mà Ba 'Lợn' đã tặng cho em trai nó. Nhưng nó không chỉ có một mình. Bên cạnh nó, là một mẩu giấy thuốc lá. Loại giấy thuốc lá đặc biệt của Thổ Nhĩ Kỳ, loại mà chỉ có một người duy nhất trong cả cái huyện này hút. Lão Chín Trọc, thủ lĩnh của băng Đại Bàng Đỏ, kẻ thù không đội trời chung của chúng ta ở huyện bên.'"
Lão Tư ngẩng đầu lên, nhìn Kiếp Nhàn và Lan, giọng nói đầy ý nghĩa. "Các ngươi hiểu chứ? Đêm đó, không phải là một cuộc phục kích của cảnh sát. Đó là một cuộc giao dịch. Một cuộc giao dịch bí mật giữa Bảy Sẹo và băng Đại Bàng Đỏ. Hắn đã bán đứng anh em, bán đứng cả lô hàng, để đổi lấy một thứ gì đó. Có thể là một thỏa thuận ngầm, một sự liên minh. Và Nghĩa, em trai của Ba 'Lợn', đã vô tình phát hiện ra. Hắn đã bị Bảy Sẹo thủ tiêu để bịt miệng."
Một sự thật kinh hoàng. Một sự phản bội tàn độc đến mức không thể tưởng tượng được.
"Đây rồi," Kiếp Nhàn nói, một nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn hiện trên môi. "Đây chính là mồi lửa mà chúng ta cần."
Cậu nhìn Lan và Lão Tư, vạch ra kế hoạch của mình. "Chúng ta sẽ gửi một 'món quà' cho Ba 'Lợn'. Một món quà mà chỉ có hắn mới hiểu được ý nghĩa."
"Món quà gì?" Lan hỏi.
"Một chiếc phi tiêu Bướm Bạc," Kiếp Nhàn nói. "Để cho hắn biết rằng, Huyết Ảnh đã quay trở lại. Và để cho hắn biết rằng, chúng ta đứng về phía hắn trong món nợ máu này."
"Nhưng chỉ một chiếc phi tiêu thì không đủ," cậu nói tiếp. "Chúng ta cần một lời nhắn. Một lời nhắn chứng minh rằng chúng ta biết sự thật về đêm đó." Cậu nhìn Lão Tư. "Bác Tư, bác có thể viết lại 'Khoa Đẩu Tự' không?"
"Có thể," Lão Tư gật đầu. "Nhưng rất khó."
"Bác chỉ cần viết lại đúng một câu thôi," Kiếp Nhàn nói. "Câu này."
Cậu ghé sát vào tai Lão Tư và thì thầm. Lão Tư nghe xong, khuôn mặt biến sắc. Ông nhìn Kiếp Nhàn bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa có chút sợ hãi. Kế hoạch này quá táo bạo, quá tàn nhẫn.
"Nhưng làm thế nào để gửi nó cho Ba 'Lợn'?" Lan hỏi. "Chúng ta không thể ra khỏi làng được."
"Chúng ta không cần ra khỏi làng," Kiếp Nhàn đáp, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. "Sẽ có người mang nó đi giúp chúng ta."
Cậu nhìn Lan. "Cô đã nói, cô có những mối quan hệ trong làng. Có ai đó mà chúng ta có thể tin tưởng được không? Một người căm ghét Bảy Sẹo, và đủ can đảm để làm một việc nguy hiểm?"
Lan trầm ngâm suy nghĩ. Khuôn mặt của rất nhiều người lướt qua trong tâm trí cô. Những người đã bị Bảy Sẹo cướp đất, những người có người thân bị "Bầy Sói Trắng" đánh đập. Nhưng tất cả họ đều quá sợ hãi.
Rồi đột nhiên, một khuôn mặt hiện lên. Một người phụ nữ. Người đàn bà bán gạo có khuôn mặt rỗ.
"Có một người," Lan nói. "Chị ấy tên là Tư Gạo. Chồng chị ấy đã từng chống lại Bảy Sẹo, và rồi bị một 'tai nạn' trong rừng mà chết. Con trai duy nhất của chị ấy cũng bị bọn 'Sói Trắng' đánh cho tàn phế. Chị ấy căm thù Bảy Sẹo đến tận xương tủy."
"Chị ấy có đủ can đảm không?"
"Có," Lan gật đầu chắc nịch. "Vì con trai của mình, chị ấy có thể làm bất cứ điều gì."
Kế hoạch đã được định hình. Một ván cờ sinh tử, với những nước đi được tính toán đến từng chi tiết. Họ sẽ dùng nỗi đau của người này, để khơi dậy lòng căm thù của người khác. Họ sẽ dùng quá khứ để định đoạt tương lai.
Đêm đó, trong căn nhà hoang, ba con người, một già một trẻ một gái, đã cùng nhau chuẩn bị cho một nước cờ có thể thay đổi vận mệnh của cả Làng Đá.
Lão Tư cặm cụi, nắn nót viết lại từng ký hiệu cổ lên một mảnh giấy dó nhỏ. Lan thì chuẩn bị một gói hàng nhỏ, ngụy trang như một gói thuốc nam. Còn Kiếp Nhàn, cậu ngồi trong bóng tối, mài sắc chiếc phi tiêu bạc, và mài sắc cả lòng căm thù của mình.
Bão tố, thực sự sắp nổi lên rồi.