Phía Sau Ngọn Đồi

Manh Mối Từ Dân Ca

Cái tên "Mỏ Quỷ" vang lên trong căn nhà sàn ọp ẹp, lạnh lẽo và sắc bén như một lưỡi dao, cắt đứt mọi âm thanh, mọi suy nghĩ.

 

Kiếp Nhàn, Lan và Lão Tư đứng bất động trong bóng tối, ba trái tim cùng chung một nhịp đập dồn dập, hoảng loạn.

 

Cuối cùng, bí mật lớn nhất, đen tối nhất của ngọn đồi đã được hé lộ. Nó không chỉ là một nơi chôn giấu xác chết hay một hang ổ tội phạm.

 

Nó là nguồn gốc của tất cả mọi thứ: quyền lực của Bảy Sẹo, sự giàu có của "Ông Lớn", nỗi sợ hãi của cả Làng Đá, và bi kịch của gia đình Kiếp Nhàn. Ngọn đồi không chỉ là một ngọn đồi. Nó là một kho báu, một mỏ vàng đen, và cũng là một nấm mồ khổng lồ.

 

"Chúng ta phải đi khỏi đây. Ngay lập tức."

 

Giọng nói của Kiếp Nhàn phá tan sự im lặng chết chóc. Sự tỉnh táo lạnh lùng của cậu trong cơn nguy hiểm tột độ đã quay trở lại. Cậu biết, sau cuộc lục soát vừa rồi, bọn "Sói Trắng" có thể quay lại bất cứ lúc nào. Căn nhà của Lão Tư không còn an toàn nữa.

 

Lão Tư và Lan như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Lão Tư vội vàng thổi tắt nốt những ngọn đèn dầu còn lại, chỉ để lại một ngọn duy nhất, vặn nhỏ bấc đến mức chỉ còn leo lét như một con đom đóm.

 

"Cậu nói đúng," Lão Tư thì thầm, giọng vẫn còn run nhưng đã có một sự quyết đoán. "Chúng ta không thể ở lại đây. Nhưng cuốn nhật ký..."

 

"Mang nó theo," Kiếp Nhàn nói. "Nó là thứ quan trọng nhất bây giờ. Cả bác nữa, bác Tư. Bác cũng phải đi với chúng cháu."

 

"Ta?" Lão Tư sững lại. "Ta đi đâu được? Đây là nhà của ta, là nơi ta đã sống cả đời."

 

"Bảy Sẹo sẽ không để cho bác yên đâu," Lan nói, giọng đầy khẩn trương. "Bọn chúng không tìm thấy chúng ta ở đây, nhưng chúng đã nghi ngờ bác. Bác là người duy nhất trong làng này dám nói chuyện với Kiếp Nhàn. Bác ở lại đây một mình, chẳng khác nào tự nộp mạng."

 

Lão Tư im lặng. Ông biết Lan nói đúng.

 

Kể từ khoảnh khắc ông mở cửa cho Kiếp Nhàn và Lan, kể từ khoảnh khắc ông chạm tay vào cuốn nhật ký của Hồng Ảnh, ông đã bước qua một lằn ranh không thể quay đầu. Ông đã trở thành một phần của cuộc chiến này.

 

"Được rồi," ông gật đầu, khuôn mặt già nua hằn lên một vẻ mệt mỏi nhưng cũng đầy cam chịu. "Ta sẽ đi với các ngươi. Nhưng ta chẳng có gì để mang theo cả."

 

"Chúng cháu có một nơi an toàn," Kiếp Nhàn nói. "Tạm thời. Căn nhà hoang của ông bà ngoại cháu."

 

Lão Tư và Lan đều hiểu rằng đó không phải là một nơi an toàn thực sự, nhưng trong hoàn cảnh này, họ không còn lựa chọn nào khác.

 

Lão Tư vội vàng thu dọn. Hành lý của ông chỉ có một túi vải nhỏ, bên trong đựng vài bộ quần áo cũ, một ít thuốc lào, và chiếc điếu cày mà ông trân quý như báu vật. Ông cẩn thận gói cuốn nhật ký vào trong một tấm vải chống ẩm, rồi đưa cho Kiếp Nhàn.

 

"Cậu giữ lấy nó. Mạng sống của chúng ta bây giờ đều nằm trong đó cả."

 

Họ chuẩn bị rời đi bằng lối gầm sàn. Nhưng trước khi đi, Kiếp Nhàn dừng lại. Cậu quay sang Lão Tư.

 

"Bác Tư, cháu cần bác giúp một việc."

 

"Việc gì?"

 

"Cháu cần bác dạy cho cháu," Kiếp Nhàn nói, ánh mắt rực lên một cách lạ thường. "Dạy cho cháu về 'Khoa Đẩu Tự'. Cháu không thể lúc nào cũng dựa vào bác được. Cháu cần phải tự mình đọc được những gì mẹ cháu đã viết."

 

Lão Tư nhìn Kiếp Nhàn, một cái nhìn sâu thẳm. Ông thấy được sự quyết tâm không thể lay chuyển trong đôi mắt của chàng trai trẻ. Ông gật đầu một cách chậm rãi. "Được. Nếu chúng ta còn sống sót qua đêm nay, ta sẽ dạy cho cậu."

 

Họ lại một lần nữa chui xuống gầm sàn, lách người qua lỗ hổng và đi vào con đường mòn bí mật của những người đi săn. Cuộc hành trình quay trở về còn căng thẳng và nguy hiểm hơn lúc đi.

 

Giờ đây, họ không chỉ có hai người. Lão Tư đã già yếu, việc di chuyển trên con đường cheo leo, hiểm trở này đối với ông là một thử thách cực lớn. Kiếp Nhàn và Lan phải thay nhau dìu ông đi từng bước một.

 

Bọn "Sói Trắng" vẫn còn lùng sục khắp nơi. Ánh đèn pin của chúng quét qua khu rừng như những con mắt của quỷ dữ. Tiếng chó sủa vẫn văng vẳng, lúc xa lúc gần. Nhiều lần, họ phải nằm rạp xuống sau những tảng đá, nín thở, tim đập loạn xạ, chờ cho toán tuần tra đi qua. Trong những khoảnh khắc im lặng đến nghẹt thở đó, Kiếp Nhàn cảm nhận rõ sự gắn kết giữa ba người họ.

 

Sau gần hai giờ đồng hồ vật lộn với bóng tối và nỗi sợ hãi, cuối cùng họ cũng về đến được phía sau căn nhà hoang. Họ không dám vào nhà ngay. Họ nấp trong bụi rậm, quan sát. Căn nhà vẫn im lìm, không có dấu hiệu của sự phục kích. Nhưng họ không thể chủ quan.

 

"Đợi ở đây," Kiếp Nhàn thì thầm. "Để cháu vào trước."

 

Cậu một mình rón rén tiếp cận căn nhà, di chuyển nhẹ nhàng. Cậu không đi vào bằng cửa chính hay cửa sau. Cậu trèo lên một cây lớn gần đó, rồi từ cành cây, đu người sang mái nhà. Mái lá mục nát kêu lên vài tiếng răng rắc ghê người, nhưng may mắn là nó không sập. Cậu cẩn thận cạy lên vài tấm lá, tạo thành một khe hở nhỏ và nhìn xuống bên trong.

 

Căn nhà trống không. Không có ai cả.

 

Cậu ra hiệu cho Lan và Lão Tư. Cả ba người nhanh chóng vào trong nhà, đóng chặt cửa lại. Họ tựa lưng vào tường, thở hổn hển, cảm giác như vừa thoát ra từ cõi chết.

 

"Chúng ta an toàn rồi," Lan nói, giọng vẫn còn run. "Tạm thời."

 

Lão Tư ngồi phịch xuống sàn nhà, mệt mỏi. Tuổi già và sự căng thẳng tột độ đã vắt kiệt sức lực của ông. Nhưng đôi mắt ông vẫn sáng lên một cách lạ thường. Ông đã vượt qua được nỗi sợ hãi lớn nhất của đời mình.

 

Kiếp Nhàn thắp một ngọn nến nhỏ, đặt nó trong một cái bát sâu lòng để ánh sáng không lọt ra ngoài. Cậu lấy cuốn nhật ký ra, đặt lên bàn.

 

"Bây giờ thì sao, bác Tư?" cậu hỏi. "Bác đã nói, cuốn nhật ký này có thể là chìa khóa để giải thoát cho cả ngôi làng. Nhưng cháu không hiểu. Dù chúng ta có biết bí mật về 'Mỏ Quỷ', chúng ta cũng không có bằng chứng. Lời nói của chúng ta không có trọng lượng."

 

"Ngươi nói đúng," Lão Tư gật đầu. "Lời nói của chúng ta không có trọng lượng. Nhưng lời nói của mẹ ngươi thì có."

 

Ông lật cuốn nhật ký ra. "Con Phượng không chỉ ghi lại những cảm xúc của nó. Nó là một người cẩn thận và thông minh. Nó đã ghi lại tất cả. Ngày tháng, tên tuổi, những cuộc giao dịch, những phi vụ bẩn thỉu. Tất cả đều ở trong này. Nhưng nó không viết một cách thẳng thừng. Nó lồng ghép vào những câu chuyện, những bài thơ, những câu đồng dao."

 

Ông chỉ vào một đoạn văn đầy những ký hiệu ngoằn ngoèo. "Ví dụ như đoạn này. Nếu đọc theo nghĩa đen, nó chỉ là một bài đồng dao về việc đi chợ. 'Bảy con sáo sậu sổ lồng/ Bay về núi bạc kiếm đồng tiền tiêu/ Ông Lớn ngồi đợi cuối chiều/ Mười lăm trăng tỏ, bao nhiêu cho vừa?'"

 

"Nó có nghĩa là gì ạ?" Lan tò mò hỏi.

 

"Nó là một bản báo cáo," Lão Tư giải thích, đôi mắt ông ánh lên vẻ thán phục. "Bảy con sáo sậu chính là Bảy Sẹo. Núi bạc chính là ngọn đồi. Đồng tiền tiêu chính là thứ đá đen đó. Ông Lớn chính là kẻ đứng đầu. Và mười lăm trăng tỏ, chính là ngày rằm, ngày chúng giao hàng. 'Bao nhiêu cho vừa' chính là số lượng hàng. Con Phượng đã ghi lại toàn bộ hoạt động của chúng bằng một thứ ngôn ngữ mà chỉ có những người thực sự hiểu văn hóa của mảnh đất này mới có thể giải mã được."

 

Kiếp Nhàn và Lan sững sờ. Mẹ cậu, Hồng Ảnh, không chỉ là một bà trùm giang hồ. Bà còn là một nhà tình báo, một người ghi chép lịch sử tội ác một cách tài tình.

 

"Chúng ta phải giải mã toàn bộ cuốn sổ này," Kiếp Nhàn nói, giọng đầy quyết tâm.

 

"Sẽ mất rất nhiều thời gian," Lão Tư nói. "Và chúng ta không có nhiều thời gian. Bảy Sẹo sẽ không để yên cho chúng ta đâu."

 

"Vậy thì chúng ta phải làm cho hắn không có thời gian để ý đến chúng ta," Kiếp Nhàn nói, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu. "Chúng ta phải tạo ra một sự hỗn loạn khác."

 

"Ý anh là sao?" Lan lo lắng.

 

"Bảy Sẹo không phải là kẻ thù duy nhất của mẹ tôi," Kiếp Nhàn nói, nhớ lại những tấm ảnh trong chiếc rương. "Còn có Ba 'Lợn'. Cô đã nói, hắn và Bảy Sẹo đang tranh giành địa bàn. Nếu chúng ta có thể khiến chúng nghi ngờ lẫn nhau, khiến chúng lao vào một cuộc chiến, Bảy Sẹo sẽ không còn tâm trí nào để ý đến ba người chúng ta nữa. Và chúng ta sẽ có thời gian cần thiết để giải mã cuốn nhật ký."

 

Đó là một kế hoạch "mượn dao giết người", một ván cờ đầy nguy hiểm. Chỉ cần một sai sót nhỏ, họ sẽ bị cả hai thế lực giang hồ nghiền nát.

 

Lão Tư và Lan nhìn Kiếp Nhàn, kinh ngạc trước sự liều lĩnh và mưu trí của cậu. Dòng máu của Hồng Ảnh thực sự đang chảy rất mạnh trong người chàng trai này.

 

"Đó là một kế hoạch quá nguy hiểm," Lão Tư nói, giọng đầy lo ngại.

 

"Chúng ta đang ở trong nguy hiểm rồi," Kiếp Nhàn đáp. "Ngồi yên chờ chết còn nguy hiểm hơn."

 

Lan im lặng một lúc lâu, rồi cô gật đầu. "Tôi đồng ý. Nhưng làm thế nào để khiến chúng nghi ngờ lẫn nhau? Chúng ta không có người, không có vũ khí."

 

"Chúng ta có thứ này," Kiếp Nhàn nói, cầm lấy chiếc phi tiêu bướm bạc, ký hiệu của băng Huyết Ảnh. "Và chúng ta có sự hiểu biết về quá khứ." Cậu nhìn Lão Tư. "Bác Tư, trong cuốn nhật ký, mẹ cháu có nhắc đến một sự kiện nào đó, một mâu thuẫn, một món nợ máu nào đó giữa Bảy Sẹo và Ba 'Lợn' không?"

 

Lão Tư trầm ngâm suy nghĩ, rồi ông lật lại vài trang trong cuốn nhật ký. Cuối cùng, ông dừng lại ở một trang.

 

"Có," ông nói, giọng trầm xuống. "Một món nợ máu rất lớn."

back top