Phía Sau Ngọn Đồi

Hồng Ảnh và Huyết Ảnh

Cánh cửa gỗ được cài chốt cẩn thận, tách biệt căn nhà sàn ọp ẹp khỏi thế giới đầy rẫy hiểm nguy bên ngoài. Trong căn nhà nhỏ, không khí đặc quánh lại vì một sự căng thẳng còn đáng sợ hơn cả bầy sói của Bảy Sẹo. Nó được dệt nên từ hơi thở dồn dập của ba con người đang đứng trước ngưỡng cửa của một quá khứ bị niêm phong.

 

"Cuốn nhật ký," Lão Tư lặp lại, giọng nói vẫn còn run nhưng đã có một sự quyết đoán không thể lay chuyển. "Đưa nó cho ta."

 

Kiếp Nhàn không do dự. Cậu bước tới, đặt cuốn sổ tay bìa da màu đen lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Vật thể nhỏ bé đó, im lìm và vô tri, bỗng chốc trở thành trung tâm của cả căn phòng, là một hộp gỗ chứa đựng cả một thời đại đã mất của Làng Đá.

 

Lão Tư run run đưa tay ra, những ngón tay gầy guộc, chai sạn của ông chạm vào lớp bìa da như thể đang chạm vào một thánh vật. Ông không mở nó ra ngay.

 

Ông nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng triệu hồi lại những ký ức đã bị chôn vùi từ rất lâu. Khi ông mở mắt ra, trong đôi mắt già nua đó không còn vẻ sợ hãi nữa, mà là một sự trang nghiêm, một nỗi buồn sâu thẳm, và một sự kính cẩn lạ lùng.

 

"Ta đã từng nhìn thấy thứ chữ này," ông thì thầm, giọng nói xa xăm. "Rất lâu về trước, khi ta còn là một đứa trẻ. Bà của ta, một thầy mo trong làng, đã từng dùng nó để ghi lại những bài cúng, những bài thuốc gia truyền. Người ta gọi nó là 'Khoa Đẩu Tự' – chữ con nòng nọc, vì hình dạng của nó ngoằn ngoèo như những con nòng nọc đang bơi. Nó không phải là một mật mã phức tạp. Nó là một ngôn ngữ, một di sản của người dân miền núi chúng ta, một thứ đã gần như bị lãng quên hoàn toàn."

 

Ông nhìn Kiếp Nhàn và Lan. "Thế hệ của các ngươi không biết đến nó nữa. Ngay cả thế hệ của ta, cũng chỉ còn vài người nhớ được mặt chữ. Ta là một trong số đó. Có lẽ, đây là định mệnh."

 

Lão Tư không nói gì thêm. Ông cẩn thận thắp thêm vài ngọn đèn dầu, đặt chúng xung quanh chiếc bàn, khiến cho những con chữ ma quái trong cuốn nhật ký hiện lên rõ hơn. Ông đeo một cặp kính lão đã cũ, gọng kính được buộc lại bằng một sợi chỉ đỏ. Rồi ông từ từ lật trang đầu tiên.

 

Sự im lặng bao trùm. Kiếp Nhàn và Lan đứng nép vào một góc, nín thở, không dám gây ra một tiếng động nào. Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng lửa reo tí tách trong những ngọn đèn dầu, tiếng gió rít qua những khe hở trên vách gỗ, và tiếng lẩm bẩm của Lão Tư.

 

Ông không đọc một cách trôi chảy. Ông phải đánh vần từng ký hiệu một, đôi môi khô khốc mấp máy, thỉnh thoảng lại dừng lại, nhắm mắt, như đang cố gắng xâu chuỗi những ký hiệu đó với những câu đồng dao, những lời ru mà ông đã nghe từ thuở nhỏ. Quá trình giải mã diễn ra một cách chậm chạp, căng thẳng, mỗi một từ được thốt ra đều như một nhát cuốc, đào sâu hơn vào nấm mồ của quá khứ.

 

"Ngày... tháng... năm..." Lão Tư bắt đầu, giọng khàn khàn. "Trời mưa. Lũ trên nguồn lại về. Nước cuốn trôi hết cả sào ruộng mới cấy. Cha lại say. Lại đánh mẹ. Ta ước gì mình có thể lớn thật nhanh. Lớn thật nhanh, để không ai có thể bắt nạt mẹ con ta nữa."

 

Kiếp Nhàn sững lại. Đó là nét chữ của mẹ cậu, nhưng là của một cô bé. Một cô bé tên Phượng, sống trong một gia đình nghèo khó, với một người cha nghiện rượu và vũ phu. Một khởi đầu cũng đầy rẫy bi kịch.

 

Lão Tư lật sang những trang tiếp theo. Những dòng nhật ký của một cô gái đang tuổi lớn dần hiện ra. Về những lần trốn nhà đi săn trong rừng, về những lần một mình đối mặt với thú dữ, về sự căm ghét đối với những kẻ ức hiếp kẻ yếu. Một tính cách mạnh mẽ, ngang tàng và đầy lòng trắc ẩn dần được hình thành. Không có một chút gì giống với người mẹ điên loạn trong ký ức của Kiếp Nhàn.

 

"Bọn chúng... lại đến," Lão Tư đọc, giọng ông đột nhiên trở nên căng thẳng. "Những kẻ mặc đồ đẹp, đi xe lớn từ dưới xuôi lên. Chúng nói là đến để 'phát triển kinh tế', để giúp dân làng thoát nghèo. Nhưng chúng chỉ mang đến tai ương."

 

Lão Tư ngẩng đầu lên, nhìn Kiếp Nhàn và Lan. "Đây rồi. Mọi chuyện bắt đầu từ đây."

 

Ông đọc tiếp, giọng nói ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cuốn nhật ký kể về sự xuất hiện của một nhóm người lạ mặt, đứng đầu là một kẻ được gọi là "Ông Lớn". Chúng đến Làng Đá với những lời hứa hẹn ngọt ngào, nhưng hành động của chúng lại vô cùng tàn bạo. Chúng dùng những thủ đoạn gian xảo để chiếm đoạt đất đai của dân làng, ép họ phải làm việc cho chúng với giá rẻ mạt. Chúng khai thác gỗ quý, săn bắt thú rừng một cách bừa bãi, phá hủy đi sự bình yên của mảnh đất này. Bất cứ ai dám chống lại, đều bị đàn áp một cách dã man.

 

"Lão Bính trong làng không chịu bán mảnh đất hương hỏa. Đêm đó, nhà lão bị cháy. Cả nhà ba người không một ai sống sót. Bọn chúng nói là do bất cẩn trong lúc nấu rượu. Cả làng đều biết sự thật. Nhưng không một ai dám lên tiếng. Nỗi sợ hãi đã bóp nghẹt tất cả."

 

Kiếp Nhàn cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. Khung cảnh không khác gì hiện tại. Làng Đá đã sống dưới ách thống trị này từ rất lâu rồi.

 

"Ta không thể im lặng được nữa," Lão Tư đọc tiếp, giọng nói của ông như hòa cùng với sự phẫn uất trong từng con chữ của Hồng Ảnh. "Nếu không có ai dám đứng lên, thì ta sẽ là người đầu tiên. Ta sẽ khiến chúng phải trả giá."

 

Những trang tiếp theo là sự ra đời của Huyết Ảnh.

 

Nó không phải là một băng đảng tội phạm. Nó là một đội quân du kích, một nhóm những người trẻ tuổi trong làng đã bị dồn vào đường cùng.

 

Hồng Ảnh, với sự can đảm và tố chất lãnh đạo bẩm sinh, đã tập hợp họ lại. Có Bảy, một thanh niên mồ côi, liều lĩnh và luôn khao khát được thể hiện mình. Có Long, một chàng trai ít nói nhưng vô cùng trung thành, có tài săn bắn và sử dụng dao điêu luyện. Có Ba, một cô gái nhanh nhẹn, thông minh ở chợ, có thể nghe ngóng được mọi thông tin. Và còn nhiều người khác nữa, những người đã mất đi gia đình, mất đi đất đai, không còn gì để mất ngoài mạng sống của mình.

 

Họ hoạt động trong bóng tối. Họ là những cái bóng trừng trị những kẻ ác. Họ phục kích, đốt kho hàng của "Ông Lớn". Họ dạy cho những tên tay chân của hắn những bài học đẫm máu.

 

Họ không bao giờ lộ mặt, chỉ để lại dấu hiệu duy nhất là những chiếc phi tiêu bạc hình cánh bướm. "Bướm Bạc". Dân làng vừa sợ hãi, lại vừa kính nể, xem họ như những người hùng, những người bảo vệ thầm lặng.

 

Trong một khoảng thời gian, Huyết Ảnh đã thành công. Họ đã đẩy lùi được thế lực của "Ông Lớn", khiến cho hắn không thể tác oai tác quái như trước. Làng Đá có được một sự bình yên tạm thời.

 

Nhưng rồi, mọi thứ đã thay đổi.

 

"Hắn đã quay trở lại," Lão Tư đọc, giọng ông run lên. "Lần này, hắn không mang theo vũ lực. Hắn mang theo một thứ còn đáng sợ hơn. Tiền bạc và quyền lực."

 

Cuốn nhật ký kể về một cuộc gặp mặt bí mật giữa Hồng Ảnh và "Ông Lớn". Hắn đã nhận ra rằng không thể tiêu diệt Huyết Ảnh bằng bạo lực. Vì vậy, hắn đã đưa ra một lời đề nghị.

 

"Hắn nói: 'Hoặc là các người làm việc cho ta, hoặc là tất cả sẽ cùng chết'. Hắn đề nghị sẽ cho ta quyền kiểm soát toàn bộ mảnh đất này. Tiền bạc, địa vị, không thiếu thứ gì. Huyết Ảnh sẽ không còn phải lẩn trốn nữa, mà sẽ trở thành một thế lực được thừa nhận. Đổi lại, chúng ta phải trở thành những con chó săn cho hắn, bảo vệ cho những hoạt động làm ăn của hắn, và dẹp bỏ những kẻ cản đường."

 

Lão Tư dừng lại, ho khan một tiếng. Ông uống một ngụm trà để làm dịu cổ họng đang khô rát. Kiếp Nhàn và Lan đứng im, gần như không thở. Họ đang đứng trước bước ngoặt định mệnh của Hồng Ảnh.

 

"Ta đã phải lựa chọn," Lão Tư đọc tiếp, giọng nói của ông như chứa đựng cả sự dằn vặt của người viết. "Một bên là lý tưởng trong sạch nhưng có thể đẩy tất cả anh em vào chỗ chết. Một bên là con đường nhơ bẩn, nhưng có thể mang lại cho họ một cuộc sống tốt hơn, không còn phải lo sợ, đói khổ. Ta đã chọn con đường thứ hai. Ta đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ, với hy vọng có thể bảo vệ được những người mà ta yêu thương."

 

Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy căn phòng. Kiếp Nhàn cảm thấy một nỗi buồn vô hạn. Cậu đã hiểu. Mẹ cậu không phải là một con quỷ bẩm sinh. Bà đã từng là một người hùng. Nhưng hoàn cảnh đã đẩy bà vào con đường tội lỗi. Bà đã phải đưa ra một lựa chọn mà không một ai muốn phải lựa chọn.

 

Đúng lúc đó, một tiếng chó sủa gắt gỏng vang lên từ phía xa, gần hơn so với những lần trước.

 

Cả ba người giật bắn mình. Lão Tư vội vàng thổi phụt ngọn đèn dầu trên bàn. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

 

"Nằm xuống!" Lão Tư thì thầm, giọng đầy khẩn trương.

 

Họ nằm rạp xuống sàn nhà, nín thở, lắng nghe. Tiếng chó sủa ngày một gần hơn, đi kèm với đó là tiếng xe máy gầm rú và tiếng người quát tháo.

 

"Lục soát cả khu vực này cho tao! Con chó nó sủa ở đâu thì chắc chắn có người ở đó!"

 

Là giọng của Tùng "Điên".

 

Kiếp Nhàn cảm thấy tim mình như thót lại. Chúng đã tìm đến đây.

 

Ánh đèn pin từ bên ngoài quét qua những khe hở trên vách gỗ, tạo thành những vệt sáng dài, ma quái, di chuyển liên tục trong căn phòng. Họ có thể nghe thấy tiếng bước chân sình sịch ngay bên ngoài, tiếng cành cây bị dẫm gãy.

 

"Chỗ này có một cái nhà sàn cũ, Đại ca!" một tên đàn em hét lên.

 

"Vào xem thử!" Tùng "Điên" ra lệnh.

 

Kiếp Nhàn nắm chặt chuôi dao găm, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.

 

Hết rồi. Họ đã bị phát hiện. Một cuộc chiến không cân sức sắp xảy ra.

 

Họ nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần cửa. Tiếng chốt cửa bị lay mạnh.

 

"Khóa trong rồi, Đại ca!"

 

"Phá cửa ra cho tao!"

 

Một tiếng "RẦM" long trời lở đất vang lên, cả căn nhà sàn rung chuyển. Chúng đang dùng thứ gì đó để phá cửa.

 

Lão Tư run lên bần bật, khuôn mặt già nua tái nhợt vì sợ hãi. Lan cũng vậy, cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Chỉ có Kiếp Nhàn, trong cơn nguy hiểm tột độ, đầu óc cậu lại trở nên tỉnh táo một cách lạ thường. Cậu nhìn quanh căn phòng tối om, cố gắng tìm một lối thoát.

 

Cậu chợt nhớ ra. Sàn nhà.

 

Cậu bò lại gần Lão Tư, ghé sát vào tai ông và thì thầm: "Sàn nhà! Có tấm ván nào có thể cạy lên được không?"

 

Lão Tư sững lại một giây, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó. Ông gật đầu lia lịa, bò về phía góc phòng tối nhất, nơi có một chiếc chum vại lớn.

 

"RẦM! RẦM!"

 

Cánh cửa gỗ đang oằn mình dưới những cú va đập tàn bạo. Nó sẽ không trụ được lâu nữa.

 

Lão Tư dùng hết sức, đẩy chiếc chum sang một bên. Ông cạy lên một tấm ván sàn. Một lỗ hổng đen ngòm hiện ra, vừa đủ cho một người chui qua. Dưới đó là khoảng không tăm tối của gầm sàn.

 

"Xuống mau!" Lão Tư thì thầm, giục giã.

 

Lan chui xuống trước. Kiếp Nhàn theo sau. Lão Tư là người cuối cùng. Ngay khi ông vừa chui xuống, ông vội vàng đẩy tấm ván về vị trí cũ.

 

"RẦM!"

 

Cánh cửa cuối cùng cũng bị phá tung. Bọn "Sói Trắng" ùa vào, ánh đèn pin của chúng quét loạn xạ khắp căn phòng.

 

"Không có ai cả, Đại ca!"

 

"Chết tiệt! Con chó chết này sủa bậy à?" Giọng Tùng "Điên" đầy vẻ bực bội. "Lục soát kỹ cho tao! Có thể nó trốn ở đâu đó!"

 

Kiếp Nhàn, Lan và Lão Tư nằm im dưới gầm sàn, tim gần như ngừng đập. Họ có thể nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch ngay trên đầu mình, tiếng đồ đạc bị lật tung, tiếng chửi thề của bọn côn đồ.

 

Khoảng không dưới gầm sàn chật hẹp, ẩm ướt và đầy mùi gián. Một con chuột chạy sượt qua chân Lan, khiến cô giật nảy mình, suýt nữa thì hét lên. Kiếp Nhàn vội vàng bịt miệng cô lại.

 

Cuộc lục soát kéo dài khoảng mười phút, nhưng đối với họ, nó dài như cả một thế kỷ.

 

"Không có gì hết, Đại ca! Chỉ là một cái nhà hoang thôi."

 

"Chết tiệt!" Tùng "Điên" gầm lên. "Rút thôi! Quay lại canh chừng thằng nhãi kia cho tao!"

 

Tiếng bước chân xa dần. Tiếng xe máy lại gầm rú rồi mất hút vào trong đêm.

 

Họ đợi thêm một lúc lâu nữa, cho đến khi chắc chắn rằng bọn chúng đã đi hẳn, mới dám thở phào nhẹ nhõm. Họ đã thoát chết trong gang tấc.

 

Họ chui ra khỏi gầm sàn, cả người dính đầy bụi đất và mạng nhện. Lão Tư run rẩy thắp lại ngọn đèn.

 

"Chúng ta không thể ở lại đây được nữa," ông nói, giọng đầy vẻ hoảng hốt. "Chúng sẽ quay lại."

 

"Chúng ta phải đi đâu bây giờ?" Lan hỏi.

 

"Quay lại căn nhà hoang," Kiếp Nhàn nói. "Nơi nguy hiểm nhất đôi khi lại là nơi an toàn nhất. Chúng sẽ không ngờ rằng chúng ta dám quay lại đó."

 

Lão Tư và Lan đều đồng ý. Họ không còn lựa chọn nào khác.

 

Trước khi đi, Lão Tư cầm lấy cuốn nhật ký. Ông lật đến một trang gần cuối, nơi có một ký hiệu được khoanh tròn đặc biệt.

 

"Đây rồi," ông thì thầm, giọng đầy vẻ kinh hãi và một chút phấn khích. "Lý do của tất cả mọi chuyện. Lý do con Phượng phải bỏ trốn. Và có lẽ, cũng là lý do cha cậu phải chết."

 

Ông chỉ tay vào một dòng chữ. "Nó viết: 'Chúng ta đã tìm thấy nó. Một món quà của trời đất, nhưng cũng là một lời nguyền của quỷ dữ. Cả một ngọn núi chứa đầy thứ đá đen lấp lánh. Bảy nói rằng, nó còn quý hơn cả vàng. Hắn gọi nó là... Mỏ Quỷ'."

 

"Mỏ Quỷ..."

 

Cái tên đó vang lên trong căn nhà sàn, lạnh lẽo và đầy ám ảnh.

back top