Phía Sau Ngọn Đồi

Nỗi Sợ Hãi và Tia Hy Vọng

Bão tố đã đến Làng Đá, đúng như Lan dự đoán.

 

Sáng hôm đó, cả ngôi làng như chìm vào một trạng thái tê liệt.

 

Không một ai ra đồng. Không một sạp hàng nào được dọn ra ở khu chợ. Cửa nhà nào nhà nấy đều đóng im ỉm, then cài. Những con chó thường ngày vẫn hay sủa inh ỏi, hôm nay cũng im bặt, như thể đánh hơi được một mối nguy hiểm chết người đang bao trùm.

 

Nguyên nhân của sự im lặng đó đang gầm thét trong căn nhà gỗ lớn nhất làng, trụ sở của Bảy Sẹo.

 

"HAI THẰNG! CHỈ LÀ HAI THẰNG ĂN HẠI MÀ CŨNG MẤT TÍCH! BỌN MÀY LÀM ĂN KIỂU GÌ VẬY?"

 

Tiếng gầm của Bảy Sẹo vang vọng khắp nhà, khiến đám đàn em "Sói Trắng" đang đứng xếp hàng cúi gằm mặt, không một ai dám thở mạnh.

 

Tùng "Điên", kẻ cầm đầu, cũng đang đứng đó, khuôn mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

"Dạ... dạ thưa Đại ca," hắn lắp bắp. "Tối qua em chỉ sai hai thằng đi 'dạy dỗ' thằng nhãi đó một chút thôi ạ. Không ngờ..."

 

"Không ngờ?" Bảy Sẹo gằn giọng, quay phắt lại, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ rực.

 

Hắn đi tới, túm lấy cổ áo của Tùng "Điên", nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất một cách dễ dàng. "Mày không ngờ rằng một thằng nhóc thư sinh yếu ớt lại có thể làm cho hai thằng đàn em của mày, hai con sói của mày, biến mất không một dấu vết sao? Mày nghĩ tao tin được cái lý do ngu xuẩn đó à?"

 

"Dạ... dạ em không dám..." Tùng "Điên" hoảng sợ, hai chân đạp loạn xạ trong không khí.

 

Bảy Sẹo quăng mạnh hắn xuống sàn nhà. "Trong cái Làng Đá này, ngoài tao ra, còn có kẻ nào dám động đến người của tao? HẢ?"

 

Hắn đi đi lại lại trong phòng như một con hổ bị nhốt trong chuồng. Cơn thịnh nộ của hắn không chỉ đến từ việc mất đi hai tên đàn em.

 

Đó là một lời thách thức trắng trợn đối với quyền lực tuyệt đối của hắn trên mảnh đất này.

 

Hắn đã tính toán rất kỹ. Trận đòn ở chợ là để dằn mặt. Hai tên côn đồ được cử đi ban đêm là để khủng bố tinh thần, để cho thằng nhóc đó biết rằng mạng sống của nó nằm trong tay hắn. Nhưng mọi thứ đã đi chệch hướng. Con chuột nhắt không những không sợ, mà còn cắn lại, và cắn rất đau.

 

"Có kẻ khác đã nhúng tay vào," Bảy Sẹo lẩm bẩm, đôi mắt nheo lại. "Không thể nào là một mình nó được."

 

Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn xoáy vào Tùng "Điên": "Thằng Ba 'Lợn'. Có phải là người của lão không?"

 

"Dạ không thể nào, Đại ca," Tùng "Điên" vội vàng đáp. "Địa bàn của lão ở bên huyện, người của lão không dám bén mảng sang đây đâu ạ. Hơn nữa, nếu là lão ra tay, lão đã không làm một cách im lặng như vậy."

 

Bảy Sẹo im lặng, suy tính. Hắn biết Tùng nói đúng. Ba "Lợn" là một con cáo già....à không con lợn già, nhưng hành động của lão luôn khoa trương, ồn ào. Vụ việc đêm qua lại quá tĩnh lặng, quá gọn gàng. Giống như một bóng ma.

 

Một ký ức xa xôi, một nỗi sợ hãi đã bị chôn vùi từ rất lâu đột nhiên trỗi dậy trong tâm trí Bảy Sẹo. Hình ảnh những chiếc phi tiêu bạc, những cái chết im lặng. Huyết Ảnh.

 

"Không thể nào," hắn lẩm bẩm, lắc đầu để xua đi ý nghĩ điên rồ đó. "Bọn chúng đã biến mất từ lâu rồi. Mụ ta cũng đã chết."

 

Nhưng sự nghi ngờ đã được gieo vào lòng. Hắn nhìn về phía căn nhà hoang ở cuối làng, đôi mắt ánh lên một vẻ tàn độc và một chút gì đó... bất an.

 

"Tăng cường canh gác," hắn ra lệnh. "Lục soát từng bụi cây, từng tảng đá một. Tao muốn biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Và theo dõi chặt chẽ thằng nhãi đó. Nó đi đâu, làm gì, gặp ai, đều phải báo cáo lại cho tao. Rõ chưa?"

 

"Dạ rõ, thưa Đại ca!" cả bọn đồng thanh đáp.

 

Trong khi đó, ở căn nhà hoang, Kiếp Nhàn và Lan đang chuẩn bị cho chuyến đi nguy hiểm nhất của họ. Cả ngày hôm đó, Kiếp Nhàn không bước ra khỏi nhà.

 

Cậu ngồi trong bóng tối, lau đi lau lại con dao găm và hai chiếc phi tiêu bạc, cố gắng giữ cho đầu óc mình thật tỉnh táo. Cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang bao trùm lấy ngôi làng. Cậu nghe thấy tiếng xe máy gầm rú, tiếng quát tháo của bọn "Sói Trắng" khi chúng đi lùng sục khắp nơi.

 

Cậu biết, chúng đang tìm kiếm hai cái xác mà cậu đã giấu.

 

Khi màn đêm buông xuống, Lan lại xuất hiện một cách lặng lẽ. Cô không mang theo thức ăn hay thuốc men nữa. Cô mang theo hai bộ quần áo màu nâu sẫm, giống như màu của đất và vỏ cây.

 

"Mặc vào đi," cô thì thầm. "Màu này sẽ giúp chúng ta hòa lẫn vào bóng tối."

 

Kiếp Nhàn nhận lấy bộ quần áo. Nó được may bằng vải thô, nhưng rất chắc chắn. Cậu thay đồ, cảm thấy mình như đang khoác lên một lớp ngụy trang, một thân phận khác.

 

"Chúng ta sẽ không đi bằng đường mòn," Lan giải thích khi họ đã sẵn sàng. "Bọn chúng chắc chắn đã cho người canh gác tất cả các lối đi quen thuộc. Chúng ta sẽ đi bằng một con đường khác. Con đường của những người đi săn ngày xưa. Nó nguy hiểm hơn, nhưng an toàn hơn."

 

Cô dẫn Kiếp Nhàn ra phía sau nhà, đi sâu hơn vào khu rừng, đến một nơi mà cây cối mọc um tùm, gần như không có lối đi. Cô vạch một bụi cây rậm rạp ra, để lộ một khe hở nhỏ, vừa đủ cho một người lách qua.

 

"Đi theo sát tôi," cô dặn dò. "Và đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào."

 

Họ bước vào con đường bí mật. Đây không thực sự là một con đường. Nó chỉ là một lối mòn rất nhỏ, gần như đã bị cây cỏ dại che lấp hoàn toàn. Con đường cheo leo, vắt ngang qua sườn đồi, một bên là vách đất dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm. Chỉ cần một bước sơ sẩy, họ có thể rơi xuống và tan xương nát thịt.

 

Lan di chuyển một cách nhẹ nhàng và uyển chuyển. Cô bám vào những rễ cây, nhảy qua những khe nứt một cách dễ dàng. Rõ ràng cô đã đi con đường này rất nhiều lần.

 

Kiếp Nhàn thì vất vả hơn. Cậu phải vừa đi vừa dò dẫm, mồ hôi túa ra vì căng thẳng. Nhiều lần cậu suýt trượt chân, nhưng Lan luôn kịp thời quay lại, nắm lấy tay cậu và kéo lên. Bàn tay cô nhỏ bé nhưng rất chắc chắn.

 

Trong bóng tối, họ có thể nghe thấy tiếng chó sủa văng vẳng từ phía xa, tiếng quát tháo của bọn "Sói Trắng" đang đi tuần. Thỉnh thoảng, ánh đèn pin của chúng lại quét qua khu rừng, tạo thành những vệt sáng dài, ma quái. Mỗi lần như vậy, Lan và Kiếp Nhàn lại vội vàng nấp sau một tảng đá hoặc một thân cây lớn, nín thở, tim đập thình thịch, chờ cho ánh đèn đi qua.

 

Cuộc hành trình trong bóng tối kéo dài gần một giờ đồng hồ. Cuối cùng, Lan dừng lại, ra hiệu cho Kiếp Nhàn. Phía trước, le lói một ánh đèn dầu yếu ớt. Đó là căn nhà sàn của Lão Tư.

 

Họ không vội vàng đi ra. Họ nấp trong một bụi cây, quan sát. Căn nhà trông có vẻ yên tĩnh. Không có dấu hiệu của sự phục kích.

 

"Đợi ở đây," Lan thì thầm. "Để tôi vào trước."

 

Cô một mình rón rén bước ra khỏi bụi cây, tiến về phía căn nhà. Cô gõ nhẹ vào cửa theo một quy ước riêng. Một lúc lâu sau, cánh cửa mới hé mở. Lão Tư thò đầu ra, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác. Khi thấy Lan, ông có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn không mở cửa hoàn toàn.

 

Lan nói gì đó với ông, giọng rất nhỏ. Lão Tư liên tục lắc đầu, xua tay. Trông ông ta có vẻ rất kích động và sợ hãi. Cuộc nói chuyện kéo dài vài phút. Cuối cùng, Lan thở dài, có vẻ như đã thất bại. Cô quay người, định bỏ đi.

 

Đây là lúc. Kiếp Nhàn biết mình phải hành động.

 

Cậu bước ra khỏi bụi cây, đi thẳng về phía căn nhà.

 

Sự xuất hiện đột ngột của cậu khiến cả Lan và Lão Tư sững sờ. Lão Tư hoảng sợ đến mức định đóng sầm cửa lại.

 

"Bác Tư!" Kiếp Nhàn gọi, giọng nói không lớn nhưng đầy uy lực. "Cháu biết bác đang sợ hãi. Nhưng trốn chạy không giải quyết được gì đâu. Bảy Sẹo sẽ không bao giờ để cho những người biết quá nhiều được yên thân đâu."

 

"Cậu... cậu nói gì vậy? Tôi không biết gì hết!" Lão Tư lắp bắp, cố gắng đóng cửa.

 

"Bác biết," Kiếp Nhàn nói, bước tới, chặn cánh cửa lại. "Bác biết về mẹ cháu. Bác biết về Huyết Ảnh."

 

Hai từ "Huyết Ảnh" khiến Lão Tư khựng lại, đôi mắt ông ta mở to vì kinh ngạc.

 

"Bác có biết cái này không?"

 

Kiếp Nhàn không nói gì thêm. Cậu từ từ mở lòng bàn tay ra. Dưới ánh đèn dầu hắt ra từ trong nhà, một vật thể bằng bạc lấp lánh, lạnh lẽo.

 

Chiếc phi tiêu hình cánh bướm.

 

Lão Tư nhìn chằm chằm vào chiếc phi tiêu, cả người như hóa đá. Hơi thở của ông trở nên dồn dập. Đôi môi khô khốc mấp máy không thành tiếng. Sự sợ hãi trên khuôn mặt ông dần biến mất, thay vào đó là một sự sững sờ, một sự hoài nghi không thể tin nổi, và rồi là một cảm xúc phức tạp, một sự trỗi dậy của những ký ức đã bị chôn vùi từ rất lâu.

 

"Bướm Bạc..." ông thì thầm, giọng nói run rẩy như của một người vừa nhìn thấy ma. "Là thật... Truyền thuyết là thật..."

 

Truyền thuyết về những người bảo vệ, những bóng ma của Làng Đá, những chiến binh chỉ để lại dấu hiệu duy nhất là những chiếc phi tiêu bạc. Nỗi kinh hoàng của những kẻ ác. Và là niềm hy vọng của những người lương thiện. Một niềm hy vọng đã bị dập tắt từ rất lâu, tưởng chừng như đã vĩnh viễn biến mất.

 

"Họ đã quay trở lại," Kiếp Nhàn nói, giọng nói chắc nịch. "Bảy Sẹo không còn là kẻ duy nhất có quyền lực ở đây nữa. Bác không cần phải sợ hãi nữa."

 

Lão Tư ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt Kiếp Nhàn. Trong ánh mắt của chàng trai trẻ, ông không chỉ nhìn thấy sự quyết tâm và lòng căm hận. Ông còn nhìn thấy một cái gì đó khác. Một cái bóng. Cái bóng của một người phụ nữ kiêu hãnh, xinh đẹp và đầy quyền lực của nhiều năm về trước. Cái bóng của Hồng Ảnh.

 

Một cuộc đấu tranh dữ dội diễn ra trong nội tâm của Lão Tư. Một bên là nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào xương tủy, nỗi sợ hãi về sự trả thù tàn độc của Bảy Sẹo. Một bên là tia hy vọng vừa được nhen lên, một tia hy vọng về công lý, về sự giải thoát.

 

Cuối cùng, sau một hồi im lặng kéo dài đến nghẹt thở, Lão Tư thở ra một hơi thật dài, như thể trút bỏ đi gánh nặng đã đè nén ông suốt hàng chục năm.

 

Ông không nói gì. Ông chỉ lùi lại một bước, và mở rộng cánh cửa ra.

 

Đó là một lời đồng ý.

 

Kiếp Nhàn và Lan nhìn nhau, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Họ đã thành công.

 

Họ bước vào trong nhà. Lão Tư vội vàng đóng chặt cửa lại, cài chốt cẩn thận. Ông quay lại, nhìn Kiếp Nhàn và Lan, rồi lại nhìn chiếc phi tiêu bạc trên tay Kiếp Nhàn.

 

"Cuốn nhật ký," ông nói, giọng nói vẫn còn hơi run, nhưng đã có một sự quyết đoán. "Đưa nó cho ta."

back top