Khu rừng lại chìm vào sự im lặng chết chóc, nhưng giờ đây, sự im lặng đó đã bị vấy bẩn.
Nó không còn là sự tĩnh mịch nguyên thủy của tự nhiên nữa, mà là sự im lặng nặng nề, đặc quánh mùi máu tươi và nỗi kinh hoàng của cái chết đột ngột.
Kiếp Nhàn ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào một gốc cây sần sùi, lồng ngực vẫn còn phập phồng vì kiệt sức và bàng hoàng. Cơn lo lắng sau cuộc chiến sinh tử rút đi, để lại một cảm giác lạnh lẽo và run rẩy khắp cơ thể.
Cậu nhìn chằm chằm vào hai cái xác đang nằm cách đó không xa.
Dưới ánh trăng bàng bạc, chúng trông như hai con rối bị đứt dây, nằm trong những tư thế kỳ dị, méo mó. Tên cầm mã tấu nằm sấp, chiếc phi tiêu hình cánh bướm vẫn còn cắm sâu vào yết hầu, một dòng máu đen đã khô lại, chảy dài xuống cổ áo. Tên còn lại thì nằm ngửa, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên bầu trời đêm vô cảm, giữa trán hắn là một chiếc phi tiêu tương tự, một vết thương nhỏ gọn nhưng tuyệt đối chí mạng.
Họ đã chết. Chỉ vài phút trước, họ còn là những con sói hung hãn, gầm gào đòi lấy mạng cậu. Giờ đây, họ chỉ là những tảng thịt lạnh lẽo, vô hồn. Cái chết đến quá nhanh, quá gọn gàng, và quá tàn nhẫn.
Người đàn ông câm. Huyết Ảnh.
Sự xuất hiện của ông ta còn gây sốc cho Kiếp Nhàn hơn cả chính cuộc phục kích.
Có một người bảo vệ và đang lặng lẽ dõi theo cậu từ trong bóng tối. Một đồng minh, nhưng cũng là một bí ẩn.
Ông ta là ai? Tại sao lại bảo vệ cậu? Và còn bao nhiêu người như ông ta nữa? Di sản của mẹ cậu không chỉ là một chiếc rương đầy bí mật. Nó còn là những con người vẫn còn lẩn khuất đâu đó trên mảnh đất này, với một lòng trung thành không thể lay chuyển.
Ý nghĩ đó không hoàn toàn mang lại cho cậu cảm giác an toàn.
Ngược lại, nó khiến cậu cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng thêm trĩu nặng. Cậu không chỉ đang đi tìm thù cho cha. Cậu đang bị cuốn vào một cuộc chiến cũ, một ván cờ mà cậu không hề biết luật chơi. Cậu là con trai của Hồng Ảnh, và cái danh xưng đó, dù muốn hay không, cũng đã đặt cậu vào vị trí trung tâm.
Cậu chính là người kế thừa băng đảng của mẹ cậu
Kiếp Nhàn hít một hơi thật sâu, luồng không khí lạnh buốt của khu rừng tràn vào lồng ngực, giúp đầu óc cậu tỉnh táo lại. Cậu không thể ngồi đây mãi được. Cậu phải xử lý hai cái xác này.
Ý nghĩ đó khiến dạ dày cậu lộn lên. Xử lý xác chết. Đó là việc của những tên tội phạm, những kẻ sát nhân. Nhưng cậu có lựa chọn nào khác không?
Nếu cậu để chúng ở đây, sáng mai, khi Bảy Sẹo phát hiện ra, cả Làng Đá sẽ rung chuyển. Hắn sẽ biết có một kẻ thứ ba đã can thiệp. Hắn sẽ lùng sục, sẽ tra hỏi, và sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra manh mối. Cậu và cả người đàn ông câm kia sẽ bị bại lộ.
Không. Cậu phải phi tang chúng.
Quyết định đó được đưa ra một cách lạnh lùng, gần như bản năng. Dường như trận đòn ở chợ và cuộc chiến sinh tử vừa rồi đã giết chết một phần con người cũ của cậu, cái phần biết ghê tởm, biết sợ hãi trước những việc làm tàn bạo. Giờ đây, cậu chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất: sống sót và trả thù.
Cậu đứng dậy, bước đến bên cạnh cái xác của tên cầm mã tấu.
Cậu tránh nhìn vào khuôn mặt hắn, chỉ tập trung vào chiếc phi tiêu. Cậu nắm lấy nó, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại. Nó được làm bằng bạc, rất nhẹ nhưng lại vô cùng cứng cáp. Cậu nghiến răng, kéo mạnh. Chiếc phi tiêu được rút ra, kéo theo một dòng máu đặc sệt.
Kiếp Nhàn vội quay mặt đi, cố gắng nén lại cơn buồn nôn. Cậu làm tương tự với cái xác còn lại. Giờ đây, cậu đã có hai "dấu hiệu" của Huyết Ảnh.
Sau đó, là công việc kinh khủng nhất.
Cậu nắm lấy cổ chân của một cái xác, và bắt đầu kéo. Cái xác nặng trịch, và việc kéo một cơ thể người vô hồn trên mặt đất đầy rễ cây là một trải nghiệm rùng rợn. Cậu kéo chúng vào sâu hơn trong khu rừng, đến một khe núi nhỏ, khuất sau những bụi cây rậm rạp. Cậu dùng tay không, bới đất đá và lá cây mục nát, cố gắng che giấu chúng một cách tạm bợ. Cậu biết đây không phải là một giải pháp lâu dài, nhưng ít nhất, nó cũng sẽ cho cậu thêm một chút thời gian.
Khi mọi việc đã xong xuôi, trời cũng đã gần sáng. Kiếp Nhàn quay trở lại hiện trường vụ ẩu đả. Cậu cố gắng xóa đi những dấu vết của cuộc chiến, xới tung lớp đất dính máu, nhặt lại con dao phay và cây mã tấu của hai tên côn đồ. Cậu sẽ ném chúng xuống một cái giếng hoang gần đó.
Cậu làm mọi việc với đầu óc trống rỗng. Cậu đang vượt qua một giới hạn mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ phải vượt qua. Cậu không còn là một nạn nhân nữa. Cậu đã trở thành một phần của thế giới bạo lực này.
Khi cậu quay trở về căn nhà hoang, cả cơ thể và tâm trí cậu đều đã kiệt quệ. Cậu ngồi phịch xuống sàn nhà, tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại. Hình ảnh hai cái xác, hai chiếc phi tiêu, và đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông câm cứ thay nhau hiện về. Cậu không biết mình nên cảm thấy biết ơn hay sợ hãi. Cậu đã được cứu sống, nhưng cái giá phải trả là cậu đã lún sâu hơn vào một thế giới mà cậu không hề thuộc về.
Cậu thiếp đi trong trạng thái mệt mỏi và hoang mang.
Khi cậu tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng chiếu qua khe cửa, tạo thành một vệt sáng ấm áp trên sàn nhà. Trong một khoảnh khắc, mọi chuyện đêm qua dường như chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng rồi cơn đau nhức từ cơ thể và hai chiếc phi tiêu bạc đang nằm lạnh lẽo trên bàn đã kéo cậu về với thực tại.
Đúng lúc đó, tiếng chim kêu giả lại vang lên. Là Lan.
Kiếp Nhàn vội vàng ra mở cửa. Lan lách người vào, khuôn mặt cô đầy vẻ lo lắng và hốt hoảng.
"Đêm qua..." cô thì thầm, giọng run run. "Tôi nghe thấy tiếng hét. Rồi sau đó là sự im lặng. Tôi đã không ngủ được cả đêm. Anh... anh có sao không?"
Cô nhìn kỹ Kiếp Nhàn. Cậu trông còn tệ hơn cả hôm trước. Quần áo cậu rách bươm, dính đầy đất và cả những vệt máu đã khô. Khuôn mặt cậu hốc hác, tái nhợt, nhưng đôi mắt lại ánh lên một vẻ gì đó khác lạ, một sự mệt mỏi nhưng cũng đầy sắt đá.
"Tôi không sao," Kiếp Nhàn đáp. "Nhưng có hai kẻ thì không được may mắn như vậy."
Cậu không cần phải giải thích thêm. Cậu chỉ lẳng lặng đặt hai chiếc phi tiêu hình cánh bướm lên bàn.
Lan sững lại. Cô nhìn chằm chằm vào hai vật thể bằng bạc đang lấp lánh dưới ánh nắng. Đôi môi cô mấp máy. "Bướm Bạc..."
"Cô biết nó?"
"Tôi đã từng nghe bà tôi kể," Lan đáp, giọng đầy vẻ kinh ngạc và một chút sợ hãi.
"Bà nói rằng, rất lâu về trước, khi Làng Đá này còn chưa bị Bảy Sẹo cai trị, đã từng có một nhóm người bảo vệ ngôi làng trong bóng tối. Họ là những chiến binh, những sát thủ. Họ không bao giờ lộ mặt, chỉ để lại dấu hiệu duy nhất là những chiếc phi tiêu hình cánh bướm bạc. Dân làng gọi họ là 'Bướm Bạc'. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ nó là thật."
"Nó là thật," Kiếp Nhàn nói. "Và họ có một cái tên khác. Huyết Ảnh."
Cậu kể lại cho Lan nghe toàn bộ câu chuyện đêm qua. Về cuộc phục kích, về việc cậu đã gần như bị giết, và về sự xuất hiện của người đàn ông câm. Lan ngồi xuống chiếc ghế gỗ, lắng nghe không sót một lời, khuôn mặt cô biến đổi từ lo lắng sang kinh ngạc, rồi đến sững sờ.
"Huyết Ảnh... vẫn còn tồn tại," cô thì thầm khi Kiếp Nhàn kết thúc câu chuyện. "Và họ đang bảo vệ anh."
"Tôi không biết đó là bảo vệ hay là một sự ràng buộc nữa," Kiếp Nhàn nói, giọng đầy vẻ mệt mỏi. "Tôi cảm thấy như mình đang bị kéo vào một ván cờ của mẹ tôi để lại."
"Nhưng đây là một tin tốt!" Lan nói, ánh mắt cô sáng lên. "Chúng ta không còn đơn độc nữa! Chúng ta có một đồng minh, một đồng minh rất mạnh!"
"Một đồng minh mà chúng ta không biết là ai, không thể liên lạc, và không biết khi nào sẽ xuất hiện," Kiếp Nhàn vặn lại. "Chúng ta không thể trông chờ vào ông ta được. Chúng ta vẫn phải tự lực cánh sinh."
Lan gật đầu, thừa nhận sự thật đó. "Anh nói đúng. Nhưng ít nhất, chúng ta biết rằng có một thế lực khác đang đối đầu với Bảy Sẹo. Điều đó sẽ khiến hắn phải dè chừng." Cô nhìn hai cái xác vô hình trong không khí. "Chuyện hai tên kia... anh đã xử lý thế nào?"
Kiếp Nhàn kể lại cho cô nghe về việc phi tang xác chết. Lan rùng mình, nhìn cậu bằng ánh mắt vừa khâm phục vừa có chút sợ hãi. Cậu trai thư sinh yếu đuối mà cô gặp vài ngày trước đã hoàn toàn biến mất.
"Bây giờ thì sao?" Lan hỏi. "Bảy Sẹo chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra hai tên đàn em của hắn đã mất tích. Hắn sẽ cho người lùng sục khắp nơi. Làng Đá sắp có bão tố rồi."
"Tôi biết," Kiếp Nhàn nói. "Đó là lý do tại sao chúng ta phải hành động nhanh hơn. Kế hoạch của cô thì sao? Lão Tư thế nào rồi?"
"Tôi đã đến gặp ông ấy sáng nay," Lan đáp. "Tôi đã nói thẳng về cuốn nhật ký. Tôi nói rằng nó có thể chứa đựng bí mật về ngọn đồi, và cả bí mật về cái chết của anh trai tôi. Ông ấy đã dao động. Tôi có thể thấy điều đó trong mắt ông ấy. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn quá lớn. Ông ấy vẫn không đồng ý."
"Vậy thì chúng ta phải cho ông ấy một lý do để vượt qua nỗi sợ hãi đó," Kiếp Nhàn nói, cầm một chiếc phi tiêu lên. Ánh bạc lạnh lẽo phản chiếu trong đôi mắt cậu.
"Ý anh là sao?"
"Chúng ta sẽ cho ông ấy thấy dấu hiệu này," Kiếp Nhàn giải thích. "Cô đã nói, dân làng vẫn còn lưu truyền về 'Bướm Bạc'. Nếu Lão Tư nhìn thấy nó, có lẽ ông ấy sẽ nhận ra rằng Bảy Sẹo không phải là thế lực duy nhất ở đây. Có lẽ nó sẽ cho ông ấy một chút hy vọng, một chút can đảm."
Đó là một kế hoạch đầy rủi ro. Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
"Được rồi," Lan đồng ý. "Tối nay. Khi trăng lên, tôi sẽ dẫn anh đến nhà Lão Tư. Nhưng chúng ta phải đi bằng một con đường khác, một con đường bí mật mà chỉ có tôi biết. Bảy Sẹo chắc chắn đã cho người canh gác khắp các lối đi chính rồi."
Họ ngồi lại với nhau, bàn bạc kỹ lưỡng hơn về kế hoạch. Mỗi chi tiết, mỗi khả năng đều được tính đến. Sự xuất hiện của người đàn ông câm đã thay đổi hoàn toàn cục diện. Nó mang lại cho họ một tia hy vọng, nhưng cũng đẩy mức độ nguy hiểm lên một tầm cao mới.
Cuộc chiến không còn là giữa hai đứa trẻ và một tên bạo chúa nữa. Nó đã trở thành cuộc đối đầu ngầm giữa hai thế lực giang hồ, Huyết Ảnh và Bầy Sói Trắng.
Và họ, đang đứng ở chính giữa tâm bão.