Hai ngày tiếp theo trôi qua trong một sự im lặng căng như dây đàn.
Đối với Làng Đá, đó là hai ngày bình thường, người dân vẫn cặm cụi ra đồng, vẫn sống trong nỗi sợ hãi âm thầm, vẫn lảng tránh căn nhà hoang ở cuối làng như lảng tránh một thứ dịch bệnh. Nhưng đối với Kiếp Nhàn, đó là hai ngày dài nhất trong cuộc đời cậu, hai ngày của sự lột xác trong đau đớn.
Cơn đau từ những vết thương vẫn còn đó, âm ỉ và nhức nhối. Mạng sườn cậu vẫn đau buốt mỗi khi hít thở sâu, khuôn mặt vẫn sưng húp và bầm tím.
Nhưng Kiếp Nhàn không cho phép mình nghỉ ngơi. Cậu xem cơn đau như một người bạn đồng hành, một lời nhắc nhở liên tục về sự nhục nhã mà cậu đã phải chịu đựng ở khu chợ. Cậu biến nó thành nhiên liệu, đốt cháy nó trong lò rèn của ý chí, để trui rèn một con người mới từ đống tro tàn của con người cũ.
Mỗi đêm, khi Làng Đá đã chìm vào giấc ngủ, sân sau của căn nhà hoang lại trở thành một võ đài câm lặng. Kiếp Nhàn lặp đi lặp lại những bài tập điên cuồng của mình. Cậu nâng khúc gỗ nặng trịch cho đến khi cơ bắp toàn thân gào thét và mồ hôi hòa cùng máu từ những vết thương rỉ ra.
Cậu luyện tập với con dao găm của mẹ, hết lần này đến lần khác, cho đến khi mỗi động tác đâm, chém, đỡ, gạt trở nên gần như bản năng. Bóng cậu nhảy múa dưới ánh trăng, đơn độc và tàn nhẫn như được chỉ dẫn bởi dòng máu của Hồng Ảnh đang thì thầm trong huyết quản.
Cậu không chỉ rèn luyện cơ thể.
Cậu đang rèn luyện cả tâm trí. Cậu học cách kiểm soát hơi thở, học cách làm dịu đi ngọn lửa căm hờn đang bùng cháy, biến nó thành một tảng băng lạnh lẽo, sắc bén.
Cậu tập quan sát, lắng nghe. Cậu ngồi hàng giờ trong bóng tối, cố gắng phân biệt từng tiếng động nhỏ nhất của màn đêm, từ tiếng gió xào xạc cho đến tiếng một con côn trùng đập cánh. Cậu đang biến mình thành một con thú săn mồi, kiên nhẫn và nguy hiểm.
Sự thay đổi không chỉ diễn ra bên trong. Vài ngày sống trong khổ cực và luyện tập khắc nghiệt đã bào mòn đi những nét thư sinh, yếu đuối cuối cùng trên khuôn mặt cậu.
Làn da cậu sạm đi, gò má cao hơn, và đôi mắt không còn vẻ ngây thơ, hoang mang nữa. Thay vào đó là một cái nhìn sâu thẳm, lạnh lùng, một cái nhìn của một kẻ đã nhìn thấy địa ngục và không còn biết sợ là gì.
Vào đêm thứ ba, khi Kiếp Nhàn đang ngồi lau lưỡi dao găm dưới ánh nến, tiếng chim kêu giả lại vang lên từ phía sau nhà. Cậu lập tức thổi tắt nến, dắt con dao vào thắt lưng và rón rén ra ngoài.
Lan đã đứng đợi ở đó, dưới gốc cây khế. Cô mang theo một cái bọc nhỏ.
"Thuốc đây," cô thì thầm, đưa cái bọc cho Kiếp Nhàn. "Lá thuốc giã nát, đắp lên vết bầm sẽ tan máu nhanh hơn. Còn đây là một ít cơm nắm."
"Cảm ơn cô," Kiếp Nhàn nhận lấy, giọng khàn khàn.
Lan nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Dưới ánh trăng lờ mờ, những vết bầm trên mặt cậu trông càng thêm ghê rợn. "Trông anh thật khủng khiếp. Chúng đúng là một lũ súc sinh."
"Tôi không sao," Kiếp Nhàn đáp, giọng nói không một chút cảm xúc. "Vết thương này sẽ sớm lành thôi. Nhưng sự sỉ nhục thì không."
Lan im lặng. Cô nhận ra sự thay đổi trong con người Kiếp Nhàn.
"Có tin gì mới không?" Kiếp Nhàn hỏi, chuyển chủ đề.
"Tôi đã tìm cách tiếp cận Lão Tư," Lan đáp. "Tôi lên đồi hái thuốc và ghé qua nhà ông ấy, giả vờ xin nước uống. Ông ấy rất cảnh giác. Nhưng tôi đã cố tình nhắc đến chuyện ở chợ, và nhắc đến anh."
"Ông ấy nói gì?"
"Ông ấy không nói gì cả," Lan thở dài. "Chỉ xua tôi đi và nói rằng đừng dính vào những chuyện không phải của mình. Nỗi sợ hãi đã ăn quá sâu vào xương tủy của ông ấy rồi. Chúng ta cần một thứ gì đó đủ mạnh để phá vỡ nỗi sợ đó."
"Cuốn nhật ký," Kiếp Nhàn nói, ánh mắt nhìn về phía căn nhà.
"Đúng vậy," Lan gật đầu. "Nó là hy vọng duy nhất của chúng ta. Nhưng để giải mã nó, chúng ta vẫn cần Lão Tư. Chúng ta đang rơi vào một vòng luẩn quẩn."
Họ im lặng một lúc lâu, cả hai đều cảm thấy bế tắc. Kẻ thù thì quá mạnh và ở khắp mọi nơi. Còn họ chỉ có hai người, với những manh mối câm lặng.
"Bảy Sẹo đang làm gì?" Kiếp Nhàn hỏi.
"Hắn đang ăn mừng," Lan đáp, giọng đầy vẻ cay đắng. "Sau khi 'dạy dỗ' anh ở chợ, uy thế của hắn trong làng lại càng tăng lên. Hắn cho đàn em đi thu tiền bảo kê sớm hơn thường lệ. Không một ai dám hé răng nửa lời. Hắn đang cho tất cả mọi người thấy, chống lại hắn chỉ có một kết cục."
"Hắn nghĩ rằng tôi đã sợ rồi," Kiếp Nhàn nói, một nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn thoáng hiện trên môi. "Hắn nghĩ rằng tôi sẽ sớm cuốn gói khỏi đây."
"Anh định làm gì?" Lan lo lắng hỏi, cô cảm nhận được một sự nguy hiểm đang toát ra từ con người Kiếp Nhàn.
"Tôi sẽ cho hắn thấy, hắn đã nhầm," Kiếp Nhàn đáp, ánh mắt nhìn sâu vào bóng tối của khu rừng. "Tôi sẽ không trốn trong căn nhà này mãi được. Càng trốn, chúng sẽ càng nghĩ tôi yếu đuối. Đã đến lúc tôi phải ra ngoài."
"Anh điên rồi sao?" Lan hốt hoảng. "Ra ngoài lúc này là tự sát! Bọn 'Sói Trắng' đang lùng sục khắp nơi."
"Tôi không ra ngoài để đánh nhau," Kiếp Nhàn giải thích, giọng nói vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ. "Tôi ra ngoài để thử một vài thứ. Tôi muốn xem phản ứng của chúng. Tôi muốn biết chúng đang giám sát tôi chặt chẽ đến mức nào. Và tôi muốn xem, ngoài chúng ra, còn có ai khác đang quan sát tôi không."
Lan nhìn Kiếp Nhàn, cô không thể hiểu nổi con người này nữa. Cậu ta đang nói về việc lấy chính mạng sống của mình ra để làm mồi nhử một cách thản nhiên như thể đang nói về chuyện đi chợ.
"Đó là một kế hoạch điên rồ," cô nói.
"Trong một thế giới điên rồ, đôi khi chúng ta phải làm những điều điên rồ," Kiếp Nhàn đáp. "Cô về đi. Nguy hiểm lắm. Từ giờ, đừng đến đây nữa, trừ khi có chuyện thực sự khẩn cấp. Tôi không muốn liên lụy đến cô."
"Không," Lan lắc đầu một cách quả quyết. "Chúng ta là đồng minh. Tôi sẽ không bỏ mặc anh một mình đâu. Nhưng tôi sẽ không để anh đi tự sát. Hãy cho tôi một ngày. Tôi sẽ thử tiếp cận Lão Tư một lần nữa. Lần này, tôi sẽ nói thẳng với ông ấy về cuốn nhật ký. Có lẽ điều đó sẽ thay đổi suy nghĩ của ông ấy."
Kiếp Nhàn im lặng, cân nhắc. Kế hoạch của Lan an toàn hơn, nhưng cậu không còn nhiều thời gian nữa. Cậu có cảm giác rằng, nếu cậu không làm gì đó, Bảy Sẹo sẽ sớm mất kiên nhẫn.
"Được rồi," cậu cuối cùng cũng đồng ý. "Một ngày. Nếu ngày mai không có kết quả, tôi sẽ hành động theo cách của mình."
Lan thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn anh. Hãy cẩn thận."
Nói rồi, cô lại biến mất vào bóng tối.
Kiếp Nhàn quay vào nhà, nhưng cậu không hề có ý định chờ đợi. Cậu tin vào Lan, nhưng cậu tin vào bản năng của mình hơn. Và bản năng mách bảo cậu rằng, đêm nay sẽ có chuyện xảy ra.
Cậu không ăn cơm nắm mà Lan mang đến. Cậu chỉ đắp lá thuốc lên những vết bầm tồi tệ nhất. Cơn đau dịu đi một chút. Cậu ngồi xuống, tiếp tục lau chùi con dao găm, đầu óc hoạt động hết công suất. Cậu không thể cứ bị động mãi được. Cậu phải giành lại thế chủ động.
Cậu quyết định sẽ thực hiện kế hoạch của mình, ngay trong đêm nay.
Khi trăng đã lên đến đỉnh đầu, Kiếp Nhàn dắt con dao găm vào thắt lưng, khoác chiếc ba lô rỗng lên vai, và rón rén bước ra khỏi nhà. Cậu không đi ra bằng cổng chính. Cậu trèo qua hàng rào đã sụp đổ ở phía sau, nơi dẫn thẳng vào bìa rừng.
Cậu di chuyển một cách chậm rãi và cẩn trọng, cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Cậu không đi sâu vào rừng, mà chỉ đi dọc theo bìa rừng, song song với con đường mòn dẫn vào làng. Cậu đang cố tình để lộ ra sơ hở, cố tình tạo ra một cơ hội cho những kẻ đang theo dõi mình.
Đi được một đoạn, cậu dừng lại, giả vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó dưới một gốc cây lớn. Cậu cúi xuống, dùng một cành cây nhỏ cào cào lớp lá mục. Cậu đang căng mọi giác quan, lắng nghe.
Và rồi, cậu nghe thấy nó. Một tiếng sột soạt rất nhẹ, cách cậu không xa, trong một bụi rậm. Rồi một tiếng nữa, ở một hướng khác.
Có ít nhất hai người. Chúng đang bao vây cậu.
Tim Kiếp Nhàn đập mạnh, nhưng cậu không hề tỏ ra hoảng sợ. Cậu vẫn tiếp tục giả vờ tìm kiếm, nhưng tay phải đã nắm chặt lấy chuôi dao găm. Cậu biết, chúng sẽ không đợi lâu nữa.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, hai bóng đen từ hai hướng khác nhau đồng loạt lao ra khỏi bụi rậm, lao về phía cậu như hai con sói đói mồi. Chúng không gầm thét, không la lối. Chúng hành động một cách im lặng và chết chóc.
Kiếp Nhàn đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi chúng vừa lao ra, cậu lập tức xoay người, không phải để chạy trốn, mà là để đối mặt.
Cậu không chọn tên to con hơn, mà chọn tên có vẻ nhanh nhẹn hơn đang lao đến từ bên trái.
Cậu không lùi lại, mà bước tới một bước, rút ngắn khoảng cách. Tên đó có vẻ ngạc nhiên vì sự liều lĩnh của cậu. Hắn vung một con dao phay sáng loáng, chém một đường ngang đầy uy lực.
Kiếp Nhàn không đỡ. Cậu cúi gập người xuống, luồn qua dưới cánh tay của hắn. Đồng thời, cậu rút con dao găm ra và đâm một nhát ngược lên, nhắm vào đùi của hắn.
"Xoẹt!"
Một âm thanh ghê rợn vang lên. Lưỡi dao sắc bén của Hồng Ảnh dễ dàng xuyên qua lớp quần vải, cắm sâu vào bắp đùi của tên côn đồ.
"Áaaaaa!"
Hắn rú lên một tiếng đau đớn, con dao phay rơi xuống đất. Hắn loạng choạng lùi lại, ôm lấy vết thương đang tuôn máu xối xả.
Kiếp Nhàn không cho hắn cơ hội. Cậu xoay người, vung chân đá vào đầu gối của hắn, khiến hắn khuỵu xuống.
Nhưng đúng lúc đó, tên còn lại đã ập đến từ phía sau. Một cú đá trời giáng vào lưng khiến Kiếp Nhàn ngã chúi về phía trước. Con dao găm văng ra khỏi tay.
"Thằng chó! Mày dám đâm anh em tao!" Tên thứ hai gầm lên, rút ra một cây mã tấu.
Kiếp Nhàn vội vàng lăn một vòng trên mặt đất, né được một nhát chém bổ xuống ngay chỗ cậu vừa nằm. Lưỡi mã tấu chém vào đất, tóe lên một đám bụi mù.
Cậu biết mình đang ở thế yếu. Cậu đã mất vũ khí, và tên còn lại thì đang điên cuồng tấn công. Tên bị thương ở đùi, dù đau đớn, cũng đã rút ra một con dao găm khác, đang cố gắng đứng dậy.
Kiếp Nhàn vừa né tránh những nhát chém loạn xạ của tên cầm mã tấu, vừa cố gắng tìm lại con dao của mình. Nhưng trong bóng tối, việc đó gần như là không thể.
"Chết đi!" Tên cầm mã tấu gầm lên, vung một nhát chém quyết định.
Kiếp Nhàn không còn đường lùi. Cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cái chết.
"Vút!"
Một âm thanh rít lên trong không khí, sắc và lạnh.
Tên cầm mã tấu đột nhiên khựng lại giữa không trung. Hắn sững sờ, đôi mắt trợn trừng. Hắn từ từ cúi đầu xuống, nhìn vào cổ họng của mình.
Một chiếc phi tiêu nhỏ, hình cánh bướm, bằng bạc, đang cắm sâu vào yết hầu của hắn. Máu từ đó bắt đầu phun ra thành một vòi nhỏ. Hắn đưa tay lên ôm lấy cổ, miệng ú ớ không thành tiếng, rồi đổ gục xuống như một cái cây bị đốn hạ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt.
Tên bị thương ở đùi, đang định lao tới, cũng chết lặng khi thấy đồng bọn của mình gục ngã một cách bí ẩn. Hắn hoảng sợ nhìn quanh, cố gắng tìm ra kẻ đã ra tay.
"Vút!"
Một âm thanh tương tự lại vang lên. Một chiếc phi tiêu hình cánh bướm thứ hai bay ra từ trong bóng tối, cắm chính xác vào giữa trán hắn. Hắn không kịp kêu lên một tiếng nào, đôi mắt vẫn còn mở to vì kinh ngạc, rồi ngã ngửa ra sau, chết ngay lập tức.
Sự im lặng chết chóc lại bao trùm lấy khu rừng.
Kiếp Nhàn ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển, cả người run lên. Cậu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Ai đó... ai đó đã cứu cậu.
Cậu nhìn về phía bóng tối, nơi những chiếc phi tiêu được phóng ra. Một bóng người từ từ bước ra khỏi sau một thân cây cổ thụ.
Đó là một người đàn ông. Ông ta gầy và cao, mặc một bộ quần áo bà ba màu đen đã bạc màu. Mái tóc ông ta đã điểm bạc, khuôn mặt khắc khổ, hằn sâu những nếp nhăn của thời gian. Nhưng điều đặc biệt nhất là đôi mắt của ông ta. Một đôi mắt sáng và sắc, dù trong bóng tối, vẫn ánh lên một vẻ lạnh lùng, bình thản đến đáng sợ.
Người đàn ông không nói gì. Ông ta chỉ lặng lẽ bước đến, nhặt lại con dao găm của Hồng Ảnh dưới đất, rồi đưa cho Kiếp Nhàn.
"Ông... ông là ai?" Kiếp Nhàn lắp bắp hỏi, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Người đàn ông không trả lời. Ông ta chỉ lắc đầu, rồi đưa một ngón tay lên môi mình, ra hiệu im lặng. Sau đó, ông ta chỉ vào miệng mình rồi lại lắc đầu.
Ông ta bị câm.
Kiếp Nhàn sững sờ. Một người câm?
Người đàn ông nhìn vào con dao găm trong tay Kiếp Nhàn, rồi lại nhìn vào cậu. Sau đó, ông ta vén tay áo bên trái của mình lên. Dưới ánh trăng, một hình xăm nhỏ hiện ra trên bắp tay của ông. Một hình xăm đã cũ, mực đã phai màu, nhưng vẫn còn rất rõ nét.
Đó là hình một con bướm đêm. Y hệt như hình trên chuôi dao và ổ khóa.
Kiếp Nhàn cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. "Huyết Ảnh..." cậu thì thầm.
Người đàn ông gật đầu một cách chậm rãi. Đôi mắt ông ta nhìn Kiếp Nhàn, một cái nhìn phức tạp, vừa có sự kính cẩn, vừa có sự đau buồn, lại vừa có một sự quyết tâm không thể lay chuyển.
Ông ta không nói gì thêm chỉ lùi lại một bước, rồi quay người, hòa mình vào bóng tối của khu rừng, biến mất nhanh như lúc xuất hiện, chỉ để lại Kiếp Nhàn ngồi đó, giữa hai cái xác đã lạnh ngắt.