Phía Sau Ngọn Đồi

Không Ngủ

Cánh cửa gỗ mục nát đóng sầm lại, âm thanh khô khốc của nó vang lên như một tiếng súng lệnh, chính thức bắt đầu một cuộc chiến mới.

 

Không phải cuộc chiến với Bảy Sẹo hay "Bầy Sói Trắng", mà là cuộc chiến của Kiếp Nhàn với chính bản thân mình.

 

Cậu trượt người xuống đất, lưng tựa vào cánh cửa, cả cơ thể run lên không phải vì sợ hãi, mà vì một cơn đau nhức nhối và một sự nhục nhã đang thiêu đốt từng tế bào.

 

Cậu nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh ở khu chợ lại hiện về rõ mồn một, như một cuốn phim quay chậm đầy ám ảnh. Những nụ cười cợt nhả, những lời sỉ nhục tàn độc, cảm giác nắm đấm của tên to con vung vào không khí, và rồi là cú đá trời giáng vào mạng sườn khiến cậu ngã gục.

 

Cậu có thể cảm nhận lại một cách rõ rệt cảm giác của những chiếc giày bẩn thỉu đang nện lên lưng, lên vai, lên đầu mình. Cậu nghe lại tiếng cười man rợ của chúng, tiếng hò reo cổ vũ. Và trên hết, là ánh mắt bình thản, trịch thượng của Bảy Sẹo, như thể hắn đang xem một con chó bị làm thịt.

 

Cơn đau thể xác thật kinh khủng. Mỗi lần hít thở, lồng ngực cậu lại nhói lên, cảm giác như có hàng ngàn mảnh chai vỡ đang cứa vào phổi. Môi cậu sưng vù, rách một mảng, vị máu tanh lòm vẫn còn đọng lại trong miệng. Đầu cậu ong ong như có một bầy ong đang làm tổ bên trong. Nhưng tất cả những cơn đau đó không là gì so với nỗi đau của sự bất lực.

 

Cậu đã thua. Thua một cách đậm sâu.

 

Cậu đã quên lời Lan dặn, đã để cho cơn thịnh nộ điều khiển lý trí.

 

Và kết quả là cậu nằm đó, co quắp dưới chân kẻ thù, để chúng mặc sức chà đạp lên nhân phẩm của mình. Sự nhục nhã đó còn đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào.

 

Cậu mở mắt, nhìn vào bàn tay mình. Những khớp ngón tay sưng vù, bầm tím. Đó là dấu vết của cú đấm duy nhất mà cậu đã tung ra. Một cú đấm của sự phẫn nộ, của tình yêu thương dành cho người cha đã khuất. Dù yếu ớt, dù thất bại, nhưng cậu đã đánh trả. Cậu đã không im lặng chịu đựng.

 

Và trong khoảnh khắc cậu ra tay, trong khoảnh khắc cơn thịnh nộ nuốt chửng lý trí, cậu không hề cảm thấy sợ hãi. Cậu chỉ cảm thấy một sự hưng phấn kỳ lạ, một sự tàn nhẫn mà cậu chưa từng biết mình có.

 

Dòng máu của mẹ cậu, dòng máu của Hồng Ảnh, thực sự đang chảy trong người cậu. Nó đã luôn ở đó, âm ỉ cháy dưới lớp vỏ bọc của một chàng trai yếu đuối, cam chịu.

 

Và trận đòn hôm nay, sự sỉ nhục hôm nay, chính là mồi lửa đã thổi bùng nó lên.

 

Cậu không còn là một nạn nhân nữa. Cậu là một chiến binh vừa thua trận đầu tiên nhưng sẽ không có trận thứ hai.

 

Một sự quyết tâm lạnh lẽo, sắt đá hình thành trong tâm trí Kiếp Nhàn. Cậu sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai chà đạp lên mình như vậy nữa.

 

Không bao giờ.

 

Cậu khó khăn chống tay đứng dậy, lết từng bước nặng nề đến chỗ chum nước cũ kỹ ở góc nhà. Cậu dùng một chiếc gáo dừa múc nước, dội lên đầu, lên mặt. Dòng nước lạnh buốt khiến cậu rùng mình, nhưng cũng giúp đầu óc cậu tỉnh táo hơn. Cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong làn nước.

 

Một khuôn mặt xa lạ, sưng húp, bầm tím, với một bên mắt gần như không mở ra được. Một đôi mắt rực cháy căm hờn. Cậu ghét khuôn mặt này. Cậu ghét sự yếu đuối này.

 

Cậu quay lại, nhìn về phía con dao găm của mẹ đang nằm trên bàn. Cậu bước tới, cầm nó lên. Chuôi dao bằng sừng vừa vặn một cách hoàn hảo trong lòng bàn tay cậu, như thể nó được làm ra để dành cho cậu. Hơi lạnh từ kim loại truyền vào da thịt, nhưng lần này, nó không chỉ mang lại cảm giác an toàn. Nó mang lại cảm giác của sức mạnh.

 

Cậu biết, từ giờ trở đi, nó sẽ không chỉ là một kỷ vật nữa. Nó sẽ là vũ khí của cậu. Và cậu sẽ học cách sử dụng nó.

 

Đêm đó, Làng Đá lại chìm vào sự im lặng quen thuộc. Nhưng trong căn nhà hoang ở cuối làng, có một ngọn lửa không bao giờ tắt.

 

Kiếp Nhàn không nghỉ ngơi. Cậu mặc kệ những vết thương đang hành hạ cơ thể mình. Cậu biết rằng thời gian không chờ đợi ai. Bảy Sẹo đã cho cậu một "lời chào hỏi". Lần tới, chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là một trận đòn.

 

Cậu phải mạnh mẽ hơn. Nhanh hơn. Tàn nhẫn hơn.

 

Cậu bắt đầu cuộc huấn luyện của chính mình, một cuộc huấn luyện điên cuồng và khắc nghiệt, được thúc đẩy bởi lòng căm thù.

 

Cậu ra ngoài sân. Dưới ánh trăng mờ ảo, cậu tìm thấy một khúc gỗ lớn, có lẽ là một phần còn lại của một cây cột nhà đã bị đốn hạ. Nó nặng trịch. Cậu cúi xuống, dùng hết sức bình sinh, cố gắng nhấc nó lên. Cơn đau từ mạng sườn và lưng nhói lên dữ dội, khiến cậu suýt khuỵu xuống. Nhưng cậu nghiến chặt răng, gầm lên một tiếng trong cổ họng, và tiếp tục. Cậu nhấc được khúc gỗ lên khỏi mặt đất, rồi lại hạ xuống.

 

Lặp đi lặp lại. Mỗi lần nâng lên, cậu lại hình dung ra khuôn mặt của Bảy Sẹo, của Tùng "Điên", của những kẻ đã đánh cậu. Mồ hôi túa ra như tắm, hòa cùng với máu rỉ ra từ vết thương trên môi. Cơ bắp cậu gào thét trong đau đớn, nhưng cậu không dừng lại.

 

Khi đã hoàn toàn kiệt sức, cậu mới buông khúc gỗ xuống. Cậu nằm vật ra đất, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng như một cái ống bễ. Bầu trời đêm đầy sao quay cuồng trên đầu cậu.

 

Cậu đau. Đau đến mức muốn chết đi. Nhưng trong cơn đau đó, cậu lại cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ. Cậu đang trui rèn cơ thể mình trong lửa. Cậu đang biến nỗi đau thành sức mạnh.

 

Nghỉ ngơi một lát, cậu lại đứng dậy. Lần này, cậu rút con dao găm ra. Dưới ánh trăng, lưỡi dao đen ánh lên một vẻ chết chóc. Cậu bắt đầu tập luyện. Ban đầu, những động tác của cậu rất vụng về, lóng ngóng. Cậu chỉ biết vung dao một cách bản năng. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận được sự cân bằng của con dao, trọng lượng của nó, và cách nó trở thành một phần của cánh tay mình.

 

Cậu không có ai dạy. Người thầy duy nhất của cậu chính là bản năng. Dòng máu của Hồng Ảnh đang thì thầm trong huyết quản, chỉ dẫn cho cậu. Cậu hình dung ra kẻ thù trước mặt.

 

Cậu đâm tới. Chém ngang. Rạch xuống. Mỗi động tác đều dứt khoát và tàn nhẫn. Cậu di chuyển quanh sân, bóng của cậu nhảy múa dưới ánh trăng, giống như một vũ điệu của tử thần.

 

Cuối cùng, khi đôi tay đã mỏi rã rời, cậu mới dừng lại. Cậu nhìn vào lưỡi dao. Nó vẫn sắc bén và lạnh lẽo, không hề bị ảnh hưởng bởi sự vụng về của cậu. Cậu biết, mình còn phải luyện tập rất nhiều.

 

Nhưng sức mạnh thể chất không phải là tất cả. Cậu nhớ lại trận đòn ở chợ. Cậu đã quá nóng nảy. Cậu đã rơi vào bẫy khiêu khích của chúng. Cậu cần phải có một cái đầu lạnh.

 

Cậu ngồi xuống bậc thềm, nhắm mắt lại, và bắt đầu tập hít thở. Hít vào thật sâu, giữ lại, rồi từ từ thở ra. Cậu cố gắng kiểm soát cơn thịnh nộ đang cuộn trào trong lòng, biến nó từ một ngọn lửa thiêu đốt thành một tảng băng lạnh lẽo.

 

Cậu phải học cách che giấu cảm xúc của mình, học cách quan sát, và học cách chờ đợi thời cơ. Giống như một con rắn đang nằm im chờ mồi.

 

Cậu ngồi như vậy cho đến khi bình minh ló dạng. Cả một đêm không ngủ. Cả một đêm tự hành hạ bản thân. Khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào sân, Kiếp Nhàn từ từ đứng dậy.

 

Cả người cậu đau nhức, bầm dập, và kiệt sức. Nhưng trong đôi mắt cậu, không còn vẻ hoang mang, sợ hãi của ngày hôm qua nữa. Thay vào đó là một sự bình tĩnh đáng sợ, một sự tập trung cao độ, và một cái nhìn lạnh lẽo, sắc bén như chính lưỡi dao găm của mẹ cậu.

 

Cậu nhìn về phía ngôi mộ tạm của con chó ở góc sân. "Tao sẽ không để mày phải chết vô ích đâu," cậu thì thầm.

 

Sau đó, cậu quay vào nhà. Cậu cần phải nghỉ ngơi. Cậu cần phải phục hồi sức lực. Và cậu cần phải chuẩn bị cho cuộc gặp tiếp theo với Lan.

 

Cậu đã không còn là Kiếp Nhàn yếu đuối. Cậu là con trai của Hồng Ảnh.

 

Và cậu sẽ khiến cho những kẻ đã gây ra đau khổ cho gia đình mình phải trả một cái giá đắt nhất.

back top